Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh

Chương 75: Say xe



Dung chiêu nghi quay đầu, ánh mắt lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Vân Tự.

Thu Viện cầm ô giấy che cho nàng. Nàng đứng dưới ô, cánh rừng tùng bách bên cạnh dường như đều nghiêng về phía nàng, như thể tạo thành bức tường chắn gió. Nàng khẽ nâng cằm, đôi mắt long lanh đầy vẻ ngây thơ:

“Chiêu nghi nương nương nhìn tần thiếp làm gì?”

Đức Phi không tỏ thái độ, lẳng lặng liếc nhìn hai người.

Ánh mắt Dung chiêu nghi lạnh lẽo, giọng nói nhẹ nhàng mà lại sắc bén: “Vân Tiệp dư cuối cùng cũng có được vị phân, hoàn toàn khác xa với bộ dáng khi xưa thận trọng từ lời nói đến hành động.”

Nàng cố ý nhắc lại rằng Vân Tự từng chỉ là một nô tài.

Nghe vậy, Vân Tự liền nép vào dưới ô của Thu Viện, bộ dáng kiều diễm yêu kiều, khẽ cong đôi mày thanh tú:

“Chiêu nghi nương nương quả không hổ là người được sủng ái nhất trong cung, cùng Hoàng Thượng tâm ý tương thông, hôm qua Hoàng Thượng cũng nói với tần thiếp điều tương tự.”

Dung chiêu nghi nhắc đến thân phận trước đây của nàng, Vân Tự liền khéo léo nhắc đến Đàm Viên Sơ.

Lời nói của nàng có ý vị sâu xa, trước thì trào phúng Dung chiêu nghi gần đây không được sủng ái, nay lại nói nàng là người được sủng ái nhất. Ai mà không nhận ra Dung chiêu nghi luôn muốn có tâm ý tương thông với Hoàng Thượng?

Chưa đợi Dung chiêu nghi kịp đổi sắc mặt, Vân Tự đã làm bộ làm tịch che miệng, không nhanh không chậm lên tiếng:

“Tần thiếp vốn còn lo lắng tính tình này có thể không tốt, nhưng Hoàng Thượng nói người thích tần thiếp như vậy, thật vất vả mới dưỡng ra được sự kiều khí này, cũng không thể dễ dàng từ bỏ. Chúng ta làm phi tần chốn hậu cung, chẳng phải là muốn cho Hoàng Thượng thư thái sao? Tần thiếp cũng chỉ có thể chiều theo ý người.”

Giọng nói vừa dứt, Khâu bảo lâm cũng nhịn không được liếc nhìn nàng.

Thấy nàng không hề e lệ, dường như cũng chẳng nhận ra sắc mặt mọi người xung quanh đã thay đổi, trong lòng không khỏi bội phục tâm thái của nàng.

Ai cũng nhìn ra nàng đang làm bộ làm tịch, nhưng nàng không hề xấu hổ, điều này quả thật không phải chuyện dễ dàng gì.

Vẻ ung dung ngày thường của Dung chiêu nghi đã sớm biến mất, nàng ta lạnh lùng nói:

“Vân tiệp dư tốt nhất có thể mãi giữ được như vậy.”

Ai cũng có thể nghe ra lời uy hiếp trong câu nói của nàng ta, một khi Vân Tự mất đi sự sủng ái hôm nay, kết cục chờ đợi nàng chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì.

Vân Tự khẽ nheo đôi mắt hạnh, ánh mắt nàng chạm với Dung chiêu nghi giữa không trung, rồi đột nhiên cụp mắt xuống, khẽ cười:

“Tần thiếp cảm tạ chiêu nghi nương nương nhắc nhở.”

Chẳng ai có thể đảm bảo bản thân được sủng ái cả đời, sự uy hiếp luôn tồn tại, không phải ngày sau nàng và Dung chiêu nghi không đối đầu nữa là có thể giải quyết, muốn hóa giải uy hiếp, chỉ có một cách duy nhất: giải quyết người mang đến uy hiếp.

Trong bầu không khí ngưng trọng này, loan giá cuối cùng cũng đến.

Đàm Viên Sơ vừa xuống loan giá, liếc mắt một cái đã nhìn thấy nữ tử nấp sau đám người, không khí xung quanh có chút gượng gạo, Dung chiêu nghi cũng vừa xoay người lại, thấy hắn, mọi người liền hành lễ.

Có người đứng quá xa, một khi ngồi xuống, lại bị dù che mất một nửa, Đàm Viên Sơ suýt nữa thì không tìm thấy nàng.

Đàm Viên Sơ gật đầu, ra hiệu cho mọi người đứng dậy, như vô tình hỏi:

“Mọi người đang nói gì vậy?”

Vân Tự không giành trả lời, vả lại, với thân phận của các phi tần ở đây, cũng không đến lượt nàng lên tiếng trước.

Đức phi dịu dàng cười: "Là Dung chiêu nghi và Vân tiệp dư đang trò chuyện.”

Đàm Viên Sơ gật đầu, hắn không hề bất ngờ, ngay từ khi biết danh sách những người đi hành cung, hắn đã đoán trước được cảnh này.

Đàm Viên Sơ khẽ nhướng cằm, nhìn về phía nữ tử nấp trong đám người:

“Sao lại đứng xa như vậy?”

Sắc mặt Dung chiêu nghi lập tức thay đổi.

Mọi người im bặt.

Vân Tự lén liếc nhìn Dung chiêu nghi, đưa tay che trán, uể oải rũ mắt xuống, khẽ bĩu môi nói: “tần thiếp đến muộn, phía trước không còn chỗ.”

Khâu bảo lâm nhịn không được lấy khăn che miệng.

Nàng ta nhìn rõ ràng, Vân tiệp dư không muốn ra phía trước rõ ràng là vì sợ nắng, không muốn bị phơi, nhưng lại nhìn câu trả lời của nàng xem.

Nghe thì có vẻ bình thường không có gì không ổn, nhưng nàng là tứ phẩm tiệp dư, bất cứ lúc nào đến, vị trí của nàng cũng không thể bị người khác chiếm.

Nói cho cùng, Vân tiệp dư căn bản là đang cáo trạng, hay nói cách khác, nàng đang tự mình đào hố cho Dung chiêu nghi.

Đàm Viên Sơ cũng khựng lại một chút, hắn vẫy tay:

“Lại đây.”

Vân Tự chần chừ, mọi người đều thấy nàng liếc nhìn Dung chiêu nghi, rồi mới chậm chạp tiến lên phía trước, xung quanh im lặng trong giây lát, thủ đoạn này quả thật quá dễ hiểu.

Đàm Viên Sơ bỗng cảm thấy hơi đau đầu.

Nàng có thể giả vờ cho giống thật một chút được không? Cứ như vậy, ai mà không nhìn ra nàng đang cố tình làm Dung chiêu nghi khó chịu chứ?

Đàm Viên Sơ thật sự không muốn nhìn nữa, hắn liếc nhìn nữ tử, ra hiệu nàng nhanh lên một chút, đợi mọi người đến trước mặt, hắn mới nhàn nhạt nói:

“Canh giờ còn chưa đến, tính là muộn gì chứ.”

Dung chiêu nghi cắn môi, hắn thật sự cái gì cũng không biết sao?

Dung chiêu nghi không tin.

Hay là nói, hắn thật sự cái gì cũng không biết mà vẫn muốn bênh vực Vân Tự?

Bất luận là trường hợp nào, Dung chiêu nghi cũng không muốn chấp nhận.

Đàm Viên Sơ dứt lời, liền trực tiếp dẫn Vân Tự đi, chỉ còn lại một đám phi tần tại chỗ, Hứa Thuận Phúc nhắc nhở: “Các vị nương nương, canh giờ sắp đến rồi, mời mọi người nhanh chóng lên xe ngựa.”

Đức phi gật đầu với Hứa Thuận Phúc, đợi hắn rời đi, nàng ta liếc nhìn Dung chiêu nghi như đang cảm thán:

“Xem ra Vân tiệp dư quả thật rất được Hoàng Thượng yêu thích.”

Dù ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng Đức phi hiểu rõ, nàng ta và Dung chiêu nghi xem như đã chính thức xé rách mặt mũi, nàng ta lắc đầu: “Bổn cung nhớ rõ, lần trước đi hành cung tránh nóng, người đồng hành cùng thánh giá hình như là Dung chiêu nghi phải không?”

Dung chiêu nghi không ưa Vân Tự, nhưng nàng ta cũng chẳng ưa gì Đức phi, nàng ta thẳng lưng lạnh giọng nói:

“Trí nhớ của nương nương thật tốt.”

Dứt lời, nàng ta lại chậm rãi nói: “Người đồng hành cùng thánh giá khi thì thay đổi, nhưng mà, thần thiếp nhớ rõ Đức phi nương nương hình như chưa từng có vinh hạnh này.”

Nói xong câu cuối cùng, Dung chiêu nghi dường như cảm thấy mình lỡ lời, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.

Mọi người nghe hai vị nương nương nói móc nhau, đều không khỏi nhìn nhau, hai vị này sao lại đối đầu nhau thế này?

Đức phi vẫn giữ nụ cười trên môi, nàng ta và Dung chiêu nghi nhìn nhau, cả hai đều thấy rõ sự lạnh lẽo trong mắt đối phương, Đức phi không nói gì nữa, xoay người lên xe ngựa.

Đoàn xe một đường ra khỏi hoàng cung, Vân Tự ngồi chung loan giá với Đàm Viên Sơ, nàng vén rèm xe ngựa lên tò mò nhìn ra ngoài.

Xe ngựa vẫn chưa rời khỏi phạm vi hoàng cung, nàng nhìn ra xa chỉ thấy tường thành và đội cấm quân canh gác nghiêm ngặt xung quanh, Vân Tự ngước mắt lên, bỗng nhiên chạm mắt với người trên lưng ngựa.

Lư Đông Huân có chút rối bời.

Vân Tự từng là cung nữ của muội muội hắn, lý trí hắn biết rằng, Vân Tự được phong vị phân sau khi muội muội hắn qua đời, không có lỗi gì với muội muội hắn cả.

Nhưng hắn là cấm quân điện tiền, tận mắt chứng kiến Vân Tự từng bước leo lên vị trí hiện tại, trong lòng hiểu rõ sự sủng ái Vân Tự nhận được so với muội muội hắn năm xưa, có thể nói là một trời một vực.

Lư Đông Huân không biết mình nên có cảm xúc gì.

Lúc mới gặp, nàng chỉ là một cung nữ đi sau muội muội hắn một bước, ngay cả nhìn hắn cũng phải dè dặt.

Giờ đây thân phận hai người đã hoàn toàn thay đổi.

Lư Đông Huân biết là không nên, nhưng hắn thường xuyên nhớ lại cảnh tượng lúc mới gặp Vân Tự, đôi khi hắn tự hỏi, nếu ngày muội muội rơi xuống nước hôm đó, hắn đến kịp thời hơn một chút, liệu bây giờ mọi chuyện có khác không?

Lư Đông Huân đang rối bời, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói kinh ngạc của nữ tử:

“Lư đại nhân thăng chức sao? Vẫn chưa kịp chúc mừng Lư đại nhân.”

Quan phục của hắn đã thay đổi, bội đao cũng khác trước, đúng là đã thăng chức, phó thống lĩnh cấm quân, lại tiến thêm một bước, đó là nắm giữ quyền lực thật sự.

Lư Đông Huân mấp máy môi, một lúc lâu sau mới lên tiếng:

“Vân tiệp dư khách khí.”

Hai người không nói chuyện nữa, một bàn tay đặt lên đỉnh đầu nữ tử, thanh âm lười biếng lãnh đạm của Đàm Viên Sơ truyền đến: “muốn nàng mài mực, nàng liền lười nhác.”

Rèm xe ngựa được buông xuống che khuất cảnh tượng bên trong, nữ tử cũng không thò đầu ra nữa, Lư Đông Huân cụp mắt.

Bên trong xe ngựa, Vân Tự bực bội: "Hoàng Thượng, người làm gì vậy?”

Nàng liếc nhìn nghiên mực, nghiên mực còn rất nhiều mực: “Thu Viện không phải mài cho người rồi sao, người không thể thương xót tần thiếp một chút à?”

Đàm Viên Sơ lạnh lùng nhìn nàng: "Thương xót nàng? Không vui vẻ mài mực cho trẫm, lại vui vẻ chúc mừng nam nhân khác thăng chức?”

Vân Tự ngẩn người, khi hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, không khỏi trợn tròn mắt, giai nhân tức giận, thần sắc càng thêm sinh động, nàng cắn răng nói: “Người điên rồi?”

Đàm Viên Sơ vẫn lạnh nhạt.

Vân Tự cắn môi, đôi mắt hạnh long lanh sắp khóc: “Người muốn tần thiếp đi tìm cái chết sao? Lời này nếu để người khác nghe được, người bảo tần thiếp sống sao nổi?!”

Đàm Viên Sơ nhíu mày, thần sắc cuối cùng cũng thay đổi.

Nàng bất ngờ quay đầu, đưa tay dụi dụi khóe mắt, Đàm Viên Sơ nghe thấy tiếng nàng thút thít, thấp giọng nói: “người biết rõ tần thiếp chúc mừng hắn, là bởi vì hắn là huynh trưởng của Lư tài nhân.”

Lư tài nhân?

Nghe ba chữ này, Đàm Viên Sơ nhíu mày, liền vươn tay kéo nàng, Vân Tự nghiêng người tránh đi.

Thấy thế, Thu Viện và Hứa Thuận Phúc đều cúi đầu, lặng lẽ lui ra ngoài xe ngựa.

Một lúc lâu sau, Đàm Viên Sơ mới kéo được nàng lại, hắn nâng cằm nàng lên, bắt nàng quay đầu lại, thấy nàng thật sự rơi nước mắt, trên gò má trắng nõn in hai hàng lệ, nàng cắn môi không muốn nhìn hắn.

Đàm Viên Sơ nhíu mày, đưa tay lau nước mắt cho nàng, thấp giọng nói: "Trẫm nhất thời nóng giận, cũng đáng để nàng khóc sao?”

Vân Tự nhắm mắt: “Đối với người chỉ là lời nói lúc tức giận, đối với tần thiếp lại là tai họa ngập đầu.”

Đàm Viên Sơ nghẹn lời.

Một lúc lâu sau, hắn cúi đầu hôn nàng, Vân Tự muốn trốn nhưng không tránh được, nàng bực bội đẩy hắn: “Người không phải giận tần thiếp sao, còn hôn tần thiếp làm gì?”

Đàm Viên Sơ cụp mắt nhìn nàng, đáy mắt ẩn chứa những cảm xúc sâu xa không để nàng nhìn thấy, hắn nhẹ nhàng dỗ dành:

“Là trẫm lỡ lời, không nên giận nàng.”

Vân Tự khựng lại, chưa kịp hoàn hồn thì Đàm Viên Sơ lại lau mặt cho nàng, thanh âm trầm thấp: “Sao bây giờ lại dễ khóc như vậy?”

Vân Tự rúc vào lòng hắn: "Người sau này không được nói những lời như vậy với tần thiếp nữa.”

Đàm Viên Sơ nhéo má nàng, cảm thấy nàng được voi đòi tiên, lời hắn nói rõ ràng không có ý đó, nàng lại muốn làm lớn chuyện, giờ xin lỗi còn chưa xong, còn phải hứa hẹn với nàng đủ điều.

Càng ngày càng khó dỗ. Cũng không biết ai đã làm hư nàng.

Vân Tự lập tức thay đổi sắc mặt, mở to đôi mắt hạnh mềm mại nói: “Tần thiếp một lòng một dạ hướng về người, người hiểu lầm tần thiếp, tần thiếp đau lòng muốn chết.”

Lời này, Đàm Viên Sơ một chữ cũng không tin.

Sau đó, lại nghe nàng nói: "Người không thích tần thiếp nói chuyện với người khác, sau này tần thiếp sẽ không nói nữa.”

Đàm Viên Sơ gần như không thể phát hiện mà ngước mắt lên, hắn thản nhiên nghĩ, nói nãy giờ cuối cùng cũng nói được một câu ra hồn.

Đàm Viên Sơ híp mắt, đưa tay gõ nhẹ lên trán nàng: "Nàng tốt nhất là làm được như vậy.”

Nàng không để tâm tư vào hắn nên hắn cảm thấy bất an, chẳng phải là chuyện bình thường sao?

Vân Tự che đầu, nàng được dỗ dành xong liền rất ngoan ngoãn: “Người còn muốn phê tấu chương không? Tần thiếp mài mực cho người.”

Hôm nay nàng mặc một bộ cung trang mới, sợ mài mực sẽ làm bẩn y phục, nàng vén tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, trên cổ tay trắng muốt đeo chiếc vòng mã não hắn tặng nàng, trông rất đẹp mắt.

Đàm Viên Sơ theo bản năng liếc nhìn.

Sau đó, hắn không thể không thừa nhận, làn da nàng trắng, đeo loại màu sắc này quả thật rất hợp.

Vân Tự không biết mình đã ở trong xe ngựa bao lâu, sắc trời bên ngoài cũng dần tối, đợi xe ngựa dừng lại, nàng mới biết, đi hành cung tránh nóng, riêng lộ trình đã mất nửa tháng.

Nghe vậy, Vân Tự mặt mày tái mét.

Vân Tự không thích ngồi xe ngựa, ban ngày có Đàm Viên Sơ bầu bạn, nàng còn cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng sau khi Đàm Viên Sơ cùng triều thần nghị sự, nàng trở về xe ngựa của mình liền luôn cảm thấy uể oải.

Thu Viện khó hiểu hỏi: “Chủ tử làm sao vậy?”

Vân Tự chỉ nhíu mày lắc đầu.

Nàng dựa vào thành xe uể oải nhắm mắt, cả người dường như mất hết tinh thần.

Nàng không nhịn được nhớ lại thời niên thiếu.

Khi bị Lục gia bán đi, nàng cũng bị nhốt trong thùng xe như vậy, một đường xóc nảy đến kinh thành, Vân Tự còn nhớ rõ lúc đó nàng co ro trong góc, lòng tràn đầy sợ hãi, có lẽ là bóng ma tâm lý quá lớn, bây giờ nàng lại ngồi xe ngựa, dù biết mình đã được cứu thoát nhưng cũng khó mà nguôi ngoai.

Nơi nghỉ chân là trạm dịch, Đàm Viên Sơ còn đang bận rộn, Vân Tự mang theo Thu Viện trở về phòng, nàng không nhịn được nôn ọe một trận, cả người choáng váng, hai chân mềm nhũn nàng ngã vào lòng Thu Viện.

Thấy vậy, sắc mặt Thu viện thay đổi, sai cung nhân chăm sóc nàng, còn mình thì vội vàng chạy ra ngoài.

Nàng hỏi thăm cung nhân đi cùng, tìm được Thường thái y theo giá, vội vàng kéo thái y về phòng, dọc đường đi không biết bao nhiêu người nhìn thấy cảnh này.

Hứa Thuận Phúc cũng thấy, đợi triều thần rời đi, không dám chậm trễ vội vàng bẩm báo tin tức.

Nghe tin, có phi tần động tâm tư, xoay người đi tới phòng Vân Tự, vừa vào cửa, liền nhịn không được che miệng che mũi.

Vân Tự vừa mới nôn, trong phòng tự nhiên có mùi khó chịu.

Thấy thế, Thu Viện nhíu mày nói: “Thái y nói, tiệp dư cần thông gió, các vị chủ tử không cần tụ tập ở đây.”

Đàm Viên Sơ ở gần đó, vừa nghe thấy lời này của Thu Viện, lập tức lạnh giọng:

“Tất cả đang vây quanh đây làm gì?”

Cửa được mở ra một lối đi, Vân Tự nghe thấy tiếng hắn, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Hoàng Thượng, đừng vào.”

Đàm Viên Sơ xua đám người rồi trực tiếp bước vào phòng, đến gần mới thấy vẻ mặt nàng uể oải dựa vào giường, hắn nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này?”

Lúc ở trên loan giá, nàng rõ ràng vẫn ổn, chỉ một canh giờ không gặp, sao lại biến thành thế này?

Thấy hắn đã vào, Vân Tự khàn giọng nên không tiếp tục đuổi người nữa, mà chỉ ủy khuất nói:

“Hoàng Thượng, tần thiếp khó chịu sắp chết rồi……”

Đàm Viên Sơ thấp giọng mắng: “Cả ngày nói năng linh tinh gì thế?!”

Sống chết gì cũng treo ở miệng, cũng không sợ xui xẻo.

Thường thái y cuối cùng cũng bắt mạch xong, ông ấy hỏi: “Vân tiệp dư say xe?”

Vân Tự ngẩn người, một lúc sau mới chần chừ trả lời:

“Có lẽ vậy?”

Nàng chưa từng ngồi xe ngựa bao giờ, nếu có ngồi cũng chỉ là xe bò, ngựa là thứ quý giá, người mua nàng còn chưa xa xỉ đến mức đó.

Hơn nữa, lúc đó nàng chỉ lo sợ hãi, căn bản không có tâm trạng để ý đến những thứ này.

Sau này nàng cũng chẳng ra khỏi cửa cung mấy lần, tự nhiên là không hiểu những điều này.

Thường thái y xác nhận tình trạng của nàng, kê đơn thuốc, lập tức có cung nhân đi bốc thuốc, trước khi đi thái y còn dặn dò: “Giữ cho phòng thông thoáng, cho đến khi tiệp dư tỉnh táo lại.”

Đàm Viên Sơ liếc mắt nhìn đám người đang đứng ở cửa phòng, hắn không nói gì, nhưng ý tứ không cần nói cũng hiểu, mọi người trong lòng thất vọng, nhưng cũng thức thời nhanh chóng giải tán.

Đợi trong phòng không còn ai, cung nhân sắc thuốc xong mang đến, Đàm Viên Sơ đút nàng uống, thấp giọng nói:

“Chẳng khiến người ta bớt lo chút nào.”

Nàng như vậy, thà ở lại trong cung còn hơn, chuyến này đi xuống, đợi đến hành cung chẳng phải mất nửa cái mạng sao?

Vân Tự không còn sức phản bác.

Thực tế đúng như Đàm Viên Sơ dự đoán, nửa tháng lộ trình, cứ đi một đoạn lại phải dừng lại, Vân Tự nôn đến trời đất quay cuồng, người gầy đi trông thấy, nàng như vậy không tiện đi chung loan giá nữa, chỉ có thể để Đàm Viên Sơ đến thăm nàng.

Đến hành cung, Vân Tự được Thu Viện dìu xuống xe ngựa, hai chân mềm nhũn.

Đàm Viên Sơ bước qua đám người đưa tay sờ trán nàng, toàn một mồ hôi lạnh, thấp giọng hỏi:

“Vẫn không thoải mái sao?”

Vân Tự khó chịu đến mức liên tục hít mũi, nàng rúc vào lòng hắn rầu rĩ gật đầu.

Đàm Viên Sơ không chậm trễ, vì thế, bất luận là phi tần hay triều thần đều thấy Hoàng Thượng ngang nhiên bế nữ tử lên đi thẳng vào hành cung, nơi ở đã được phân chia từ trước, có cung nhân dẫn đường phía trước.

Vân Tự không thoải mái, chỉ biết dọc đường đi quanh co khúc khuỷu, nàng thấy hồ nước, cầu cong, thậm chí còn thấy thuyền hoa trên mặt hồ, bóng cây rợp mát, tạo cảm giác thoải mái dễ chịu, dọc đường đi đều toát lên vẻ xa hoa tinh xảo, khi được bế vào nơi ở, Vân Tự cũng không thấy tên nơi này là gì.

Đợi Đàm Viên Sơ đặt nàng xuống, nàng mới chậm rãi hỏi:

“Người cứ như vậy mà ôm tần thiếp vào trước mặt triều thần, có phải không ổn lắm không?”

Nàng ngước mắt nhìn hắn, hỏi ra câu này có chút do dự, dường như sợ gặp phải tai họa mà không nhịn được cắn môi.

Nữ tử khẽ chau mày, dường như chất chứa rất nhiều ưu phiền, khiến người ta chỉ muốn vuốt phẳng cho nàng, Đàm Viên Sơ cụp mắt thản nhiên nói:

“Không đến lượt nàng lo lắng chuyện này.”

Lời này thật không dễ nghe.

Vân Tự không nhịn được ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.

Thấy nàng còn sức trừng mình, Đàm Viên Sơ giãn mày, lúc này thuốc được bưng vào, vẻ mặt nữ tử mâu thuẫn muốn trốn, bị Đàm Viên Sơ giữ chặt lại, tức giận mắng:

“Trẫm thấy nàng vẫn chưa đủ khó chịu.”

Vân Tự bị ép uống thuốc, khuôn mặt nhăn lại, đôi mắt hạnh đầy buồn rầu: "Tần thiếp uống thuốc nửa tháng nay, miệng đều đắng ngắt rồi.”

Không ai an ủi nàng, chỉ có người ghé sát vào nàng ngửi ngửi, rồi gật đầu:

“Hình như hơi có mùi thật.”

Vân Tự đang oán trách bỗng im bặt.

Xung quanh im lặng, Đàm Viên Sơ ngẩng đầu, không chút để ý nói: “Không phải nàng nói có mùi sao? Trẫm chỉ giúp nàng xác nhận thôi.”

Vân Tự tức giận đến mức ngực phập phồng lên:

“Người không thể nói gì dễ nghe hơn sao?”

Nàng một ngày thay mấy bộ y phục, sao có thể có mùi được?

Đàm Viên Sơ trầm mặc một lát rồi nói: “Đợi nàng uống thuốc xong, bảo cung nhân chuẩn bị nước ấm, tắm rửa cho sạch sẽ.”

Trong điện bỗng chốc yên tĩnh trở lại.

Hứa Thuận Phúc và Thu Viện đều không nhịn được ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng, trong lòng cảm thấy khó nói nên lời.

Một lúc lâu sau, Vân Tự không để ý đến hắn nữa, nàng bưng bát thuốc lên uống một hơi cạn sạch, nàng còn cố ý kéo ống tay áo lên len lén ngửi, nhưng chẳng ngửi thấy gì, nàng nhíu mày nghi hoặc.

Đàm Viên Sơ nhìn thấy hết thảy, hắn không nhịn được nghiêng đầu, khẽ nhếch môi cười.