Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh

Chương 87: Sau đó



Hứa Thuận Phúc đi Bảo Tương lâu, một chén canh gừng được đưa đến Tụng Nhã hiên. Vân Tự ngửi được mùi canh gừng liền thấy hơi ngấy, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống hết. Cả đại điện chỉ còn nghe thấy tiếng muỗng chạm nhẹ vào chén.

Kỳ quý tần quay mặt đi, không nhịn được nhắm mắt lại.

Dù đã tự nhủ với bản thân nhiều lần, nhưng chứng kiến cảnh này, nàng ta vẫn cảm thấy khó chịu.

Từ bao giờ nàng ta trở nên bị xem nhẹ như vậy? Rõ ràng đang ở ngay trước mặt Hoàng Thượng, vậy mà lại dễ dàng bị Hoàng Thượng lờ đi?

Kỳ quý tần không biết, cũng không rõ rốt cuộc từ khi nào mọi chuyện bắt đầu sai hướng.

Một chén canh gừng đã cạn đáy, Hứa Thuận Phúc cũng cuối cùng trở về. Đúng như Vân Tự nghĩ, hắn không tìm thấy bất cứ thứ gì.

An tài nhân không thể tin được thốt lên: "Sao có thể?!"

Không ngờ An tài nhân vẫn còn ôm hy vọng. Ninh tần khẽ nhíu mày, nàng ta liếc nhìn Đức phi một cái rồi lên tiếng phản bác: "Sao lại không thể? Sự thật chứng minh những gì An tài nhân nói hoàn toàn là vô căn cứ. Thật kỳ lạ, Đức phi nương nương và An tài nhân ngày xưa không thù, gần đây không oán, tại sao ngươi lại muốn vu oan cho Đức phi nương nương?"

Giọng nói Ninh tần chuyển hướng, chỉ thẳng vào việc An tài nhân bị người khác xúi giục.

Vân Tự bất ngờ ngẩng đầu lên.

An tài nhân không ngờ sự việc lại diễn biến như vậy, bỗng nhiên biến thành nàng ta cố ý hãm hại Đức phi, cả người đứng hình, miệng há hốc, sau một lúc lâu mới nghẹn ngào biện giải: "Tần thiếp không có!"

An tài nhân hoang mang, chuyện này liên quan gì đến nàng ta? Sao cuối cùng lại trở thành nàng ta có hiềm nghi?

Kỳ quý tần không khỏi lắc đầu trước sự ngu ngốc của An tài nhân. Vô tình trong lúc đó, nàng ta nhìn thấy Đức phi liếc nhìn mình một cái, ánh mắt kia tuy nhanh chóng lướt qua, nhưng Kỳ quý tần lại bỗng nhiên sáng mắt.

Ai muốn hãm hại Lưu thị?

Trong lòng Kỳ quý tần biết rõ là Đức phi giết người diệt khẩu, nhưng lại không tra được bất cứ chứng cứ nào liên quan đến Đức phi, dù muốn kéo Đức phi xuống ngựa cũng không được.

Nhưng ngoài Đức phi ra thì sao?

Kỳ quý tần siết chặt khăn tay, nàng ta hiểu rõ một đáp án khác. Nếu không phải giết người diệt khẩu, vậy lý do giết Lưu thị chính là để trả thù.

Trong cả hành cung, chỉ có một người cần tìm Lưu thị để trả thù.

Bỗng có người nắm lấy cổ tay nàng ta, Kỳ quý tần giật mình hoàn hồn quay đầu lại nhìn, thấy Đồng Vân nhẹ nhàng lắc đầu với mình. Nàng ta cắn môi bèn lấy lại lý trí, cúi đầu xuống, không nhìn vẻ mặt đắc ý của người kia.

Nàng ta không thể mắc sai lầm nữa.

Trong điện lâu không ai lên tiếng, Ninh tần bỗng khẽ che miệng, nàng ta do dự một chút, thanh âm có chút ngập ngừng: "Sao Lưu thị lại chết đuối chứ?"

Một câu nghi vấn của nàng ta khiến mọi người đều nhớ đến việc Vân Tự bị rơi xuống nước mấy ngày trước, trong nháy mắt ai nấy đều có biểu cảm khác nhau. 

Đúng vậy, việc Lưu thị hãm hại Vân tiệp dư là có bằng chứng rõ ràng. Tuy rằng Lưu thị đã bị giáng xuống thứ dân, nhưng liệu Vân tiệp dư có thật sự bỏ qua cho Lưu thị?

Có người nghĩ là không.

Vân Tự khẽ nheo mắt, nghe đến đây, nàng lại không hiểu Ninh tần muốn làm gì. Nàng chống cằm, gật đầu như đồng tình, đáp lại: "Đúng vậy, sao Lưu thị lại chết đuối chứ? Theo lời An tài nhân vừa nói, Lưu thị rơi xuống nước cách Tụng Nhã hiên không xa, thật trùng hợp, chẳng lẽ là..."

Vân Tự bỗng nhìn thẳng vào Ninh tần, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi nói tiếp nửa câu còn lại: "...ta hãm hại nàng ta?"

Sắc mặt Ninh tần thay đổi, hoàn toàn không ngờ Vân tiệp dư lại thẳng thắn như vậy, nàng ta vội vàng phủ nhận: "Vân tiệp dư hiểu lầm rồi, tần thiếp không có ý đó!"

Vân Tự thản nhiên hỏi lại: "Thật không?"

Ninh tần ấp úng, nàng ta liều lĩnh ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng, nhưng chỉ thấy Hoàng Thượng rũ mắt xuống, đẩy nửa chén canh gừng còn lại về phía Vân tiệp dư.

Ninh tần ngẩn người, nàng ta bỗng nhiên ý thức được Hoàng Thượng hoàn toàn không hề nghi ngờ Vân tiệp dư, cho dù có nàng ta ở đó xúi giục.

Ninh tần vội vàng cúi đầu: "Tần thiếp không dám vọng ngôn."

Trong điện trở nên yên lặng, An tài nhân thấy vậy cũng vội vàng im bặt, sợ mình lại nói hớ.

Hứa Thuận Phúc lên tiếng: "Hoàng Thượng, ngỗ tác đến rồi ạ."

Trong lúc mọi người nói chuyện, Đàm Viên Sơ vẫn luôn im lặng, giờ phút này cũng chỉ gật đầu: "Dẫn hắn đi khám nghiệm thi thể."

Nửa canh giờ trôi qua, Đức phi từ lúc bị nghi ngờ đến giờ vẫn chưa được nhường chỗ. Trong điện chỉ có Đàm Viên Sơ và Vân Tự là được ngồi.

Lẽ ra, trong khi Đức phi đang đứng, Vân Tự cũng không nên ngồi xuống.

Nhưng Đàm Viên Sơ hình như không hề nhận thấy điều bất thường này, sắc mặt hắn vẫn bình thản, cũng không cho người nhường chỗ cho Đức phi.

Nửa canh giờ sau, Đức phi đứng đến mỏi nhừ chân, nàng ta khẽ cúi đầu xuống.

Ngỗ tác cuối cùng cũng bước vào, hắn vội vàng quỳ xuống: "Thảo dân xin bái kiến Hoàng Thượng và các vị nương nương. Thi thể chết do đuối nước, ước chừng đã chết ba bốn ngày, không có bất kỳ ngoại thương nào."

Không có ngoại thương.

Nghe đến đây, mọi người đều hiểu rõ chuyện hôm nay sẽ kết thúc như thế nào.

Đàm Viên Sơ gật đầu, cho người dẫn ngỗ tác rời đi, rồi mới thản nhiên lên tiếng: "Lưu thị vô ý bị trượt chân rơi xuống nước. Nàng ta sinh thời mang tội không đáng được phong thưởng, hãy cho người đem nàng ta đi an táng cho thỏa đáng."

Thông thường khi phi tần qua đời, Hoàng Thượng vì tình nghĩa cũ cũng sẽ ưu ái một chút trong việc lo liệu hậu sự.

Nhưng Lưu thị hiển nhiên không có được ân huệ này. Sinh thời là phi tần của hoàng thất, sau khi chết lại chỉ có thể được an táng với thân phận thứ dân.

Mọi người trong lòng đều chùng xuống, lập tức cung kính tuân lệnh. Dù Lưu thị có thực sự bị trượt chân rơi xuống nước hay không, thánh chỉ đã ban, đó chính là sự thật.

Cũng có người chú ý đến hai chữ "mang tội", theo bản năng ngẩng đầu nhìn Vân tiệp dư, phải chăng Hoàng Thượng hôm nay lạnh nhạt như vậy là vì vẫn còn giận việc Lưu thị mưu hại Vân tiệp dư?

Họ không tin Đàm Viên Sơ lại nhẫn tâm như vậy, chỉ có thể cố gắng tìm một lý do khác cho hành động của Đàm Viên Sơ.

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, Đàm Viên Sơ ngước mắt lên bình tĩnh tuyên bố: "Ninh tần bất kính với bề trên, từ hôm nay giáng xuống làm tài tử."

Ninh tần kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt không dám tin.

Bất kính với bề trên?

Hoàng Thượng phạt nhầm người rồi sao?

Nàng ta từ khi nào bất kính với bề trên? Tội danh này phải là của An tài nhân chứ?!

An tài nhân sợ hãi lùi về phía sau. Ninh tần chỉ nói bóng gió, còn chưa chỉ đích danh Vân tiệp dư là hung thủ, Hoàng Thượng đã giáng cấp bậc của Ninh tần.

Đến lượt nàng ta, hình phạt sẽ như thế nào?

An tài nhân sắp khóc đến nơi, nhưng đợi mãi, cho đến khi Hoàng Thượng mất kiên nhẫn ra lệnh cho mọi người lui ra, cũng không thấy Hoàng Thượng nói thêm gì nữa.

Nàng ta chớp chớp mắt, bị Quế Xuân kéo một cái mới hoàn hồn, vội vàng cùng mọi người lui ra. 

Tụng Nhã Hiên cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, nhưng Vân Tự lại trằn trọc không ngủ được.

Không trách Hoàng Hậu nương nương muốn hạ bệ Đức phi nhưng vẫn không thành công. Vân Tự không khỏi đặt mình vào vị trí của Hoàng Hậu, nếu là nàng, nàng có thể khiến Đức phi thất thế hay không?

Dù nghĩ thế nào, Vân Tự cũng cảm thấy rất khó.

Đức phi hành sự thận trọng, muốn hạ bệ nàng ta, những thủ đoạn thông thường hoàn toàn vô dụng. Hoàng Hậu thậm chí còn lôi kéo cả Tô quý tần để giăng bẫy nhưng Đức phi vẫn bình an vô sự.

Vân Tự cảm thấy nếu thực sự muốn hạ bệ Đức phi, hoặc là cùng chết, hoặc là chỉ còn một cách duy nhất: khiến Đàm Viên Sơ nảy sinh ý định loại bỏ Đức phi.

Nhưng Đức phi lại là mẫu thân của hoàng trưởng tử, muốn làm được điều này e rằng khó như lên trời.

Loại bỏ hoàng trưởng tử?

Vân Tự chưa bao giờ nghĩ đến điều này, không phải vì nàng thương yêu gì hắn.

Đều là sinh mạng con người.

Chẳng lẽ mạng của nữ nhân lại kém hơn mạng của trẻ con hay sao?

Chỉ là Vân Tự đã ở Dưỡng Tâm điện suốt một năm rưỡi, nàng biết rõ một điều, trong cung chỉ có hoàng tử công chúa là có người của Đàm Viên Sơ bảo vệ.

Vân Tự cụp mắt suy nghĩ.

Rốt cuộc là sai lầm gì mới có thể khiến Đàm Viên Sơ muốn loại bỏ mẫu thân của một hoàng tử?

Đàm Viên Sơ hôm nay không rời đi, nhận thấy nàng cứ trằn trọc không yên, bỗng vươn tay ôm lấy eo nàng: "Không ngủ nữa thì trời sắp sáng đấy."

Vân Tự khựng lại một chút, rồi thuận thế nép vào lòng hắn, nhỏ giọng nói: "Tần thiếp ngủ không được."

Bị nàng quấy rầy gần hết đêm, Đàm Viên Sơ cũng mệt mỏi, nhưng khi nàng ngã vào lòng, hắn vẫn ôm lấy nàng, mắt nhắm nghiền lười biếng hỏi: "Suy nghĩ miên man gì vậy?"

Vân Tự bực bội đẩy hắn, nàng đang nghĩ gì thì tất nhiên không thể nói thật cho hắn biết, nhưng có thể nhân cơ hội này nói ra điều mà nàng vẫn luôn ấp ủ. Nàng kéo nhẹ Đàm Viên Sơ: "Hoàng Thượng, sao người không nhìn tần thiếp?"

Đàm Viên Sơ im lặng một lát rồi hỏi nàng: "Nàng có ngủ không?"

Cho dù nàng có là tiên nữ giáng trần, hắn cũng không muốn ngắm nàng trên giường lúc này.

Nữ tử này thật biết cách quyến rũ.

Trước khi ngủ nàng còn cố ý tắm rửa, thoa hương cao, mặc áo mỏng mát mẻ ngày hè. Khi ngủ nàng cũng không ngoan ngoãn, y phục luôn hờ hững lộ ra làn da trắng nõn.

Đàm Viên Sơ nhắm mắt để không nhìn thấy cảnh tượng quyến rũ ấy, nhưng lại ngửi thấy mùi hương bí ẩn.

Không biết nàng có cố ý hay không.

Nàng không nói gì, lại trở mình, Đàm Viên Sơ bị nàng làm cho khó chịu, vươn tay day day mi tâm: "Nói đi, muốn gì?"

Đàm Viên Sơ không hề che giấu giọng điệu lạnh lùng, nàng cố tình quấy rầy hắn, chẳng lẽ hắn phải vui vẻ mà chiều theo nàng?

Vân Tự do dự một chút, ngập ngừng: "Tần thiếp...."

Đàm Viên Sơ liếc nhìn đồng hồ cát trong điện, chỉ còn một canh giờ nữa là trời sáng, hôm nay hắn bị cái gì mê hoặc mà lại ngủ lại Tụng Nhã hiên?

Nàng ngượng ngùng ấp úng, Đàm Viên Sơ cắt ngang lời nàng, cảnh cáo: "Không nói thì trẫm để cho nàng nghẹn."

Hắn sẽ không hỏi lại lần thứ hai, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp, nếu không, nàng cũng sẽ không dè dặt như vậy.

Vân Tự trợn tròn mắt, ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm vào hắn, thanh âm không hề che giấu sự mong đợi: "Hoàng Thượng, tần thiếp có thể ra khỏi cung một chuyến được không?"

Tụng Nhã hiên chìm vào im lặng.

Đàm Viên Sơ nheo mắt, một lúc lâu sau hắn vươn tay sờ trán Vân Tự, xác nhận nàng không nói nhảm, rồi không nhịn được nhướng mày: "Nàng thật dám nói."

Vân Tự nũng nịu: "Vậy rốt cuộc người có đồng ý không?"

Đàm Viên Sơ quay người lại, đưa lưng về phía Vân Tự không nói một lời.

Vân Tự vươn tay chọc chọc hắn.

Lâu không thấy phản ứng, Vân Tự cuộn tròn ngón tay, chậm rãi thu tay về, nhẹ nhàng mím môi.

Khi Đàm Viên Sơ quay đầu lại, nhìn thấy nàng cúi đầu, mi mắt rủ xuống. Trong điện không thắp đèn, nhưng ánh trăng mờ ảo bên ngoài lọt qua cửa sổ chiếu lên người nàng, khiến nàng trông có vẻ cô đơn lạnh lẽo.

Một lúc lâu sau, thanh âm trầm thấp của Đàm Viên Sơ vang lên trong điện: "Tấu chương chưa xử lý xong, nhanh nhất cũng phải ba ngày nữa mới hoàn thành."

Hắn không hỏi lý do, chỉ bình tĩnh giải thích nguyên nhân sự im lặng của mình.

..... Không phải để từ chối, mà là đang âm thầm tính toán thời gian cần thiết.

Mắt Vân Tự bỗng sáng lên, trên mặt nàng không khỏi nở nụ cười, đêm thanh tịnh màn ngọc buông hờ, ánh trăng rọi lên người nàng, kiều diễm động lòng. Nàng hỏi lại một lần nữa để chắc chắn: "Người đồng ý rồi?"

Đàm Viên Sơ nhướng mày, hắn hiếm khi thấy nàng vui vẻ như vậy, cảm thấy hơi bối rối. Hắn chậm rãi nói: "Chờ xử lý xong tấu chương rồi bàn sau."

Đôi mắt nàng cong cong, vội vàng nói: "Ngày mai tần thiếp sẽ đến Cần Chính điện mài mực cho người."

Đàm Viên Sơ nhếch môi, có chút ngao ngán: "Tốt nhất là nàng hiểu thế nào là mài mực."

Vân Tự đọc không nhiều sách, chữ là do mẫu thân dạy từ nhỏ, sau này vào cung mới được tiếp xúc nhiều với sách vở, nên khó tránh khỏi có những chữ biết mà không hiểu rõ.

Nghe Đàm Viên Sơ nói vậy, nàng hơi chột dạ, nhưng vẫn cố gắng che giấu.

*****

Đức phi trở về Bảo Tương lâu.

Quy Thu quỳ lâu đến nỗi hai đầu gối đều bầm tím, đau đến đi cũng không vững nhưng nàng ta không dám hé răng.

Hôm nay vì sai lầm của nàng ta mà suýt chút nữa nương nương bị vạch trần.

Vào Bảo Tương lâu, Quy Thu đem nước ấm đến cho nương nương rửa mặt. Nàng ta quỳ trên mặt đất, đầu gối đã bầm tím, nếu cứ quỳ mãi thì không sao, đằng này trên đường đi đã quỳ một đoạn, giờ lại quỳ xuống, cơn đau càng gia tăng khiến sắc mặt nàng ta thay đổi. Nàng ta cắn môi chịu đựng, cúi đầu xoa bóp chân cho nương nương.

Đức phi liếc nhìn nàng ta, không để nàng ta làm việc nữa: "Hôm nay ngươi cũng bị phạt rồi, trở về nghỉ ngơi đi."

Quy Thu cúi đầu: "Nô tỳ không làm tốt việc, suýt chút nữa liên luỵ đến nương nương, nô tỳ thật thẹn trong lòng."

Quy Thu luôn trung thành, Đức phi cũng đã quen sử dụng nàng ta, tất nhiên sẽ không để nàng ta bị phế ở nơi này.

Đức phi nhẹ nhàng ra hiệu cho Quy Thu đứng dậy.

Thấy nương nương thực lòng muốn mình đứng dậy, Quy Thu mới dám đứng lên, nhưng vẫn còn hơi loạng choạng.

Lục Tùng đang đốt hương an thần trong điện. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, trời cũng sắp sáng, e rằng không có nhiều người ngủ được.

Khi Lục Tùng đem chậu nước xuống, trong điện chỉ còn Đức phi và Quy Thu. Đức phi bỗng nhiên nói: "Ngài ấy vẫn nghi ngờ ta."

Quy Thu khựng lại một chút, rồi nhíu mày: "Có lẽ nương nương đa nghi rồi, chứng cứ đều bị hủy hết, sao Hoàng Thượng lại nghi ngờ nương nương được?"

Đức phi khẽ cười: "Định tội mới cần chứng cứ, nghi ngờ thì cần gì chứng cứ?"

Hoàng Thượng có lúc là người rất coi trọng quy củ, nếu không nghi ngờ nàng ta, ở Tụng Nhã hiên Hoàng Thượng đã không đối xử với nàng ta như vậy.

Ninh tần là người của nàng ra, nhưng kể cả kẻ ngu ngốc nhất hôm nay cũng nhận ra một điều, Hoàng Thượng giáng chức Ninh tần, nói là bất kính với bề trên nhưng chỉ là để cảnh cáo nàng ta mà thôi.

Ninh tần, à không, phải nói là Ninh tài tử.

Chức vị của Ninh tài tử bị hạ thấp, cũng đồng nghĩa với việc thế lực của nàng ta trong cung bị suy yếu.

Quy Thu im lặng, nàng ta lo lắng nói nhỏ: "Vậy nương nương, chúng ta phải làm sao?"

Đức phi liếc nhìn nàng ta, lắc đầu: "Hoảng sợ gì chứ?"

Hoàng Hậu và Vân Tự đều nhìn rõ tình cảnh của nàng ta trong cung, chẳng lẽ Đức phi lại không nhận ra?

Đức phi ngẩng đầu, nụ cười châm biếm thoáng qua trên môi, nàng ta nhẹ nhàng nói: "Có chứng cứ, Hoàng Thượng cũng chưa chắc đã phạt ta, huống hồ chỉ là nghi ngờ?" (Chắc không? Ghét bà này nhất truyện, coi trời bằng vung)

Quy Thu bỗng im bặt.

Nàng ta không có được tâm thế bình thản như nương nương, nàng ta luôn cảm thấy sự nhẫn nại của Hoàng Thượng là có giới hạn, nếu nương nương cứ vượt quá giới hạn, sớm muộn gì Hoàng Thượng cũng sẽ mất kiên nhẫn với nương nương.

Nói cho cùng, Hoàng Thượng coi trọng là hoàng tử, chứ không phải mẫu thân của hoàng tử.

Đức phi như nhìn thấu suy nghĩ của nàng ta, bèn nhếch môi khẽ cười, ý vị sâu xa mà nói: "Vì vậy, chỉ cần Sơ Nhi là hoàng tử duy nhất, vị trí của ta sẽ không ai lay chuyển được!"

Quy Thu không dám nói tiếp.

Đức phi bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nàng ta nheo mắt đột nhiên hỏi: "Chúng ta ở hành cung còn người nào có thể sử dụng được không?"

Trước đây khi đến hành cung, Hoàng Hậu nương nương cũng đi theo, sau sự kiện kia, muốn cài cắm người dưới mắt Hoàng Hậu nương nương không còn là chuyện dễ dàng.

Hoàng Hậu nương nương một khi đã cảnh giác thì chưa bao giờ là người dễ đối phó.

Quy Thu ngập ngừng trả lời: "Vốn còn một số, nhưng sau chuyện Xuân Thúy, e rằng nhân tâm hoang mang, có thể sử dụng được không nhiều."

Đức phi rất bình tĩnh, nàng ta thản nhiên nói: "Có một người cũng tốt."

Chọn ra một người có thể sử dụng, Quy Thu vẫn có thể làm được, nàng ta gật đầu.

Đức phi nhắm mắt, nhẹ nhàng ra lệnh: "Cử đến Tụng Nhã hiên một người."

Quy Thu ngẩn người không hiểu ý nương nương. Nàng ta liếc nhìn Lục Tùng đang bước vào, nếu là trước đây, nàng ta sẽ kiêng dè Lục Tùng mà im lặng.

Nhưng sau chuyện hôm nay, Quy Thu đã bớt đề phòng Lục Tùng, nàng ta coi như không thấy Lục Tùng, thẳng thắn hỏi: "Nương nương muốn làm gì?"

Đức phi vẫn ôn tồn nói: "Ta cảm thấy tình hình của nàng ta không bình thường."

Quy Thu hiểu ra, nàng ta có chút nghi ngờ, nhưng không dám chất vấn quyết định của nương nương.

Lục Tùng vẫn cúi đầu, như chưa nghe thấy gì.

****

Được Đàm Viên Sơ đồng ý, sáng hôm sau chưa đến giờ Thìn, Vân Tự mệt mỏi mở mắt ra, khi chuẩn bị xuống giường suýt nữa đã té ngã, may mà có người kịp thời ôm lấy: "Nàng muốn đi đâu?"

Đàm Viên Sơ đau đầu nhìn Vân Tự, thấy nàng vẫn còn nhắm mắt, cả người mơ mơ màng màng, hắn thực sự cạn lời.

Hôm qua bị nàng quấy rầy đến gần sáng, Đàm Viên Sơ mới chợp mắt được một lúc, thì không đến hai canh giờ sau hắn lại cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, vừa mở mắt ra liền thấy nàng suýt ngã xuống giường.

Hắn lập tức tỉnh ngủ.

Giọng Đàm Viên Sơ có chút lạnh lùng, cũng có chút giận dữ: "Nàng sướng quá rồi phải không? Cứ phải tìm chuyện cho mình hay sao?"

Giường không cao cũng không thấp, nhưng nếu đột nhiên té xuống cũng đau đấy.

Vân Tự ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng hắn, nghe hắn trách mắng mà không phản bác lời nào, thanh âm mềm mại: "Tần thiếp biết sai rồi, người đừng nóng giận."

Đàm Viên Sơ bị nàng chọc tức, ánh mắt nàng nhìn hắn khiến cơn giận của hắn nhanh chóng tan biến. Đàm Viên Sơ mím môi, buông nàng ra lạnh lùng hỏi: "Giờ này nàng định đi đâu?"

Đàm Viên Sơ tuy không thường ngủ lại Tụng Nhã hiên, nhưng cũng biết dạo này nàng không khỏe, thường ngủ đến gần trưa mới dậy.

Hôm nay nàng định làm gì đây?

Vân Tự đã tỉnh ngủ từ lâu, nàng chớp chớp mắt, ngập ngừng nói: "Tần thiếp... muốn đến Cần Chính điện tìm người."

Đàm Viên Sơ không khỏi ngạc nhiên, nhìn thấy vẻ mặt hơi chột dạ của nàng, hắn bỗng hiểu ra, có chút bực bội: "Trước đây sao không thấy nàng nhiệt tình như vậy?"

Đến hành cung bao lâu nay, chẳng thấy nàng đến Cần Chính điện lần nào, vậy mà đêm qua hắn vừa đồng ý yêu cầu của nàng, hôm nay nàng liền thay đổi thái độ như một người khác.

Vân Tự trợn tròn mắt phản bác lời Đàm Viên Sơ: "Sao Hoàng Thượng lại nói những lời làm người ta buồn như vậy? Tần thiếp luôn giữ Hoàng Thượng trong lòng mà."

Đàm Viên Sơ lạnh lùng "hừ" một tiếng.