Chúng phi tần đến Tụng Nhã hiên chưa được một khắc, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra đã bị mời ra ngoài. Ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Thượng ôm một nữ tử trở về nội điện.
Thánh giá sắp hồi kinh, hành cung lại náo loạn chuyện như thế này, chúng phi tần sợ hãi đến mức không dám bước chân ra khỏi cửa cung.
Một đêm trước khi rời hành cung, ai nấy đều không ngủ yên. Cấm quân cùng ngự tiền cung nhân không ngừng thẩm vấn nô tài trong hành cung, phàm là người có liên quan đến cung nhân tự sát đều bị tra hỏi, khiến lòng người hoang mang.
Đàm Viên Sơ ở Tụng Nhã hiên suốt một đêm, đợi đến bình minh mới rời đi.
Chờ hắn đi rồi, Thu Viện lập tức nhìn về phía Vân Tự. Vân Tự ngồi trước bàn trang điểm, lắc đầu:
“Ta không sao.”
Thu Viện thấp giọng: “Chủ tử cảm thấy ai ra tay với người?”
Nghe vậy, Vân Tự bỗng bật cười, lộ ra vẻ lạnh lẽo:
“Ngoài Đức phi ra, còn ai có thủ đoạn như vậy?”
Trong lòng Thu Viện cũng đã có suy đoán, nàng ấy nhíu mày, cảm thấy Đức phi có chút phiền phức, bèn thở dài: “Chủ tử tính toán làm sao bây giờ?”
Vân Tự nhắm mắt, thanh âm bình tĩnh: "Đợi hồi cung, ngươi tìm một cơ hội, ta muốn gặp Tiểu Dung Tử.”
Tiểu Dung Tử?
Thu Viện có chút bất ngờ. Nàng ấy cùng chủ tử quen biết đã hai năm, tự nhiên biết Tiểu Dung Tử là ai. Nhưng từ khi Tùng Phúc đến Mộng Sư điện, chủ tử đã cố ý giảm bớt liên lạc với Tiểu Dung Tử.
Đây không phải xa cách, mà là vì tốt cho cả hai.
Nếu Tiểu Dung Tử đã quyết định ở lại Trung Tỉnh điện, thì không nên thường xuyên qua lại với phi tần hậu cung.
Thu Viện nhìn chủ tử, cung kính đáp: “Nô tỳ đã biết.”
*****
Hoàng cung. Khôn Ninh cung.
Hoàng Hậu nhận được tin thánh giá hồi kinh, tin tức được trình bày trong thư, bao gồm cả chuyện xảy ra ở hành cung.
Hoàng Hậu ngước mắt dừng lại ở một đoạn trong thư: "Dung chiêu nghi bị biếm vị, Đức phi bị cấm túc?”
Bách Chi cũng thò đầu tới nhìn, khi thấy rõ những dòng này, kinh ngạc trợn to mắt: “Dung chiêu nghi bị biếm? Vậy tiểu công chúa thì sao?”
Nhắc đến tiểu công chúa, Bách Chi liền đau đầu.
Nếu là con của nương nương, Bách Chi tất nhiên đau lòng. Nhưng khi biết Dung chiêu nghi từng tham dự mưu hại nương nương, nàng ta khó tránh khỏi có chút giận chó đánh mèo tiểu công chúa.
Hiện giờ tiểu công chúa đang ở Khôn Ninh cung, tính tình không hề an tĩnh, cả ngày chỉ biết khóc lóc ồn ào, khiến Khôn Ninh cung trên dưới đều không được yên bình.
Bách Chi sớm mong Dung chiêu nghi mau chóng trở về đón tiểu công chúa.
Kết quả thì sao?
Giọng Bách Chi có chút oán trách: “Nàng ta giờ đã là tứ phẩm quý tần, không thể nuôi nấng hoàng tự, chẳng lẽ tiểu công chúa vẫn phải tiếp tục ở lại Khôn Ninh cung?”
Nương nương là hoàng đích mẫu của tiểu công chúa, chăm sóc tiểu công chúa là lẽ đương nhiên, chăm sóc không tốt lại bị người ta nghi ngờ.
Đúng là củ khoai lang nóng phỏng tay!
Hơn nữa, họ cũng chẳng hiếm lạ gì một tiểu công chúa, nhất là khi Đức phi và Kỳ quý tần đều đã sinh hạ hoàng tự.
Không ra tay với bọn họ đã là nương nương thiện tâm lắm rồi!
Hoàng Hậu không để ý đến lời Bách Chi, nhìn giấy viết thư, bỗng nhiên cười khẽ: “Xem ra chuyến hành cung tránh nóng này đã xảy ra không ít chuyện thú vị.”
Bách Chi thấy Hoàng Hậu cười, buồn bực nhíu mày nghĩ mãi không ra.
Tuy rằng Kỳ quý tần bị biếm là điều đáng mừng, nhưng so với phiền toái từ tiểu công chúa, căn bản chẳng đáng nhắc tới.
Hoàng Hậu khẽ nâng mắt, thong thả nói: "Nàng ta quả là tốt."
Bách Chi ngẩn người, chợt nhận ra nương nương đang nói đến ai. Trong thư chỉ đề cập đến vài người, nương nương tự động bỏ qua Hoàng Thượng, vậy thì chỉ có thể là Vân tiệp dư.
Bách Chi biết nương nương đang nghĩ gì, không khỏi thấp giọng: "Vân tiệp dư có thể khiến Hoàng Thượng giáng vị phân của Kỳ quý tần, quả thật có chút năng lực, nhưng nàng ta sẽ hợp tác với nương nương sao?"
Nương nương từng nói, Vân tiệp dư sẽ không đánh vỡ ưu thế của chính mình.
Nghe vậy, Hoàng Hậu không giải thích, chỉ khẽ cười: "Trước kia có lẽ không, nhưng hiện tại thì chưa chắc."
Vẻ mặt Bách Chi khó hiểu.
Hoàng Hậu không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn về phía phong thư, ánh mắt dần sâu thẳm.
*****
Nửa tháng sau thánh giá mới hồi kinh. Hoàng Hậu nương nương dẫn theo phi tần trong cung nghênh đón trước cửa cung.
Vân Tự bị dằn xóc đến mức sắc mặt trắng bệch. Sau khi Hoàng Hậu hành lễ cùng Đàm Viên Sơ, nhìn thấy nàng từ phía sau, thanh âm bỗng khựng lại, nhíu mày lo lắng:
"Sao vậy?"
Thu Viện thay nàng đáp: "Hồi nương nương, chủ tử không quen xe ngựa, có lẽ là muốn sớm hồi cung."
Thánh giá hồi cung, quy trình rườm rà, không quan tâm người khác có khó chịu hay không, Hoàng Hậu cũng không giữ Vân Tự lại:
"Để người của Mộng Sư điện đưa nghi trượng đến đón ngươi, ngươi như vậy làm sao tự mình về được?"
Vân Tự không từ chối, nàng cảm thấy buồn nôn nên cũng không có tâm trí để ý người khác nghĩ gì. Chờ Tùng Phúc dẫn người đến, nàng khó nhọc hành lễ với Đàm Viên Sơ và Hoàng Hậu, rồi ngồi nghi trượng về Mộng Sư điện.
Mộng Sư điện vẫn như cũ, nhưng Vân Tự lại gầy đi một vòng, Tùng Phúc kinh ngạc đến ngây người: "Chủ tử, người làm sao vậy?!"
Vân Tự chỉ nói ngắn gọn: "Say xe."
Tùng Phúc há hốc mồm không dám tin.
Vừa vào Mộng Sư điện, Vân Tự ngồi xuống uống một ngụm trà, cả người vẫn khó chịu đến mức muốn nôn. Thu Viện phân phó với người dưới: "Đi lấy mơ chua tới."
Nghe vậy, Vân Tự nhíu mày. Dọc đường đi nàng đã ăn không ít mơ chua, cảm thấy cả người đều chua loét luôn rồi.
Thu Viện như nhìn thấu suy nghĩ của nàng:
"Nô tỳ biết người ăn nhiều đến phát ngán, nhưng mơ chua có thể giúp người đỡ khó chịu, người cố chịu đựng một chút."
Vân Tự không còn sức để từ chối, quay đầu nhìn Tùng Phúc, biết hiện tại trong cung ai cũng bận rộn với việc thánh giá hồi cung nên không ai chú ý đến Mộng Sư điện, nàng thấp giọng nói:
"Ngươi đi một chuyến đến Trung Tỉnh điện, nói với Tiểu Dung Tử, ta muốn gặp hắn."
Tùng Phúc có chút bất ngờ, nhưng nhìn sắc mặt chủ tử, hắn không nói gì cũng không dám chậm trễ, lập tức xoay người lui ra ngoài.
Mơ chua được đưa vào, Vân Tự nhăn mũi lấy mấy viên nuốt xuống, cả người đều uể oải.
Thấy nàng nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì. Thu Viện thấp giọng khuyên nhủ:
"Chủ tử mệt mỏi, việc gì cũng không gấp, người nên nghỉ ngơi một lát."
Vân Tự hít sâu một hơi, có chút mệt mỏi nói: "Trên đường là thân thể không khỏe, hồi cung rồi thì lại đau đầu."
Vừa rồi ở cửa cung, thái độ của Hoàng Hậu rõ ràng rất thân thiện. Vân Tự tuy rằng không khỏe nhưng vẫn nhận ra ý tứ của Hoàng Hậu.
Vân Tự: "Ngươi đoán, ngày mai thỉnh an sẽ xảy ra chuyện gì?"
Thu Viện lắc đầu, bình tĩnh nói:
"Ai mà biết được, nô tỳ cùng chủ tử cứ bình tĩnh ứng phó là được."
Hôm nay thánh giá hồi cung, ồn ào náo nhiệt cả ngày, đến tận chạng vạng trong cung mới yên tĩnh trở lại.
Đàm Viên Sơ đêm nay không đến hậu cung, nhưng hắn lại đi một chuyến đến Từ Ninh cung.
Hôm sau, Vân Tự ngủ một ngày một đêm, rốt cuộc cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng nhìn thấy đồ ăn sáng vẫn có chút không nuốt trôi. Nàng không miễn cưỡng bản thân, đúng giờ Thìn đến Khôn Ninh cung thỉnh an.
Chuyến đi hành cung này Vân Tự chịu không ít khổ, nhưng chỉ mình nàng biết.
Nghe cung nhân thông truyền, phi tần trong điện đang nói chuyện lập tức im lặng, quay đầu nhìn ra cửa. Rèm châu được vén lên, nữ tử được cung nhân đỡ vào. Hôm nay nàng mặc một thân bách hoa vân gấm, không còn tiều tụy như hôm qua, điểm trang nhẹ nhàng, gương mặt trắng nõn điểm chút son phấn càng tôn lên vẻ đẹp, ánh mắt lay động, dễ dàng áp đảo cả vườn hoa.
Chúng phi tần gần đó đều nín thở, khi hoàn hồn lại không khỏi có chút ảm đạm.
Bọn họ còn cảm thấy kinh diễm, huống chi là người khác?
Vân Tự còn chưa ngồi xuống, liền nghe thấy tiếng hô: "Kỳ quý tần đến!"
Mọi người quay phắt đầu lại, không còn thời gian để ủ rũ. Có người đã biết Kỳ quý tần bị biếm, nhưng cũng có người mới nhận được tin tức.
Con người đều có thói quen xấu.
Họ thích nhất nhìn cảnh tượng kẻ kiêu ngạo ngã xuống từ vị trí cao.
Vị trí của Vân Tự đã bị thay đổi.
Trước kia, Vân Tự ngồi dưới Đức phi, đối diện là Dung chiêu nghi và Tô tiệp dư, nhưng hiện tại vị trí của nàng và Dung chiêu nghi đã đổi chỗ.
Khi nàng định ngồi xuống, cung nữ còn cố ý nhắc nhở.
Kỳ quý tần bước vào, liền thấy Vân Tự ngồi ngay ngắn ở vị trí nàng ta từng ngồi. Nàng ta khựng lại, chợt nhớ đến thân phận hiện tại của mình.
Phân vị này, đúng là một sự giáng chức, châm chọc nhưng lại không hề sai lệch.
Đồng Vân lặng lẽ kéo tay áo chủ tử, đáy mắt tràn đầy lo lắng. Nàng ta sợ chủ tử sẽ đánh mất lý trí nơi Khôn Ninh cung mà làm thấp đi thân phận. Ở hành cung thì nhìn không ra sự khác biệt, nhưng vừa trở về hoàng cung, mọi thứ đều sẽ nhắc nhở nàng ta về chuyện này.
"Hiện giờ bất quá chỉ là đổi chỗ ngồi, cũng không phải kém cỏi nhất."
Đồng Vân nghĩ đến điều đó, đáy lòng không khỏi cười khổ. Nàng ta không biết đến lúc đó chủ tử có còn giữ được bình tĩnh hay không.
Kỳ quý tần siết chặt tay, nàng ta đón nhận ánh mắt đánh giá của mọi người, cố kìm nén sự nhục nhã đang dâng lên mãnh liệt trong lòng mà ngồi xuống vị trí của mình. Nàng ta lạnh mặt, hoàn toàn khác với chiêu nghi nương nương ngày xưa luôn tỏ ra thờ ơ.
Mọi người nhìn nhau, so ra thì Ninh tài tử lại chẳng có gì đáng chú ý.
... Cũng không hẳn là không có.
An tài nhân nhớ đến việc Ninh tài tử đã hung hăng dọa nạt nàng ta như thế nào ở hành cung. Hôm nay thỉnh an, nàng ta cố ý ngồi trước Ninh tài tử, thấy Ninh tài tử nhíu mày, ác khí trong lòng nàng ta mới cảm thấy thoải mái một chút.
Quế Xuân thậm chí còn không kịp ngăn nàng ta lại.
Quế Xuân khóc không ra nước mắt, chủ tử muốn trả thù, sao có thể không xem đối phương là ai chứ!
Khi Hoàng Hậu nương nương bước ra, không khí ngoài điện trở nên ngưng đọng lạ thường. Mỗi người đều ngồi ngay ngắn, nhìn thì có vẻ không có vấn đề gì nhưng giữa họ lại chẳng có một tiếng động.
Hoàng Hậu nương nương ngồi xuống, có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc: "Đây là làm sao vậy?"
Vân Tự nhấp một ngụm trà, cong đôi mắt hạnh nhẹ nhàng đáp lời: "Tần thiếp cũng không biết, các nàng đều không nói lời nào, làm hại tần thiếp cũng chỉ đành giữ im lặng."
Có người phá vỡ sự im lặng, không khí trong điện nhanh chóng trở nên thân thiện hơn. Hoàng Hậu nương nương nhìn về phía Vân Tự, thanh âm còn có chút lo lắng: "Bổn cung nghe nói, dọc đường đi ngươi đều không được yên ổn, hôm nay cảm thấy thân thể thế nào?"
Vẻ mặt Vân Tự buồn bã lắc đầu: "Nương nương đừng nói nữa, tần thiếp hôm nay nhìn thấy đồ ăn sáng vẫn không nuốt nổi, cũng không biết khi nào mới có thể hồi phục."
Hoàng Hậu nương nương cũng thở dài: "Ngươi đúng là chịu khổ, sớm biết như thế, còn không bằng ở lại trong cung bầu bạn với bổn cung."
Vân Tự khẽ nhướng mày, lời này...
Có thể bạn giá đi hành cung, ai lại muốn ở lại trong cung chứ?
Tuy rằng dọc đường đi Vân Tự bị lăn lộn đến khổ sở, nhưng nếu được lựa chọn, nàng cũng không muốn ở lại.
Chỉ là, nàng trả lời Hoàng Hậu bằng một lý do khác: "Ai nói không phải đâu, có thể bầu bạn trò chuyện cùng nương nương, tần thiếp cầu còn không được."
Hoàng Hậu nương nương không nhịn được bật cười lắc đầu, lại phân phó cung nhân: "Ngươi không ăn được, thì ít uống trà một chút, bổn cung cho người mang một chén nước ô mai tới."
Lại là mơ chua.
Vân Tự trong lòng mâu thuẫn đến muốn chết, nhưng trên mặt nàng không hề biểu lộ, chỉ e lệ rũ mắt xuống: "Làm nương nương lo lắng rồi."
Hoàng Hậu mỉm cười: "Ngươi là người chịu khổ, Hoàng Thượng thương ngươi, bổn cung cũng nhịn không được mà thương ngươi."
Suốt buổi thỉnh an, chư vị phi tần chỉ nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương và Vân tiệp dư trò chuyện. Các nàng cũng đã quen với điều này, Hoàng Hậu nương nương luôn như vậy, ngoại trừ Tô tiệp dư, luôn luôn là ai được Hoàng Thượng coi trọng, người đó cũng sẽ được Hoàng Hậu coi trọng.
Nói Hoàng Hậu lấy lòng cũng được, nhưng chính điều này lại khiến nàng ấy được Hoàng Thượng coi trọng.
Nếu đổi lại là các nàng ngồi vào vị trí Hoàng Hậu, có mấy người có thể làm được điều này?
Mỗi người đều có sự thiên vị, duy chỉ có Hoàng Hậu nương nương dường như không có.
Khi chúng phi tần đang thỉnh an ở Khôn Ninh cung, Từ Ninh cung cũng đón tiếp khách quen. Trương ma ma tự mình ra đón: "Tĩnh phi đã lâu không tới, nương nương vẫn luôn nhắc đến người."
Tĩnh phi khẽ ho một tiếng, dịu dàng nói: "Là Dung nhi không tốt, trở về chậm trễ thỉnh an, cô mẫu thân thể thế nào?"
Trương ma ma lắc đầu: "Người theo bạn giá rời cung, sao có thể trách người được?"
"Người yên tâm, có lão nô hầu hạ, hôm qua thái y mới đến xem nói nương nương thân thể khỏe mạnh."
Tĩnh phi nghe vậy cũng không khỏi mỉm cười: "Vậy ta liền yên tâm rồi."
Tĩnh phi được dẫn vào trong, Thái Hậu đang dùng đồ ăn sáng. Thấy nàng ấy đến, Thái Hậu phân phó cung nhân thêm một bộ chén đũa, trêu chọc: "Con mà đến muộn thêm chút nữa, e là không kịp dùng bữa sáng cùng cô mẫu rồi."
Tĩnh phi ngồi xuống, khẽ cười một tiếng: "Lại để cô mẫu biết Dung nhi cố tình đến giờ này để cọ cơm rồi."
Chén đũa được đưa tới, Tĩnh phi ăn hai cái sủi cảo tôm, rồi không động đũa nữa.
Thấy thế, Thái Hậu nương nương cũng buông đũa, Tĩnh phi đỡ bà trở lại nội điện ngồi xuống. Trong điện rất yên tĩnh, trên bàn bày sẵn bàn cờ. Thái Hậu sau khi vào cung mới học chơi cờ, tuy kỹ nghệ không cao minh nhưng lại rất thích cùng người khác đánh cờ.
Thái Hậu ngồi xuống đối diện bàn cờ: "Dung nhi đến rồi, để cô mẫu xem con ra cung một chuyến, cờ nghệ có tiến bộ không."
Tĩnh phi ngoan ngoãn ngồi xuống, nàng cầm quân trắng, yên lặng chờ đợi cô mẫu đi trước.
Quân cờ mới được đặt xuống vài nước, thanh âm chậm rãi của Thái Hậu đã vang lên: "Con vốn quen an tĩnh, đây là lần đầu tiên muốn ra cung đi dạo, đường xá xa xôi, con cũng không sợ thân thể chịu không nổi sao?"
Khi danh sách những người được đi hành cung tránh nóng được đưa xuống, Tĩnh phi bỗng nhiên đến Từ Ninh cung tìm Thái Hậu. Nàng ấy nói đã ở trong cung quá lâu rồi, cũng muốn đến hành cung dạo chơi một chút.
Nàng ấy vốn là người an tĩnh, ngay cả Vĩnh Ninh cung cũng ít khi bước ra, vậy mà bây giờ lại muốn đi hành cung.
Thân thể nàng ấy vốn ốm yếu, chỉ thích hợp tĩnh dưỡng. Thái Hậu từng muốn tác hợp nàng ấy với Hoàng Thượng, nhưng lại e ngại tần suất thị tẩm ở Vĩnh Ninh cung.
Thái Hậu luôn mong cháu gái này có thể có người che chở.
Nhưng bà cũng sợ, sợ cháu gái mình ngay cả việc thị tẩm cũng không chịu nổi.
Vậy mà cháu gái yếu ớt này lại đột nhiên muốn đi hành cung tránh nóng. Thái Hậu tất nhiên không tin nàng ấy chỉ là muốn ra ngoài giải khuây, mà cho rằng nàng ấy đã nghĩ thông suốt.
Thái Hậu nhìn ra Tĩnh phi có ý với Hoàng Thượng, cũng bằng lòng cho nàng ấy cơ hội.
Nếu không, với việc Hoàng Thượng một lòng muốn phủi sạch quan hệ với Tĩnh phi, sao bà lại nhớ đến việc đưa Tĩnh phi vào danh sách đi hành cung?
Tĩnh phi rũ mắt xuống nói: "Nhưng Dung nhi cảm thấy, sau khi ra ngoài một chuyến, tâm trạng đã thoải mái hơn nhiều."
Tâm sự nhiều năm rốt cuộc cũng có ngày được tháo gỡ, nàng đương nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Dì của nàng không phải bệnh chết trên đường lưu đày, mà là bị người ta định bán vào thanh lâu. Dù cuối cùng dì chỉ gả cho một người thợ săn, Tĩnh phi vẫn vô cùng cảm kích ông ấy.
Nếu không có ông ấy, Tĩnh phi không dám tưởng tượng, một người như dì nếu rơi vào chốn bụi trần sẽ ra sao.
Dì nàng vốn kiêu ngạo, sẽ không sống tạm bợ.
Nhưng dù vậy, dì nàng cũng chỉ sống được thêm vài năm ngắn ngủi, chặng đường bôn ba đã vắt kiệt sức lực của bà ấy.
Thái Hậu có chút kinh ngạc, bà nhìn Tĩnh phi kỹ hơn, thấy sắc mặt nàng ấy dường như thật sự tốt hơn một chút, không khỏi gật đầu: "Xem ra thái y nói không sai, con cần tĩnh dưỡng, nhưng cũng không thể cứ mãi buồn bã ở trong cung, thỉnh thoảng ra ngoài hít thở không khí cũng tốt."
Bỏ qua việc vì sao nàng ấy đột nhiên muốn đi hành cung, Thái Hậu cũng rất quan tâm đến chuyến đi này: "Chuyến đi này đã xảy ra chuyện gì?"
Tĩnh phi khẽ run lông mi, nàng cười khổ: "Hành cung tuy xa, nhưng cô mẫu sao có thể không biết gì, người cố ý trêu ghẹo Dung nhi."
Dứt lời, Tĩnh phi ho khan hai tiếng, sắc mặt trắng bệch, lại thoáng hiện lên chút ửng hồng bệnh tật.
Trương ma ma rót cho nàng ấy chén trà: "Tĩnh phi uống miếng nước đi."
Thái Hậu cũng lo lắng nhìn Tĩnh phi, thấy nàng ấy dần ổn định lại, không khỏi lắc đầu: "Thân thể con... Đừng ngại thuốc đắng, thái y kê đơn thuốc gì đều phải uống cho hết."
Chờ Tĩnh phi mỉm cười đồng ý, Thái Hậu mới quay lại chủ đề lúc nãy, nhưng đổi cách hỏi: "Hay là nói, con cảm thấy đoạn đường đến hành cung thế nào?"
Hiểu được ý của Thái Hậu, Tĩnh phi khẽ mím môi, nàng im lặng một lát mới nhẹ nhàng rũ mắt xuống, ngữ khí bình thản: "Cũng do con người tạo ra cả."
Nàng lại ngước mắt lên, khẽ thở dài: "Rất là lộn xộn"
Hai phi tần bị giáng chức, một phi tần mất mạng, còn liên lụy đến rất nhiều cung nhân. Chuyến đi hành cung tránh nóng này, có người được lợi, nhưng hoàng thất lại mất hết mặt mũi trước mặt các quan lại triều thần.