Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh

Chương 93: Gặp mặt



Màn đêm đen đặc như mực, ngẩng đầu có thể thấy mây che trăng, bóng cây lấp ló.

Đêm nay, đèn trong Mộng Sư điện vẫn sáng. Mãi đến khi có người gõ cửa, Tùng Phúc mới ra dẫn vào.

Trong nội điện, nữ tử vừa tắm gội xong nhưng đã mặc y phục chỉnh tề. Mái tóc đen xõa trên vai, nàng đang ngồi trước gương đồng trang điểm. Khi Lục Tùng bước vào, Thu Viện đang chải tóc cho nàng.

Nàng chưa trang điểm, gương mặt mộc sạch sẽ lộ ra làn da trắng hồng mịn màng.

Lục Tùng thoáng ngẩn ngơ như thấy lại tiểu cô nương năm nào. Nhưng khi nữ tử quay người lại, hắn chợt bừng tỉnh.

Trong điện rất yên tĩnh, Lục Tùng đợi mãi không thấy nàng lên tiếng, cuối cùng đành lui một bước mở lời trước:

"Muội cho gọi ta đến, là muốn làm gì?"

Vân Tự nhìn Thu Viện, Thu Viện hiểu ý lặng lẽ lui xuống.

Trong nháy mắt, trong điện chỉ còn lại Vân Tự và Lục Tùng. Lòng Lục Tùng bỗng căng thẳng, hắn lặng lẽ siết chặt tay trong tay áo.

Vân Tự cầm lấy khăn trắng Thu Viện vừa để xuống, nhẹ nhàng lau tóc, vẫn ngồi trước gương đồng không đứng dậy:

"Ngươi luôn thông minh, chẳng lẽ không biết mục đích của ta?"

Lục Tùng im lặng hồi lâu, rồi lại nói sang chuyện khác: "Lư tần là do muội hãm hại."

Giọng điệu như đang nghi vấn, lại như đang trần thuật.

Vân Tự đột nhiên quay phắt lại:

"Ngươi đang nói gì?"

Nàng nhíu chặt mày, gương mặt tuy lạnh lùng nhưng vẫn dễ dàng khiến người ta thương tiếc. Nhưng Vân Tự hiểu hắn, Lục Tùng lại sao không hiểu Vân Tự?

Câu trả lời đã rõ ràng trong phản ứng của nàng.

Lục Tùng nhắm mắt: "Chủ tử luôn đối xử tốt với muội, sao muội lại muốn hại mạng nàng ấy?"

Vị chủ tử đầu tiên Lục Tùng gặp sau khi vào cung chính là Lư tần. Lư tần ngay từ đầu đã tin tưởng Lục Tùng, sau đó cho hắn vào nội điện hầu hạ, tín nhiệm hắn còn hơn cả Vân Tự và Tiểu Dung Tử.

Với Lục Tùng, Lư tần từ đầu đến cuối đều là một chủ tử tốt.

Vân Tự cứ ngỡ mình nghe nhầm, nàng cười nhạt:

"Ngươi nói ra câu đó, bản thân không thấy buồn cười sao?"

Lư tần đối xử tốt với nàng ư? Ban đầu có lẽ là tốt, nhưng sau khi Lư tần sảy thai, hay nói đúng hơn là sau khi bị cấm túc, nàng ta như biến thành một người khác.

Lục Tùng không phải chưa từng thấy Lư tần đối xử với nàng thế nào, vậy mà có thể thản nhiên nói ra những lời này.

Vân Tự cảm thấy ghê tởm vô cùng.

Nghe ra sự châm chọc trong lời nàng, Lục Tùng á khẩu.

Trong điện chìm vào tĩnh lặng, Vân Tự nhìn Lục Tùng. Kỳ thực, dung mạo Lục Tùng không khác gì trong ấn tượng của nàng, nhưng lại như một người hoàn toàn khác.

Vân Tự có oán hận cha nương Lục Tùng không?

Có, nàng oán.

Nhưng người nàng hận nhất lại là Lục Tùng.

Lục Tùng, người ngày ngày hứa hẹn sẽ cưới nàng, sẽ đối xử tốt với nàng, vậy mà khi cha nương hắn muốn bán nàng đi, hắn lại chọn cách bỏ rơi nàng.

Chuyện này, nàng đã biết ngay từ ngày bị bán.

Nàng từng nói - Lục Tùng rất thông minh.

Vân Tự bỗng cười nhạt đầy tự giễu:

"Lục Tùng."

Lục Tùng ngẩn người, hắn thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm. Gặp lại, nàng chưa từng nói chuyện tử tế với hắn,

huống chi là gọi tên hắn.

Vân Tự đứng dậy, bước đến trước mặt hắn. Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào, phủ lên căn phòng một mảng sáng lạnh lẽo, nhưng bóng bình phong vẫn in trên mặt đất, ngăn cách hai người.

Lục Tùng rất cao, dù hắn đã quen cúi đầu khom lưng, nhưng khi Vân Tự đứng trước mặt hắn vẫn cao hơn nàng một chút.

Trong ký ức của Lục Tùng, Vân Tự luôn nhỏ bé như vậy, dường như mãi mãi không cao bằng hắn, lúc nào cũng cần hắn che chở.

Vân Tự ngẩng đầu hỏi: "Nếu ta nói cho ngươi, Lư tần thật sự là ta hại, ngươi định làm gì?"

Giọng nàng bình tĩnh, Lục Tùng lại thấy cổ họng mình khô khốc.

Hắn định làm gì?

Hắn có thể làm gì nàng?

Lục Tùng theo bản năng muốn nói: "Nàng ấy là chủ tử..."

Vân Tự đột ngột cắt ngang, nhẹ giọng hỏi:

"Vậy thì sao?"

Lục Tùng ngẩn ra.

Vân Tự lại hỏi: "Vậy thì sao?"

Lục Tùng im lặng hồi lâu, Vân Tự cười nhạt, tự mình trả lời thay hắn:

"Nàng ta là chủ tử, ta là nô tài, vậy nên nàng ta có thể phạt ta, mắng ta, đánh ta, ta không thể vì thế mà oán hận, không thể có ý định hãm hại nàng ta, nếu không thì chính là bất trung."

Sắc mặt Lục Tùng trắng bệch, vội vàng phủ nhận: "Ta không có ý đó!" 

Hắn muốn đưa tay kéo nàng, nhưng lại bị vẻ chế giễu trên mặt nàng làm khựng lại. Lục Tùng cứng đờ người, sau một lúc lâu hắn nghẹn ngào nói:

"Ta... chỉ là thấy xa lạ... A Tự, muội có biết không... ta gần như không nhận ra muội..."

Đáy mắt Lục Tùng đỏ hoe. Vân Tự trong ấn tượng của hắn là một cô nương vô cùng dễ thẹn thùng, cũng vô cùng dễ sợ hãi.

Vậy mà từ bao giờ nàng có thể thản nhiên giết người, rồi lại giả vờ đáng thương cầu xin người khác?

Lục Tùng luôn canh cánh trong lòng, khi đoán được Vân Tự là người hãm hại Lư tần, hắn cảm thấy vô cùng bị đả kích.

Không phải vì hắn thấy Vân Tự ra tay tàn độc, mà là vì từ khoảnh khắc đó, hắn hoàn toàn hiểu rõ hắn đã đánh mất nàng.

Vân Tự thản nhiên nói: "Nhờ ơn các người ban tặng đấy."

Nàng thấy Lục Tùng thật nực cười, rõ ràng người bị bán là nàng, vậy mà kẻ đau khổ ở đây lại là hắn.

Sắc mặt Lục Tùng trắng bệch.

Không biết qua bao lâu, hắn mới khàn giọng hỏi: "Muội chắc chắn ta có thể giúp được muội?"

Mục đích nàng tìm hắn đến đã rõ ràng, cố ý nói những lời này mục đích cũng rất rõ ràng, chẳng qua là muốn khơi dậy sự áy náy của hắn, khiến hắn giúp nàng. Lục Tùng muốn không nhận ra cũng khó.

Nhưng nàng lại chẳng hề che giấu.

Thấy cuối cùng cũng vào đề chính, Vân Tự ngẩng đầu nhìn hắn: "Cũng phải xem ngươi có bằng lòng giúp ta hay không, đúng chứ?"

Lục Tùng nhìn nàng thật lâu, lâu đến mức Vân Tự nhíu mày hắn mới thu hồi tầm mắt:

"Bảy ngày sau, Vân tiệp dư hãy dẫn Hoàng Thượng đến Dực Hòa cung."

Vân Tự không tin hắn, mím chặt môi.

Lục Tùng tự giễu: "Muội biết đấy, dù thế nào ta cũng sẽ giúp muội một lần, đúng không?"

Vân Tự á khẩu. Nàng và Lục Tùng đều quá hiểu nhau, nên nàng không muốn giả vờ dù chỉ một chút.

Tâm tư bị đoán trúng, nàng có vẻ hơi buồn bực nhíu chặt mày. Thấy vậy, Lục Tùng bỗng nhếch môi, nhưng hắn không cười, nhanh chóng trở lại vẻ cụp mắt như thường:

"Bảy ngày sau, Vân tiệp dư sẽ được như ý."

Nói xong, hắn không hề dừng lại, xoay người rời đi không chút do dự.

Tùng Phúc và Thu Viện đều đang đợi bên ngoài, nghe thấy tiếng mở cửa, Tùng Phúc liền dẫn Lục Tùng ra ngoài.

Sau đó, Mộng Sư điện yên tĩnh hồi lâu. Thu Viện bước vào, thấy chủ tử vẫn cau mày bèn có chút khó hiểu: "Hắn đồng ý rồi sao?"

Vân Tự ngồi xuống, thanh âm buồn bực: "Đồng ý rồi."

Nàng gảy nhẹ cây trâm ngọc trên bàn trang điểm, rõ ràng tâm trạng không tốt.

Thu Viện có chút kinh ngạc, nếu Lục Tùng đã đồng ý rồi, sao chủ tử lại không vui?

Vân Tự liếc nhìn Thu Viện từ gương đồng, có chút không biết nên nói với nàng ấy thế nào, nàng bực bội mím môi:

"Hắn đồng ý thì đồng ý, nhưng ta cứ thấy có gì đó không đúng."

Thu Viện nghi hoặc nhìn nàng.

Vân Tự lại nghẹn lời.

Nàng nên diễn tả thế nào đây?

Quá trình đúng, kết quả cũng đúng, chỉ là đến cuối cùng lại lệch đi một chút.

Vân Tự nói: "Hắn không nói cho ta bất cứ chuyện gì, chỉ bảo ta bảy ngày sau dẫn Hoàng Thượng đến Dực Hòa cung."

Hơn nữa, nàng cũng không hiểu ánh mắt Lục Tùng nhìn nàng lúc cuối cùng là mang ý gì.

Thu Viện nhướng mày có chút khó hiểu. Chẳng lẽ chỉ cần dẫn Hoàng Thượng đến Dực Hòa cung là Lục Tùng sẽ có cách khiến Hoàng Thượng hoàn toàn chán ghét Đức phi?

Nếu thật sự là vậy, Thu Viện phải nhìn Lục Tùng bằng con mắt khác rồi.

Kỳ thực, Thu Viện khá tò mò về quá khứ của chủ tử và Lục Tùng. Nàng ấy không hỏi, nhưng cũng nhận ra Lục Tùng dường như vẫn còn tình cảm với chủ tử.

Vân Tự như nhận ra điều gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thu Viện hỏi: "Ngươi có phải thấy Lục Tùng rất thích ta không?"

Thích đến mức dù nàng đã là hậu phi, Lục Tùng vẫn còn nhớ mãi không quên.

Sắc mặt Thu Viện biến đổi, nàng "phịch" một tiếng quỳ xuống: "Xin chủ tử minh giám, nô tỳ không dám suy nghĩ lung tung."

Thu Viện ở trong cung nhiều năm, nàng ấy sớm đã hiểu rõ một đạo lý, trong cung này làm người phải biết rõ vị trí của mình.

Chủ tử rất tin tưởng nàng ấy, cho dù nàng ấy thừa nhận, chủ tử cũng sẽ không vì thế mà nghi ngờ nàng ấy.

Nhưng Thu Viện không muốn vượt quá giới hạn.

Vân Tự kéo Thu Viện dậy, khẽ mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng bình thản: "Ta cũng từng nghĩ như vậy."

Lời nàng vừa dứt, tim Thu Viện bỗng đập mạnh. Nàng ấy kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhất thời không hiểu ý tứ trong lời này là gì.

Hoặc là nàng ấy không dám tin.

Vân Tự chỉ cười: "Ta đã nói rồi, hắn rất thông minh."

Thu Viện vẫn không hiểu, nhưng nhìn chủ tử, cảm thấy chủ tử dường như không vui lắm.

Vân Tự không nhắc lại chuyện cũ với Lục Tùng, chỉ khẽ rũ mắt thấp giọng nói: "Hắn giúp ta, ta không bất ngờ, nhưng hắn nhiều nhất chỉ nên nói cho ta tin tức về Đức phi, chứ không nên như vừa rồi."

Thu Viện nhíu mày, suy nghĩ theo lời chủ tử, không khỏi cau mày chặt hơn: "Chủ tử là thấy có gì đó mờ ám?"

"Không phải," Vân Tự lắc đầu, bỗng cười lạnh: "Hắn chắc chắn có toan tính khác."

Nàng đang diễn trò, Lục Tùng cũng chưa chắc không phải đang diễn.

Thu Viện kinh ngạc, nàng ấy theo bản năng liếc nhìn chủ tử, thầm nghĩ, đôi thanh mai trúc mã này sao lại đề phòng lẫn nhau như vậy?

Thu Viện có chút do dự hỏi: "Vậy chủ tử định làm gì?"

Vân Tự thầm mắng Lục Tùng trăm lần mới nén được cơn giận, nàng hít sâu một hơi rồi nói: "Chờ bảy ngày sau, mọi chuyện sẽ rõ ràng."

Vân Tự muốn đối phó Đức phi, lại biết Lục Tùng có mưu đồ khác, nên đương nhiên sẽ không hoàn toàn trông chờ vào hắn. Nàng thì thầm nói với Thu Viện vài câu, Thu Viện hỏi:

"Chủ tử chắc chắn Hoàng Hậu nương nương sẽ tìm người nói chuyện sao?"

Vân Tự chắc chắn gật đầu: "Nàng ấy sẽ."

Thu Viện không nghi ngờ điều này, dù sao Hoàng Hậu nương nương cũng đã tỏ ra thân thiện với chủ tử một cách rõ ràng, ngay từ ngày chủ tử được phong vị phân.

Thu Viện quay đầu liếc nhìn ngọc san hô được trang trí bên trong điện.

Nhưng nàng ấy vẫn có chút do dự: "Người thà chọn Hoàng Hậu nương nương, cũng không muốn dính líu đến Tĩnh phi nương nương sao?"

Theo Thu Viện, Tĩnh phi nương nương rõ ràng có ý tốt với chủ tử, so ra thì Tĩnh phi đáng tin hơn Hoàng Hậu.

Chỉ cần nhìn kết cục của Tô tiệp dư là biết, Hoàng Hậu nương nương không phải là đối tượng hợp tác tốt.

Vân Tự bỗng khựng lại, nàng định nói gì đó, nhưng rồi lại ngáp một cái.

Vẻ buồn ngủ hiện rõ trên gương mặt nàng.

Thu Viện quay đầu nhìn đồng hồ cát, vội nói: "Canh giờ đã muộn, chủ tử nên nghỉ ngơi ạ."

Sáng mai còn phải thỉnh an, Vân Tự không từ chối. Nàng vốn tưởng rằng đêm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy thì sẽ không ngủ được, kết quả vừa lên giường, Thu Viện còn chưa kịp trải chăn đệm xong, nàng đã ngủ say.

Thu Viện trải chăn đệm xong, quay sang nhìn chủ tử, có chút kinh ngạc trước tốc độ chìm vào giấc ngủ của chủ tử. Nàng ấy không lên tiếng, nhẹ nhàng thổi tắt đèn bên trong điện.

Thu Viện ngủ rất nông, nhưng luôn có thể nhanh chóng ngủ thiếp đi. Làm nô tài không có nhiều thời gian nghỉ ngơi quý báu, lúc sắp ngủ một ý nghĩ chợt lướt qua đầu nàng ấy, hình như từ sau khi từ hành cung trở về, chủ tử thường xuyên cảm thấy mệt mỏi.

****

Dực Hòa cung.

Hôm nay là sinh nhật hoàng trưởng tử. Thánh giá mới hồi kinh không lâu, Đức phi cố ý yêu cầu không cần tổ chức lớn, nàng ta chỉ cho Ngự Thiện Phòng làm một bữa ăn thịnh soạn rồi tự mình mời Hoàng Thượng đến.

Đàm Viên Sơ không có lý do gì để từ chối.

So với tiểu công chúa, hoàng trưởng tử lớn hơn một chút, cũng sớm hiểu quy củ. Sau bữa tối hắn không quấn lấy phụ hoàng và mẫu phi, sớm trở về Thiên điện.

Cung nhân vào dọn dẹp thức ăn.

Trong điện dần yên tĩnh trở lại, Đàm Viên Sơ và Đức phi vào nội điện. Sau khi hoàng trưởng tử lui ra, thần sắc hắn vẫn luôn nhàn nhạt, cũng không nói muốn nghỉ ngơi.

Đức phi nhìn Đàm Viên Sơ có chút không đoán được suy nghĩ của hắn. Nhưng thấy canh giờ đã muộn, nàng ta liếc nhìn Quy Thu, Quy Thu lập tức hiểu ý lui ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, từng thùng nước ấm được bưng vào.

Đức phi đứng dậy, đến gần Đàm Viên Sơ nhẹ nhàng nói:

"Hoàng Thượng, canh giờ đã muộn, thần thiếp hầu hạ người tắm rửa nhé?"

Trong điện thắp nến, người ta thường nói "ánh đèn nhìn mỹ nhân, càng nhìn càng đẹp". Đức phi đứng trước ánh nến lay động càng khiến nàng ta thêm phần ôn nhu.

Nhưng cố tình lại là người như vậy, nhìn thì ôn hòa ngoan ngoãn, kỳ thực tâm tư kín đáo, thủ đoạn lại vô cùng tàn nhẫn. Sau chuyến đi hành cung, nàng ta rõ ràng biết Hoàng Thượng đang nghi ngờ nàng ta, vậy mà vẫn có thể khơi đúng chỗ ngứa, lộ ra vẻ e lệ cùng nhu tình.

Đàm Viên Sơ ngước mắt lên, khi Đức phi định chạm vào đai lưng hắn, hắn thản nhiên nói:

"Không cần."

Trong điện bỗng im lặng, Đức phi liếc nhìn Hoàng Thượng, nàng ta mím môi, nhanh chóng nở một nụ cười gượng gạo: "Vậy thần thiếp chờ Hoàng thượng ở ngoài."

Đàm Viên Sơ nói xong cũng không quan tâm đến phản ứng của nàng ta, trực tiếp bước vào tịnh thất.

Hứa Thuận Phúc đi theo vào tịnh thất.

Quy Thu không khỏi nhìn Đức phi, Đức phi nhận ra ánh mắt của nàng ta liền nhíu mày. Quy Thu nhìn những cung nhân khác trong điện, biết mình không nên để lộ cảm xúc ra ngoài, vội vàng thu lại ánh mắt.

Nhưng trong lòng Quy Thu vẫn có chút bất an.

Mọi người đều nói lúc trước Kỳ quý tần được sủng ái, nhưng xét cho cùng, số lần Hoàng Thượng đến Dực Hòa cung cũng không ít.

Không lý nào Hoàng Thượng thường xuyên đến thăm tiểu công chúa, mà lại không đến thăm hoàng trưởng tử.

Chỉ là Đức phi không phô trương như Kỳ quý tần, mọi người đều bị Kỳ quý tần thu hút sự chú ý nên bỏ qua Đức phi mà thôi.

Hoàng Thượng vốn là người tùy tâm sở dục, Đức phi luôn tỏ ra ôn hòa, mọi việc đều thuận theo ý Hoàng Thượng, nên khi Dực Hòa cung thắp đèn hiếm khi không gọi nước.

Đặc biệt hôm nay lại là sinh nhật hoàng trưởng tử, nhưng thái độ của Hoàng Thượng với Đức phi thật sự có chút lạnh nhạt.

Lục Tùng trở về Dực Hòa cung, cung nhân thử vệ im lặng cho hắn vào. Ngoại trừ thủ vệ, không ai phát hiện Lục Tùng từng rời khỏi Dực Hòa cung.

Trước khi về sương phòng, Lục Tùng nhìn thoáng qua chính điện. Chính điện đã tắt đèn chìm trong bóng tối, chỉ có vài chiếc đèn lồng được thắp sáng trước điện, còn vài người canh gác, người của Hoàng thượng đã được sắp xếp nghỉ ngơi ở nhĩ phòng.

Lục Tùng nhìn sắc trời, nhận ra trong điện hôm nay không gọi nước, ánh mắt hắn chợt lóe.

*****

Hôm sau, Vân Tự ngủ đến gần giờ Thìn mới bị Thu Viện gọi dậy, nàng vẫn còn mơ màng được Thu Viện hầu hạ mặc y phục rửa mặt. Thu Viện nhớ lại suy nghĩ tối qua, không nhịn được nói:

"Chủ tử, người có thấy dạo này người ngủ nhiều hơn không?"

Vân Tự cũng nhận ra điều đó, nhưng khi mới về kinh, thái y đã bắt mạch cho nàng, không phát hiện gì khác thường. Nàng do dự nói:

"Sợ say xe nên trên đường hồi kinh ta gần như ngủ suốt, có lẽ là vẫn chưa điều chỉnh lại được."

Nghe vậy, Thu Viện đành gạt bỏ nghi ngờ trong lòng.

Hôm nay Vân Tự dậy muộn, đến Khôn Ninh cung mới phát hiện mình là người đến muộn nhất. Nàng vừa ngồi xuống liền nghe thấy Tô tiệp dư đối diện nói:

"Vân tiệp dư đến muộn vậy, ta còn tưởng mình nhớ nhầm người thị tẩm tối qua."

Vân Tự có chút khó chịu, hôm nay Tô tiệp dư uống nhầm thuốc sao?

Bị người ta khiêu khích, Vân Tự không có lý do gì phải nhịn, nàng không nói chuyện trực tiếp với Tô tiệp dư, mà quay sang hỏi cung nữ hầu hạ trong Khôn Ninh cung:

"Bây giờ là giờ nào rồi?"

Cung nữ ngơ ngác đáp: "Giờ Thìn ạ."

Vân Tự che miệng thở phào nhẹ nhõm, ra vẻ sợ hãi: "Ta còn tưởng đã đến trưa rồi chứ."

Mọi người trong điện bỗng im bặt, không khỏi nhìn về phía Vân tiệp dư. Nàng không nói một câu nào với Tô tiệp dư, vậy mà câu nào cũng như đang tát vào mặt Tô tiệp dư.

Tô tiệp dư cũng nghe ra sự mỉa mai trong lời nàng, sắc mặt lập tức sa sầm.

Hoàng Hậu nương nương đúng lúc này bước ra, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa như thường ngày, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Tô tiệp dư. Tô tiệp dư mím môi, cố gắng dời mắt đi chỗ khác.

Nàng ta siết chặt khăn tay trong tay áo, dù tránh được ánh mắt Hoàng Hậu, nhưng trong lòng vẫn trào dâng oán hận.

Tại sao chứ?

Hoàng Thượng sủng ái Vân Tự cũng đành, giờ đến Hoàng Hậu nương nương cũng phải coi trọng Vân Tự sao?

Thân thể nàng ta như vậy khó mà được Hoàng Thượng sủng ái, giờ nàng ta chỉ có thể dựa vào Hoàng Hậu để sinh tồn.

Vân Tự muốn giành giật mọi thứ với nàng ta sao?!