Chưa đến trưa, chuyện Kỳ quý tần bị phạt đã lan khắp hậu cung, ngự tiền cũng nhận được tin tức.
Hứa Thuận Phúc không dám chậm trễ, lập tức bẩm báo với Đàm Viên Sơ.
Đàm Viên Sơ đang phê duyệt tấu chương, đầu cũng không ngẩng lên chỉ nói một câu: “ trong lòng nàng có oán.”
Hứa Thuận Phúc lập tức hiểu được thái độ của Hoàng Thượng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà cúi đầu, coi như không biết gì.
Khôn Ninh cung.
Bách Chi nghe tiểu cung nữ báo tin, khẽ hừ một tiếng, không hề che giấu sự hả hê:
“Ai bảo nàng ta ỷ vào tiểu công chúa mà không coi ai ra gì, giờ thì ác giả ác báo, đáng đời phải chịu khổ sở!”
Bách Chi tất nhiên là ghét Kỳ quý tần.
Nhất là sau khi biết Kỳ quý tần cũng cùng Đức phi mưu hại nương nương, nàng ấy hận không thể lột da nàng ta, thậm chí còn thấy kỳ lạ, Kỳ quý tần sao lại có thể mặt dày đến mức sau khi hại con của nương nương, vẫn còn thản nhiên xin nương nương chăm sóc tiểu công chúa?
Tại sao Bách Chi lại không thích tiểu công chúa?
Vì mỗi khi tiểu công chúa ở Khôn Ninh cung, Kỳ quý tần sẽ luôn tìm cách đến thăm. Nương nương là người bị hại, lại phải trơ mắt nhìn kẻ thù giết con mình hưởng thụ niềm vui mẫu tử trước mặt mà không thể nói gì.
Kỳ quý tần có thể cấu kết với Đức phi, đúng là kẻ vô liêm sỉ!
Đối mặt với nương nương, nàng ta không hề thấy hổ thẹn hay sao?!
Nghe thấy Bách Chi phẫn nộ, Hoàng Hậu vẫn bình thản, nàng ấy khẽ ngẩng mắt lên hỏi:
“Vân tiệp dư đã về rồi sao?”
Bách Chi gật đầu: “Vâng, sau khi phạt Kỳ quý tần xong, nàng ấy đã về Mộng Sư điện.”
Hoàng Hậu gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Từ gian ngoài vọng vào tiếng tiểu công chúa vui đùa, Bách Chi cau mày khó chịu, Hoàng Hậu dường như không nghe thấy gì, khẽ rũ mi mắt, tiếp tục xem xét sổ sách do Trung Tỉnh điện trình lên.
*****
Dực Hòa cung.
Quy Thu xoay người bước vào trong điện.
Đức phi đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa Quy Thu và cung nhân, nàng ta thong thả nói:
“Nàng ta đúng là ngày càng kém cỏi.”
Quy Thu cung kính đáp: “Kỳ quý tần tự cho mình là thông minh, không thể so sánh với nương nương.”
Kỳ quý tần luôn muốn so bì với nương nương, nhưng nào biết nương nương chưa bao giờ để nàng ta vào mắt. Chỉ có nàng ta mới ảo tưởng rằng mình có thể sinh hạ tiểu công chúa, được Hoàng Thượng coi trọng là có thể sánh ngang với nương nương và Hoàng Hậu.
Nào ngờ, nương nương và Hoàng Hậu đâu có coi trọng ân sủng của Hoàng Thượng?
Ân sủng như mây khói, thoáng qua rồi biến mất, chỉ có Kỳ quý tần mới cố chấp níu kéo.
Đối với lời khen ngợi của Quy Thu, Đức phi chỉ khẽ nhếch môi, bỗng nhiên nhớ ra điều gì: "Sơ nhi đâu?”
Quy Thu do dự một chút, rồi mới nhỏ giọng đáp: “Hôm nay Hoàng Thượng cho gọi hoàng trưởng tử đến ngự tiền, hiện giờ vẫn chưa về.”
Đức phi gật gật đầu, nét mặt thoáng hiện ý cười. Nàng ta rất vui mừng trước việc Hoàng Thượng triệu kiến hoàng trưởng tử.
Sơ nhi là hoàng trưởng tử, tuy nàng ta không để tâm đến sự sủng ái của Hoàng Thượng dành cho nhi tử mình, nhưng vẫn hy vọng Sơ nhi được Hoàng Thượng coi trọng.
Đức phi luôn luôn hiểu rõ vinh nhục của nàng ta đều phụ thuộc vào ai.
Cùng lúc đó, ở Trung Tỉnh điện, Tiểu Dung Tử chặn đường Thu Linh. Thu Linh run rẩy, ấp úng gọi:
“…… Dung công công.”
Tiểu Dung Tử phủi phủi tay áo, rõ ràng là hắn cố ý đợi nàng ta ở đây.
Trong lòng Thu Linh hoảng sợ, không đợi Tiểu Dung Tử lên tiếng liền hạ quyết tâm. Nàng ta đã theo dõi tình hình trong cung nhiều ngày nay, giờ cũng đã hiểu rõ một số chuyện.
Thu Linh nhìn Tiểu Dung Tử, mơ hồ đoán được lý do hắn đến tìm mình.
Chuyện nàng ta bị Hứa Thuận Phúc gọi đi có lẽ được giữ kín, nhưng nàng ta rời khỏi Trung Tỉnh điện giữa đêm, không thể nào Trung Tỉnh điện không biết.
Thu Linh lặng lẽ cúi đầu trước Tiểu Dung Tử.
Nàng ta biết rõ Tiểu Dung Tử là người của ai.
Thu Linh khẽ nói: “Hôm đó nô tỳ……”
Nghe thấy hai chữ "ngự tiền", trong lòng Tiểu Dung Tử căng thẳng, sau đó lại nhận ra điều gì mới lạnh giọng nói: "Ngoan ngoãn ở lại Trung Tỉnh điện đi.”
Thu Linh định nói gì đó, nhưng lại nghe Tiểu Dung Tử nói tiếp: “Tỷ tỷ thì khoan dung, ta thì không.”
Thu Linh im bặt, trong lòng không ngừng mắng chửi.
Vân Tự mà cũng được coi là người khoan dung sao?
*****
Vân Tự không quan tâm người ngoài bàn tán về mình thế nào, sau khi phạt Kỳ quý tần xong, nàng vẫn luôn chờ đợi đến năm ngày sau.
Chính là ngày Lục Tùng đã hẹn với nàng.
Đến ngày này, Vân Tự mới phát hiện hôm nay là mùng một.
Mùng một có gì khác biệt? Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là hôm nay Hoàng Thượng sẽ đến Khôn Ninh cung nghỉ ngơi mà thôi.
Ánh mắt Vân Tự lóe lên.
Cố tình chọn đúng hôm nay, rốt cuộc Lục Tùng đang bày trò gì?
Trước khi đi thỉnh an, Vân Tự gọi Thu Viện đến. Thu Viện hầu hạ nàng thay y phục, có chút do dự: “Chủ tử, hôm nay là ngày thị tẩm của Khôn Ninh cung.”
Không nói đến chuyện Lục Tùng đang làm gì, chỉ riêng việc làm sao để Hoàng Thượng đến Dực Hòa cung vào ngày hôm nay đã là một vấn đề nan giải.
Vân Tự cũng khẽ lẩm bẩm:
“Rõ ràng là đang làm khó ta.”
Thu Viện nhìn chủ tử, hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Chuyện gì nhất định phải làm vào hôm nay?”
Hay nói cách khác, nhất định phải làm vào lúc Hoàng Thượng đến Khôn Ninh cung?
Vân Tự cau mày, nàng nhớ đến Lục Tùng, trong lòng bỗng dâng lên một ý nghĩ hoang đường.
Có lẽ trọng điểm không phải là Khôn Ninh cung, mà là hôm nay Hoàng Thượng sẽ không đến những nơi khác, nên Dực Hòa cung cũng sẽ không nghênh đón Hoàng Thượng.
Vân Tự giật mình trước ý nghĩ này, trợn mắt há mồm: "Nếu thật sự như ta nghĩ, e rằng trong cung sắp có biến.”
Sau khi thỉnh an, Vân Tự không rời đi cùng chúng phi tần. Mọi người cũng không thấy có gì không đúng, Vân tiệp dư không biết từ khi nào đã thân thiết với Hoàng Hậu nương nương, mỗi ngày sau khi thỉnh an đều ở lại Khôn Ninh cung thêm nửa canh giờ.
Chỉ có An tài nhân quay đầu nhìn lại, sau khi rời khỏi Khôn Ninh cung, có chút bất bình nói:
“Thật không công bằng, tại sao Hoàng Thượng và nương nương đều ưu ái nàng ta như vậy.”
Mọi người đều biết An tài nhân lại không kiềm chế được miệng lưỡi, nên chẳng ai để ý đến nàng ta.
Hoàng Hậu vẫn dạy Vân Tự xem sổ sách như mọi ngày, nhưng lại nhận ra Vân Tự có vẻ thất thần, nàng ấy khó hiểu ngẩng lên: "Chán rồi sao?”
Ngày nào cũng xử lý những việc này, khó tránh khỏi nhàm chán, nhưng đây cũng là quyền lực tượng trưng, Hoàng Hậu chưa bao giờ từ chối, thân phận của nàng ấy cũng không cho phép nàng ấy từ chối bất cứ điều gì.
Điều khó hiểu là, Vân Tự là người luôn muốn nắm bắt mọi cơ hội để tiến thân, lẽ ra không nên cảm thấy nhàm chán mới đúng.
Vân Tự lắc đầu, vẻ mặt có chút do dự: “Không phải.”
Bách Chi bưng trà bánh đứng bên cạnh, nàng ấy rất để ý người khác chia sẻ quyền lực của nương nương, nhưng lại không có ý kiến gì về việc nương nương dạy dỗ Vân Tự.
Thấy Vân tiệp dư do dự, Bách Chi không khỏi thúc giục:
“Rốt cuộc là chuyện gì, Vân tiệp dư có gì mà phải giấu diếm nương nương?”
Bách Chi cảm thấy sốt ruột, Vân tiệp dư sao lại thế này? Nương nương đối xử với Vân tiệp dư có thể nói là hết lòng hết dạ, ặc…… Tuy rằng là có mưu đồ, nhưng tuyệt đối là đối đãi chân thành.
Bách Chi ghét nhất là chuyện đâm sau lưng, Vân tiệp dư sao không thể thẳng thắn với nương nương như vậy?
Vân Tự nhận ra thái độ của Bách Chi, trong lòng lắc đầu.
Thân phận và hoàn cảnh của nàng và Hoàng Hậu khác nhau, Hoàng Hậu nương nương có thể thẳng thắn đối đãi là vì tự giữ thân phận, còn nàng thì sao?
Hợp tác thì hợp tác, nhưng nàng không thể giống Hoàng Hậu nương nương muốn làm gì thì làm, nhất định phải cẩn thận tính toán từng chút một.
Nhưng với tình hình hiện tại, hiển nhiên là phải nhờ Hoàng Hậu nương nương hỗ trợ, vì vậy, sau khi Bách Chi nói xong, Vân Tự khẽ ngẩng mắt lên, ngắn gọn hỏi:
“Nương nương cảm thấy loại gièm pha nào có thể khiến một người vạn kiếp bất phục?”
Hoàng Hậu ngạc nhiên nhìn nàng, rồi mới chậm rãi nói: “Khi ngươi hỏi câu này, trong lòng đã có đáp án rồi phải không?”
Gièm pha.
Hoàng Hậu nhìn thẳng vào mắt Vân Tự, người với người quả nhiên khác nhau.
Trong hoàng cung này, điều có thể khiến một người vạn kiếp bất phục chính là làm hoàng thất phải hổ thẹn.
Khi Vân Tự chuẩn bị rời khỏi Khôn Ninh cung, Hoàng Hậu nương nương bỗng gọi nàng lại. Vân Tự khó hiểu quay đầu, thấy Hoàng Hậu trầm mặc một lát rồi mới thong thả lên tiếng:
“Việc giao dịch giữa ngươi và ta là một chuyện, nhưng bất luận muốn làm gì, mong Vân tiệp dư cẩn thận hành sự.”
Vân Tự thật sự có chút bất ngờ.
Nàng chưa nói gì cả. Quay người ra khỏi Khôn Ninh cung, đợi đến khi ra ngoài, Thu Viện mới hỏi: “Chủ tử, Hoàng Hậu nương nương nói vậy là có ý gì?”
Vân Tự lắc đầu, nàng nhẹ giọng nói: "Có lẽ nàng ấy đoán được ta sẽ có hành động, nên nhắc nhở ta cẩn thận.”
Chưa chắc đã đoán được nàng muốn làm gì, nhưng chỉ từ một câu hỏi của nàng cũng đủ để nhận ra điều đó, Hoàng Hậu nương nương quả nhiên cẩn trọng.
Nhưng cố tình là người như vậy, mối thù giết con, nhiều năm vẫn chưa báo được.
Vân Tự chợt nhận ra điều gì, khẽ mím môi, một lúc lâu sau mới thở dài:
“Thì ra Hoàng Hậu nương nương của chúng ta mới là người khó có được sự mềm lòng trong hậu cung này.”
Thu Viện kinh ngạc, không hiểu chủ tử rút ra kết luận này như thế nào.
Vân Tự lại nghĩ, Hoàng Hậu nương nương nắm giữ cung quyền nhiều năm, lại được Hoàng Thượng tin tưởng, nếu nàng ấy thật sự muốn Đức phi phải trả giá đắt thì chẳng lẽ lại không có chút biện pháp nào sao?
Có chứ.
Nàng ấy lợi dụng Tô tiệp dư, khi Tô tiệp dư mang thai, vẫn luôn chờ đợi Đức phi ra tay, chủ động giao mọi việc cho Đức phi. Nếu nàng ấy tàn nhẫn hơn, trực tiếp khiến Tô tiệp dư sảy thai rồi đổ tội cho Đức phi, chẳng phải sẽ càng chắc chắn hạ bệ được Đức phi sao?
Nhưng nàng ấy lại không làm vậy, mà để Đức phi ra tay, từ đó xóa sạch mọi manh mối và chứng cứ.
Dù không thể lật đổ Đức phi, nhưng Hoàng Hậu nương nương vẫn lựa chọn tiếp tục che chở Tô tiệp dư.
Vòng vo một vòng lớn như vậy, Hoàng Hậu nương nương chỉ muốn Đức phi mang tội danh mưu hại hoàng tự, còn sự sủng ái của Hoàng Thượng dành cho tiểu công chúa có thể so sánh với một long thai chưa chào đời sao?
Nhưng sau đó, tiểu công chúa vẫn luôn được an trí ở Khôn Ninh cung, Hoàng Hậu nương nương cũng chưa từng lợi dụng tiểu công chúa làm gì.
Hài tử của nàng ấy bị hại, nhưng hoàng trưởng tử lại bình an lớn lên đến 6 tuổi, một phần là do thủ đoạn của Đức phi kín kẽ, nhưng Hoàng Hậu nương nương nắm giữ cung quyền nhiều năm, chẳng lẽ lại không có chút biện pháp nào sao?
Hiện tại nhận thấy nàng sắp có hành động, dù nóng lòng báo thù nhưng nàng ấy vẫn nhắc nhở nàng một tiếng.
Vân Tự ngước nhìn bầu trời, nhìn những bức tường đỏ cao ngất xung quanh, nàng khẽ mím môi.
Hoàng cung này đúng là một cái giếng sâu không đáy, bốn bức tường đỏ sẽ từng bước ép một người dù thiện lương đến đâu cũng trở nên lạnh lùng.
Nàng vĩnh viễn không thể là Hoàng Hậu.
Nếu là nàng, làm sao nàng có thể bỏ qua cho kẻ thù, để mặc chúng sống yên ổn trước mắt mình?
Hôm nay nhất định là một đêm không ngủ.
*****
Ngự tiền truyền đến tin tức, đêm nay thị tẩm ở Khôn Ninh cung, không ai cảm thấy bất ngờ.
Trong Dực Hòa cung, cửa điện sắp sửa đóng lại khi màn đêm buông xuống, ánh nến đỏ le lói.
Vân Tự chờ đợi ở Mộng Sư điện, nàng đã thấy buồn ngủ từ lúc chạng vạng, nhưng vẫn cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, đợi đến khi trời tối hẳn nàng mới quay đầu nhìn Tùng Phúc.
Tùng Phúc cung kính gật đầu: “Nô tài đã sắp xếp ổn thỏa, xin chủ tử yên tâm.”
Vân Tự gật đầu.
Nàng đã đồng ý với Lục Tùng sẽ mời Hoàng Thượng đến Dực Hòa cung vào hôm nay, nhưng nàng không tin tưởng Lục Tùng nên dĩ nhiên sẽ không tự mình mạo hiểm.
Khôn Ninh cung.
Đàm Viên Sơ và Hoàng Hậu dùng xong bữa tối, Hoàng Hậu mời Đàm Viên Sơ ra ngoài tản bộ tiêu cơm, Đàm Viên Sơ không từ chối, một khắc sau mới trở lại điện.
Khi hai người chuẩn bị đi ngủ, bên ngoài bỗng nhiên ồn ào.
Hoàng Hậu cau mày hỏi: "Chuyện gì mà ầm ĩ vậy?”
Thanh âm khó chịu của Bách Chi truyền đến từ bên ngoài:
“Là người của Dực Hòa cung nói Đức phi bỗng nhiên ngất xỉu, đến thỉnh Hoàng thượng qua đó.”
Bách Chi tức muốn chết, hôm nay mùng một là ngày thị tẩm của nương nương, sớm không ngất, muộn không ngất, cố tình chọn đúng lúc này, Đức phi rõ ràng là cố ý!
Hoàng Hậu liếc nhìn Đàm Viên Sơ, thấy hắn không hề nhướng mày cũng không dao động, trong lòng đoán được hắn sẽ không đi.
Nàng ấy không thấy bất ngờ.
Hoàng Thượng luôn nhất quán như vậy, có những lúc hắn đặc biệt coi trọng quy củ, cũng chán ghét cách tranh sủng vô độ của người khác.
Chỉ là Hoàng Hậu có chút nghi ngờ, Đức phi không phải người không lý trí, nhiều năm qua nàng ta nào từng đến quấy rầy Hoàng Thượng vào ngày mùng một hay mười lăm?
Chưa từng có, đây căn bản không phải cách hành sự của Đức phi.
Hoàng Hậu bỗng nhiên nhớ đến câu hỏi của Vân Tự hôm nay, hơi thở đột nhiên nhẹ bẫng. Khi thấy Đàm Viên Sơ nhíu mày có vẻ không kiên nhẫn, nàng bỗng nhiên nói:
“Hoàng Thượng, Đức phi xưa nay luôn biết chừng mực, có lẽ Dực Hòa cung thật sự có chuyện gì, để tránh bất trắc người vẫn nên đến xem sao.”
Đàm Viên Sơ khựng lại, hắn nhanh chóng nhíu mày nhìn Hoàng Hậu. Thấy Hoàng Hậu rũ mắt xuống như có chút bất ngờ, trong lòng hắn không phải không hiểu đạo lý Hoàng Hậu nói nhưng hắn không muốn gặp Đức phi.
Chỉ là Hoàng Hậu đã khuyên như vậy, nếu hắn không đi thì lại có vẻ hắn quá bạc tình.
Đợi Đàm Viên Sơ vừa đi, Bách Chi liền bước vào với vẻ mặt khó chịu, lẩm bẩm: “Nương nương, sao người lại để Hoàng Thượng đi?”
Hoàng Hậu nhìn cung nhân bên ngoài đang lo lắng, ngữ khí nhàn nhạt: "Cản làm gì?”
Bách Chi còn muốn nói gì nữa, Hoàng Hậu lại ngắt lời nàng ấy, hỏi một câu khiến nàng ấy khó hiểu: “Nô tài đến đây thỉnh người là ai?”
Bách Chi ấp úng, một lúc sau mới cau mày buồn bực nói: "Nô tỳ không nhớ rõ cũng không nhận ra, dù sao thì tự xưng là người của Dực Hòa cung, mà nói đi cũng phải nói lại, ngoài nàng ta ra, còn ai dám đến Khôn Ninh cung thỉnh người chứ?!”
Bách Chi không hề nghi ngờ người đến có phải giả mạo người của Dực Hòa cung không, giọng điệu đầy vẻ bất mãn với Đức phi.
Ánh mắt Hoàng Hậu lại lóe lên, nàng ấy ngồi dậy: "Giúp bổn cung thay y phục.”
Bách Chi trừng mắt bất mãn: "Nương nương làm vậy chẳng phải là nể mặt nàng ta sao?”
Mặc kệ nàng ta sống chết ra sao, dựa vào cái gì mà bắt nương nương phải dậy giữa đêm đi thăm nàng ta? Đức phi có xứng không!
Hoàng Hậu liếc nhìn Bách Chi: “Đức phi không khỏe, bổn cung thân là Hoàng Hậu nên đến thăm một chút.”
Bách Chi nói không lại nương nương, đành phải thay y phục cho chủ tử.
Bên kia, càng đến gần Dực Hòa cung, Đàm Viên Sơ càng thấy yên tĩnh, đừng nói là hoảng loạn, đến một chút động tĩnh cũng không có, chỉ có tiếng gió thổi cỏ cây xào xạc.
Điều này không bình thường.
Nếu Đức phi thật sự hôn mê, ít nhất cũng sẽ có cung nhân hoảng hốt đi tìm thái y, con đường đến Dực Hòa cung này phải đèn đuốc sáng trưng mới đúng.
Hứa Thuận Phúc cũng nhận ra sự khác thường, quay đầu nhìn Đàm Viên Sơ: "Hoàng Thượng, chuyện này……”
Đàm Viên Sơ ngẩng lên, ánh mắt tuy bình tĩnh nhưng lại u ám, hắn thản nhiên nói: “Đã đến rồi, trẫm cũng muốn xem lần này là trò gì.”
Cánh cửa lớn của Dực Hòa cung đóng chặt, khi bị Hứa Thuận Phúc đẩy ra, cung nhân canh cửa giật mình, nàng ta định lớn tiếng thỉnh an, nhưng Đàm Viên Sơ chỉ liếc nhìn nàng ta một cái, cung nhân lập tức im bặt cung kính tránh đường.
Tiến vào bên trong, Hứa Thuận Phúc thấy cửa điện đóng kín, bên trong còn thắp nến, còn Quy Thu lại canh giữ ở bên ngoài.
Hứa Thuận Phúc thấy khó hiểu.
Quy Thu canh giữ bên ngoài, vậy Đức phi bên trong điện đang làm gì?
Đoàn người của Đàm Viên Sơ đã đến quá gần, khi Quy Thu nhìn thấy Hoàng Thượng, nàng ta giật mình vội vàng hô lên: “Hoàng Thượng!”
Nhưng đã muộn.
Dù người trong điện nghe thấy tiếng động liền im bặt, Hứa Thuận Phúc vẫn nghe thấy một số âm thanh không nên phát ra từ trong điện, hắn sợ hãi quỳ xuống.
Đức phi…… Đức phi ……
Cung nhân xung quanh cũng hoảng sợ quỳ xuống theo, mặt mày Quy Thu tái mét.
Sắc mặt Đàm Viên Sơ lạnh lẽo: “Mở cửa ra!”
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra.
Một luồng hơi nóng phả ra từ trong điện, mùi hương nồng nặc xộc vào mặt khiến người ta cảm thấy khô nóng.
Hoàng Hậu đến đúng lúc cửa bị phá ra, cảnh tượng bên trong không thể nào xem nổi, trên đường đến đây Hoàng Hậu đã đoán được hôm nay có người hãm hại Đức phi, nhưng lúc này vẫn không khỏi nín thở.