Sáng sớm tốt đẹp như vậy, giọng trẻ con non mềm hỏi quả thật khến Hạ Hàm xấu hổ đến muốn chui xuống đất. Cô kéo chăn che bớt dấu vết ái muội trên cổ và bờ vai, giọng thấp như muỗi kêu, “Thần Thần, để mẹ mặc quần áo trước đã được không?”
Chung Thần cười lập tức gật đầu đồng ý, “Được!” tiểu gia hỏa hôn lên gò má mẹ lần nữa rồi mới đi xuống giường.
Hạ Hàm di chuyển eo đi vào phòng tắm, trước gương mờ sương nhìn thấy trước ngực hoàn toàn là dấu vết màu hồng đêm hôm qua anh để lại, cô giơ tay chụp lên chỗ đó khóe miệng cong lên nở nụ cười.
Thần Thần ăn cơm thật khiến người lớn đau đầu, mỗi một lần dỗ mới bằng lòng ăn được một chút, chỉ có trước mặt ba cậu thì cậu mới ăn hết một chén cơm nhỏ. Sáng sớm có ba cậu ở đây nên Hạ Hàm không lo lắng.
***
Hôm nay Hạ Hàm rất nhàm chán ngồi trên ghế sofa lướt Weibo, đột nhiên có một tin tức nhảy lên là cô nhóc béo Manh Manh nhà Diệp Doãn Nhi. Manh Manh dựa vào trên người Giang Dục Lỗi, tay mập mạp cấu chặt mặt Giang Dục Lỗi cười sáng rỡ đáng yêu.
Thần Thần nửa nép trong ngực cô đọc sách, không biết chữ thì hỏi Hạ Hàm, ngón tay nhỏ chỉ một chữ trong đó rồi gọi một tiếng “Hàm Hàm.”
Nhưng mà mẹ không thèm để ý đến cậu từ nãy giờ, lông mày xinh đẹp của Thần Thần nhíu lại, ngồi thẳng xem mẹ đang làm gì.
Chung Thần nhìn thấy liền lấy ngón tay chọc vào mặt Giang Duyệt Manh trong màn hình di động, “Manh Manh mập mạp rất xinh đẹp.”
Cô nghe xong cười cười, ngón tay vừa động vào gửi nguyên câu nói vừa rồi cho Diệp Doãn Nhi.
Bên kia Diệp Doãn Nhi nhanh chóng nhận được lời bình luận của Hạ Hàm không nhịn được cứ cười mãi, cô quay đầu thấy Giang Duyệt Manh đang chơi đùa ngoài cửa sổ liền gọi con gái vào đây.
Giang Duyệt Manh rất nghe lời mẹ, mặc váy công chúa màu hồng nhào vào lòng mẹ, còn lớn tiếng gọi, “Mẹ tìm con làm gì ạ?”
Diệp Doãn Nhi nhéo khuôn mặt mềm mập mạp của con gái, ôm bé vào lòng mở tin nhắn để Manh Manh nói chuyện với Thần Thần.
Giang Duyệt Manh chơi nhiều tính tình kém hẳn, lớn tiếng nói vào di động, “Thần Thần, tớ là Giang Duyệt Manh.” Hai đứa cùng lớp trong nhà trẻ, thường xuyên chơi đùa với nhau.
Hạ Hàm cầm điện thoại đưa cho Thần Thần nghe, không nghĩ tới chàng trai nhỏ nghe thấy giọng nói của Manh Manh thế mà lại đỏ mặt thẹn thùng.
“Mẹ, Thần Thần thích con, cậu ấy nói lớn lên muốn lấy con về nhà.” Giang Duyệt Manh đứng chân Diệp Doãn Nhi giương khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt vô cùng kiêu ngạo nói.
“Con bướng bỉnh lại tham ăn, Thần Thần mới không thèm thích!” Diệp Doãn Nhi bồng con gái ôm vào ngực, chọc lét Giang Duyệt Manh.
Giang Duyệt Manh bị mẹ đùa kêu oa oa hu hu, còn lớn tiếng nói: “Ba, cứu mạng!”
Giang Dục Lỗi từ trong thư phòng đi ra, con gái bảo bối đang cầu cứu anh, lập tức xuống lầu khiêng Giang Duyệt Manh trên vai, cô gáo nhỏ từ bé đã rất hiếu động, xoay người vài cái đã cưỡi lên cổ Giang Dục Lỗi.
Còn dẩu cái miệng nhỏ nhắn tố cáo với ba: “Mẹ nói con bướng bỉnh tham ăn, con không vui.” Nói xong liền ôm cổ Giang Dục Lỗi, ra sức hôn lên gò má Giang Dục Lỗi.
Từ trước đến nay Giang Dục Lỗi đối xử với con gái không hề có nguyên tắc, hận không thể dâng tất cả tốt đẹp trên đời này cho bé, ngay cả một câu nói nặng cũng không nói được, cho dù Manh Manh bướng bỉnh tùy hứng. Cho nên trách nhiệm lớn lao dạy dỗ Manh Manh từ trước đến giờ đều do Diệp Doãn Nhi phụ trách.
Anh nhíu mày nhìn bà xã đại nhân, nói “Lại gặp rắc rối sao?”
Diệp Doãn Nhi còn chưa mở miệng chợt nghe Manh Manh ghé vào lỗ tai anh nói tô: “Không có, ba đáng ghét!”
Hôm nay nhà trẻ thi cắt giấy, cô bé cắt giấy vừa nhanh lại nhỏ, sao ba có thể nói bé gặp rắc rối chứ!
Giang Duyệt Manh tức giận dứt khoát nắm cúc áo trong màu trắng của ba, túm không xong liền cắn, dùng trán đụng một lần lại một lần vào ngực Giang Dục Lỗi.
Diệp Doãn Nhi lôi kéo Giang Dục Lỗi bảo anh ngồi xuống, nhìn thấy bộ dạng của Giang Duyệt Manh không nhịn được hôn một cái, sau đó nói với Giang Dục Lỗi, “Làm sao bây giờ, nó còn nhỏ như vậy đã có con trai sốt ruột muốn kết hôn rồi.”
Giang Dục Lỗi lạnh nhạt gật đầu, nói, “Điểm này rất giống em.”
Phòng khách ấm áp nhà họ Chung, cậu bé bổ nhào vào lòng mẹ, nâng ánh mắt trong suốt sáng ngời, thật vất vả mới nói: “Mẹ, có thể làm phiền mẹ một việc không?”
“Ừ, chuyện gì?” Hạ Hàm sờ mái tóc ngắn mềm mại của con trai.
“Con rất thích một bé gái giống như Manh Manh, mẹ có thể sinh em gái giống như cô ấy không?” Có em gái, mỗi ngày có thể chơi cùng bé, nghĩ như vậy Chung thần hơi chán nản. Ở nhà trẻ Manh Manh lúc nào cũng thích chơi với Lục Viễn, rõ ràng là cậu thích Giang Duyệt Manh nhiều hơn cơ mà.
Hạ Hàm nghe xong có chút do dự, nói với Chung Thần, “Nếu như là em trai thì làm sao bây giờ?”
Về chuyện con trai hay con gái, quả thực cô không làm chủ được.
***
Lúc hẹn Diệp Vấn và Thanh Phong cùng đi uống trà chiều, Hạ Hàm liền nói việc này cho hai cô ấy nghe.
“Hàm Hàm, thật sự tính muốn có thêm một đứa sao?” Thanh Phong hỏi.
Cô dừng một chút, ánh mặt trời ngoài cửa sổ quán cà phê chiếu trên bàn trà trước mặt ba người, tinh nghịch nhảy nhót.
“Tớ hơi phân vân, Thần Thần nó thông minh như vậy nuôi thật sự rất nhẹ nhàng, có phần muốn thêm một đứa.”
“Vậy thì muốn đi, Chung Tuyển thương cậu như vậy, cậu mà sinh con gái khiến anh ấy cao hứng lắm đấy.” Diệp Vấn cũng khuyên bảo.
“Việc này không nói chính xác được, ngộ nhỡ không phải là con gái thì làm sao bây giờ.”
Thanh Phong cười như tên trộm kéo tay Hạ Hàm nói: “Hàm Hàm, cuộc sống sau hôn nhân thật thoải mái, tớ cũng muốn một chú cảnh sát thể lực tốt.”
Bị Thanh Phong nói như vậy, cô lập tức mặt đỏ có thể lấy máu được.
Nhưng Thanh Phong nói đúng là sự thật.
Buổi chiều Thanh Phong sẽ bay khỏi thành phố A nên kết thúc trà chiều liền vội vã tạm biệt Hạ Hàm và Diệp Vấn. Cùng nhau đi tiễn Thanh Phong, cuối cùng Hạ Hàm không nhịn được hỏi, “Diệp Vấn, gần đây cậu và Hoắc Bắc Trạch thế nào?”
Diệp Vấn lúc lắc mái tóc dài nhìn như thoải mái không sao cả, nhưng ngón tay mảnh khảnh mang găng tay không thể đè nèn run lên.
“Tớ không có khả năng ở cùng loại người như anh ta.”
Hoắc Bắc Trạch cầm tù Diệp Vấn gần hai năm, chuyện này Hạ Hàm cũng biết, nhưng Hoắc Bắc Trạch lấy thân phận mới trong thương giới trở về thành phố A theo đuổi Diệp Vấn, chuyện trong vòng luẩn quẩn truyền ra ồn ào huyên náo.
“Mẹ tớ giới thiệu cho tớ một nhân viên nhà nước, tướng mạo đạo đức tớ đều rất vừa lòng, đối xử với tớ cũng tốt, tớ… Rất hài lòng.” Cô không dám nhìn Hạ Hàm, sợ sự cô đơn không cam lòng trong đáy mắt bị bạn tốt phát hiện.
Trong mắt bạn chí thân cô luôn sống hoàn mỹ kiêu ngạo, mặc dù bị cầm tù gần hai năm nhưng cô cũng có thể tự mình bình phục nhanh chóng, song sự thương cảm không cam lòng trong đáy long đã dần chuyển biến xấu thành khối u ác tính, cả đời này chỉ sợ không tốt lên được.
Nhưng cơn thịnh nộ trách phạt Hoắc Bắc Trạch cô không muốn làm, cho dù anh ta rất lãng mạn theo đuổi khiến toàn bộ thế giới chấn động cô cũng sẽ không thỏa hiệp.
Cô vẫn nhớ đêm mưa đó chàng trai tuấn tú trong sáng, mặc áo trong màu trắng, ít nói thận trọng, vô cùng che chở cho cô, dè dặt cẩn thận.
Đây mới là Hoắc Bắc Trạch cô yêu, sạch sẽ, đơn thuần.
Nếu sau khi ra tù anh ta làm ra làm chơi ra chơi thì tốt quá, như vậy cô có thể hăng hái tiến lên cùng với anh ta, cho dù ba mẹ hết sức ngăn cản, cô cũng sẽ không buông tay tình yêu trong sạch thuần khiết này.
“Nếu bọn cậu phát triển ổn định, chúng ta gặp mặt một lần đi.” Hạ Hàm nói.
Diệp Vấn gật đầu cũng không nói gì thêm, vừa lúc Chung Tuyển tới đón Hạ Hàm về.
Cô nhìn theo xe Chung Tuyển biến mất ở ngã từ đường có chút hâm mộ, thở ra một hơi rồi đi đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm mở cửa xe ngồi vào.
***
Chung Tuyển và Hạ Hàm về nhà đã rất muộn, hôm nay Thần Thần ở bên nhà ông bà nội, gọi điện qua mẹ Chung nói Thần Thần chơi mệt đã đi ngủ sớm. Chung Tuyển cúp máy nói với Hạ Hàm ngày mai qua đón cậu về.
“Gần đây Diệp Vấn ổn không?” Chung Tuyển hỏi cô.
“Dạ, gần đây gặp gỡ với một nhân viên nhà nước, chờ bọn họ ổn định chúng ta gặp mặt một lần.”
Chung Tuyển gật đầu.
“Chuyện Hoắc Bắc Trạch Diệp Vấn nói như thế nào?” Anh lại hỏi.
“Em hỏi nhưng Diệp Vấn không tính chấp nhận anh ta.”
Hoắc Bắc Trạch chính là đầu sỏ gây nên cầm tù Diệp Vấn gần hai năm, điểm này sớm không thể nghi ngờ, anh đã đoán được lâu rồi. Nhưng Diệp Vấn quyết định không đề cập tới sự kiện này, trong chuyện này cô có chút yếu đuối, sợ là Hoắc Bắc Trạch lại làm ẩu, điều này khiến Chung Tuyển rất lo lắng. Khi Hoắc Bắc Trạch về nước anh đã phái mấy người âm thầm bảo vệ, mấy tháng rồi không có gì khác thường, nhưng đây chẳng phải là kế dài lâu gì.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Chung Tuyển dắt cô đi vào phòng khách, sau khi bắt đầu mùa đông nhiệt độ ở thành phố A chợt hạ xuống, xuống xe mới đi được vài bước đường khuôn mặt Hạ Hàm đã bị đông lạnh đỏ bừng rồi.
“Em đói bụng.” Hạ Hàm líu ríu một câu.
Con ngươi anh chợt lóe lên, lập tức nói: “Muốn ăn gì? Anh đi mua.”
Gần đây hai người làm tình anh đều không mang bao, nghĩ như vậy có phải mang thai rồi không? Thật ra anh cũng muốn một quỷ nghịch ngợm, nhưng Thần Thần thật sự rất ngoan, khiến người làm ba như anh không cảm giác có thành tựu. Mỗi lần nhìn thấy cô bé nhà Giang Dục Lỗi kia thì anh thích vô cùng, cô gái nhỏ gọi ba ngọt như mật, bướng bỉnh lại làm nũng, khỏi phải nói đáng yêu cỡ nào rồi.
“Muốn ăn cá nấu cải chua.” Cô nói.
“Được, ở nhà chờ anh.” Chung Tuyển hôn lên trán cô một cái rồi đứng lên cầm chìa khóa xe mặc áo khoác đi ra khỏi cửa.
Gói xong cá nấu cải chua, lái xe đi qua tiệm thuốc bán 24 giờ anh chợt nghĩ gì đó nên dừng xe lại.
Đêm khuya trong tiệm thuốc không có người, chỗ góc có một người đàn ông gấp gáp tìm tìm kiếm kiếm thật khiến người ta chú ý, Chung Tuyển ngẩng đầu nhìn bảng hướng dẫn, rất thuận lợi tìm được vị trí sắp xếp que thử thai.
Bởi vì đồ tránh thai và que thử thai để gần nhau nên không thể không tới gần người đàn ông kia.
“Cũng tìm cái này sao?” Người đàn ông kia ném cho Chung Tuyển một hộp bao cao su, tự cho là anh hùng thấy được mưu kế. Hơn nửa đêm đàn ông đến tiệm thuốc tiện lợi, ngoại trừ thuốc tránh thai thì không phải là áo mưa ư!
Anh không nói gì, cầm hộp que thử thai đi tính tiền, cô nhân viên cửa hàng thấy một người đàn ông soái khí đẹp trai có chút quẫn, Chung Tuyển đi rồi mà nhân viên cửa hàng còn nhìn theo ra bên ngoài.
Đợi đến khi người đàn ông nọ cầm bao cao su tính tiền, cô nhân viên cửa hàng lập tức đổi sắc mặt, nói: “Quét thêm một hộp, tiện bề cho tình huống đột phát sau này.”