Mẹ ta là con gái nhà nghèo, được người cha thừa tướng của ta nhất kiến chung tình.
Ông không tuân theo hôn ước mà gia đình sắp xếp, cuối cùng lấy bà về làm thê tử.
Tổ mẫu là thứ nữ Vương gia, đấu đích mẫu, kiện người cha cặn bã, hai mươi hai tuổi đã vẻ vang gả cho tổ phụ, sống cuộc đời giàu sang.
Ta được họ nuôi dưỡng, lớn lên dưới sự chăm sóc của tổ mẫu và sự dạy dỗ của mẹ.
Cho nên khi Bát hoàng tử Dung Tứ từ hôn với ta, ta cũng không làm ầm ĩ,
Thậm chí không thèm tỏ ra vẻ luyến tiếc nào.
Chỉ đỏ đuôi mắt, nhìn hắn với vẻ mặt khổ sở:
"A Tứ ca, thật sự muốn từ hôn với muội sao?"
Dung Tứ thấy ta buồn bã thì có chút không đành lòng, dù sao cũng từng bên nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng của một nữ nhân khác cách đó không xa.
Nàng ta mặc một chiếc áo khoác đỏ tươi, đang hiên ngang oai hùng ngồi trên ngựa.
Ánh mắt si mê chầm chậm chuyển lên người nàng ta, khuôn mặt Dung Tứ lạnh lùng, hắn nói với ta.
"A Khanh, ta và nàng tính tình không hợp, sau khi từ hôn, chúng ta có thể tự mình tìm hạnh phúc.”
Tính tình không hợp?
Khăn gấm che giấu sự giễu cợt trên khuôn mặt của ta, sao lúc hắn bị thích khách bao vây, lúc ta cứu hắn trên núi hoang, hắn không thấy tính tình bọn ta không hợp?
Khi ta vì hắn quỳ gối trước mặt thần y một ngày một đêm để xin thuốc, sao lúc đó hắn không nói tính tình không hợp?
Lúc cùng ta vào sinh ra tử, hắn thề rằng thê tử của hắn chỉ có duy nhất một mình ta, sao lúc đó hắn không nói tính tình không hợp?
Chỉ là một tấm chân tình bị đem cho chó ăn mà thôi, lại còn thốt ra mấy từ hoa mỹ như vậy.
Ta [đau không muốn sống] [lệ đổ tràn mi] mà nhìn hắn.
Rụt rè nói: "A Tứ ca ca, ta có thể ôm huynh lần cuối được không?"
Nói xong, trước khi hắn kịp phản ứng, ta đã nhào vào vòng tay của hắn, ngay khi thân thể hắn đông cứng lại, từ xa nghe thấy tiếng gầm giận dữ của nữ nhân kia, sau đó tiếng vó ngựa bay đi.
Dung Tứ tức giận nhìn ta, khi nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của ta, hắn lại thấy bất lực:
"Sau ngày hôm nay, A Khanh, chúng ta tự mình mà sống tốt đi" Hắn lạnh lùng nói.
Ta giả vờ mạnh mẽ, mảnh mai mỉm cười: "Được rồi, A Tứ ca, muội chúc huynh phần đời còn lại hạnh phúc."
Nam nhân đi theo sau lưng nữ nhân, háo hức và phấn khích.
Sau lưng họ, ta lấy khăn gấm ra cẩn thận lau ngón tay,
Sau đó, ném miếng vải vào một đống rác.
Tự mình sống tốt, hắn thì là cái thá gì chứ?.
2.
Mẹ thường dạy bảo ta rằng, lúc yêu nên yêu hết mình không dè đặt, lúc hết yêu ra tay cũng không được mềm lòng.
Nên ngày thứ hai sau khi từ hôn, ta đến dưới chân chùa Linh Sơn.
Ba bước lạy, năm bước quỳ, bắt đầu từ chân núi đi lên.
Lúc Dung Tứ bệnh đến hơi thở thoi thóp, ta đã cầu nguyện cho hắn theo cách này, việc này đã gây chấn động cả kinh đô.
Lúc đó ta trước mặt mọi người đã phát nguyện một điều, nếu hắn có thể khỏe lại, tín nữ nhất định ba bước lạy, năm bước quỳ một lần nữa để tạ ơn ân đức của Bồ Tát.
Dung Tứ thực sự yêu nữ nhân đó đến tận xương tủy, chỉ trong vòng nửa ngày, cả kinh đô đã biết chuyện hôn ước tan vỡ.
“Hôm nay tín nữ Tạ Khanh Cảnh tới đây để trả lễ thần linh, tạ ơn Bồ Tát đã cứu Bát hoàng tử.” Ta lớn tiếng nói, cố ý truyền bá cho mọi người nghe được.
Người xem hai bên nghe thấy lời này, đang to nhỏ bàn tán.
"Bát hoàng tử không phải từ hôn rồi sao? Tiểu thư Tạ gia lại còn thay hắn trả lễ?" Một nữ nhân mặc áo xanh trầm giọng hỏi.
"Đúng vậy, nghe nói Bát hoàng tử và nàng đã đính hôn từ nhỏ, quan hệ luôn tốt đẹp. Gần đây hắn bị một con hồ ly tinh mê hoặc..."
"Đúng đúng, biểu ca ta nói hồ ly tinh kia rất đẹp, còn biết làm thơ, còn có thể nhảy múa, lúc kích động còn để lộ chân!"
"Ầy, tiểu thư Tạ gia là danh gia quý nữ, xui xẻo gặp phải hồ ly tinh kia..."
Xung quanh vang lên những tiếng nói, những tiếng phẫn nộ dần dần không thể kiềm chế được.
Dung Tứ và nữ nhân mặc áo đỏ từ xa đi tới, ảm đạm nhìn ta.
“A Khanh, nàng làm thế là muốn sao?” Vẻ mặt Dung Tứ không vui, vẻ mặt lạnh lùng.
Ta liếc nhìn hắn, dùng ngón tay xoay chiếc khăn tay, vừa đau khổ vừa lo lắng nói: “A Tứ ca, Khanh Cảnh biết rằng chúng ta đã đã hủy bỏ hôn ước, nhưng khi huynh bị bệnh nặng, Khanh Cảnh đã thề với Bồ Tát, hiện tại ta chỉ ở đây để trả lễ thần linh thôi.”.
Giọng ta vốn đã du dương, cố tình hạ thấp, lại càng tinh tế hơn.
Dung Tứ sửng sốt một chút, có chút do dự, vô thức nắm lấy cánh tay ta, nhưng ta dễ dàng né được.
“Dung Tứ, ngươi——”
Lý Nhạc Ương mặc y phục đỏ bên cạnh tỏ ra không hài lòng, nàng ta ra vẻ như nam nhân của mình không thể xâm phạm, nắm lấy cánh tay Dung Tứ, biểu thị hắn là của mình.
“Trả lễ thần linh? Giả thần giả quỷ, ta là người theo thuyết vô thần, sở dĩ Dung Tứ khỏi bệnh là do uống thuốc, việc này có liên quan gì tới ngươi, làm chuyện bao đồng.”.
Nữ nhân kia kiêu ngạo nói, ta dùng chiếc khăn gấm che đi nụ cười khinh bỉ trên môi.
Tổ mẫu thường nói chỉ có biết mình biết địch thì mới có thể chiến thắng trong mọi trận chiến nên khi nàng ta dang díu với Dung Tứ, ta đã tìm hiểu về nàng ta.
Lúc đó ta ở cạnh phòng bao của nàng ta đã nghe được những lời kinh hãi thế tục của nàng ta.
Nàng ta nói nữ nhân cổ đại nhàm chán, không đáng để nàng ta động ngón tay.
Nàng ta cho rằng cổ nhân ngu dốt tin thần tin quỷ, toàn một đám yếu ớt.
Lúc đó ta rất kinh ngạc với những lời nàng ta nói, cảm thấy tư tưởng giác ngộ của nàng ta cao hơn ta nhiều.
Nhưng có lẽ nàng ta đã quên, hiện tại mình đang ở vị trí nào.
Quả nhiên, khi nàng ta vừa nói, sắc mặt của các tín đồ Bồ Tát xung quanh nàng ta đều thay đổi.
Dưới chân quốc tự, lại mở miệng nói “Bồ Tát vô dụng”, không biết nàng ngu thật hay giả ngu.
"Yêu nữ, nếu ngươi chửi bới Bồ Tát cứu khổ cứu nạn của bọn ta, mau cút khỏi chùa Linh Sơn đi." Một bà lão lên tiếng trước.
"Đúng vậy, cút cút cút, hồ ly tinh, ngươi cướp hôn phu của người khác, còn không kính trọng Bồ Tát của bọn ta..."
Những lời lăng mạ khắp nơi, từ từ không thể kiểm soát, cũng không biết là ai, đã ném một nắm lá rau vào người nàng ta.
Sau đó, đám đông hoàn toàn điên cuồng, quăng rau cải và trái cây vào người nàng ta.
Ta bình tĩnh tránh xa bọn họ, nhìn Dung Tứ quấn áo choàng quanh người nàng ta, cố gắng hết sức để bảo vệ nàng ta, rồi chỉ cười khẩy.
Cuối cùng, hắn không thể chịu đựng được nữa, rút kiếm ra và chĩa vào những tín đồ đang điên cuồng kia, yêu cầu họ dừng lại.
Ha--
Ta cong môi.
Rút kiếm và chĩa vào những người không có khả năng tự vệ?
Thực sự ngu ngốc.
Hình ảnh tốt bụng, thân thiện với mọi người mà ta đã xây dựng cho hắn hơn chục năm qua sẽ hoàn toàn sụp đổ kể từ hôm nay.
Trữ quân?
Ta mỉm cười, vươn vai, phớt lờ những gì đang diễn ra phía sau mình và tiếp tục ba bước một lạy, năm bước một quỳ.
Gió thổi qua, quần áo tung bay.
Ta không quay đầu lại, che giấu công lao và danh tiếng của mình.
3.
Trong chùa Linh Sơn, có một nam nhân tựa vào bậc thềm ngậm cỏ đuôi chó trong miệng nhìn ta.
Quần áo dài màu lục lam, mái tóc dài màu đen, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, tất cả đều có màu sắc rực rỡ.
Tiểu công tử nhà Thái phó, Tạ Nhiêu, là một phế vật xinh đẹp trong lời đồn.
Ta là đích nữ một gia đình gia giáo, tự có cốt cách thanh cao của mình.
Đối với loại người ăn chơi này, ta chọn cách xem như không thấy.
“Ngươi dừng lại cho gia” Nam nhân bất mãn hét vào mặt ta.
Y lập tức chạy đến chỗ ta, hất cằm lên, ngạo kiều như một con gà chọi.
"Tạ Khanh Cảnh, nàng dựa vào cái gì mà đối xử lạnh lùng kiêu ngạo với ta như vậy?”.
Y bất mãn nói, một đôi mắt cực kỳ đẹp, tròn xoe như ánh sao, nhìn ta đầy tức giận.
"Tạ Khanh Cảnh, nàng là đồ phụ tình, nàng dám làm vậy với ta, nàng dám phớt lờ ta, nàng phớt lờ ta- -"
Ta lạnh lùng nhìn kẻ điên trước mặt, hình như ta chưa từng gặp y thì phải.
Trước đây ta có nghe nói thiếu gia nhà thái phó rơi xuống nước, tỉnh dậy đã thay đổi.
Sau khi tỉnh lại, y làm thái phó tức giận tới mức treo y lên đánh một trận.
Người này còn lẻn vào doanh trại, theo đại quân xuất chinh, đánh ba trận thắng hết ba trận, được phong là "Tiểu tướng quân".
Sao giờ lại thế này, đầu óc hỏng rồi hả?
“Chúng ta có quen nhau à?” Ta thấp giọng hỏi.
Tạ Nhiêu ném cỏ đuôi chó ra, hừ mũi nhìn ta: “Tạ Khanh Cảnh, đồ khốn nạ.n, kiếp trước nàng không như vậy.”
“Kiếp trước nàng cướp tiểu gia ta về, ép tiểu gia bái đường, đêm tân hôn còn hạ dược tiểu gia, nàng cướp đi sự trong sạch của ta, lúc đó nàng còn hoa ngôn xảo ngữ, nói tiểu gia ta là nhất..."
Ta ngây người nhìn mỹ nhân cáu kỉnh trước mặt.
Ta cướp y? Ta hạ dược? Ta lấy đi sự trong sạch của y?
Ta có bệnh à.
"Nếu kiếp trước ngươi bất mãn ta lấy đi sự trong sạch của ngươi như vậy, vì sao kiếp này còn tìm ta?" Ta hiếm khi có hứng thú thuận theo tên điên kia mà hỏi.
Người nọ đột nhiên sững người, bên tai hiện lên một vệt đỏ bừng.
Mở miệng còn khiến ta muốn quỳ hơn, y nói: “Còn không phải vì lúc đó còn chưa biết thực tủy biết vị sao”.
Ta--
Ta hít một hơi thật sâu, muốn giữ vững phong thái của mình với tư cách là nữ nhân danh gia vọng tộc, nhưng khi nhìn thấy bàn tay y nắm lấy cánh tay ta, để lại dấu tay đen trên người, cuối cùng ta cũng không nhịn được:
"Tạ Nhiêu, ngươi lập tức cút cho ta——"
Y uể oải nhìn ta rồi đặt tay lên trán, giả vờ yếu đuối:
"Quý nữ cao môn lại đi mắng người, Tạ Khanh Cảnh, cảnh này nàng thấy quen không? Có nhớ được gì không?"