Mưu Kế Của Đích Nữ

Chương 5: Hoàn



17.

Diệp Y Y vừa đến, phủ thừa tướng lập tức trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.

Nghe nói ả là đứa trẻ mồ côi xuất hiện trên chiến trường, biết một vài thuật pháp của quỷ cốc, chẳng hạn như bấm ngón tay đoán thiên cơ.

Vốn dĩ huynh trưởng đã thua trận, dựa vào gió đông của ả, huynh ấy đã chuyển bại thành thắng.

Vì vậy, ả trở thành thần nữ trong quân.

Ả biết bói toán, nên đã chiếm được cảm tình của nhiều người trong nhà.

Chính tẩu tẩu là người kháng cự nhất, giờ cũng mở miệng thân thiết gọi ả là muội muội.

Ta buồn cười nhìn ả biểu diễn chăm chỉ.

Nhưng cũng chẳng để tâm đ ến kỹ năng diễn xuất của ả.

Ả luôn dùng đôi mắt tràn đầy thù hận nhìn ta, dù ta có giả vờ thân thiện với ả, cũng không vờ nổi nữa rồi.

Tẩu tẩu là người nổi loạn đầu tiên, chỉ một số đồ vật tầm thường đã cám dỗ được tẩu ấy.

Không chỉ xưng tỷ muội với ả, mà còn xa cách người muội muội đích thật như ta.

"A Khanh, Y Y không phải loại người như vậy." Tẩu ấy lại phản bác ta lần nữa.

Ta đã cố gắng thuyết phục tẩu tẩu đề phòng nữ nhân này nhiều lần, nhưng tẩu tẩu lại đổ lỗi ta châm ngòi ly gián.

Nhìn vào bộ ba "hòa hợp” kia, ta trông như tiểu nhân nham hiểm.

Hôm nay, Tạ Nhiêu ngạo kiều bắt ta đút chàng uống thuốc

Diệp Y Y lắc eo đi tới "vô tình" ngã lên người Tạ Nhiêu, lại bị kẻ khó hiểu phòng tình này một chân đá xuống hồ.

Đêm đó ả viết một chữ thập 「叉」 lên tên của ta.

Ả tự xưng là biết bói toán, kể từ khi ả đến, những điều kỳ lạ đã xảy ra trong nhà.

Ả giơ ngón tay phong lan nói trong phủ có tai tinh h0ành hành gì đó.

Ta buồn cười, chẳng phải ả chính là tai tinh lớn nhất sao?

Vào mùa thu, quản gia mang quần áo mới may đến, một chiếc váy dài màu xanh, nói rằng mấy ngày nữa phải mặc trong buổi lễ cầu phúc.

Ta dùng ngón tay ngọc niết quần áo, cong môi cười lạnh.

Lễ cầu phúc là do Diệp Y Y dụ dỗ cha và huynh trưởng tổ chức, nói là có thể tìm ra tai tinh.

Vì thế mà ta phải bỏ rất nhiều công sức, cần phải tắm rửa thay quần áo, rồi làm quần áo mới.

Trong buổi lễ, ta xuất hiện ở sân trước trong trang phục màu trắng, nữ nhân kia sững sờ nhìn ta:

"Tại sao muội muội không mặc quần áo cầu phúc? Muội làm vậy là bất kính với thần Phật."

Ta lười biếng duỗi thẳng tay áo: "Hôm qua không biết có con mèo từ đầu tới, cào hư quần áo của ta, nếu đã thế, vậy ta không tham gia nữa."

"Sao làm vậy được?" Huynh trưởng bước đến thấp giọng nói, sau đó kéo cánh tay của ả, ả mới xoay người chuẩn bị pháp khí.

Bầu trời u ám, ả bắt đầu cầu phúc, sấm sét ầm ầm, những đám mây đen lơ lửng trên đỉnh đầu.

Đột nhiên, một tia chớp đâm thẳng vào tẩu tẩu, Vân Tát nhanh chóng kéo tẩu ấy đi, mới không một xác hai mạng.

"Không ngờ tỷ tỷ lại là tai tinh trong phủ." Nữ nhân làm bộ làm tịch lẩm bẩm.

Vân Tát ghé sát vào tai ta thì thầm: "Tiểu thư, vì sao ả lại hại cả thiếu phu nhân? Thiếu phu nhân rất tốt với ả."

Ta lười biếng dựa vào vai nàng, ánh mắt lạnh lùng: "Bởi vì ả muốn nhất sinh nhất thế nhất song thân, sự tồn tại của tẩu tẩu chính là một sai lầm."

Một trò hề, có tiếng sấm sét, nhưng lại không có mưa rơi, trông giống như ả đã thực sự tìm được tai tinh.

Thay đổi duy nhất là tẩu tẩu bị sốc sảy thai.

Tẩu tẩu mất đi con, tự mình xin đến chùa Linh Sơn ở vĩnh viễn.

Mẹ và tổ mẫu đã đến nhà cũ, cha và huynh trưởng trong nhà lại hết sức tin tưởng nữ nhân kia.

Vì vậy, ta chọn đầu hàng nữ nhân kia.

Ta tâng bốc ả một cách trắng trợn, ba lần một ngày, gửi nhiều trang sức bằng vàng ngọc đến phòng ả.

Từng tiếng “tẩu tử” gọi đến ả mù mờ đầu óc.

Ngoài phủ, ta sai người cố gắng hết sức truyền bá thần tích của ả.

Thần nữ đầu thai, ban phước lành cho Đại Tuyên ta.

Trong vòng nửa tháng, cả kinh đô đều biết có một thần nữ trong phủ thừa tướng.

Chính tại thời điểm này, ta giới thiệu ả cho Quốc sư đại nhân.

Vì ta biết, ngày tháng trong sách của ả không còn nhiều nữa.

Kinh đô đã hai tháng không mưa, thần nữ tình nguyện cầu mưa cho bá tánh.

Vào ngày ả cầu mưa, ả mặc quần áo màu trắng, vạt áo tung bay, thật sự trông như thần như tiên.

Từng bước một, ả bước lên bục cao, rắc nước rễ thần linh lên quần chúng, chúc phúc cho mọi người.

Ả thật sự thần thánh, chưa đầy mười lăm phút, bầu trời đã bị mây đen bao phủ.

Sấm sét vang lên trên đầu, bá tánh lập tức quỳ xuống.

Diệp Y Y ngẩng đầu kiêu ngạo, dùng vẻ mặt phi thường để lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy tự tin.

Đột nhiên, một tia sét đánh vào ả, tiếp theo đó là ba bốn tia sét.

Ả không thể né tránh, chiếc váy trắng ngay lập tức bốc cháy.

Ngọn lửa càng lúc càng mạnh, đứng dưới đài, chỉ có thể nhìn thấy một quả cầu lửa đang chạy.

"Thần nữ vì bá tánh cầu mưa, nguyện tự thiêu thần thể phi thăng..."

Vân Tát gân cổ hét lớn.

Những người bên dưới nhìn nhau, rồi nhìn đống lửa, kinh hãi, sợ hãi hét theo Vân Tát.

Trên đài cầu mưa cao ba trượng, Diệp Y Y bị mắc kẹt trong đống lửa nhấp nháy như nhảy múa.

Ả tâm tê phế liệt mà kêu "Cứu mạng", nhưng bị đè nén bởi tiếng kêu "thần nữ" của mọi người.

Họ quỳ trên mặt đất khấu đầu, thành kính cầu nguyện với thần linh.

Hi vọng trời sẽ mưa, họ nhìn quả bóng đang nhảy lên kia, cao giọng gọi “Thần nữ”

Ngay sau đó, giọng nói trên đài đã yếu ớt, ngọn lửa rơi xuống.

Đột nhiên, những đám mây bắt đầu tan, mưa rơi xuống từ bầu trời.

"Trời mưa rồi! Trời mưa rồi!"

Các bá tánh hoan hô nhảy nhót.

Ta mỉm cười thoải mái, ta biết, Lý Nhạc Ương chỉ có hai cơ hội, ả không quay về được nữa.

Cũng giống như Hoàng hậu Hoa Tuyên.

Tất cả mọi người đều cho rằng bà ta ch.ế.t ở Thượng Ương Cung,

Chỉ có ta tận mắt nhìn thấy bà ta sống lại.

Lại tận mắt thấy bà ta chết trong lửa lớn, bị người bà ta yêu gi.ế.t ch.ế.t hai lần.

Cầm cột thu lôi được lấy ra từ quần áo của Diệp Y Y trong tay, ta nhìn lên bục cao.

Lúc ấy ả đưa ta bộ trang phục này, chắc vĩnh viễn cũng không ngờ được ta đi tẩy nó rồi đưa lại cho chính ả mặc.

Tất nhiên, tám cột thu lôi bên trong, một cây ta cũng không vứt.

18.

Tết Trung thu ngày 15 tháng 8, Dung Tứ đã chọn ngày đó bức vua thoái vị.

Ta trầm giọng nói được với hắn, bí mật huy động một số lượng lớn vệ binh để đề phòng vạn nhất.

Tạ Nhiêu xông vào, sắc mặt âm trầm đến khó coi.

Chàng nắm chặt lấy cánh tay ta: "Tạ Khanh Cảnh, nàng có biết nàng đang bảo hổ lột da hay không? Lẽ nào nàng lại yêu hắn đến thế? Hắn đã vứt bỏ nàng một lần, thì cũng có thể vứt bỏ nàng lần thứ hai, nàng thông minh như vậy mà lại không hiểu đạo lý này sao?"

"Thì có liên quan gì tới Tạ tiểu tướng quân chứ?"

Ta thờ ơ đẩy tay chàng ra, cười như không cười nhìn chàng.

Chàng sững sờ một lát, tức giận trừng mắt nhìn ta: "Tạ Khanh Cảnh, nàng hỏi có liên quan gì đến ta hả? Cho dù nàng không nhớ rõ chuyện kiếp trước, những ngày qua, nàng cũng không hề có cảm tình gì với ta sao?"

"Cảm tình?" Ta lấy một chiếc chuông vàng từ tay áo ra đưa cho chàng.

"Nghe nói thiếu niên Nam Cương giỏi dùng cổ, trong đó có một cổ gọi là trúc mộng cổ, tạo ra giấc mơ thông qua cổ và văn tự trên chuông. Ta nghĩ giấc mơ kiếp trước trong đầu ta, là do Tạ tiểu tướng quân cẩn thận chế tạo ra đúng không.”

"Cái gì gọi là kiếp trước kiếp này? Ta thật muốn hỏi một chút, Tạ tướng quân tạo ra giấc mơ này, cuối cùng là muốn gì?"

Vào mùa thu, gió thổi nhẹ nhàng.

Mắt Tạ Nhiêu đỏ hoe, lẳng lặng nhìn ta:

"Nàng cho rằng những chuyện đó là mơ ư? A Khanh, kiếp trước nàng đã thất bại một lần rồi, lần này nàng thật sự cho rằng mình có thể thành công sao?"

Ta gạt lòng bàn tay chàng ra, lười biếng vuốt thẳng quần áo của chàng:

"Việc đó hình như cũng không liên quan gì đến Tạ tướng quân."

"Tạ Nhiêu, lời ta đã nói rõ, ngươi và ta không dính gì tới nhau, ta có thành công hay không, không liên quan gì tới ngươi."

Tạ Nhiêu hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên vẻ tự giễu:

"Tạ Khanh Cảnh, kiếp này nàng vẫn chọn vứt bỏ ta. Nhưng lần này, ta sẽ không cho nàng cơ hội nào nữa.Nếu một ngày nào đó nàng hối hận, đừng đến tìm ta, cho dù nàng có đi một bước lạy một cái hết 500 bậc thang, ta cũng sẽ không gặp nàng."

Bước chân nam nhân nặng nề rời đi, tâm nhĩ trái của ta đau đớn, đầu ngón tay véo lòng bàn tay đau đến mức ta phải ngồi xổm xuống.

Ta nhớ mấy ngày trước bọn ta cùng nhau thả đèn Khổng Minh, chàng viết ở trên đó: "Đời này, nguyện vĩnh viễn không chia lìa."

Lúc bị thương, ta hứa sẽ cùng chàng đi ngắm tuyết ngoài Vạn Lý trường thành, cùng đến Giang Nam ngắm mưa sương mù.

Nhưng, Tạ Nhiêu à, huynh ấy không có thời gian, ta không thể chờ được nữa.

Dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ giúp Dung Tứ hoàn thành tâm nguyện.

Lần này, ta không muốn liên lụy chàng nữa.

19.

Bức vua thoái vị, điều quan trọng là nguồn binh lính, bọn ta đã chuẩn bị lâu như vậy, mỗi bước đi đã được tập dượt vô số lần trong đầu.

Cuối cùng cũng đến đêm Tết Trung thu ngày 15/8.

Dưới ngọn đèn dầu của vạn ngôi nhà, bọn ta đã chiếm được cổng phía đông, chỉ trong hai canh giờ, đã ép đến trung cung.

Thuận lợi, vậy mà lần này lại thuận lợi đến bất ngờ.

Tay chân Dung Tứ cực nhanh, nhanh chóng phái người chiếm giữ Trung Cung.

"A Khanh, chúng ta thành công." Hắn hào hứng chạy đến ngồi xuống long ỷ, ánh mắt si mê nhìn ánh vàng rực rỡ trên long ỷ:

"Mười năm, mười năm, cuối cùng ông già ch.ế.t ti.ệ.t đó cũng chết, cuối cùng ta cũng ngồi được trên long ỷ này."

Ta bước tới, mỉm cười nhìn hắn: "A Tứ ca ca, huynh đã mãn nguyện hay chưa?"

Hắn cuồng ngạo nói: "Đương nhiên, trẫm đã đạt được tâm nguyện, A Khanh, từ nay về sau, trẫm sẽ là hoàng đế ở trên vạn người."

Vậy sao?

Giống như năm đó, ta lao mình vào vòng tay hắn, lúc hắn bất cẩn, hất khăn tay, làm hắn ngã xuống long ỷ.

"A Khanh, ngươi đang làm gì vậy?" Hắn yếu ớt hỏi, trong mắt hiện lên một một chút hoảng sợ.

Ta dùng ngón tay sờ lên trán hắn: "Nếu A Tứ ca ca đã đạt được tâm nguyện, vậy thì nên đến lượt ta."

Ta đứng ở giữa điện, mặc đồ xanh động lòng người, lẩm bẩm thần chú, đột nhiên gió nổi lên dữ dội, lúc ta nhìn lên, nam nhân mặc quần áo trắng đã lơ lửng trên không trung.

"Hai mươi năm tuổi thọ, ngươi thật sự chắc chắn sao?"

Ta mỉm cười với y: "Không oán không hối hận."

20.

Long ỷ rất lạnh, ta đắp chăn mỏng cho Dung Tứ.

Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn hiện lên một chút cảm xúc, ngay sau đó lập tức mở mắt ra.

Đôi mắt dịu dàng như nước, nhìn ta với vẻ trong trẻo: "A Khanh, đây là đâu?"

Nam nhân từ từ ngồi dậy, đôi mắt đầy sao nhìn xung quanh.

Ta khẽ mỉm cười: "Mạch ca ca, đây là hoàng cung, là hoàng cung của huynh."

Nam nhân bối rối nhìn ta, rồi nhìn “Bùi Tư Mạch” không còn hơi thở bên cạnh, sắc mặt tái nhợt:

"Ta, ta, làm sao có thể?"

Ta vòng tay ôm chặt eo huynh ấy, làm dịu cảm xúc của huynh ấy: "Mạch ca ca, huynh sẽ không bao giờ chec nữa, cũng không cần đếm ngày chờ chec. Muội đã nói rồi, dù có dùng cách gì, muội cũng sẽ không để huynh c.h.ế.t."

21.

Một trận cung biến, biến mất không dấu vết theo trăng tròn vào ngày 16 tháng 8.

Bùi Tư Mạch ngồi trước gương đồng, im lặng thật lâu.

Huynh ấy nhìn ta, đáy mắt hiện lên nồng đậm trách móc:

"A Khanh, cho dù Dung Tứ có từ hôn, hắn cũng không nên c.h.ế.t vì ta, sao ta có thể cướp mạng của hắn được?"

Ta cầm lấy chén sứ mỏng nhấp một ngụm trà: "Mọi chuyện cũng chỉ là nhân quả tuần hoàn mà thôi, Mạch ca ca cho rằng năm đó ai đã đẩy muội xuống hồ nước lạnh?"

Trận báo thù này của ta, đã trễ mười năm.

Ngày hôm đó, nghe được những lời hắn nói với Lý Nhạc Ương, mới biết được đầu sỏ gây tội năm đó là hắn.

Nếu năm đó hắn không đẩy ta xuống hồ nước lạnh, thì đã không có chuyện hôm nay.

"Ra là thế, ra là thế…” Bùi Tư Mạch nheo mắt lại.

"A Khanh, để một nữ tử như muội bức vua thoái vị, đấu tranh anh dũng, Tư Mạch thật sự nợ muội quá nhiều, quá nhiều."

Nợ ta?

Ánh mắt ta do dự một lúc, dường như ta nhìn thấy được một bóng dáng gầy gò, nhẹ nhàng chạm vào tóc ta và gọi "A Khanh".

"Mạch ca ca chưa bao giờ nợ muội, là muội, muội nợ Mạch ca ca quá nhiều, nhiều lắm."

Ta nợ huynh ấy cả hai đời.

Kiếp trước, huynh ấy vốn là tân tấn thái phó chạm vào là bỏng tay ở kinh thành, chí khí ngút trời, một lòng muốn tạo thái bình cho non sông.

Dù chỉ dạy ta vài ngày, nhưng sau khi ta bị giam cầm, lại sẵn lòng từ bỏ chức quan nguyện bị giam cầm với đứa học sinh bất hiếu như ta.

Lúc đó, Thất công chúa bị đánh bại, nàng khóc lóc nói với ta rằng nàng không thể giúp cha ta báo thù nữa.

Giúp thái phó của nàng, người nàng yêu nhất, báo thù.

Nàng đã kết thúc cuộc đời mình theo cách bi thảm nhất.

Ta cũng vậy, suy sụp và mất niềm tin để sống.

Chính Bùi Tư Mạch là người lấy đi bình rượu của ta hết lần này đến lần khác, dịu dàng khuyên can ta.

Huynh ấy cùng ta điên, cùng ta khóc, cùng ta cười.

Huynh ấy cõng ta trên lưng qua từng tấc đất trong Ni Linh Cung.

Huynh ấy dùng tiếng nói dịu dàng nhất nói với ta: "A Khanh, nàng vẫn còn có ta."

Tám năm, ta bị giam cầm tám năm, huynh ấy cũng ở bên ta tám năm.

Tám năm đó, là tám năm gian khổ nhất đời ta, cũng là tám năm yên bình nhất đời.

Nhưng ta biết, huynh ấy tiếc nuối khát vọng của mình.

Vì vậy, đời này, ta sẽ buông tay huynh ấy, để huynh ấy thực hiện khát vọng.

Tạo nên vùng trời sống yên biển lặng trong lòng huynh ấy.

22.

Tân đế đăng cơ, khắp nơi vui mừng.

Bùi Tư Mạch thi hành cách cai trị nhân từ, bá tánh được hưởng lợi ích, dần dần người ta cũng ít nhắc đến chuyện bức vua thoái vị.

Ngươi xem, những bá tánh cổ hủ mê tính trong miệng nữ nhân kia, họ rất đơn giản, chỉ muốn sống cuộc sống sung túc mà thôi.

Họ là một đám người sống sờ sờ, không phải nhân vật phụ trong mắt nàng ta.

"Mạch ca ca, muội đi đây." Ta đi vào Ngự Thư Phòng khẽ nói.

Bùi Tư Mạch hoảng sợ ngẩng đầu lên: "Tại sao? A Khanh muốn đi đâu? A Khanh có thể ở lại đây, ở lại mãi mãi."

Ta lắc đầu, bây giờ tình hình trong triều đã ổn định, mọi người yên bình, ta phải đi.

Bùi Tư Mạch lẳng lặng nhìn ta: "A Khanh, thật ra ta vừa thấy nàng——"

"Mạch ca ca, hãy hứa với muội, huynh sẽ là một hoàng đế thật tốt, được không?"

Ta ngắt lời huynh ấy.

Ta biết huynh ấy đang cố gắng nói gì.

Nhưng ta không thể lắng nghe.

Dùng sức nhào vào vòng tay huynh ấy, một mùi hương trầm hương thoang thoảng quấn quanh chóp mũi ta.

Tựa như ta đã nép mình trong vòng tay huynh ấy vô số lần trong tám năm đó, huynh ấy nói với ta, người có thể sống thì tốt đẹp bao nhiêu.

Tựa như tám năm đó, huynh ấy dung túng ta, huynh ấy nói trên thế giới này có thể có vô số thái tử và thái phó, nhưng Tạ Khanh Cảnh chỉ có một Bùi Tư Mạch.

Nhưng Mạch ca ca, huynh nên thực hiện khát vọng của mình, trở thành một minh quân thiên cổ.

Mà lần này, ta cũng không thể bỏ Tạ Nhiêu lại nữa.

Ta không thể để tên ngốc kia tiếp tục thua.

23.

Dưới chân núi Vân Vũ, năm trăm bậc thang xoắn ốc lên trên.

Những đám mây được bao phủ trong sương mù, giống như một cõi thần tiên.

Ta nhìn chùa và núi không hề thay đổi sau nhiều năm.

Khóe môi cong lên nụ cười hời hợt.

Ký ức về kiếp trước đã ùa về lúc ta gặp nam nhân mặc đồ trắng kia.

Cũng nhớ đến mọi chuyện về Tạ Nhiêu.

Mọi người đều nghĩ ta leo lên Tạ Nhiêu để trả thù.

Chỉ có ta mới biết, dưới chân núi Vân Vũ, ta đã yêu thiếu niên lang xinh đẹp kia ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cha ta, vào lúc mười vạn binh của nước địch đang gây sức ép, đã một mình cưỡi ngựa để thuyết phục một nước láng giềng cho mượn quân.

Đấu khẩu ba ngày ba đêm, mượn được 50.000 quân,

Bảo vệ nước Hạ Tuyên.

Ông là thần trong lòng bá tánh, cũng là tấm gương trong lòng ta.

Đáng tiếc công cao lấn chủ, cuối cùng làm hoàng đế nghi kỵ.

Hoàng đế hợp mưu với phụ thân Tạ Nhiêu - tạ các lão Tạ Túc.

Kiếp trước, ta và Tạ Nhiêu dây dưa rất lâu, đã không biết được là ai nợ ai.

Sau khi bức vua thoái vị thất bại, ta đã bị giam cầm tám năm, ta tưởng hoàng đế nể tình cha ta nên không g.iế.t ta.

Nhưng hóa ra là vì chàng đã dùng 200 roi để đổi.

Trong tám năm, chàng từ một công tử nhà cao cửa rộng không rành chuyện triều đình, trở thành quyền thần tay giữ trọng binh, lãnh khốc vô tình.

Quyền lực của chàng đều có được từ chiến trường, trải qua bao nhiêu lần sông chec.

Chàng phớt lờ Tạ các lão, đẩy hoàng tử nhỏ lên chiếm đoạt ngai vàng của hoàng đế cũ.

Lúc chàng quyền khuynh thiên hạ, chàng đã thả ta ra.

Khi đó, sau nhiều năm giam cầm đã hao mòn nhân cách của ta, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ta đã chọn người ở bên ta tám năm.

Vào ngày rời đi, chàng nhìn ta với đôi mắt đỏ tươi nói: "Nếu có một ngày nàng hối hận, nàng đi một bước lạy một bước, lạy đủ 500 bậc thang ta mới tha thứ cho nàng..."

24.

Gió nhẹ thổi qua, mây tan đi.

Ta chỉnh lại quần áo, quỳ xuống từng bậc thang.

Sau khi đi được năm bước, đột nhiên một bóng người màu trắng chặn lại trước mặt ta.

Chàng lạnh lùng trừng mắt nhìn ta: "Tạ cô nương, đi một bước dập đầu một cái, thật đúng là thành kính."

Ta khẽ mỉm cười, trán xanh xao, nhìn rất bắt mắt.

Cẩn thận kéo tay áo chàng: "Tạ Nhiêu, ta hối hận, giờ có còn kịp không?"

Nam nhân lặng lẽ nhìn ta, cằm nâng lên, có chút cao ngạo:

"Tạ Khanh Cảnh, nàng nói ta và nàng đã không còn quan hệ gì cả."

Giọng chàng như nước chảy, ta nheo mắt lại trong cô đơn.

Ngón tay vừa định rời khỏi ống tay áo chàng, chàng đã ôm ta vào lòng:

"Tạ Khanh Cảnh, lần này cuối cùng nàng cũng chọn ta rồi sao?"

Giọng nói của chàng có chút run rẩy, hoàn toàn không giống như vị quyền thần sát phạt quyết đoán trong trí nhớ của ta.

Nước mắt ta đong đầy, cuối cùng rơi xuống, chảy dọc theo gương mặt vào cổ áo.

"Tạ Nhiêu, chàng nói ta hối hận thì phải quỳ lạy 500 bậc thang, ta vẫn còn thiếu bốn trăm chín mươi lăm bước, vì sao chàng lại đi ra?" Ta thút thít hỏi.

Người nọ ôm ta thật chặt, như thể chàng muốn ép ta vào trong cơ thể.

Hơi thở của chàng lưu luyến bên tai ta: "Bởi vì, ta không muốn nàng chịu khổ dù chỉ một chút."

"A Khanh, cái chuông kia không phải là trúc mộng cổ." Chàng ôm mặt ta, trịnh trọng nói.

"Ta biết." Ta khẽ mỉm cười.

Đó là vật định tình của ta và chàng ở kiếp trước.

Dưới chân núi chùa Vân Vũ, một vị nữ tử và một vị lang quân đồng thời nhìn một chiếc chuông.

Lang quân kia nói với vị nữ tử rằng: "Hay là ta nhường cho cô nương nhé, như vậy lúc chuông reo cô nương sẽ nhớ tới ta."

Đại sư trong chùa nói chiếc chuông được gọi là "chuông linh hồn", nếu có duyên nó có thể gợi lên quá khứ trong lòng con người.

Năm trăm bậc thang quanh co.

Ở bậc thang cao nhất, ta nắm lấy cánh tay của Tạ Nhiêu, chỉ vào những đám mây sâu thẳm và nói:

"Tạ Nhiêu, chúng ta đi ngắm tuyết ngoài Vạn Lý trường thành đi, nhất định rất đẹp."

Chàng mỉm cười nhìn ta, véo má ta: "Ngu ngốc, bây giờ mới tháng chín..."

[hoàn]