Yến Cửu hoàn thành tiết mục tổ nhân viên công tác phát sóng trực tiếp nhờ vả, chuẩn bị dựa vào gối nghỉ ngơi trong chốc lát.
"Ting ~"
Di động trên tủ đầu giường rung lên một cái.
Yến Cửu cầm lấy di động, phát hiện là thông báo của diễn đàn về tiểu thuyết mà cậu thường xuyên truy cập vào.
Mấy ngày này, Yến Cửu từ trong diễn đàn thu hoạch rất nhiều niềm vui, nhóm bạn trên đó nhiệt tình đề cử cho cậu rất nhiều thể loại tàn bạo cậu chưa từng đọc qua.
Bởi vậy khi nhìn đến tin tức từ diễn đàn, cậu tức khắc hết buồn ngủ.
Yến Cửu tìm một vòng, mới phát hiện giao diện tin nhắn có một chấm đỏ, đang nhấp nha nhấp nháy chờ cậu nhấn vào.
Không ai có thể từ chối chấm đỏ thông báo có tin nhắn được.
Yến Cửu duỗi ngón tay, khẽ chạm một chút, ngay sau đó, trên màn hình liền nhảy ra một khung chat của người lạ——
【 Người yêu văn học cưỡng chế: Đã gửi lời mời kết bạn 】
Đôi mắt Yến Cửu tức khắc sáng lên.
Nếu tán gẫu về chuyện này sẽ không buồn ngủ nha.
Rốt cuộc gặp được một người cùng chung chí hướng rồi.
Yến Cửu ở trong lòng cảm thán một phen, rồi sau đó vui mừng ấn nút 【 chấp nhận 】.
Nếu người ta lại đây chủ động kết bạn với cậu, cậu cũng nên nhiệt tình đáp trả mới đúng.
Nghĩ đến đây, Yến Cửu click mở khung chat, đầu ngón tay bay nhảy trên màn hình.
Đối phương trả lời tin nhắn rất nhanh, nhưng dường như là ma mới mới nhập môn, cực kỳ lễ phép, lòng hiếu học cực kỳ tràn đầy.
【 Người yêu văn học cưỡng chế: Xin hỏi, Lãnh Hàn Hi là nhân vật chính trong truyện nào thế? 】
Yến Cửu kinh ngạc cực kỳ.
【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Lãnh Hàn Hi mà cậu cũng không biết? Đương nhiên là 《 Cường Tình Khóa Ái: Quốc Sư Đại Nhân Trói Tiên Quân 》 đó! Đam mỹ cổ đại cưỡng chế siêu hot á! 】
Không cẩn thận lộ ra việc ít hiểu biết, đối phương hiển nhiên là có điểm không tự tin.
Yến Cửu là người tốt bụng, thấy thế lập tức tiến hành an ủi.
【 Nam Cung Vô Thương Lãnh Hàn Hi: Không có sao hết, tôi lúc mới tham gia cũng như vậy, cũng có rất nhiều vấn đề không hiểu, cứ từ từ là ổn rồi, đúng rồi, cậu bị bạn bè kéo vào vòng này sao? 】
Nào biết đối phương phi thường khiêm tốn, thậm chí có thể nói là cẩn thận, thật giống như là sợ bị...... Nhìn trộm đến bí mật nào đó, chỉ nhắn lại đây một từ "Ừm", vẫn chưa trả lời câu hỏi kế tiếp của Yến Cửu.
Yến Cửu cực kỳ hiểu rõ cách làm của đối phương, rốt cuộc người tốt trong đây cũng không nhiều lắm, cho dù có, cũng sẽ không có vài người không biết xấu hổ đem vấn đề này để lên mặt bàn mà nói chuyện được.
【 Người yêu văn học cưỡng chế: Cùng anh nói chuyện phiếm thực vui vẻ, bất quá hiện tại tôi đột nhiên có chút việc, chúng ta rảnh lại trò chuyện tiếp / nhe răng / nhe răng / nhe răng 】
Hôm nay là là ngày làm việc, vội cũng là chuyện thường, vì thế Yến Cửu liền trả lời icon bé cún lộn nhào, trực tiếp chuyển sang giao diện bắt đầu đọc truyện.
"Cửu Cửu ~ đây nà cái gì ó ~" Mạt Mạt ngoan ngoãn ngồi quỳ cạnh Yến Cửu, đôi mắt dừng trên màn hình di động cậu, đôi mắt đen bóng to tròn tràn ngập lòng hiếu học.
Nguy hiểm!
Yến Cửu hoảng sợ, "Vèo" một cái lật điện thoại lại, thay thành dáng vẻ đứng đắn, bình tĩnh trả lời câu hỏi Mạt Mạt: "Bố đang học tập."
"Học cái gì ạ?"
Mạt Mạt cũng nghĩ rằng Cửu Cửu giống nhóc, cũng yêu học tập!
Thấy bộ dáng tò mò này của Mạt Mạt, Yến Cửu cảm thấy chính mình lừa gạt một chút là được, liền ngồi thẳng dậy, nghiêm túc giảng giải cho Mạt Mạt: "Bố sang năm muốn nuôi heo, ở chỗ này học tập kỹ thuật đó."
Mạt Mạt chớp đôi mắt, một câu nói toạc ra: "Nhưng mà Mạt Mạt xem qua á, cái nì y hệt truyện tranh luôn~"
Yến Cửu hoảng sợ vạn phần: "Sao con lại biết?!"
Cậu rốt cuộc là bại lộ lúc nào?
"Anh Daniel cho Mạt Mạt xem á ~" Mạt Mạt dẩu miệng nhớ lại một chút, tay mập mập khua khoắng mấy động tác trong truyện, "Chẳng qua không giống cái đó lắm ~ kiểu là biubiubiubiubiu~"
Yến Cửu che lại cảm xúc lên xuống phập phồng của trái tim, sâu kín mà nhẹ nhàng thở ra: "Mỗi truyện tranh đều không giống nhau đâu, bố đang học cách trói heo mà."
"Trói heo......" Mạt Mạt mờ mịt mà lặp lại một lần, rồi sau đó sinh ra vấn đề mới, "Cái truyện tranh là có anh trai bị trói mà?"
Yến Cửu: "......"
Cậu đã quên rằng Mạt Mạt đang sử dụng đôi mắt có ba năm tuổi đời, thị lực tự nhiên tốt hơn so với đôi mắt cận thị cậu rồi...
Lo lắng nhãi con ngoan ngoãn nhà mình nghĩ mấy thứ độc hại, bởi vậy Yến Cửu quyết đoán lựa chọn đầu tiên dỗ Mạt Mạt ngủ, rồi lại tiếp tục làm viên. chính mình thích.
Nhưng mà Mạt Mạt quá hiểu chuyện, thấy Cửu Cửu lộ ra hy vọng muốn chính mình bắt đầu ngủ, lập tức "Bùm" một cái nằm vào trong ổ chăn, tay mập mập bắt lấy góc áo Cửu Cửu, nhắm mắt lại: "Mạt Mạt muốn ngủ rồi á ~ Cửu Cửu trưa ngon nha ~"
Yến Cửu bị câu nói của nhãi con làm cho trở tay không kịp, lúc phản ứng lại, trong đầu chỉ có một vấn đề —— này rốt cuộc là ai dỗ ai?
Mạt Mạt hôm nay buổi sáng cùng Khâu Khâu chơi đến cười tít mắt, nhưng cũng khá mệt, này nằm xuống một lát liền ngủ rồi.
Xác nhận Mạt Mạt sẽ không tỉnh lại trong khoảng thời gian ngắn, Yến Cửu yên tâm mở ra phần mềm tiểu thuyết, ôn lại top 1 đam mỹ cổ đại trong lòng cậu— 《 Cường Tình Khóa Ái: Quốc Sư Đại Nhân Trói Tiên Quân 》
Thấy phần mềm có chức năng đọc sách mới, Yến Cửu lười dùng mắt nên liền điều chỉnh âm lượng xuống còn một vạch, rồi đề điện thoại đặt ở bên gối nghe.
【 "Nam Cung Vô Thương, ngươi nhất định sẽ hối hận......" Lãnh Hàn Hi kêu lên từng chữ, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống khóe mắt, "Ngươi nhất định sẽ hối hận khi đối với ta như vậy."
"Có đôi lúc, ta thật sự muốn mổ sống ngươi, nhìn xem tâm của ngươi rốt cuộc có phải được làm từ đá hay không, hoặc là......" Nam Cung Vô Thương đem tay đặt lên tiên cốt sau lưng Lãnh Hàn Hi, ngữ khí hung ác uy hiếp nói, "Rút tiên cốt của ngươi cũng được."
Lãnh Hàn Hi ánh mắt hờ hững: "...... Tùy ngươi, tùy ngươi làm như thế nào thì làm, ta đều sẽ không liếc mắt nhìn ngươi một cái."
Nam Cung Vô Thương dùng sức nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Lãnh Hàn Hi: "Lãnh Hàn Hi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Ta nguyện ý đem này thiên hạ cho ngươi, ngươi vì sao còn không chịu nhìn ta?"
Lãnh Hàn Hi buồn bã cười: "Thiên hạ? Thiên hạ đối với ta thì có tác dụng gì?" 】
Nghe được đến chỗ xúc động, Yến Cửu xoay người ngồi dậy, muốn đọc văn để tự cảm nhận chuyện xưa bi thương, nhưng ngay Thanh Nhiệm Vụ trên màn hình lại đột nhiên nhảy ra tin tức mới.
Vốn tưởng rằng là Người thích văn cưỡng chế một lần nữa online, kết quả phát hiện là Thi Hách Nhân gửi tin nhắn tới liên tiếp.
【 Thi ca: Tiểu Yến, chia sẻ cho cậu một cái app có thanh sách, nó ra cái công năng mới, lúc cốt truyện ở thời khắc cao trào, người dùng có thể giúp vai chính đưa ra lựa chọn 】
Xem xong phúc lợi Thi Hách Nhân gửi tới, Yến Cửu cảm thấy hứng thú nhướng mày.
【 Lâm Ấm: Ok anh Thi, tôi đây download cảm nhận một chút 】
Trong phòng nghỉ nên tốc độ mạng cũng khá nhanh, app download xong rất nhanh, Yến Cửu chạm icon tiến vào APP——
"Tui là Thử Thử, tới đây kể cho cậu nghe chuyện xưa á ~"
Quả nhiên giống như anh Thi nói, giọng nói đáng khinh mang theo chút cảm giác mê muội cho người khác.
Là ứng dụng mà anh Thi đề cử, nhắm mắt nhập là được rồi.
Yến Cửu ở trong một đống bìa màu sắc rực rỡ chọn trúng một quyển truyện tên là《Người Yêu Chiều Đầu Tim Của Thiếu Gia: Người Hầu Kiêu Ngạo Gia Trốn Chỗ Nào , chọn vào bắt đầu nghe.
App Thử Nhĩ âm lượng cực nhỏ, Yến Cửu không thể không chỉnh âm lượng lên cao hơn mới có thể nghe được nội dung rõ ràng hơn chút.
【"A Tề, lá gan của cậu rất lớn đúng không?" Long Tứ thiếu nhìn thiếu niên quỳ gối trước mặt mình, hung tợn cười lạnh một tiếng, "Dám ở dưới mí mắt của tôi chạy trốn?"
Thiếu niên tên là A Tề run run rơi nước mắt, đau khổ cầu xin: "Thực xin lỗi thiếu gia, tôi không dám nữa, cầu xin ngài đừng đánh tôi!"
Long Tứ thiếu hướng về phía bọn người làm ngoắc tay một cái, ý bảo bọn họ cho A Tề nhìn thử xem.
Thiếu niên thật sự quá sợ hãi, thế nên khi hai gã đàn ông to con tới túm tay, A Tề theo bản năng cắn lấy tay của một người!
Chỉ một thoáng, máu tươi văng khắp nơi.
"A a a ——!!!" Gã đàn ông bị cắn trúng đau đớn gào lên, dùng bàn tay còn lại tát cho A Tề một cái, rút cái tay bị cắn về.
"Argh!" A Tề bị gã đàn ông tát một cái kêu lên một tiếng rồi nằm im trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Một gã khác thấy anh em của mình bị cắn, lập tức xoay người đi lấy ra thùng nước lạnh, hất vào thân thể gầy yếu của A Tề nằm trên đất.
Long Tứ thiếu vừa lòng gật đầu.
"Hắt xì!" A Tề bị tạt nước lạnh đến mức tỉnh lại, co người thành một cục, không ngừng hắt xì, "Hắt xì! Thiếu gia...... Tôi, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin ngài tha tôi đi!"
Long Tứ thiếu chung quy vẫn xót cậu, nghe vậy khinh thường cười nhạo một tiếng, cúi xuống nắm lấy cằm của A Tề: "Ngươi nghe lời ngay từ đầu có phải tốt rồi không?"
A Tề bắt lấy thời cơ, bỗng nhiên cúi đầu, dùng hết sức lực cắn lấy đầu ngón tay của Long Tứ thiếu.
Lại không ngờ rằng Long tứ thiếu đã sớm có phòng bị, một phen bắt lấy khuôn mặt cậu: "Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước đúng không?!"
"Hôm nay, tôi sẽ cho cậu nếm thử sự lợi hại của tôi! Người đâu! Lấy roi của tôi tới đây!" 】
Yến Cửu bị này thanh đột nhiên cất cao rống giận làm cho hoảng sợ, điện thoại trên tay trượt một cái, "Bang" một tiếng rơi xuống đất.
Không đợi cậu xuống giường nhặt, cửa phòng bệnh lập tức mở ra, ngay sau đó, Tư Việt liền xuất hiện ở cửa: "Cửu Cửu, làm sao vậy?!"
Hắn mới từ trong phòng chủ nhiệm Tống trong đi ra, đi đến cửa phòng bệnh đang do dự có nên vào hay không, liền nghe thấy tiếng đồ vật rơi trên mặt đất trong phòng.
Dưới tình thế cấp bách, Tư Việt hoàn toàn không rảnh lo xác nhận rốt cuộc là thứ gì, chỉ lo lắng Yến Cửu bị thương, vì thế liền mở cửa xông đi vào.
Chỉ thấy điện thoại rơi trên mặt đất, màn hình chính còn đang ngửa lên, Yến Cửu bàng hoàng.
"...... Cửu Cửu?" Tư Việt hỏi dò, "Em không sao chứ?"
Yến Cửu ngồi ở trên giường, mặc dù sốt ruột, cũng căn bản không kịp nghe Tư Việt nói câu tiếp theo đã nhặt di động lên.
Bởi vậy ngay sau đó, Long Tứ thiếu buông ra mấy lời hung ác với A Tề vang lên trong phòng bệnh ——
【 Hôm nay, tôi sẽ cho cậu nếm thử sự lợi hại của tôi! Người đâu! Lấy roi của tôi tới đây!" 】
Tư Việt nghe không sót chữ nào: "???"
Chất lượng giấc ngủ của trẻ con khá tốt, ngay cả khi âm thanh của điện thoại Yến Cửu rơi trên mặt đất cũng chưa đánh thức Mạt Mạt, nếu ở mức độ đó thì cho dù có là sách nói cũng không làm cho cậu nhóc thức giấc, nhưng Mạt Mạt đang nằm trong chăn bỗng hồn nhiên.
"Người đâu! Lấy roi của tôi tới đây!"
Yến Cửu cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông, cậu một lần lại một lần ở trong lòng cầu nguyện cái điên thoại này hoặc là trục trặc gì đó, hoặc là hết pin rồi tắt nguồn luôn đi chứ ngàn vạn đừng ở chỗ này tiếp tục tra tấn mình.
Nhưng mà điện thoại Văn Chinh đề cử cho cậu chất lượng quá tốt, không những không có vấn đề, âm sắc còn có lực hơn, càng lộ rõ vai chính khí thế bức người.
"Người đâu! Lấy roi của tôi tới đây!"
"Người đâu rồi! Mau lấy roi của tôi tới đây!"
......
Hai người ai cũng không lên tiếng phá vỡ sự im lặng, cả hai người đều im lặng trong bầu không khí quỷ dị này, bất giác đứng thật lâu.
Đột nhiên, nhạc nên đột nhiên im bặt, loa cũng không còn phát ra thanh âm gì.
Đang lúc Yến Cửu nhẹ nhàng thở ra, cho rằng nó cuối cùng cũng khai ân mà dừng lại, giọng nói giảo hoạt của Thi Hách Nhân bỗng vang lên ——
"Tui là Thử Thử đây, đang đợi cậu lựa chọn đó ~"
Yến Cửu: "......"
Tư Việt: "......"
Tư Việt ngồi xổm xuống, giúp hắn nhặt điện thoại lên, nhìn trên màn hình liền thấy mấy lựa chọn nhìn không đứng đắn chút nào 【 giúp hoặc không giúp 】, gian nan nghẹn ra một câu: "Yêu cầu...... Giúp hắn lấy roi sao?"