Cũng trong thời điểmđó, bên ngoài Nương Tiên cứ thơ thẩn. Nàng không muốn về nhà. Sư phụ tỷcó nói, nếu thật lòng thích nhau thì chuyện đó… không như nàng đã trảiqua. Nhưng Nương Tiên không thích. Chưa ai làm vậy với nàng. Nàng ghéthắn. Làm cái đó rất khó ngủ, mà hắn cứ lúc thì dụ dỗ, lúc lại bắt buộc,khiến Nương Tiên khó chịu vô cùng. Nương Tiên không hay biết, mình đã đi vào một góc khuất của Túy ngọc lĩnh, khá xa nơi sơn trại. Cảnh vật đẹpnhư tranh vẽ, rất giống nơi trú ngụ trước đây của Nương Tiên. Nhưng nàng không thích nữa… Từ khi sống chung với người ấy, mới khiến tâm tình hỗn loạn như vầy:
- Người đẹp!
Một gương mặt, người lạ! Nhưng cũng không hẳn là lạ. Nương Tiên đã nhìn thấy hắn rồi. Trong hôn lễ của nàng và Thiệu Khải Đăng.
- Ông đến đây làm gì? - Đầu nàng nhanh chóng hình dung lại cảnh tình ngày hôm đó. Thiệu Khải Đăng rất hung dữ nhưng đã che cho nàng. Ánh mắt củangười kia rất đáng ghét. Hắn không như cha hay ít nhất là Thiệu KhảiĐăng, sư gia. Hắn thấp hơn, cái dáng đi khòm khòm. Người thì quá nhiềuthịt mỡ…
- Ta đã sai người rình ở đây suốt mấy ngày để chờ nàng rồi. Người đẹp!
Cái thân thể của hắn nhìn ở góc độ nào cũng thấy thật thô tục. Hắn làngười. Hắn cũng không khác gì người đó nhưng với Thiệu Khải Đăng, NươngTiên không có phản ứng mạnh. Thứ nhất, hắn là người “lần đầu tiên” làmchuyện ấy với nàng. Nương Tiên không biết, khi hắn làm gì đó trên ngườimình lại khó chịu đến như vậy. Thứ hai, người Thiệu Khải Đăng gầy nênkhi hắn nằm lên, nàng không có cảm giác không thoải mái. Còn người này.Hắn mà đè lên người, chắc Nương Tiên sẽ càng đau hơn. Nàng không muốn.
- Tránh xa ra…
- Chiều ta một lần, ta sẽ cho nàng rất nhiều vàng. - Hắn lấy từ tay áo ra những chuỗi ngọc lóng lánh rất đẹp - Nghe người đẹp! Ta thực sự muốnnàng…
Nương Tiên không do dự lắc đầu ngay. Nàng sợ hắn,còn hắn ta thì lại nghĩ Nương Tiên làm cao như tiểu thư khuê phòngthường làm. Không nói nhiều nữa, nơi đây rừng hoang thanh vắng. Không dụ được nàng thì ăn một chút cho đỡ “ghiền” cũng tốt.
- Đến đây nào người đẹp…
Nương Tiên bỏ chạy. Tự nhiên bây giờ lại thấy, ngôi nhà đó, an toàn hơn. Nàng chạy thục mạng về nhà, theo sau là Đinh Bộ và lũ thuộc hạ. Bọn chúngbắt Nương Tiên như trở bàn tay, nhưng muốn đùa với nàng đôi chút:
- Cha ơi… Con sợ lắm… Cứu con!
Nàng đã bị hắn ôm lấy. Mùi hơi thở hôi hám phả vào gương mặt thơ ngây. Vòngeo thon thả bị một cách tay ôm chặt. Nương Tiên ghét hắn, hét thật to:
- Thả tôi ra… Ông hôi quá! Thả ra!
- Ta sẽ cho nàng thấy… Ta không hôi nữa… Rất… .
Thiên đế nghe tiếng gọi thảm thiết của Nương Tiên vội vã dùng phép vận chuyển tức hành tới ngay. Con gái yêu… Người sôi máu đùng đùng, khi Nương Tiên bị bắt trong vòng tay giặc. Nhưng chưa kịp làm gì cả thì Nương Tiên vànhững kẻ còn lại đều giật nảy mình. Một bóng người loang loáng. NươngTiên hoảng sợ đến mụ mị đầu óc khi trước mắt nàng, tên vừa khống chếNương Tiên một bên má bị sưng đỏ. Hắn ôm má, tay nới lỏng. Nương Tiênthừa dịp thoát ra. Một đôi tay đang giữ lấy nàng. Hoàn hồn, Nương Tiênsửng sốt:
- Người là… Là…
- Có cần quênngười thân cận nhất với mình nhanh như vậy không? - Thiệu Khải Đăng hừmũi, hậm hực vì thì ra trong lòng nàng bấy lâu nay không hề có hắn. Ngay cả hắn là ai, nàng cũng phải mất thời gian để nhớ hay sao?
- Cứu tôi với!
Nương Tiên sợ hãi nép vào lòng hắn. Người kia đã định thần lại, đang nghếchmặt lên, tuy chân có hơi lùi xuống, chuẩn bị chạy nhưng vẫn lưu manh:
- Lần trước là do cha ta không muốn làm lớn chuyện thôi. Thiệu Khải Đăng - hôm nay ngươi không xen vào việc của bổn công tử được. Nương Tiên tarất thích… Ta… .
Lại một cái tát tai nổ đom đóm mắt. Ánh mắt Thiệu Khải Đăng tuy vẫn bình thản nhưng đã có những tia máu đỏ ngầu.
- Nàng là nương tử của ta. Muốn cưỡng hiếp nàng, bắt cóc nàng đã là mộttội ác đó Đinh công tử à. Mà đồ của ta, cha công tử chưa nói với người,ta chúa ghét ai chạm tới chăng?