Mỹ Nhân Ngây Thơ

Chương 4




Tạ Thiếu Ly lần cuối nhìn thấy Lâm Tư Niệm là trong một ngày mưa lạnh buốt.

Ngày đại hàn hôm đó, bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận mưa đông lạnh thấu xương. Lâm Tư Niệm đang chống gậy tập đi trong đại sảnh, nhìn thấy Tạ Thiếu Ly cẩm mạo điêu cầu* không nhanh không chậm bước vào từ cổng lớn. Áo quần y đều bị nước mưa làm ướt nhẹp, lọn tóc sau tai dính bết lại trên cổ. Nhưng y chẳng hề quan tâm, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Tư Niệm một lát rồi hạ tầm mắt xuống không nói gì, đặt hộp đựng thức ăn trong lòng xuống sàn nhà. 
* cẩm mạo điêu cầu: ăn mặc đẹp đẽ

Lâm Tư Niệm hơi chút ngạc nhiên. Thứ Tạ Thiếu Ly mang đến nàng chưa từng dùng qua, không phải nàng giận mà là nàng hiểu được Tạ Thiếu Ly không có chút tình ý nào với nàng, càng không muốn nhận không của y cái gì. Lâm phu nhân biết con gái mình sẽ không ăn thứ mà Tạ Thiếu Ly mang đến nên cũng không mang thuốc đến cho con gái đang bệnh nằm trên giường. Thế nên Lâm Tư Niệm không hề biết rằng y bây giờ vẫn còn kiên trì mỗi ngày dậy sớm mang thuốc đến cho nàng. 
Chắc chỉ là do y áy náy mà thôi, Lâm Tư Niệm trong lòng nghĩ.

Lâm Tư Niệm nhất thời cảm thấy sống mũi mình cay cay, vừa là vì thiếu niên ngạo mạn áo gấm một thời kia, cũng là vì bộ dáng chật vật của mình hiện tại. Môi nàng khẽ động, cười nói: “Thế tử, mưa lớn như vậy sao không đến đâu đó tránh đi? Xiêm y đều ướt cả rồi.”

Không biết chữ nào đã kích thích y, Tạ Thiếu Ly liền tránh đi ánh mắt của nàng, sắc mặt còn trắng hơn lúc nãy, hai gò má dường như gầy đi, càng thể hiện sự thanh lãnh cô độc của một người. Y mím môi, nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ: “Thuốc sẽ đổ.”

Bởi vì lo lắng thuốc sẽ bị đổ cho nên y cẩn thận ôm hộp đựng trong lòng đi đến.

Nếu như nói không cảm động thì đó là điều không thể. Nhưng Lâm Tư Niệm rất rõ sự rung động không phải tình yêu này. Giống như Tạ Thiếu Ly đối xử với nàng rất tốt, đó cũng chỉ là bù đắp cho sự áy náy trong lòng y thôi.

Lâm Tư Niệm có cảm giác ngực mình bị chặn bởi một đống hỗn loạn, không đau nhưng rất khó chịu. Nàng vuốt nhẹ cây gậy gỗ sáng bóng trong tay, nhẹ giọng nói: “Huynh không cần mang những thứ này đến cho muội đâu.”

Tạ Thiếu Ly nhìn nàng, không nói gì nhưng môi mím lại càng chặt. Y xoay người bước xuống bậc thang, không nói tiếng nào liền bước vào trong màn mưa giá buốt.


Lâm Tư Niệm nhanh chóng gọi y lại.

Nàng lấy trong phòng ra một chiếc ô giấy đưa cho Tạ Thiếu Ly. Nàng khập khễnh đứng trên đài, y trầm mặc không nói đứng trong màn mưa, một người cầm ô, một người nhận, cách nhau một chiếc ô mà im lặng nhìn nhau.

Lâm Tư Niệm buông tay ra trước, vẫn như trước nở một nụ cười rạng rỡ, giòn giã nói: “Ô không cần trả lại đâu, đi đường cẩn thận.”

Thấy thái độ khách khí xa lạ của nàng như vậy, trong lòng Tạ Thiếu Ly bỗng dâng lên một trận đau âm ỉ. Trời biết y ghét việc bản thân phải giả vờ thanh cao, khẩu thị tâm phi như thế này nhường nào.

Tạ Thiếu Ly cầm ô đứng trong mưa, đột nhiên hỏi nàng một câu: “Nếu như ta thực sự muốn đối xử tốt với muội, muội tin không?”

Nghe thấy y đột nhiên nói như vậy, Lâm Tư Niệm thoáng trầm ngâm trong chốc lát, trong ánh mắt chẳng tỏ vẻ thích thú gì.

“Huynh không cần phải áy náy đâu.”

Lâm Tư Niệm như nhìn thấu được chuyện gì, thản nhiên nhìn y, vẫn như cũ bày ra nụ cười xán lạn ôn hòa: “Không có gì đâu, là do bản thân muội không cẩn thận. Muội ở trên cây lộn xộn nên cành cây mới gãy.” Nói xong, nàng ngại ngùng cười: “Là muội luôn mang đến phiền toái cho huynh, sau này sẽ không còn nữa.”

Nhiều nhất, bất quá cũng chỉ là yêu hận đều tan biến.

Tạ Thiếu Ly nâng mắt, con ngươi hằng lên từng vệt đỏ. Trong nháy mắt Lâm Tư Niệm thiếu chút nữa đã cho rằng y đang khóc. Nhưng đợi lúc nàng muốn nhìn kỹ hơn thì Tạ Thiếu Ly đã cầm ô đi xa, dường như đang chạy một cách chật vật.

Là ảo giác thôi.

Không lâu sau đó, Tạ Thiếu Ly bị Tạ Doãn mang vào quân đội rèn luyện, còn Lâm Tư Niệm lại mang theo một chân tàn tật cùng cha mẹ trở về Giang Lăng. Một lần ly biệt liền đằng đẳng đến bảy năm.

Cho đến bảy năm sau, Lâm Duy Đường mất.

Lúc tin được truyền đến, Thái tử đang ôm mỹ nữ chơi cờ. Nghe thấy tin này hắn liền đẩy đôi tỷ muội thiên kiều bá mị* trong lòng ra, trên môi dẫn ra một nụ cười lạnh lẽo: Có thể bắt đầu thực hiện kế hoạch đối phó với Định Tây Vương Tạ Doãn được rồi. 

*Thiên kiều bá mị: Xinh đẹp động lòng người

Đáng trách! Thái tử nắm chặt nắm đấm, lúc đó nên nghe theo ý kiến của mạc liêu* để cho cái tên nô tài này hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này chứ không phải để hắn ta thừa dịp loạn lạc mà chạy đến bên Tạ Doãn ở Lâm An khiến cho Lâm An là nơi dễ dàng thu phục nhất trở thành một khúc xương khó gặm.
mạc liêu: quan viên trợ tá cho các tướng soái

Cố đô Lục triều xa hoa như mộng, nhiều nhất là những mỹ nhân tươi tắn kiều mỵ và những câu chuyện trà dư tửu hậu đầy thú vị. Cái từ ‘Tam tính gia nô’ mắng người này dần dần nhạt đi, không ai ngờ rằng sau mười năm Lâm Tạ hai nhà quen biết, trong chiến dịch Yển thành quan trọng nhất vào tháng mười một kia, Lâm Duy Đường dùng lồng ngực của mình chặn một mũi tên trí mạng thay Tạ Doãn.

Nam nhân yếu ớt có tài nhưng không hề có chút phong cách của văn nhân, đại mưu sĩ bị người đời mắng ‘tam tính gia nô’ cả nửa đời người này cuối cùng dùng một phương thức hết sức bi tráng để chứng minh bản bản.


Thế nhân đều mắng Lâm Duy Đường lòng dạ khó lường, gan nhỏ như chuột, chỉ có Tạ Doãn biết ông là một người đàn ông bị tình thương vướng bận. Chỉ có chăm sóc tốt thê tử của mình ông mới có thể dốc hết lòng bán mạng cho chủ nhân.

Kẻ sĩ chết cho người hiểu mình, như thế mà thôi.

Lúc tin Lâm Duy Đường chết được truyền đến Giang Lăng thì bệnh cũ của Lâm Tư Niệm phát tác, chân đau không thôi, đang nằm trên sạp cùng mẫu thân học cách điều hương. Viên Tô Hợp Hương trong tay còn chưa vo xong, chợt thấy cửa bị người ngoài đẩy ra, người làm trong nhà một mặt hoảng hốt chạy đến, dùng âm thanh run rẩy phá tan sự trầm lặng trong Lâm phủ: “Phu nhân, nhị tiểu thư, có chuyện không tốt rồi!”

Lâm Tư Niệm giật mình, viên hương trong tay thiếu chút nữa đã rơi vào trong chén nước. Lâm phu nhân đặt hương hoàn trong tay xuống, dùng ngón tay xoa nhẹ mí mắt đang khẽ giật, thở dài nói: “Có chuyện gì mà hấp tấp như vậy.”

Thị tỳ hai chân mềm nhũn, ầm một tiếng quỳ xuống, nức nở: “Ngài mau đi xem đi, phu nhân... Bên ngoài có rất nhiều người, nói đại nhân ngài ấy, ngài ấy...”

Hương hoàng bộp một tiếng rơi xuống trên án kỹ khắc hoa bằng gỗ lim kia, sau đó liền lăn xuống sàn nhà, trong không khí tràn đầy hương thơm của tô hợp hương. Mùi đăng đắng, cay cay này như thấm vào trong đầu lưỡi, như mùi vị của nước mắt.

Di vật của Lâm Duy Đường được Tạ Doãn tự mình hộ tống về Giang Lăng, hai đội thân vệ, cả con đường chìm trong sắc trắng. Lâm Tư Niệm áo choàng còn chưa kịp khoác lên đã kéo một chân tàn phế đau đớn của mình khập khễnh mà đạp lên lớp tuyết đọng trong sân viện. Nàng nhìn những tráng sĩ đang đứng lặng ngoài cửa, nhìn dải vải trắng như hòa cùng một thể với tuyết đang quấn trên đầu họ, nhất thời cảm thấy mắt cay xót vô cùng. Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage.

Yết hầu Tạ Doãn khẽ động, chiếc cằm đầy râu khẽ run, thật lâu sau mới mang một chiếc hộp màu đen và một phong di thư ra, đỏ mắt nhìn Lâm phu nhân nói: “Yển thành và nơi đây cách xa ngàn dặm, thân thể Lâm Duy Đường không thể bảo tồn quá lâu được nên bất đắt dĩ phải hỏa thiêu...”

Trong giọng nói của ông tràn đầy sự áy náy.
Lâm Tư Niệm cái gì cũng không nghe lọt, trong đầu của nàng lúc này toàn bộ là một mảnh trắng xóa.

Cho đến khi mẫu thân như một khúc gỗ nhận lấy chiếc hộp màu đen trong tay Tạ Doãn nhưng vì quá độ đau thương mà ngất xỉu, ánh mắt mờ mịt của Lâm Tư Niệm đột nhiên mới có tiêu điểm. 

Nàng cùng với tỳ nữ dìu mẫu thân đến giường, cố nén nỗi đau đớn nói lời cảm ơn Tạ Doãn đã đích thân đến đây.

Sau khi lễ phép tiễn Tạ Doãn về, Lâm Tư Niệm liền trốn trong phòng mà khóc một trận thật lớn. Sau khi nghe thấy mẫu thân đã tĩnh lại, nàng mới phân phó nha hoàn mang nước đến, cẩn thận lau đi vết tích sau khi khóc rồi mới vội vàng chạy đến phòng của mẫu thân.

Lâm phu nhân đang ngơ ngác nhìn tấm màn mỏng trên đầu, trong lòng vẫn đang ôm chặt chiếc hộp gỗ màu đen.

“Mẹ, đây là thư cha gửi cho mẹ...”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt như người chết của Lâm phu nhân đột nhiên lóe lên một tia sáng rồi ngồi dậy, run rẩy nhận lấy bức thư vẫn còn thấm đầy vệt máu đặt vào trong lồng ngực nâng niu một hồi mới chầm chậm mở ra.

[Niệm Niệm thê tử, thấy thư như thấy người.]

Ánh mắt vừa chạm vào hàng đầu tiên, Lâm phu nhân càng cắn chặt môi nghẹn ngào. Niệm Niệm là khuê danh của Lâm Vu Thị, Lâm Duy Đường và bà nước mặn tình thâm, lúc đặt tên cho con gái cũng chất chứa tình yêu sâu đậm của ông đối với thê tử: Lâm Tư Niệm*, Lâm Duy Đường luôn nhớ Vu Niệm Niệm.

*Tư ở đây còn có nghĩa là thương nhớ.


[Lúc ta viết bức thư này, xương cốt hầu như đã không còn nữa, máu chảy không ngừng, mạng này chẳng duy trì được bao lâu. Nhớ lại năm đó ta cùng nàng mới gặp, nhất kiến chung tình, ta nghĩ cả đời này mong được bầu bạn cùng nàng, nhưng mà ông trời thật không chiều theo lòng người, ta đành phải đi trước nàng một bước, trong lòng vạn lần không nỡ, thật đau xót làm sao!

Thế nhân mắng ta sợ chết, thật ra không phải vậy. Ta không sợ chết, chỉ sợ rằng sau khi ta chết nàng và con gái ai sẽ đến chăm nom. Nhưng Bình Tây Vương tôn ta làm khách khanh, xem ta như tay chân, có ơn tri ngộ, ta phải đền ơn trả nghĩa mới có thể thanh thản phần nào.

Con trai Lâm Túc của chúng ta đã lớn, hãy để nó phiêu bạt bốn phương. Ái nữ Tư Niệm đã hơn mười chín, cũng có thể chọn người kết duyên, không cần giàu sang phú quý, chỉ cần một đời vô ưu. Sau khi ta đi, nàng không được chìm vào đau khổ khiến ta trở thành một quỷ hồn không yên. Sau ba năm nữa, nàng hãy kết lại tóc, chọn một nam nhân đáng tin cậy, thay ta chăm sóc nàng cả đời, cố gắng làm dịu nỗi hận thất hứa này của ta...]

Nét chữ phía sau càng lúc càng hỗn loạn, đa phần là bị máu làm mờ đi, nhìn không rõ hình dáng ban đầu, chỉ có duy nhất câu cuối phá lệ rõ ràng:

[... Đời này được gặp được nàng, suốt đời này không còn gì hối hận. Mong nàng bảo trọng, bảo trọng. Duy Đường tuyệt bút.]

Đọc đến đây, tay Lâm phu nhân vừa thả lỏng, cả người mềm nhũn ngã lại xuống giường, trong ánh mắt đờ đẫn chầm chậm chảy xuống hàng lệ lạnh lẽo.

Lâm Tư Niệm hốt hoảng. Nàng đã mất đi phụ thân, không thể chịu thêm được nỗi đau mất mẹ nữa. Nàng quỳ trước giường bệnh của mẹ, bưng canh pha thuốc phụng dưỡng hơn nửa tháng, Lâm phu nhân mới dần dần chấp nhận sự thật này, hai người cùng nhau kiên cường lo liệu cho hậu sự của Lâm Duy Đường. Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage.

“Mẹ, chúng ta lần này có phải là không đi không được không?”

Trên người Lâm Tư Niệm giờ này vẫn là bộ đồ tang được may gấp gáp của nửa năm trước, rộng đến nỗi có thể chứa thêm một người như nàng.

“Không đi không được. Tạ gia đã phái người đến mấy lần rồi.” Lâm phu nhân đóng lại cái hộp trên tay, ngưng mắt nhìn ái nữ, “Chỉ là con, và Tạ gia Thế tử đã tách ra, ở cùng nhau, e là...”

“Không sao đâu mẹ. Chúng ta cả ngày chỉ ở trong nhà sau, sẽ không thường gặp y đâu.”

Lâm Tư Niệm an ủi mẫu thân, trong đầu lại không thể ngừng nhớ lại thiếu niên kiêu ngạo lại xa lạ kia. Hai năm gần đây, nghe nói các cô con gái đến tuổi cập kê của các danh gia vọng tộc đều muốn nhanh chóng bước vào ngưỡng cửa nhà họ Tạ muốn điên rồi, trong lòng nàng chầm chậm dâng lên một nỗi niềm chua x

“Mẹ, sau khi đến Lâm An, chúng ta phải vào sống trong Định Tây Vương phủ sao?”

“Vương gia muốn báo đáp ơn nghĩa cứu mạng của cha con, có ý muốn nhận con làm nghĩa nữ. Có thân phận này, mẹ cũng bớt lo lắng cho việc hôn sự của con.”

Trên gương mặt tiều tụy của Lâm phu nhân hiếm khi hiện ra một tia vui mừng, Lâm Tư Niệm mím môi, cuối cùng vẫn là đem nỗi băng khoăn của mình nuốt vào trong bụng. 

Mẫu nữ hai người mỗi người một suy nghĩ, lẳng lặng thu dẹp đồ đạc trong nhà vào trong rương.