Sự việc còn rắc rối hơn anh nghĩ, trái tim Diệp Hoán đập thình thịch, nếu nói rằng anh không màng đến việc người yêu bị người ta làm nhục thì là giả, nhưng so với sự khó chịu ấy, anh càng sợ rằng cô ấy sẽ nghĩ quẩn trong lòng mà làm chuyện dại dột!
Diệp Hoán không dám tỏ ra dù chỉ một xíu ghét bỏ, nếu không thì không chỉ phá vỡ mối quan hệ giữa họ mà còn hại chết người con gái mình yêu!
Diệp Hoán không để ý đến sự giãy giụa của Đồng Linh, dùng hết sức ôm lấy cô, anh chưa từng đau khổ giằng xé như vậy, há miệng lúc lâu mới thốt ra được lời.
"Đừng sợ, là anh." Diệp Hoán dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể, anh cười gượng, trấn an bạn gái bị tổn thương, "Anh xin lỗi, anh đến muộn rồi."
Lẽ ra anh không nên để bạn gái một mình ở yến hội, lẽ ra phải ôm thật chặt cô ấy bên mình, sao anh lại cho rằng sẽ không ai có thể gây tổn thương đến cô được chứ, anh đã làm chuyện quái gì vậy!
Trạng thái tinh thần của Đồng Linh lúc này khác hoàn toàn với trước đó, cứ như là hai người khác nhau vậy.
Cô kịch liệt kháng cự việc Diệp Hoán đụng vào, gương mặt hoảng sợ, nỉ non: "Đừng chạm vào tôi! Tôi dơ bẩn, tôi ô uế rồi.."
m577 phát ra một tiếng nôn khan: 【 cô dùng lời thoại của tôi đấy hả! 】
【 hơn nữa, cô cần thiết phải diễn như vậy không? Cô nhìn đi Tống Tinh Dập bên cạnh cũng bị cô dọa kìa! 】
Đồng Linh đang bận diễn cũng bỏ bớt thời gian đáp lại hệ thống, "Đây không phải là diễn cảnh trạng thái tinh thần của nữ phụ bất ổn hay sao, sau khi bị nhốt trong phòng tối một đêm, biểu cảm này rất thích hợp!"
m577 đã biết từ lâu Đồng Linh là người không có giới hạn của bản thân, nhưng nghe thấy cô đúng tình hợp lý mà đóng giả nạn nhân, nó vẫn bị sốc nặng: 【 tôi tưởng là cô sẽ tìm cách làm cho nam chính đội nón xanh chấp nhận chuyện cô ngoại tình, không ngờ cô lại tìm cách để cho anh ta phải an ủi cô, sợ mình sẽ khiến cô nảy sinh ý nghĩ tự tử... Được, được lắm.....】
"Gì mà ngoại tình với chả không, tôi cũng đâu phải người yêu thật sự của anh ta, đừng có bôi nhọ thanh danh của tôi!" Đồng Linh khó chịu nói.
m577: 【......】
Nó còn biết làm sao bây giờ, với người không biết xấu hổ như vậy, m577 chỉ có thể quỳ xuống đất xin tha:【 xin chị thương xót, chị nhìn đi hai người đó đã thành bộ dạng như vậy rồi, chừa cho họ chút đường sống được không? 】
Tống Tinh Dập thấy Đồng Linh hoảng sợ ôm chăn lui về phía sau thì không thể tin được, kinh ngạc hai mắt mở to, cậu cho rằng chị ấy bảo cậu mở cửa để thông báo mối quan hệ giữa bọn họ, cậu cho rằng đêm qua triền miên có thể làm chị ấy thêm thích cậu, thì ra, tất cả đều là cậu ảo tưởng...
Ở trước mặt Diệp Hoán, chị ấy sẽ không thừa nhận cậu, cậu chỉ có thể là tội phạm, là kẻ tội phạm cưỡng gian!
Nghĩ đến đây, đầu của Tống Tinh Dập đau như búa bổ, cơ thể run run không ngừng. Cậu nhìn cặp người yêu đang ôm nhau, gương mặt trắng bệch giương lên một nụ cười giễu cợt, đỏ hoen vành mắt, con ngươi đỏ như có tơ máu, cặp mắt ấy tràn đầy ghét hận với Diệp Hoán.
Cậu có vạch trần lời nói dối của chị ấy không? Không được, nếu làm thế thì nhất định là chị ấy sẽ vứt bỏ cậu!
Vả lại, nói là chị ấy tự nguyện thì cũng đâu có mấy người chịu tin cậu?
Trong yến hội chị ấy đã từ chối cậu rồi, chính cậu bắt trói chị ấy đến và nhốt ở phòng này, nói chung cũng là cậu tự làm tự chịu!
"Ha ha ha Diệp Hoán, anh đã thấy được chưa, chị ấy bây giờ là người của tôi rồi!" Nếu chị ấy muốn cậu làm người xấu, thì Tống Tinh Dập sẽ không làm trái với ý nguyện của chị.
Bàn tay cậu siết chặt tới mức có vệt máu chảy, cậu phối hợp theo như chị ấy mong muốn: "Nếu không phải chị ấy từ chối tôi, thì tôi cũng đâu đến mức làm như này, cũng chỉ có thể trách anh không trông chừng chị ấy cho tốt, để cho chị ấy rơi vào tay tôi."
"Hương vị của chị rất ngọt, em thích chị lắm luôn ~~"
"Diệp Hoán, anh có muốn biết trên giường chị ấy nói với tôi những gì, chị ấy kêu tên ai không?"
Tống Tinh Dập cố kiềm chế thân mình run lẩy bẩy, ép mình phải thẳng lưng, giọng nói vô cùng khiêu khích: "Nếu anh không bảo vệ được chị ấy thì nhường chị ấy cho tôi được không? Tôi sẽ yêu chị ấy nhiều hơn anh!"
"Câm miệng!" Bị khiêu khích như vậy, người yêu mình còn bị cậu ta làm tổn thương, nếu là đàn ông thì nhất định không thể chịu được nữa.
Diệp Hoán phẫn hận nhào tới chỗ Tống Tinh Dập, vung nắm đấm thật mạnh vào gương mặt kia, "Thằng khốn, súc sinh! Sao mày lại làm như vậy với Ngữ Nhu! Mày đáng chết!"
Dưới cơn thịnh nộ, Diệp Hoán ra tay rất nặng, Tống Tinh Dập bị đánh lui về sau hai bước.
Tống Tinh Dập lấy tay lau đi vết máu ở khóe miệng, sự thù hận với Diệp Hoán khiến cậu không còn nhẫn nhịn được nữa, thân hình trẻ trung cân đối lúc này đánh trả quyết liệt.
Xé bỏ cái mác thiếu gia hào môn, hai người này giờ đây giống như người đàn ông bình thường bị lửa giận làm cho mất hết lý trí, dùng cách nguyên thủy nhất để trút lửa giận.
Sau một hồi thượng cẳng chân hạ cẳng tay không chút nương tay, chẳng bao lâu hai người đã bị thương chảy máu. Tống Tinh Dập không chống chịu được thêm nữa, cậu đã cày cuốc cả đêm qua, thân hình cũng không cao to bằng Diệp Hoán, đánh chỉ dựa vào sự điên cuồng của mình, khi thể lực đã tiêu hao gần hết thì bị Diệp Hoán vẫn đang tức giận kia đẩy xuống đất đập thêm mấy phát.
m577 hoảng loạn, nhanh chóng cảnh báo:【 mau bảo bọn họ dừng tay đi, đánh tiếp là nguy hiểm đến tính mạng đấy! 】
"Chán thật." Đồng Linh thất vọng nhìn hai người đánh nhau, "Ở thế giới nhỏ này, thể lực người ta kém vậy sao?"
m577: 【??? 】
m577 sắp nổ tung rồi: 【 cô để ý cái gì vậy! Đừng xem náo nhiệt nữa, nếu như nam chính nam phụ bị đánh chết thì nhiệm vụ của chúng ta cũng coi như xong! 】
Bị hệ thống nhắc nhở như vậy, Đồng Linh mới chậm chạp xốc chăn lên, lúc đi xuống giường còn cố ý lảo đảo rồi ngã xuống sàn nhà, khàn giọng can ngăn: "Dừng lại đi! Diệp Hoán, đừng đánh nữa!!"
Diệp Hoán nghe thấy tiếng bạn gái, lập tức thả Tống Tinh Dập ra, so với việc trả thù Tống Tinh Dập thì quan trọng hơn là khiến cho Dư Ngữ Nhu có thể thoát ra khỏi cơn ác mộng này.
Mà khi Diệp Hoán nhìn thấy người yêu mình trần như nhộng mặc áo sơ mi của người đàn ông khác, cảnh tượng ấy chói mắt đến nỗi trái tim anh đau đớn.
"Ngữ Nhu, em đừng lo, em không dơ đâu, anh không để ý gì đâu, chỉ cần em an toàn là được rồi." Diệp Hoán bước đến, nhỏ nhẹ an ủi.
Đồng Linh nhìn về phía Tống Tinh Dập bị đánh, vẻ mặt thê thảm kia, như không đành lòng mà nhắm lại hai mắt, "Thôi, đưa em về đi, em không muốn..."
Đồng Linh nghẹn ngào, "Em không muốn ở đây thêm chút nào nữa."
Diệp Hoán lấy áo vest của mình choàng lên người Đồng Linh, bế cô lên, rồi đi thẳng đến cửa.
Trước khi rời đi, Diệp Hoán lạnh lùng cảnh cáo Tống Tinh Dập đang quỳ rạp trên mặt đất: "Đêm qua không có gì xảy ra cả, chắc cậu cũng biết mình phải làm gì rồi!"
Để giữ thanh danh cho người yêu và không làm lớn chuyện, tạm thời Diệp Hoán không thể không nuốt hận vào lòng. Nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ bỏ qua cho Tống Tinh Dập và nhà Tống, chuyện ngày hôm nay, về sau anh nhất định sẽ bắt bọn họ trả lại hết!
Trước khi chị ấy đồng ý, tất nhiên là Tống Tinh Dập sẽ không nói ra quan hệ bí mật giữa cậu với chị ấy. Cậu chỉ chằm chằm nhìn Đồng Linh, muốn nhìn thấy ánh mắt quan tâm từ cô. Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ rồi, để cậu biết là chị ấy vẫn để ý đến cậu, để cậu biết là cậu buông bỏ lòng tự trọng, và cả đạo đức, cam nguyện làm tình nhân của chị ấy là đáng giá...
Như là nhìn thấu được suy nghĩ của Tống Tinh Dập, Đồng Linh trước khi ra cửa nhìn thoáng qua Tống Tinh Dập.
Tống Tinh Dập nằm trên đất bỗng nhếch miệng, cười ra tiếng, đến khi Diệp Hoán với Đồng Linh đi xa không còn thấy bóng dáng, tiếng cười của cậu vẫn chưa dứt.
"Sao tôi lại không thể từ bỏ được chứ!" Tống Tinh Dập ngưỡng mặt nhìn trần nhà, trong đầu vẫn là người con gái ấy, "Đúng là phạm tiện mà!"
Đồng Linh được Diệp Hoán cẩn thận đặt lên xe, trải qua chuyện như vậy, Diệp Hoán lại trưởng thành hơn rồi, không thầy dạy cũng biết quan tâm đến người khác, đến m577 cũng cảm thán nam chính đúng là không tồi.
"Không tồi?" Đồng Linh khịt mũi coi thường đánh giá của hệ thống, "Cậu có tin là một câu của tôi cũng có thể làm anh ta bại lộ bản chất không?"