Tưởng Thần Duệ rất muốn khuyên Dư Ngữ Nhu hãy từ bỏ đi, thái độ của Diệp Hoán rất cương quyết, mà chính anh ta cũng ghét người phụ nữ thích dây dưa. Nhưng thấy Dư Ngữ Nhu kiên định như thế, anh chỉ đành làm người tốt thêm một lần.
"Được rồi, em nói chuyện với cậu ta đi." Tưởng Thần Duệ gọi điện, lúc này phải đợi hồi lâu, Diệp Hoán mới bắt máy.
"Đừng đừng đừng, đừng cúp máy." Nghe thấy giọng nói bực tức của Diệp Hoán, Tưởng Thần Duệ vội đưa điện thoại cho Dư Ngữ Nhu, "Em nói đi."
Dư Ngữ Nhu nắm chặt điện thoại, nói lời nhỏ nhẹ: "Diệp Hoán, là em, Ngữ Nhu đây."
Diệp Hoán ngây người, giọng nói này đúng là rất giống với giọng nói của cô ấy, cô ấy nói em gái thường bắt chước giọng nói mình, xem ra đúng là như vậy.
"Em tìm anh có chuyện gì?"Diệp Hoán không vội vạch trần thân phận của đối phương, để lại chút thể diện cho em gái của người yêu.
"Chúng ta không thể gặp nhau một lần à? Việc em sang nước ngoài, việc về Dư Linh, còn việc bà Thẩm hiểu lầm em nữa, em nghĩ rằng chúng ta nên nói chuyện rõ ràng một lần." Dư Ngữ Nhu làm nũng với người yêu như trước đây đã từng: "Diệp Hoán, anh không muốn gặp em một lần hả? Em rất nhớ anh!"
Tai Diệp Hoán bị tiếng nói mềm mại này làm cho tê dại, mà nghĩ tới người câu dẫn anh trắng trợn như vậy là em vợ tương lai của mình, anh không kiềm được bực bội.
Em gái của người yêu là loại người gì vậy! Ở nước ngoài ăn chơi phung phí không nói, còn không biết xấu hổ muốn câu dẫn anh, rõ ràng là không để chị của mình vào mắt!
"Cô Dư, mong cô tự trọng!" Tiếng nói của Diệp Hoán lạnh băng: "Cô chắc cũng biết quan hệ giữa tôi với chị cô, nể tình cô là em của Ngữ Nhu, lần này coi như bỏ qua cho cô."
"Với cả đừng có bắt chước Ngữ Nhu nữa, giọng nói của cô kệch cỡm như vậy, không giống cô ấy chút nào!"
"Bíp" một tiếng, cô ta bị đầu bên kia không chút nể nang cúp máy.
Dư Ngữ Nhu còn chưa hồi thần, đã bị Tưởng Thần Duệ với những người khác lịch sự mời ra ngoài.
"Ngữ Nhu em về trước đi, có chuyện gì thì em gọi cho Diệp Hoán, chúng tôi còn bận việc, không tiếp đãi em nữa."
Đến khi Ngữ Nhu bị mời ra câu lạc bộ, cô ta mới hậu tri hậu giác phát hiện, hai cuộc gọi điện kia làm cho ánh mắt khi nhìn cô của mấy vị thiếu gia hào môn kia có vẻ khác. Ánh mắt giống như cô là người không biết chừng mực, mưu toan dây dưa, bọn họ cũng không thèm ra vẻ khách khí nữa, sợ cô ta mang đến phiền phức gì cho họ!
Dư Ngữ Nhu không rảnh tức giận, đầu của cô ta giờ toàn là mấy câu nói của Diệp Hoán. . Đam Mỹ H Văn
Cái gì mà "Quan hệ giữa tôi với chị cô", "Nể mặt cô là em của Ngữ Nhu"? Còn cái gì mà đừng có bắt chước Ngữ Nhu nữa, không phải Diệp Hoán bị mê sảng, chẳng lẽ tai của cô có vấn đề hay sao!
Nhất định có chỗ nào đó cô ta bỏ sót rồi, kì lạ, thật kì lạ...
Từ khi cô ta về nước, đã có cảm giác bất an và kì quái, mà lần này cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn.
Dư Ngữ Nhu rất muốn biết tại sao Diệp Hoán lại thay đổi, cô ta cũng nghĩ đến có một người có thể cho cô câu trả lời.
Lục Việt là anh em tốt của Diệp Hoán, trước nay cũng nói hết mọi chuyện của Diệp Hoán cho cô ta, nếu không phải sang nước ngoài không thể gọi cho anh ta, Dư Ngữ Nhu cũng không đến mức trở tay không kịp trước phản ứng kì lạ của Diệp Hoán.
Cũng may Dư Ngữ Nhu đã sớm điều tra tình hình của Lục Việt, biết công ty của Lục Việt ở đâu.
Cô ta chạy ngay đến đó, đến sảnh lớn của công ty, chẳng hiểu sao mà ai ai cũng chằm chằm vào cô. Kể cả là nhân viên ở đại sảnh hay những viên chức đang đi lại trong công ty, nhìn thấy cô đã chào rất là nhiệt tình:
"Giám đốc Dư, sếp đến rồi!"
"Giám đốc Dư về đây công tác ạ?"
"Giám đốc Dư có muốn uống cà phê không ạ, em với bí thư Hứa đang học nâng cao tay nghề pha cà phê, chỉ chờ giám đốc về để pha cho uống đấy ạ!"
Dư Ngữ Nhu dừng bước, phản ứng của mọi người khiến cho cảm giác khó tả ấy lần nữa xuất hiện.
Bọn họ nhầm cô với ai? Dư Linh? Dư Linh sao lại làm việc ở chỗ Lục Việt được, còn được gọi là "Giám đốc Dư"? Thấy thái độ nịnh bợ của bọn họ như vậy, cô ta cũng đâm ra nghi ngờ, Dư Linh có năng lực xuất chúng đến mức được bọn họ tôn kính vậy sao?
Đúng là chuyện cười!
"Tôi tới để tìm Lục Việt." Dư Ngữ Nhu cũng không phủ nhận thân phận này, cô muốn nhìn xem xem giám đốc Dư trong lời bọn họ có địa vị thế nào ở công ty, có quan hệ gì với Lục Việt.
"Sếp Lục đang ở phòng làm việc, giám đốc Dư sếp đi thẳng qua đó là được." Một nhân viên cười đáp.
"Tôi cứ đi qua đó như vậy có làm phiền đến anh ấy không?" Dư Ngữ Nhu khảy nhẹ mái tóc, ý cười không tới đáy mắt, hỏi: "Không thì mấy người hỏi anh ta xem là có thời gian gặp tôi không?"
"Giám đốc Dư cũng đâu phải người ngoài, sếp Lục nhìn thấy sếp chắc chắn rất vui."
Không chỉ là một nhân viên trả lời như vậy, những nhân viên khác cũng nhao nhao tán đồng.
Dư Ngữ Nhu được mọi người vây quanh, cứ như vậy thuận lí thành chương đi vào phòng làm việc của Lục Việt. Nhất thời chẳng ai cảm thấy việc này có gì sai cả.
Dư Ngữ Nhu cười mỉa trong lòng, cô ta mở cửa phòng, đứng ở ngoài cửa im lặng quan sát phản ứng của Lục Việt.
"Linh Linh? Sao cô lại.." Diệp Húc thấy người tới, cơ mặt đã giãn ra nụ cười. Nhưng khi ánh mắt tiếp xúc với Dư Ngữ Nhu, anh bỗng ngờ ngợ, người này không phải là Linh Linh của anh! Đây là...
"Lục Việt, Linh Linh anh vừa nói là Dư Linh à?"Dư Ngữ Nhu đóng cửa phòng lại, đi đến bàn làm việc của Lục Việt rồi ngồi xuống.
"......" Lục Việt biết rõ người thay thế Dư Ngữ Nhu sang nước ngoài là em gái của cô Dư Linh, nhưng em gái của cô sao nhìn thấy anh lại có thái độ quen thuộc như vậy? Hơn nữa... Sao cô ấy lại tìm đến đây?
Lúc này Lục Việt rất giống với Dư Ngữ Nhu, trong lòng cả hai rất là ngờ vực.
"Anh không nhận ra cả tôi à?" Thấy Lục Việt có vẻ giật mình, mí mắt Dư Ngữ Nhu giật giật, giọng điệu rất là phiền muộn: "Lục Việt anh ở chung với em gái tôi hợp nhau vậy à, tôi thấy nhân viên trong công ty ai cũng rất chiếu cố em ấy."
"Ngữ Nhu?" Lục Việt hỏi không chắc chắn.
Đây là Dư Ngữ Nhu? Không đúng, Dư Ngữ Nhu sao lại như thế này?
Lục Việt cả một mớ hỗn độn trong đầy, anh cảm giác như có một lớp băng gạc che khuất đôi mắt mình, khiến anh không nhìn thấu được chân tướng sự việc.
"Tôi ở nước ngoài luôn muốn liên hệ với anh, nhưng gọi điện cho anh, anh lại không hề bắt máy, tại sao vậy?"
Dư Linh ở nước ngoài làm sao biết số điện thoại cá nhân của anh được? Chẳng lẽ đây thật sự là Dư Ngữ Nhu sao?
Lục Việt không muốn kết luận nhanh, anh cần tính toán chu toàn thêm đôi chút, "Có nhiều người lạ gọi điện làm phiền quá, nên tôi đổi số rồi."
Lục Việt vì muốn đoạn tuyệt quan hệ với những tình nhân trước đây, đã xóa hết phương thức liên lạc với họ, cũng xóa sạch những người phụ nữ khác trên ứng dụng mạng xã hội, chỉ để lại tài khoản của Dư Ngữ Nhu. Vì thế những người phụ nữ đó không ngừng gọi điện, gửi tin nhắn cho anh, Lục Việt thấy phiền quá nên đã đổi số, cũng dùng tài khoản khác, lúc ấy mới được thanh tĩnh.
Dư Ngữ Nhu cảm thấy mình quá xui xẻo, không liên hệ được với Diệp Húc, Tống Tinh Dập thì thôi, đến cả Lục Việt dễ liên hệ nhất cũng trùng hợp là đã đổi số, chuyện quái gì vậy chứ!
"Anh còn chưa nói cho tôi biết, chuyện của anh với em gái tôi là như thế nào? Sao em ấy lại trở thành giám đốc?" Dư Ngữ Nhu hỏi liên thanh: "Còn Diệp Hoán nữa, sao anh ấy lại nói tôi là em của Ngữ Nhu, còn bảo tôi đừng có bắt chước Ngữ Nhu nữa? Bảo tôi không bắt chước tôi nữa hay sao, có phải rất buồn cười không!
Thái độ của người này quá tự nhiên, tự nhiên giống như cô ta mới chính là Dư Ngữ Nhu vậy!
Lục Việt căng thẳng, để chứng minh phán đoán của mình, anh đã hỏi một câu mà chỉ có anh và Dư Ngữ Nhu mới biết được, "Cô còn nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"
Dư Ngữ Nhu buồn bực nhăn mi, "Anh hỏi cái này để làm gì?"
"Cô trả lời tôi trước đi." Lục Việt nhìn chăm chú người phụ nữ trước mặt, không giống, khác quá, gương mặt của cô không trắng nõn như người kia, ánh mắt cũng không đủ dụ hoặc, dáng người cũng không đủ đẹp, dù cho ngũ quan rất giống, anh vẫn có thể liếc mắt một cái đã nhận ra đây không phải Linh Linh. Mà giống với Dư Ngữ Nhu trong quá khứ hơn, tục tằng không thú vị chút nào, rõ ràng là muốn dò hỏi tin tức từ anh mà đến cảm xúc của mình cũng không che giấu được.
Dư Ngữ Nhu không biết Lục Việt đang muốn làm cái quỷ gì, chỉ đành trả lời: "Lần đầu tiên chúng ta gặp là ở trại nuôi ngựa, Diệp Hoán dẫn tôi đi, nhìn thấy anh nên anh ấy cũng nhân tiện giới thiệu luôn anh cho tôi."
"Ngày đó tôi bận học cưỡi ngựa, không nói được nhiều với anh. Nhưng mà tôi còn nhớ anh nói rằng tư thế của tôi không đúng, còn làm mẫu động tác lên ngựa cho tôi."
Khác với những thiếu gia có tiền cao cao tại thượng khác, Lục Việt đối xử với cô vừa săn sóc lại vừa thân thiết, không hề ghét bỏ cô vụng về. Không giống Diệp Hoán, chỉ mời cho cô một huấn luyện viên cưỡi ngựa chuyên nghiệp rồi leo lên ngựa chạy đua, không quan tâm cô có thích ứng được hay không.
Trái tim Lục Việt bỗng trùng xuống, trừ phi Dư Ngữ Nhu kể hết chuyện bọn họ quen biết, trải qua, cả những chi tiết nhỏ cho Dư Linh, nếu không em gái cô ấy chắc chắn sẽ không biết những việc này.
"Cô nói cô không liên hệ được với tôi, vậy tài khoản của cô có gửi tin nhắn cho tôi không?" Lục Việt vẫn còn chưa từ bỏ, tiếp tục gặng hỏi.
Dư Ngữ Nhu nhớ đến lại tức giận: "Tài khoản của tôi? Tài khoản của tôi bị người ta trộm mất rồi! Bà Thẩm nữa, cắt đứt mối liên hệ với tất cả những người tôi có thể liên hệ tới, hơn nửa năm nay, tôi không liên lạc được với ai ở trong nước cả!"
Không, không phải Thẩm Mạn, Dư Ngữ Nhu không đáng để Thẩm Mạn lãng phí nhiều sức lực để đối phó như vậy. Người mà bị Thẩm Mạn đưa sang nước ngoài, từ đầu tới cuối không hề thay đổi!
Vậy là Linh Linh của anh là Dư Linh sao, từ trước đến giờ anh như đồ ngốc vậy, bị lừa mà không hay biết!
"Anh sao vậy?" Thấy vẻ mặt của Lục Việt không đúng, Dư Ngữ Nhu bỗng thấy khẩn trương, "Có chỗ nào sai à?"
Lục Việt cũng chỉ thất thố trong chớp mắt, rất mau đã khôi phục lại như thường, nói: "Không có gì, tôi chỉ nghĩ là Thẩm Mạn làm vậy với cô, chắc chắn là rất không muốn thấy cô xuất hiện, cô không nên trở về."
"Tôi không thể không trở về, nếu không trở về, sao tôi biết được Diệp Hoán đã tìm thế thân rồi, mà thế thân đó còn là em gái của tôi nữa chứ!" Dư Ngữ Nhu thật sự nghẹn nỗi khổ tâm, "Nhưng Diệp Hoán lại cho rằng tôi là Dư Linh, là tôi bị điên hay là anh ta bị điên đây?"
Lục Việt đương nhiên biết là tại sao, bởi vì cô nàng kia sau khi Dư Ngữ Nhu sang nước ngoài đã chiếm lấy thân phận của cô ta, không chỉ lừa gạt anh mà còn lừa tất cả người thân của Dư Ngữ Nhu.
Cô ấy... Đúng là có thể mang đến cho anh nhiều điều bất ngờ. Lục Việt cứ nghĩ trải qua khoảng thời gian dài thì anh cũng đã có hiểu biết nhất định về cô, không ngờ từ đầu anh đã lầm thân phận của cô. Bị trêu đùa lâu như vậy, nhưng khổ một nỗi là anh lại không hề tức giận chút nào, người phụ nữ đó... Làm sao anh ghét cô được đây?
Nghĩ đến đó, Lục Việt cầm lòng không đậu cười thành tiếng.