Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 41: Nghe lời anh





Editor: Trâu lười

Kiểu dáng cái giường kia rất cũ, mép giường có một lớp ánh sáng nhàn nhạt trơn như bôi dầu, sờ lên có thể cảm nhận được số tuổi. Trái tim Trình Dao Dao run lên, đầu ngón tay tinh tế sờ qua, vừa sờ liền biết là gỗ lim quý giá tốt nhất, chỉ là đã nhiều tuổi, màu sắc bên ngoài ám trầm, nhìn như gỗ mộc phổ thông, không biết trải qua bao nhiêu năm tháng mới có được chất lượng như bây giờ.

Bố Trình Dao Dao đã từng đấu giá được một khối không lớn, đã tiêu mất 50 vạn. Một cái giường lớn như vậy, giữ đến đời sau không biết có thể bán ra giá bao nhiêu.

Trái tim Trình Dao Dao nhảy bang bang, nghĩ đến những người xét nhà kia không biết giá trị chân chính của cái giường này, nếu không đã dọn đi rồi.

“Dao Dao, chị không thích cái giường này không đẹp sao? Cái giường này vốn là giường ngủ của anh trai.” Tạ Phi có chút lo lắng nhìn Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao lấy lại tinh thần: “Không có, cái giường này nhìn rất rắn chắc. Em nói giường này vốn là của anh trai em? Căn phòng này cũng thế…”

“Vâng.” Tạ Phi thừa nhận: “Căn phòng vốn là phòng của anh trai, căn phòng này rộng nhất, ánh sáng cũng tốt nhất. Chị đừng lo, tối qua anh trai thu dọn cả đêm, đã sạch sẽ. Chị nhìn xem, mạng nhện trên nóc nhà đều được quét sạch nha.”

Bộ dáng Tạ Tam đốt đèn dầu dọn dẹp phòng xuất hiện trước mắt, Trình Dao Dao bật cười.

Gương mặt Tạ Phi đỏ bừng nhìn cô: “Chị, chị cười lên thật xinh.”

“Miệng nhỏ thật ngọt.” Trình Dao Dao cười khẽ, đưa tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Tạ Phi, trong lòng bổ sung: Miệng của anh em có một nửa ngọt thì tốt rồi.

Tay Tạ Tam rất khéo, dùng cỏ lau trắng bện thành chiếu mềm tinh tế mịn mịn, sờ lên buốt lạnh.

Tạ Phi giải thích nói: “Anh trai nói chiếu tre quá cứng, sợ lại làm thương chị. Cỏ lau trắng vừa mềm vừa dễ chịu, mùa hè ngủ không có mồ hôi.

Trình Dao Dao có một cái khăn trải giường nhỏ (drap) in hình hoa trắng, đầu tiên để ván giường lên, thêm một lớp chiếu để lót bên trên, sau đó trải khăn trải giường lên, để chăn nhỏ màu hồng và gối tre lên giường, kết hợp với giường lớn mộc mạc đầy hơi thở đàn ông hoàn toàn không tương xứng, nhưng lại có loại hài hòa khác lạ.

Rương nhỏ bằng tre của Trình Dao Dao thì để một bên trên mặt đất. Tạ Phi khẩn trương nói bổ sung: “Đồ dùng trong nhà em quá ít. Anh trai nói chờ anh ấy hết bận, tìm gỗ giúp chị làm hai cái hòm và tủ quần áo.”

Tạ Phi một bên nói một bên xoắn vạt áo lại với nhau, Trình Dao Dao chú ý tới lúc em ấy cảm thấy tự ti sẽ xuất hiện động tác nhỏ theo thói quen này, trong lòng mềm nhũn: “Không sao, căn phòng này rất tốt rồi, chị rất thích.”

Trình Dao Dao xem xét xung quanh, trên mặt bàn còn bày một bình gốm nho nhỏ, bên trong dùng nước sạch cắm hoa hải đường màu hồng.

Hai mắt Trình Dao Dao tỏa sáng, cố ý khích lệ nói: “Hoa này rất đẹp, là anh em làm sao?”

Khuôn mặt nhỏ của Tạ Phi lập tức sáng lên, kích động đỏ bừng mặt: “Là em. Ở cổng nhà em có một mảnh hoa hải đường lớn, đều do em tưới nước.”

“Em thật có lòng, hoa này cắm rất độc đáo, phối màu cũng đẹp.” Trình Dao Dao khích lệ Tạ Phi: “Nghe nói em còn biết cắt quần áo, may vá rất tốt đúng không?”

Lần này Tạ Phi kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Sao chị biết?”

“…” Trình Dao Dao thầm nghĩ không tốt, nói lỡ miệng. Đây là trong sách viết đến, trước mắt còn chưa phát sinh đâu.

Cũng may Tạ Phi tìm xong lý do cho cô: “Là anh trai em nói cho chị biết sao? Hôm nay anh trai mặc áo ngắn do em làm đó. Nhưng bà nội vẫn nói em làm không tốt, đường may còn chưa đủ tỉ mỉ.”

Trình Dao Dao âm thầm chặc lưỡi. Bé Bạch Liên Hoa này quá đơn thuần, quá đáng yêu.

Tạ Phi lại giúp Trình Dao Dao sắp xếp đồ lấy từ hành lý ra để trong phòng.


Bình nước nóng, chén trà, hộp cơm, bộ đồ ăn (dụng cụ khi ăn như chén, đũa, thìa). Cốc đánh răng, bàn chải đánh răng, xà phòng,…riêng chậu rửa tráng men có hai cái, một cái rửa mặt, một cái rửa chân. Khăn mặt cũng có mấy cái, theo thứ tự là rửa mặt, lau tay, lau người sau khi tắm, lau chân, treo trên giá đỡ. Xà phòng thơm và xà phòng cũng tách ra.

May là Tạ Tam đặc biệt làm một cái giá đỡ cho cô, nếu không những đồ vật linh tinh này không có chỗ để.

Tạ Phi nhìn líu lưỡi, chậu rửa tráng men tốt như vậy ở cung tiêu xã cũng phải bán 2 đồng 5, không có phiếu không mua được, nhà bọn họ tự dùng đều là chậu gỗ anh trai đóng.

Đợi đến khi Trình Dao Dao mở rương nhỏ ra, treo quần áo lên và giày dép lên sắp xếp, Tạ Phi mới chính thức hoảng sợ rớt cằm.

Riêng giày da nhỏ của Trình Dao Dao đã có 3 đôi, càng đừng đề cập đến quần áo, váy vóc muôn màu rực rỡ kia. Lúc trước Tạ Phi luôn hâm mộ con gái nhỏ nhà Lâm Đại Phú và nhà bí thư chi bộ thôn, quần áo các cô mặc đều là quần áo hợp thời, thịnh hành trong thành phố, con gái nhỏ nhà Lâm Đại Phú thậm chí có một cái váy liền!

Những những bộ quần áo kia so với Trình Dao Dao, liền thành một đống vải rách.

Chất liệu vải tốt nhất tỏa ra ánh sáng lung linh, sờ lên vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, màu sắc đặt ở dưới ánh nắng sáng rõ giống như từ trên trời rơi xuống. Cổ áo, tay áo và vạt áo luôn có tầng tầng lớp lớp hoa văn tinh xảo, viền ren phức tạp, nút thắt bằng trân châu hoặc thạch anh, đặc biệt là đường viền làm bằng máy móc vô cùng đẹp, mang phong cách tây.

Trước mắt cô gái nhỏ Tạ Phi chưa từng ra khỏi nông thôn giống như mở ra một cánh cửa lớn, ngoắc tay với cô.

Trình Dao Dao Tạ Phi ở trong sách vô cùng nhiệt tình và có thiên phú đối với thiết kế quần áo, cũng không quấy rầy em ấy, để tùy em ấy ngây ngốc nhìn chằm chằm những bộ quần áo, váy vóc kia.

Chờ Trình Dao Dao thu thập xong hết mọi thứ, quay đầu thấy Tạ Phi bày những bộ quần áo xinh đẹp ra đầy giường, cũng không dám sờ tay vào, chỉ nâng cằm lên nhìn mê muội.

Trình Dao Dao buồn cười nói: “Có muốn thử một chút không?”

“Cái gì ạ?” Tạ Phi như vừa tỉnh lại từ trong mơ, mờ mịt nhìn Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao nói: “Thích thì mặc lên xem thử một chút.”

“Em? Em sao?!” Tạ Phi kích động làm gương mặt đỏ bừng, nói chuyện cà lăm: “Không không, những bộ quần áo này đẹp như vậy, nhất định rất đắt, em sẽ làm hỏng mất!”

Trình Dao Dao lấy một cái váy màu xanh da trời để lên người Tạ Phi đo, phóng khoáng nói: “Sợ gì. Em thích, chị có thể tặng cho em.”

Hô hấp Tạ Phi ngừng lại, đôi mắt nai con tỏa sáng. Giờ phút này, Trình Dao Dao ở trong mắt cô phát ra sáng sáng, cái váy đẹp như vậy, Trình Dao Dao vậy mà muốn tặng cho mình!

Tạ Phi kích động nửa ngày, vẫn kiên định cự tuyệt. Chỉ cẩn thận nói: “Chị, cái váy này có thể cho em mượn chút không? Em muốn vẽ dáng váy lại, tự mình làm.”

Cô gái nhỏ ôm cái váy yêu thích không buông tay, nhưng vẫn từ chối Trình Dao Dao tặng cho, mà muốn vẽ lại dáng váy, tự mình làm. Trong lòng Trình Dao Dao bỗng nhiên rất bội phục bà Tạ. Bà rốt cuộc làm thế nào dạy Tạ Tam và Tạ Phi tốt như vậy?

Bà Tạ lúc này ngồi trong phòng phía tây, chỗ này đơn sơ, chỉ có một cái chiếu trải giường, một cái tủ kiểu cũ và một cái rương dựa vào tường, mặt trên cái rương để làm bàn, bày biện một rổ thêu thùa.

Bà Tạ ngồi xếp bằng trên giường, nói với Tạ Tam: “Quỳ xuống!”

Tạ Tam uốn gối, quỳ gối thẳng tắp xuống mặt đất lát gạch xanh, đầu gối và gạch xanh va chạm với nhau phát ra âm thanh trầm trầm, bà Tạ nghe thấy lông mày nhảy một cái.

Bà Tạ vừa đau lòng vừa buồn bực, hung hăng vỗ mép giường: “Cháu không phải làm ra cái bộ dáng bướng bỉnh này! Thừa dịp thời gian còn sớm đi tìm lãnh đạo nói một chút, đưa thanh niên trí thức Trình đi!”

“Không được.” Tạ Tam không chút do dự, đôi mắt hẹp dài nâng lên đối mặt với bà Tạ.

Bà Tạ thấy sự cố chấp không đụng vào tường Nam không quay đầu từ trong mắt hắn, từ lúc ôm đứa nhỏ mềm nhũn vào trong ngực đến lúc trưởng thành có bộ dáng đội trời đạp đất như bây giờ, mắt thấy hắn lại muốn đi theo đường cũ giống bố hắn ngày trước.

Bà Tạ đau buồn, đột nhiên cảm thấy vận mệnh không thể tránh được. Bà thở dài một tiếng, dùng giọng nói bản thân đã từng kinh thường nhất cậy già lên mặt nói với Tạ Tam: “Cháu muốn chọn giận bà chết sao?”

“Bà nội.” Giọng nói Tạ Tam gấp rút: “Tối quá bà rõ ràng đáp đứng…”

“Đúng vậy, hôm qua bà đồng ý với cháu!” Bà Tạ tức giận nói: “Nhưng cháu không nói bộ dáng cô ấy như này!”

Bà Tạ không bước chân ra khỏi cửa nhà, nhưng cũng nghe được đại danh Quan Âm của Trình Dao Dao. Ở nơi hoang vu vắng vẻ như này có thể ra được mỹ nhân gì? Muốn nói đẹp, năm đó bà Tạ tự mình nghe thấy tiếng mỹ nhân ở trên trấn, là mẹ của Tạ Tam vô cùng xinh đẹp ở thành Lâm An, người con gái chân nhỏ một chữ cũng không biết, làm cho bố Tạ Tam vừa gặp một lần đã thích, không quan tâm đến nhà cô còn có một người anh trai phá của hút thuốc phiện, ném hơn phân nửa tài sản đem người cưới về.

Nhưng hôm nay Trình Dao Dao vừa vào cửa, bà Tạ mới biết được cái gì gọi là tuyệt sắc.

Cô gái xinh đẹp như vậy, chỉ hợp sống ở nơi giàu sang được dịu dàng nuông chiều, đặt ở Tạ gia bây giờ là nguồn gốc gây tai họa.

Tạ Tam ngẩng đầu, giọng nói không được phép nghi ngờ: “Cô ấy không thể đi nhà khác.”

Bà Tạ tức giận nói: “Cháu… Cô ấy lớn thành bộ dáng này, nhà chúng ta nuôi được sao?”

Tạ Tam thẳng lưng lên: “Cháu sẽ kiếm tiền, cháu sẽ nuôi cô ấy!”

“Cháu!” Bà Tạ kinh sợ đứng dậy, quơ lấy cái chổi lông gà quất xuống mặt Tạ Tam, BA một tiếng không chút lưu tình.

Tạ Tam bị đánh quay đầu đi, khóe môi có một tia máu, quật cường quay đầu lại.

Bà Tạ run rẩy: “Chiêu ca nhi, cháu đừng nghĩ đến chủ ý kia… Một nhà chúng ta dù nghèo khổ chút, nhưng vẫn bình an! Bà nội lớn tuổi, chỉ cần thấy cháu và Tiểu Phi bình an trưởng thành, bà nội không cần cái gì cả!”

Bên trong đôi mắt của Tạ Tam đau khổ và áy náy: “Bà nội, từ nhỏ đến lớn cháu chưa từng xin bà cái gì. Cháu chỉ cần cô ấy thôi.”

“Tai họa, cô ta chính là tai họa!” Bà Tạ lầm bầm, nghiêm nghị nói với Tạ Tam: “Cháu quỳ ở đây! Lúc nào nghĩ thông suốt lại nói tiếp!”

Tạ Tam thẳng thắt lưng, đầu gối quỳ xuống nền đất cứng rắn lạnh lẽo, trên mặt không biểu lộ gì.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng truyền đến tiếng cọt kẹt, Tạ Phi nhỏ giọng nói: Anh, bà nội đang nấu cơm, anh đứng lên trước đi.”

“Em đừng quản.” Tạ Tam không quay đầu, dừng một chút lại nói: “Đừng để cô ấy biết.”

“Còn giấu diếm em?” Tiếng nói mềm mại lộ ra chút tức giận, Tạ Tam vội quay đầu lại, đã thấy Trình Dao Dao đi vào phòng.

Tạ Phi sớm chạy không thấy đâu.

Tạ Tam có chút luống cuống, bị cô nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình lúc này: “Em ra ngoài!”

“Anh!” Trình Dao Dao thở phì phò kéo hắn: “Trên mặt đất lạnh lẽo cứng rắn như vậy, đầu gối anh không bị thương à?”

Tạ Tam nặng như một người lực lưỡng, Trình Dao Dao kéo không nhúc nhích, tức giận dùng mũi chân đá nhẹ hắn: “Anh không lời em!”

Trình Dao Dao vừa muốn đi ra, muốn tìm bà Tạ nói chuyện, tay lại bị kéo lại.


Tạ Tam giữ chặt tay cô, thấp giọng nói: “Anh nghe lời.”

Tạ Tam nhẹ nhàng ôm cô, nhẹ nhàng vùi mặt vào cái eo thon mềm mại của cô: “Dao Dao, em yên tâm ở lại, anh sẽ che chở cho em.”

“…” Một chút tức giận trong lòng Trình Dao Dao giống như một giọt nước ở dưới mặt trời lớn, trong nháy mắt bốc hơi không thấy. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Tạ Tam, tóc Tạ Tam dày rậm đen nhánh, tóc ngắn sau gáy sờ lên có chút gai gai, cô giống như đang sờ một chú chó lớn thuận phục, nói nhỏ: “Dù sao bà anh đang nấu cơm, anh vụng trộm bà cũng không nhìn thấy.”

“Bà nội còn giận anh, làm thế này trong lòng anh sẽ dễ chịu chút.” Có lẽ ở trong phòng bà nội, Tạ Tam quy củ buông Trình Dao Dao ra: “Em đi ra ngoài đi.”

Trình Dao Dao thật sự không còn cách nào khác, cũng quỳ xuống: “Anh không dậy em cũng không dậy.”

Tạ Tam kéo cô vào trong ngực, để hai đầu gối Trình Dao Dao quỳ lên đùi mình: “Nghe lời, anh quỳ từ nhỏ quen rồi.”

Trong nháy mắt Trình Dao Dao mở to hai mắt: “Bà anh luôn phạt anh à?”

Tạ Tam lắc đầu: “Không phải. Lúc còn nhỏ anh rất nghịch, bố sẽ phạt anh quỳ ở từ đường.”

Nhắc tới chuyện còn nhỏ, bên môi Tạ Tam mềm mại.

Trình Dao Dao đổi tư thế dễ chịu ngồi trong ngực Tạ Tam, nghe mê mẩn, nhìn mặt lạnh nhạt của Tạ Tam cười lên: “Nhìn dáng vẻ im lặng khiến người phát bực của anh bây giờ, hóa ra khi còn bé nghịch như thế?”

Tạ Tam nói ra: “Khi đó bà nội luôn xin thay anh, sớm mang anh ra. Bà nội rất thương anh, là anh làm bà tức giận.”

Trình Dao Dao lo lắng nói: “Đều tại em… Bà nội không thích em làm sao bây giờ?”

“Bà nội sẽ thích em.” Tạ Tam nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai cho cô, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, chắc chắn nói: “Không có ai không thích em cả.”

Sau đó lại nói: “Mau đi ra đi, để bà nội thấy không tốt.”

Trình Dao Dao từ bên trong phòng phía tây đi ra, hoảng hốt che kín bên tai nóng lên, xong không để ý mình bị Tạ Tam dụ dỗ rồi.

Cơm trưa do bà Tạ làm. Một chậu rau dại nắm đen sì, bên trong có hai cái bánh ngô tạp, đồ ăn là một đĩa rau cát cánh trộn, một bát bầu xào, một bát cháo nấu ớt. Ngoài ra còn có một bát canh dưa muối to.

Từ trước đến nay Trình Dao Dao không biết luống cuống là gì, đối mặt với bà Tạ lại có chút khẩn trương, Tạ Phi kéo cô ngồi xuống, muốn để cô ăn cơm trước cô cũng không chịu, nhất định phải chờ bà Tạ lên bàn mới động đũa.

Tạ Phi cầm bánh ngô tạp đưa cho Trình Dao Dao, Trình Dao Dao lại lấy rau dại nắm trước cắn một cái, cười nói: “Sáng nay chị đã ăn một bát mì sợi, ăn cái này là đủ rồi. Em và bà nội ăn đi.”

Tạ Phi không chịu, chuyển tay đưa cho bà Tạ. Bà Tạ là người cổ hủ, trong lòng không muốn cháu trai dây dưa với Trình Dao Dao, nhưng trên mặt cũng không khó chịu với người ta, giọng nói hòa ái: “Cháu là khách, chút đồ này, thực sự tiếp đãi không chu đáo.”

Trình Dao Dao ngọt ngào nói: “Không sao đâu ạ, thức ăn rất ngon ạ.”

Ba đĩa đồ ăn trên bàn, đã rất tốt so với quy cách thôn Điềm Thủy.

Bầu xào không có mỡ, nhưng dùng nước xào lên thêm muối cùng tỏi, hương vị cũng coi là tốt.

Cháo ớt lại khiến Trình Dao Dao mở to hai mắt. Ớt xanh thêm muối đảo nhuyễn, bên trong thơm ngon mang chút cay cay, hương vị vô cùng đặc biệt. Rau cát cánh trộn là món ăn dân tộc Triều Tiên chính tông, nhai giòn cay hơi ngọt, có thể cho thêm chút đường nữa sẽ càng ngon hơn.

(Dân tộc Triều Tiên (dân tộc thiểu số, phân bố ở các tỉnh Hắc Long Giang, Các Lâm, Liêu Ninh.)

Rau dại nắm cắn không nổi, Trình Dao Dao ăn ngụm nhỏ ngụm nhỏ, quai hàm trắng nõn nhẹ nhàng động, nuốt xuống, dùng thêm canh, không phát ra thanh âm nào. Cô ngồi ở trong phòng bếp đơn sơ vắng vẻ, nóc nhà chiếu xuống ánh nắng rơi vào trên người cô, là một bức tranh mỹ nhân cảnh đẹp ý vui.

Tạ Phi thấy ngây người, tướng ăn không tự chủ nhã nhặn lên, vụng trộm bắt chước từng động tác của Trình Dao Dao.

Bà Tạ nhìn ở trong mắt, trong lòng càng thở dài. Trách không được cháu trai mình thất hồn lạc phách vì cô, nếu là lúc trước, bà Tạ sao lại không nguyện ý tác thành cho tình yêu của cháu trai. Nhưng bây giờ, càng nhìn mặt Trình Dao Dao, bà Tạ càng cảm thấy lo lắng nhiều hơn.

Sau bữa cơm trưa, Trình Dao Dao còn muốn giúp đỡ thu dọn bát đũa. Bà Tạ đi ra, Tạ Phi lập tức đoạt lấy bát đũa trong tay Trình Dao Dao, chớp mắt nói: “Em làm tốt rồi. Anh trai thấy chị làm việc, sẽ mắng em.”

“Anh ấy không mắng đâu.” Trình Dao Dao không đoạt được với Tạ Phi, tựa ở bên cạnh bếp lò loay hoay gập sao, chu mỏ nói: “Chị ngày đầu tiên đi xuống ruộng làm việc với anh ấy, anh ấy liền muốn chị đi rải hạt đậu, một mình chị làm rất lâu.”

“Thật sao?” Tạ Phi mở to hai mắt nhìn: “Anh em hư hỏng như vậy?”

Trình Dao Dao dùng sức gật đầu, nghĩ thầm anh của em còn có lúc tệ hơn em không biết đâu. Cô nhìn xung quanh phòng bếp Tạ gia, phòng bếp rất lớn, có ba bếp lò, bên cạnh bếp lò để một đống củi lớn và chút cành thông dùng để nhóm lửa. Gần cửa sổ để một bàn dài.

Nếu ở lúc trước, bàn dài này để cho hạ nhân ăn cơm ở phòng bếp dùng, hiện tại cũng không chú ý nhiều như vậy. Phòng bếp Tạ gia dọn dẹp sạch sẽ, không thấy chút tro bụi nào.

Trình Dao Dao khen: “Phòng bếp nhà em thật sạch.”

Tạ Phi hé miệng cười: “Bà nội trước kia đi theo một di nương dân tộc Triều Tiên lớn lên, trong nhà nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ mới được.”

Trình Dao Dao lập tức nói: “Trách không được rau cát cánh trộn có hương vị chính tông như vậy, cháo ớt cũng là đồ ăn Triều Tiên sao?”

Tạ Phi nói: “Không phải. Là đồ ăn truyền thống của thôn chúng ta, mùa hè ăn với cơm, anh trai em rất thích ăn.”

Ánh mắt Trình Dao Dao khẽ động: “Món đó nấu như nào?”

Bát đũa không dính dầu mỡ, dùng nước rửa chút là sạch. Tạ Phi cất chén đĩa vào hộc tủ, cười nói: “Cách làm rất đơn giản, gần tối em dạy chị làm.”

Trình Dao Dao lẩm bẩm tỏ vẻ mình cũng không muốn học mấy, thuận miệng nói thôi. Hai người đi ra phòng bếp, chuẩn bị đi ngủ trưa, đã thấy Tạ Tam từ phòng bà Tạ đi ra, lúc đi đường đầu gối cứng ngắc.

Trình Dao Dao và hắn nhìn nhau, Tạ Phi chạy tới: “Anh! Em giữ cơm lại cho anh, ở trong tủ!”

“Ừm.” Tạ Tam gật đầu, mắt vẫn nhìn Trình Dao Dao: “Anh đi ra ngoài nhận lương thực, về rồi ăn.”

Tạ Tam nói lương thực, là khẩu phần lương thực của Trình Dao Dao và khen thưởng của thanh niên trí thức.

Tạ Phi biết tính tình anh mình, đành không nói nữa.

Trình Dao Dao bẹp miệng: “Nhận lương thực không vội. Anh ăn cơm trước không được sau?”

Sau đó Tạ Phi nhìn thấy anh cô, bỗng nhiên quay đầu, không lên tiếng đi vào phòng bếp.

“…” Tạ Phi kéo Trình Dao Dao, nhỏ giọng nói: “Chị, anh em thật nghe lời chị!”

Trình Dao Dao nhíu mày: “Bình thường anh ấy không nghe lời sao?”


Tạ Phi hít vào một hơi, nghe thấy Trình Dao Dao dùng “Không nghe lời” để hình dung anh trai mình, cảm thấy sùng bái. Tạ Tam đối với em gái duy nhất này rất tốt, nhưng tính hắn lạnh nhạt, xưa nay nói một không nói hai, bà nội đều nối cái tính bướng bỉnh của anh không có cách nào trị được.

Trình Dao Dao nói một câu, lại có thể làm anh trai ngoan ngoãn nghe theo, thực sự làm Tạ Phi khâm phục.

Trong ngăn tủ chỉ còn hai cái bánh ngô tạp, Tạ Tam liền lấy cháo ớt và canh dưa muối ăn, cầm chén đũa rửa sạch rồi đi ra, lấy một cái túi lên nói: “Anh đi đây.”

Trình Dao Dao ngồi ở ngưỡng cửa với Tạ Phi, đầu đối đầu nói nhỏ cười cười, mặt Trình Dao Dao sáng ngời, nốt ruồi dưới mắt lắc qua lắc lại trước mắt Tạ Tam, nghiêng nghiêng liếc hắn: “Anh đi nhé.”

Tạ Tam lúng túng chớp mắt, cúi đầu đi ra, bên tai nóng bỏng.

Ngay trước mặt Tiểu Phi, thật sự quá đáng yêu nũng nịu.

Trên sân lương thực 12 giờ, mặt trời muốn phơi người chảy ra. Kế toán ngồi dưới bóng cây, bên cạnh chất đống túi lương thực.

Tạ Tam đi đến nói: “Nhận lương thực.”

“Nhận phần Trình Dao Dao?” Kế toán cầm bút lên, đánh dấu tên Trình Dao Dao, nói: “100kg lương thực, muốn lương thực tinh có thể chiết khấu, 15 cân gạo trắng và 75kg bột mì thô.”

Tạ Tam suy nghĩ một chút liền nói: “Chiết khấu.”

Kế toán rất kinh ngạc nhìn lướt qua Tạ Tam, chiết khấu phẩm chất lương thực 4/1, những người khác nghe xong khẳng định không vui, coi như có thể tính được, cũng phải một lúc lâu mới nghĩ thông suốt, tên Tạ Tam này không chần chờ đồng ý luôn.

15 cân gạo trắng và 75kg bột thô đổ vải túi vải của Tạ Tam, buộc đầu lại. Ngoài ra còn có mấy nhà đến nhận lương thực, kế toán để Tạ Tam giúp một tay, Tạ Tam không từ chối, ở một bên hỗ trợ.

Phần lớn tới là thôn dân, nhóm thanh niên trí thức không thể vác nặng, cũng không hi vọng bọn họ làm. Chỉ có Lưu Mẫn Hà theo tới.

Lưu Mẫn Hà ở nhà Lâm Quý, Lâm Quý đến lấy lương thực, cô cũng muốn đi theo, làm trong lòng Lâm Quý không vui — thanh niên trí thức khác đều không theo tới, chỉ có cô theo tới, đây không phải đề phòng minh sao?! Nhà bọn hắn giống như hiếm chút lương thực này của cô ta vậy!

Một nhà khác đến vác lương thực nhưng lại là phụ nữ, Trương Ái Hoa đi cùng mẹ chồng Lâm Vương thị, vừa nhìn liền thấy một cụ bà mạnh mẽ tháo vạt.

Kế toán vừa nhìn thấy bà, liền nhỏ giọng nói với Tạ Ba: “Lương thực phụ bốc lên một chút, phụ nữ nhà Lâm Võ Hưng rất khó chơi!”

Lâm Vương thị chống nạnh, mở miệng liền nói: “Tôi đến nhận lương thực nhà tôi! 125kg, một cân cũng không thể thiếu!”

Kế toán trợn trừng mắt. Tạ Tam trầm mặc nói: “Túi.”

“Túi gì?” Lâm Vương thị chỉ vào những người khác: “Bọn họ đều có túi mà?”

Lâm Quý trợn trừng mắt nói: “Đây là túi nhà chúng tôi lấy ra! Thế nào, con trai lớn xây phòng gạch ngói tốt như vậy cho nhà bà, ngay cả cái túi vải rách bà cũng muốn lấy từ đội sản xuất?”

Mí mắt Lâm Vương thị nháy một cái, chỉ vào Lâm Quý giọng the thé: “Làm sao? Đỏ mắt con trai bà ở trong huyện làm công việc tốt? Phòng gạch ngói cho dù tốt cũng là dùng tiền nhà bà đóng, không đến lượt mày nói này nói kia! Người quê mùa mặc quần khố nghèo, đáng đời mày suốt ngày kiếm ăn ở trong đất!”

Bà nói một trận nói Lâm Quý mặt xanh rồi, lại chuyển hướng Tạ Tam: “Tạ Tam nhi! Nhanh đưa lương thực cho bà!”

Mí mắt Tạ Tam cũng không nâng, lạnh lùng nói: “Cầm bao tới.”

“Đồ chó…” Lâm Vương thị theo thói quen định mắng, bỗng nhiên đối mắt với Tạ Tam, vừa trầm mặc vừa đen tối vừa lạnh lẽo, Lâm Vương thị bốc lên cỗ khí lạnh, bỗng nhiên ngậm miệng.

Lâm Vương thị quay đầu mắng con dâu: “Chết đứng ở đó làm gì! Còn không lấy túi ra!”

Trương Ái Hoa nhếch nhếch miệng, lấy túi vải ra, còn nói: “Sớm nói người khác đều cầm túi tới, mẹ không phải nói muốn lấy từ đội sản xuất…”

100kg lương thực phụ đổ vào túi, Con mắt Lâm Vương thị đục ngầu lóe sáng giống như rắn, gắt gao nhìn chằm chằm đòn cân: “Còn nữa, đổ nhiều một chút, nhiều một chút!”

Cuối cùng đòn cân rốt cục nhô lên cao cao, bà mới thỏa mãn buộc chặt túi, kêu con dâu: “Nhanh, thừa dịp nữ thanh niên trí thức chưa về, giấu cái này bên trong tây phòng đi…”

Mẹ chồng nàng dâu một kéo hai đẩy, thật xa còn nghe thấy âm thanh thương lượng thở hồng hộc.

Kế toán ở bên nói thầm: “Thanh niên trí thức tiểu Trình xem như rơi vào ổ sói.”

Tạ Tam nhíu mày lại, đây không phải em gái Trình Dao Dao sao?

Lương thực cuối cùng chia xong, Tạ Tam nhấc túi lương thực vác lên vai, nhanh chân đi về nhà.

Trình Dao Dao ở trong nhà chờ hắn, nhận thấy điều này làm bước chân Tạ Tam vội vàng mấy phần.

Về đến nhà, Tạ Tam bỏ lương thực vào phòng, đi đến trong sân múc ước uống, lại rửa mặt, mới cảm thấy mát mẻ chút.

Trong phòng im ắng, bà nội và tiểu Phi luôn có thói quen nghỉ trưa, lúc này trong nhà an tĩnh như thời gian dừng lại.

Tạ Tam lẳng lặng đứng trước cửa phòng phía đông, Trình Dao Dao ngủ bên trong, cảm giác này làm ngực hắn có cảm xác khác lạ, mềm nhũn.

Cửa bỗng nhiên mở ra một khe nhoe, một bàn tay trắng như tuyết thò ra ngoài, nắm lấy vạt áo hắn.