Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 9: Nấm tre và rắn xanh





EDITOR: TRÂU LƯỜI

Trình Dao Dao đưa cây nấm trắng này lên mũi ngửi một chút, mùi thơm ngát giống với bột giặt, cả cây nấm hiện lên hình lưới rỗng ruột, run run rẩy rẩy, mười phần kiều nộn, hơi dùng sức sẽ bóp nát nó.

Quả nhiên là nấm tre. Ở đời sau, nấm tre giá cao chót vót, là nguyên liệu nấu ăn vô cùng cao cấp. Đặc biệt là nấm tre dại, giá cả so với nấm tự trồng cao gấp ba lần.

Nấm tre trước lúc lớn là một bao (nụ) nấm tre màu đỏ tím, ở sâu bên trong đống lá tre mục nát rất khó tìm thấy. Khi nó chui ra khỏi bao nấm, trắng bóc dễ phân biệt hơn nhiều.

Cảm ơn đôi mắt này của nguyên chủ, thị lực mắt hai bên trái phải tuyệt đối có thể đạt tới 5.0. Trình Dao Dao tập trung nhìn kỹ, ở phụ cận cây nấm tre này tìm thêm được mấy cây nấm tre khác. Đáng tiếc đều vừa chui ra khỏi bao, hoặc còn chưa mặc váy nhỏ.

Trình Dao Dao đánh dấu ký hiệu ở bên trên cây tre lớn, chờ ngày mai đến hái. Nấm tre cùng con gà giống nhau, thích ở chỗ cũ sinh trưởng lặp đi lặp lại.Năm nay sinh trưởng ở chỗ cây tre, năm sau lại tiếp tục, nhất định có thể tìm được một bụi lớn.

Nấm tre còn thích trốn trong bụi cỏ và đống lá rụng, Trình Dao Dao nhặt được một cây gậy tre, nhẹ nhàng đẩy đống lá và bụi cỏ ra, quả nhiên phát hiện nấm tre ẩn núp bên trong. Mấy cây nấm tre này đỉnh màu nâu nhạt thân mặc váy trắng, không độc có thể ăn. Nấm tre mặc váy vàng có độc, không thấy ở chỗ này.

Trình Dao Dao một mạch hái được mười mấy cây nấm tre, khi cô đến chỗ cây tre bị chặt đứt, lại có phát hiện mới.

Chỉ thấy một thứ lớn có hình dạng giống nấm tuyết (mộc nhĩ trắng) màu vàng nhạt bám bên trên ống tre, sờ lên trơn mượt ẩm ướt.

(Tổ yến tre hay còn gọi là nấm tre, hoa tre, là một loại thực phẩm nấm rất hiếm. Nó là một loại ký sinh trùng tre mềm đặc biệt ăn . Nước tre còn lại là một loại nấm phát triển ở nhiệt độ và độ ẩm thích hợp. Đồng thời, nó hấp thụ nước , dinh dưỡng và cộng sinh của tre và nấm, rất hiếm trên thế giới. Hình dạng của nó giống như , nó có hương vị mịn màng và tươi mát, và nó tươi, mềm, giòn và tươi mát. Nó có giá trị dinh dưỡng tương đương với yến sào, vì vậy nó được gọi là tổ yến tre.)

Trình Dao Dao quá đỗi vui mừng, đêm cây gậy tre đẩy ra, dùng đoạn gãy sắc bén cạo đám tổ yến tre này xuống.

Hàn Nhân nhìn thấy, kêu lên : « Dao Dao cô hái cái gì kia ! Cái kia có độc ! »

« Đây là tổ yến tre. » Trình Dao Dao giải thích nói : « Cái này thanh nhiệt nhuận phổi, có thể xào ăn, cũng có thể làm điểm tâm ngọt. »


« Cô đúng là đại tiểu thư nhà tư bản, tổ yến kia là đồ vật quý giá, có thể mọc ở địa phương này sao ? » Hàn Nhân nói : « Những loại nấm này không thể hái bậy, một cây nấm độc cho vào nồi, chúng ta đều nghỉ ăn cơm. »

Trình Dao Dao cố gắng giải thích : « Tổ yến tre là một cách gọi, nó cũng gọi là hoa tre, nấu canh ngọt ăn lâu dài có thể làm đẹp. »

Sáng nay Trình Dao Dao soi gương, khuôn mặt dáng người nguyên chủ không khác cô chút nào, nốt ruồi lệ dưới mắt kia cũng xuyên qua cùng. Chỉ là mấy ngày nay phơi nắng phơi gió, làn da trên mặt cuối cùng không trắng tinh tế tỉ mỉ bằng thân thể, nhìn kĩ còn có 2 đốm ban, dọa hỏng Trình Dao Dao. Có tổ yến tre, vừa vặn dưỡng lại làn da.

Trương Hiểu Phong để một nắm cỏ vào trong sọt, nghiêm túc nói : « Đồng chí Trình Dao Dao, tôi nhất định phải nghiêm túc phê bình cô. Tư tưởng giai cấp tư sản nhỏ của cô lại ngoi lên. Chúng ta xuống nông thôn làm việc, xây dựng nông thôn XHCN, cô sao có thể luôn luôn suy nghĩ đến ngoại hình của mình ? »

Lưu Mẫn Hà cũng cẩn thận nói : « Dao Dao, nấm độc ăn sẽ chết người. »

Trình Dao Dao bị các cô nói thì hầm hừ, cõng sọt lên quay hướng hướng rừng tre bên kia đi : « Chờ tôi làm được, các cô liền biết có thể ăn hay không ! »

Trương Hiểu Phong ở sau lưng gọi : « Dao Dao, cô đừng chạy xa a ! »

Hàn Nhân nói : « Đừng để ý tới cô ấy, tính tình đại tiểu thư lại nổi lên. »

Mảnh rừng tre này không lớn, bên trong không có dã thú gì, nhiều lắm có mấy con thỏ, cũng không ai đuổi theo Trình Dao Dao, để tùy cô chạy đi.

Trình Dao Dao chạy vào rừng tre bên kia. Một vùng cây tre đều to bằng miệng bát, trên mặt đất nhô lên miếng búp măng tre to lớn, dáng dấp cao cỡ nửa người. Những búp măng này đã già, không có cách nào ăn được.

Mảnh rừng tre này trong thôn đặc biệt lưu lại. Cây tre có thể làm đồ dùng trong nhà, bán lấy tiền, hàng năm cây tre nhiều ít đều phải trải qua thẩm duyệt. Mùa xuân cũng không thể tùy tiện đi vào đào măng, đó là đào góc tường XHCN. Chỉ có cuối mùa xuân đầu mùa hè, măng đã thống nhất đào xong, thôn dân cùng bọn nhỏ mới thể đến hái nấm. Lúc này có thể đào được 1,2 búp măng, đó là ngươi vận khí tốt, cũng không ai truy đến cùng.

Cây tre che trời theo gió chập chờn, âm thanh phát ra ào ào. Trình Dao Dao nhịn không được hít sâu, hít thở ở giữa tất cả đều là cây tre lộ ra mùi hương thơm mát đặc hữu, giống như trở về với tuổi thơ.

Mẹ ruột Trình Dao Dao sau khi qua đời, ông ngoại nản lòng thoái chí, đóng cửa công ty cùng bà ngoại ẩn cư tại gia tộc. Nghỉ hè hàng năm Trình Dao Dao đều sẽ đi làm bạn với ông bà ngoại, sản vật phong phú ở thành phố nhỏ kia, là tuổi thơ Trình Dao Dao trôi qua vui sướng nhất.

Mỗi ngày cô đi theo ông bà ngoại đi dạo chợ, nấm, hoa tươi, trái cây, thủy sản hải sản,... Quà tặng thiên nhiên hào phóng cỡ nào. Ông ngoại tay nắm tay dạy cô chọn nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất như thế nào, mua về nha, học được từ bà ngoại kỹ thuật nấu mỹ vị, nói dông dài kế thừa bí tịch nấu ăn tổ truyền...

Nói đến phân biệt nguyên liệu nấu ăn hoang dại, kinh nghiệm của Trình Dao Dao chỉ sợ so với đám người Trương Hiểu Phong cộng lại giỏi hơn nhiều.

Trình Dao Dao hạ quyết tâm muốn để các cô lau mắt mà nhìn, càng thêm dụng tâm tìm kiếm. Lần này, cô không tìm được tổ yến tre, ngược lại phát hiện ra hai búp măng.

Măng màu nâu đậm ủi phá bùn đất, nhô ra cái đầu nhọn, không nhìn kỹ đúng là không phát hiện được. Trình Dao Dao đang muốn hái, lại bị khách không mời mà đến đoạt trước.

Da lông bụi bẩn, thân hình tròn vo, móng vuốt nhỏ ôm măng gặm, phát ra thanh âm răng rắc. Chuột tre ! Trình Dao Dao rón rén tiến tới, muốn tóm lấy nó.

Gió thổi qua, đỉnh đầu lá tre phát ra âm thanh huyên náo. Trình Dao Dao nhìn chằm chằm chuột tre, không hề hay biết.

Phía trước truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, Trình Dao Dao ngẩng đầu,, người tới thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh nhạt, trên vai cõng một giỏ tre lớn, trong tay cầm một con thanh đao bổ củi, không phải Tạ Tam còn có thể là ai ?

Trình Dao Dao trông thấy đao trong tay hắn liền sợ hãi, vội vàng ngồi dậy : « Tạ Tam...Anh Tạ Tam, trùng hợp như vậy. »

Tạ Tam vừa muốn mở miệng, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào đỉnh đầu cô, quát : « Đừng nhúc nhích ! »

Động tác Trình Dao Dao làm được một nửa, bị hắn quát khẽ run rẩy, trực tiếp ngẩng đầu : « A ? »

Ánh mắt Tạ Tam tàn ác, cơ bắp ở cánh tay nhô lên, nhấc tay vung lên, đao bổ củi trong tay bay vèo tới đối diện. Hàn quang lấp lóe, gió chợt nổi lên.

Trong nháy mắt đó phảng phất bị kéo dài, đao bổ củi động tác chậm bay tới hướng cô.


Trong đầu Trình Dao Dao ầm vang một tiếng. Cô cái gì cũng chưa làm đâu, cứ như vậy chết trong tay đại lão ?!!!

Trong chớp mắt, đao bổ củi bay qua kề sát Trình Dao Dao, xoạt một tiếng cắt đứt cành tre.

Trình Dao Dao không lên tiếng ngồi ngay đó, mấy sợi tóc đen nhánh chậm rãi rơi xuống, may mắn sống sót sau tai nạn con không không kịp dâng liền có đồ vật lãnh lẽo rơi trên vai cô.

Trình Dao Dao cúi đầu xuống, đối mắt với một đầu rắn tam giác. Khoảng chừng hai ngón tay thô to, xanh mơn mởn treo trên cổ cô, cái vảy trơn nhẵn lạnh lẽo quét qua cái cổ non mịn của cô.

Chậm rãi, cắt thành hai đoạn thân rắn rơi từ trên vai cô trượt xuống, rơi trong ngực. Chỗ đứt chậm rãi chảy ra màu máu đậm.

Tạ Tam nhanh chân đi tới, chuột tre sớm chuồn mất không thấy, chỉ để lại búp măng bị gặm lộ ra phần thịt trắng. Hắn nhíu mày, đem đao bổ củi cắm sâu vào trong đất rút ra, lau sạch bùn dính với máu phía trên.

Lúc này mới đi qua, cúi đầu nhìn Trình Dao Dao. Nữ thanh niên trí thức nũng nịu kia còn ngồi dưới đất, không khóc không náo, so với hôm qua trấn định hơn nhiều, cúi đầu nhìn con rắn trong ngực.

Rắn xanh, trong rừng tre thường thấy rắn độc nhất. Nhan sắc xanh tươi mơn mởn, núp ở trên cây rất khó phát hiện.

Tạ Tam nhắc nhở cô : « Con rắn này, của tôi. »

Trình Dao Dao chậm rãi trừng mắt nhìn, ngẩng đầu nhìn hắn, giống như nghe không hiểu lời hắn nói. Nốt ruồi lệ dưới mắt cô ánh lên làn da trắng như tuyết, sáng ngời mắt người.

Tạ Tam tránh đi ánh mắt của cô, chỉ về con rắn bị cắt thành hai đoạn trong ngực cô, tiếng nói không lưu loát : « Đưa tôi. »

Trình Dao Dao cúi đầu xuống, con rắn kia chết không nhắm mắt còn miệng mở rộng.

Một lát sau, trong rừng tre vang lên tiếng thét chói tai của một cô gái trẻ bùng nổ.

Dưới mặt đất chuột tre chạy trốn, gà rừng vỗ cánh bay đi, Tạ Tam lui hai bước, nhíu mày nhìn cô.

Trình Dao Dao hai tay vung loạn, nước mắt chảy giàn giụa : « A a a a a a rắn ! Lấy đi lấy đi, cứu mạng! A!!"

Con rắn kia ở trong ngực cô. Tạ Tam dừng lại, Trình Dao Dao càng khóc càng thảm hơn: "Cứu mạng a! A a a a a!"

Tạ Tam đưa tay lấy xác rắn đi, nhưng Trình Dao Dao động loạn không ngừng, tay hắn chạm phải một điểm mềm mại trước ngực cô, giống như bị bỏng lập tức thu tay lại, con rắn lại trượt xuống đầu gối Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao lại hét một tiếng thảm, hai chân đạp loạn : « A a a a a lấy đi lấy đi ! Anh có phải cố ý hay không!"

Bên tai Tạ Tam nóng hổi, vặn lông mày nói: "Cô đừng lộn xộn!"

Trình Dao Dao chỗ nào nghe lọt, cả người xù lên như lông mèo run rẩy không ngừng, con rắn hết lần này tới lần khác không rơi xuống, rơi vào bên trong cô. Tạ Tam nửa quỳ xuống, một tay đè chặt đầu gối Trình Dao Dao, một tay cấp tốc cầm hai đoạn xác rắn hất ra.

"Lấy ra rồi, đừng kêu nữa!" Tiếng nói đàn ông hiện ra cảm xúc kiên định, phảng phất có thể vỗ nhẹ thần kinh bất an xao động. Một bàn tay lớn còn đặt trên đầu gối Trình Dao Dao, rất nhiều hình ảnh lại tràn vào trong đầu.

Trình Dao Dao đột nhiên an tĩnh lại, nhịn không được chụp lên bàn tay của Tạ Tam, cái rương, dây đỏ, Trình Nặc Nặc, còn có...

Tay bị hất mạnh ra.

Ký ức mấu chốt lần nữa bị gián đoạn. Trình Dao Dao bất mãn giương mắt, đã thấy Tạ Tam lùi lại mấy bước, đôi mắt hẹp dài nhìn cô chằm chằm, thần sắc cổ quái, còn có mấy phần... phòng bị.

Trình Dao Dao lúc này mới phát giác động tác của mình vừa rồi quá giới hạn. Cô vội vàng mếu máo, ủy khuất nhìn Tạ Tam nói: "Làm tôi sợ muốn chết... Tôi sợ rắn nhất."


Cô mở to đôi mắt hoa đào mông lung sương mù nhìn Tạ Tam, một giọt nước mặt còn vương trên lông mi, quả thực đáng thương.

Tay Tạ Tam xuôi ở bên người nắm chặt, phảng phất muốn đem xúc cảm mềm mại chùi đi, ngữ khí vẫn cứng rắn: "Rắn ăn chuột tre, cô không nên đứng ở nơi đó."

Thì ra là chuột tre dẫn tới rắn sao? Trình Dao Dao lúc này mới nhìn rõ trên lưng Tạ Tam dùng dây thừng treo hai con chuột tre đã chết, nói : « Anh đến bắt chuột tre sao ? Vậy anh mới vừa rồi là muốn bắt chuột tre, trùng hợp đã cứu tôi đi ? »

Tạ Tam hiển nhiên không có ý tứ nói chuyện cùng cô, đem xác rắn nhặt về. Mũi đao mổ một đường trên thân rắn, móc ra một túi mật rắn đỏ tươi.

Trình Dao Dao thấy trợn cả mắt lên.

Tạ Tam chú ý tới tầm mắt của cô, đem mật rắn đưa qua : « Ăn ? »

« Ọe... » Trình Dao Dao nôn khan một tiếng.

Sắc mặt Tạ Tam thoáng chìm một chút, thu tay lại.

Trình Dao Dao vội vàng giải thích : « Tôi... Tôi biết mật rắn đại bổ, giải bách độc. Tôi chính là sợ rắn, không có ý chán ghét, thật ! »

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam nhìn cô, không có lên tiếng.

Trình Dao Dao vốn định tăng hảo cảm với Tạ Tam, để đại lão tương lai này nể tình hương hỏa bên trên tha cho mình một lần, hiện tại chỉ cầu đại lão không nhớ mối thù của mình.

Trong lòng Trình Dao Dao khóc thút thít, cố gắng nặn ra một nụ cười nhu thuận, nói : « Từ hôm qua đến hôm nay, anh đã cứu tôi hai lần. Ơn cứu mạng không thể báo đáp, tôi... Tôi đem những cây nấm tre này tặng anh ! »

Trình Dao Dao tìm một vòng, trên người không có vật dư thừa, chỉ có mười mấy cây nấm tre bên trong, hiến vật quý đưa cho Tạ Tam nhìn.

Tạ Tam rủ mắt xuống nhìn một chút, rốt cục mở miệng : « Cái này có thể ăn ? »

« Có thể có thể có thể ! » Trình Dao Dao nâng nấm tre hướng trước mắt hắn đưa : « Ăn rất ngon đấy, nấu canh rất tươi, quê tôi đều ăn nấm này ! »

Ngón tay Trình Dao Dao tinh tế nắm vuốt nấm trắng, so với nấm còn trắng hơn ba phần. Hiến vật quý biểu lộ rõ ràng ý lấy lòng, giống động vật nhỏ vụng về.

Tạ Tam đem mật rắn ném vào miệng, nuốt xuống, ngữ khí hòa hoàn không dễ dàng phát giác : « Tự mình giữ đi ! »

Cái cổ Tạ Tam thon dài, hình dáng hầu kết tươi sáng, mười phần mùi vị đàn ông. Trình Dao Dao nghiêng nhìn hầu kết của hắn nuốt, trong đầu có một ý niệm :

Tương lai nếu không thoát khỏi vận mệnh gả cho Tạ Tam, cô tuyệt đối không muốn cùng hắn hôn môi !