Hồ Yêu cùng với Hổ Yêu lên tiếng một lúc lâu, nhưng vẫn không nghe được âm thanh từ bên trong Tửu Điếm đáp lại, hai người bọn chúng lúc này có chút tức giận, nhưng vẫn ổn trọng không có xông thẳng vào bên trong.
"Tại hạ Hồ Thiên Vũ thuộc hạ của Yêu Hậu Yêu Tộc, mong ông chủ giao người ra!" Hồ Yêu lại một lần nữa lên tiếng.
Ngô Đồng ở bên trong phòng của mình mời Đồ Sơn Kiều Kiều ngồi xuống, xới cho nàng một chén cơm nóng, hương thơm từ cơm trắng khiến cho nàng tâm thần ổn định, vị cay nồng từ Chân Giò được nướng từ Tam Muội Chân Hỏa khiến cho thân thể của nàng bớt đi đau đớn.
Chỉ là mùi hương của hai món ăn thôi đã khiến cho nàng trở lại lúc đỉnh phong thực lực, ông chủ của Thanh Giang Lạc chắc chắn không phải là người bình thường, chắc chắn là một bậc cường giả ẩn tu tại nơi này.
"Tiền bối... bọn họ nếu đánh vào đây thì làm sao bây giờ?" Đồ Sơn Kiều Kiều lúc này tuy rằng đã đoán được thực lực của Ngô Đồng không tầm thường, nhưng nàng lại sợ vì nàng mà quấy rầy đi sự thanh tu của tiền bối.
"Cô nương là khách, không cần gọi ta là tiền bối, ta chỉ là một phàm nhân bình thường, không phải Tiên Nhân cũng không phải tu luyện giả! Còn về bọn họ cứ để như thế đi, gào chán rồi thì tự bỏ đi mà thôi!" Ngô Đồng không để ý đến những chuyện bên ngoài, hắn chỉ biết lúc này Đồ Sơn Kiều Kiều đến đây chính là khách của hắn.
Đồ Sơn Kiều Kiều không nói thêm gì nữa, nếu tiền bối đã không có ý kiến thì nàng cũng không dám nói nhiều, sợ tiền bối sẽ không vui.
"Tiền bối ta có thể dùng bữa sao?" Đồ Sơn Kiều Kiều lúc này bụng kêu lên, nàng từ khi đột phá Chân Tiên cho đến nay đã mấy trăm năm, cho dù không ăn không uống vẫn chưa từng thấy đói, nhưng hôm nay nhìn thấy hai món ăn trước mặt, khiến cho bụng nàng liền kêu lên.
"Có thể, ta nấu nhiều cơm như vậy, chính là để mời khách!" Ngô Đồng mỉm cười, đôi đũa gắp một cái Chân Giò bỏ vào chén của Đồ Sơn Kiều Kiều, lại gắp thêm một cái cho Tiểu Hắc.
Còn hắn trước khi ăn Chân Giò hắn muốn ăn trước một chút Súp Măng Thịt, hôm nay nên ăn thứ thanh đạm trước đồ ăn mặn, dù sao hôm nay bên ngoài trái gió trở trời, ăn mặn nhiều không được tốt.
Đồ Sơn Kiều Kiều khuôn mặt đỏ ửng khi được Ngô Đồng gắp cho một cái Chân Giò, nàng không câu nệ một chút nào, ngay lập tức cùng cơm trắng ăn với Chân Gió.
"Ăn từ từ... không ai dành của cô nương!" Ngô Đồng lắc đầu cười cười, có người thưởng thức đồ ăn của hắn như vậy, khiến cho hắn rất vui mừng.
Nhưng mà thưởng thức đồ ăn mà lại bị người làm ồn liên tục như vậy khiến cho hắn không được vui, tâm trạng ngay lập tức xấu đi.
Đồ Sơn Kiều Kiều đang ăn cơm ngon lành, nhìn thấy Ngô Đồng đứng dậy, nàng cũng ngay lập tức bỏ chén đũa xuống, không tiếp tục ăn nữa, sợ rằng Ngô Đồng trách mắng.
"Tiền bối có chuyện gì sao?" Đồ Sơn Kiều Kiều nhìn Ngô Đồng hỏi.
"Cô nương cứ tiếp tục dùng bữa, ta ra ngoài một chút, muốn nhìn xem bên ngoài có thứ gì, mà điếc cả lỗ tai!" Ngô Đồng thở dài một hơi, không giải quyết chuyện này là không được rồi.
Ở bên ngoài Thanh Giang Hà, Hồ Yêu cùng Hổ Yêu cũng không chờ được nữa, hai người bọn chúng muốn xông thẳng vào bên trong c·ướp người, chỉ là khi bọn chúng vừa chuẩn bị động thủ thì Ngô Đồng từ bên trong mở cửa bước ra.
"Hai vị... có chuyện gì sao? Tại sao lại om sòm trước cửa tiệm của ta? Có biết làm như thế khách nhân của ta sẽ dùng bữa không được ngon hay không?" Ngô Đồng giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng, không có chút nào sát khí.
Hồ Yêu cùng Hổ Yêu đánh giá Ngô Đồng một chút, cảm thấy hắn chỉ là người bình thường, không phải Tiên Nhân, nhưng cả hai người cũng rất thận trọng dù sao cường giả rất thích chơi trò giả heo ăn thịt hổ.
"Bọn ta chỉ muốn bắt người... ông chủ mau giao người ra là được, bọn ta sẽ không quấy rầy việc làm ăn của ông chủ!" Hồ Yêu cung kính mở miệng nói.
"Xin lỗi... người kia vào trong cửa tiệm của ta, là khách nhân của ta, không thể giao ra!" Ngô Đồng giọng nói nhẹ nhàng vô cùng, không có chút nào uy h·iếp, tựa như là một người bình bình thường thường.
"Hồ nói nhảm với tên Phàm Nhân này làm cái gì? Giết vào là được!" Hổ Yêu không nhịn được nữa, chuẩn bị xuất thủ g·iết người.
"Cẩn thận một chút, người này không phải người bình thường!" Hồ Yêu cảm nhận được sự nguy hiểm, tuy rằng người trước mặt hắn chỉ là một phàm nhân, nhưng ánh mắt kia rõ ràng lộ một loại tư thế nào có cực kỳ cường đại, so với Yêu Chủ còn cường đại hơn rất nhiều.
"Người đến là khách, nếu đã không có ý tốt, cũng không có ý định vào dùng bữa, thì mời đi cho, cửa tiệm nhỏ của ta, không chứa nổi hai vị!" Ngô Đồng một lần nữa lên tiếng.
Hổ Yêu giờ phút này nhịn không nổi nữa rồi, hắn từ nãy đến giờ đều nhẫn nhịn do có Hồ Yêu cản hắn, nhưng tên Phàm Nhân ở dưới kia liên tục khiêu khích hắn, bây giờ còn muốn đuổi hắn đi, không muốn giao ra Đồ Sơn Kiều Kiều.
"Hồ Yêu... ngươi đừng cản ta... ta phải g·iết c·hết tên phàm nhân này!" Hổ Yêu tức giận từ trên không trung vác theo đại đao mạnh mẽ bổ về phía Ngô Đồng một cái.
Hồ Yêu lúc này đã không thể ngăn cản lại Hổ Yêu, Hổ Yêu ra tay trước xem như là thăm dò cho hắn cũng không tệ, chỉ là nếu m·ất m·ạng rồi thì không trách được hắn.
ẦM! ẦM! ẦM!
Đao khí mạnh mẽ vô cùng, từng dòng hỏa diễm làm cho mặt nước của Thanh Giang Hà trở nên sôi sục, nhưng cho dù là như vậy, vẫn không chạm vào được Ngô Đồng.
"Haizz! Việc gì phải khổ như vậy!" Ngô Đồng thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Hổ Yêu nói.
"Hừ!" Hổ Yêu không có dừng lại, tiếp tục vác đại đao điên cuồng chém tới, muốn trảm nát đầu của Ngô Đồng ra thành từng mảnh, từ khi sinh đến bây giờ ngoài Yêu Chủ, Yêu Hậu cùng Tướng Quân ra thì hắn chưa từng sợ ai, người này cũng không làm cho hắn sợ hãi được.
"Thôi vậy, ta giúp ngươi đầu nhập luân hồi!" Ngô Đồng nhẹ nhàng phất tay một cái, một đạo lực lượng vô cùng khủng kh·iếp đánh thẳng vào thân thể của Hổ Yêu, khiến cho hắn nổ tung thành một biển máu, ngay cả tro cốt cũng không còn, máu tươi không ngừng nhuộm đỏ cả Thanh Giang Hà.
Hổ Yêu đến khi c·hết cũng không hiểu vì sao bản thân c·hết, hắn rõ ràng chỉ nhìn thấy người ở dưới kia chỉ là phàm nhân, nhưng phàm nhân phất tay một cái có thể g·iết c·hết hắn.
Hồ Yêu nhìn thấy Hổ Yêu bị Ngô Đồng phất tay một cái liền c·hết tức tưởng, ngay cả tro cốt cũng không còn, khiến cho hắn sợ hãi vô cùng, sợ rằng Ngô Đồng một khi ra tay, thì hắn có trăm cái mạng cũng không chạy được.
"Ngươi còn muốn làm phiền khách nhân của ta dùng bữa?" Ngô Đồng ánh mắt thản nhiên cực kỳ, tựa như vừa mới g·iết đi một con kiến, không có một chút nào cảm thấy khó chịu.
"Vãn bối đã mạo phạm... xin tiền bối giơ cao đánh khẽ!" Hồ Yêu cả người mồ hôi đầm đìa, lúc này s·ợ c·hết vô cùng, bây giờ nên trốn thì tốt hơn, nhưng hắn cũng không dám bỏ chạy, sợ rằng khi hắn chạy sẽ bị Ngô Đồng g·iết c·hết.
"Được rồi... đi đi... lần sau sẽ không dễ nói chuyện như vậy!" Ngô Đồng hôm nay không muốn sát sinh thêm nữa, cho nên mới thả Hồ Yêu rời đi.
Hồ Yêu nghe được câu này, hắn mừng rớt nước mắt, ngay lập tức bỏ chạy rời khỏi Thanh Giang Hà, hắn không muốn ở lại nơi đáng sợ này thêm một chút nào nữa.