Ngô Đồng hôm nay muốn ăn cá Diếc nướng, muốn làm một món mặn để chúc mừng bản thân nhận được Lĩnh Vực Vô Địch.
"Cũng may trước đây nhặt được không ít cành trúc trôi lênh đênh trên mặt nước, mới có cần câu để câu!" Ngô Đồng cầm cái cần câu mà bản thân hắn tự chế bước đến một vùng nước sâu bắt đầu thả câu.
"Gâu Gâu Gâu!" Tiểu Hắc lúc này cũng tỉnh lại, uống một chén Ngô Đồng Trà khiến cho tinh thần của Tiểu Hắc trở nên thoải mái hơn rất nhiều, tựa như sắp được khai linh.
"Tiểu Hắc tỉnh rồi sao? Cùng tao ngồi đây câu cá, tối nay chúng ta ăn mặn!" Buổi sáng chỉ ăn một cái Bánh Củ Năng, buổi trưa thì ăn Canh Đồng Tâm cùng Măng Tây Xào vậy tối nay hắn sẽ ăn cá nướng cùng canh cá để chúc mừng cho sự hiện thân của hệ thống.
Ngô Đồng bắt lấy một ít châu chấu ở trong giỏ, móc vào lưỡi câu, sau đó từ từ thả câu xuống mặt nước Thanh Giang Hà, mà hắn không biết rằng lưỡi câu của hắn đã đi tới một nơi khác.
Trong tay hắn cây cần câu bằng cành trúc đơn thuần đã thay đổi, đã bị một chút sức mạnh của Lĩnh Vực Vô Địch ảnh hưởng khiến cho nó có thể xuyên qua kết giới mà đi đến một Giới Vực khác.
Lưỡi câu rơi xuống mặt nước, rơi càng sâu mặt nước càng trở nên tĩnh lặng, lưỡi câu rơi đến một nơi gọi là Hoàng Tuyền Lộ.
Giữa Hoàng Tuyền Lộ có Minh Phủ đường phân cách là Vong Xuyên Hà.
Vong Xuyên Hà có Cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà có thể qua cầu đầu thai chuyển kiếp.
Cũng có người lụy tình không uống canh Mạnh Bà nhảy xuống Vong Xuyên Hà đợi chờ nghìn năm.
Dòng nước thì luôn yên tĩnh chảy siết, chờ đợi lắng nghe những câu chuyện tình bi thương kế tiếp, nơi mà lưỡi câu của Ngô Đồng rơi xuống chính là nơi này.
Dòng nước của Vong Xuyên Hà rất là tĩnh lặng, ở dưới mặt nước không một gợn sóng, nhưng ở sâu bên trong dòng nước lại có một loài cá gọi là Minh Ngạc, một loại cá rất là âm u, nhưng chất thịt lại rất là ngon.
Ở sâu bên trong Vong Xuyên Hà cũng có một vị Thần ngủ say ở đây, thân người đuôi cá, mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt u sầu vô hồn, tay cầm một cái lồng đèn làm bằng ngọc cùng nàng ngủ say, nàng chính là Thần của Vong Xuyên Hà tên gọi là Vong Xuyên.
Vong Xuyên đột ngột tỉnh dậy, nàng cảm nhận được có một thứ gì đó cực kỳ áp bức rơi xuống Vong Xuyên Hà, khiến cho tâm thần của nàng của nàng đau đớn, từ khi nàng sinh ra cho đến nay chưa từng có chuyện này.
"Rốt cuộc thứ đó là thứ gì? Tại sao lại khiến ta đau đầu như vậy?" Vong Xuyên nhìn cái lưỡi câu móc con châu chấu khiến nàng sợ hãi, nàng muốn lại gần xem xét nhưng không dám lại gần, nhưng nó cứ mãi thu hút nàng.
Vong Xuyên Hà chần chừ không có đi đến cái móc câu kia, thì lúc này một con Minh Ngạc ngu ngốc liền bơi tới, cắn lấy móc câu, ăn châu chấu, cuối cùng bị một loại sức mạnh kinh khủng kéo lên, biến mất khỏi Vong Xuyên Hà.
"Thật kinh khủng sức mạnh? Nếu ta mà lại gần sợ sẽ không khác con Minh Ngạc kia!" Vong Xuyên sợ hãi tiếp tục núp sâu dưới mặt nước, sợ rằng thứ kinh khủng đó lại lần nữa xuất hiện.
Ngô Đồng ở trong tửu điếm của mình cùng Tiểu Hắc chơi đùa, vuốt ve bộ lông đen bóng mượt của nó khiến hắn vui vẻ, thì đột nhiên cần câu động đậy, phao chìm xuống mặt nước.
"Haha! Tiểu Hắc hôm nay có cá cắn câu!" Ngô Đồng ngay lập tức hương phấn, kéo mạnh cần câu, đem cá từ dưới mặt nước kéo lên.
Nhưng mà khi cá kéo lên ra khỏi mặt nước, Ngô Đồng mới cảm thấy kỳ lạ, cá mà hắn hôm nay câu được không phải là Cá Diếc ở bên trong Thanh Giang Hà mà hắn hay câu, mà là một con cá khác.
Con cá này vảy xám xịt, cả thân hình của nó cũng xám xịt u ám vô cùng, nhưng lại rất to lớn, đoán một chút cũng phải một hai ký lô chứ không phải ít.
[ Đinh! Phát hiện tuyệt phẩm nguyên liệu nấu ăn! ]
[ Tên: Minh Ngạc.
Phẩm Chất: Tuyệt Phẩm
Giới Thiệu: Một loại cá sinh ra ở Minh Giới, nằm sâu ở bên dưới Vong Xuyên Hà, loại cá có chất thịt cực kỳ tốt, thơm ngon, vô cùng, thích hợp làm món nướng cùng món canh, ăn vào sẽ gia tăng tuổi thọ, tu vi tăng mạnh. ]
"Hả? Hệ thống bây giờ mày còn có công năng đánh giá nguyên liệu nấu ăn? Đúng là tuyệt vời!" Ngô Đồng lúc này vui vẻ, có công năng này sau này nếu như gặp phải nguyên liệu quý hiếm hắn sẽ không bỏ lỡ.
Ở Thanh Giang Hà này mỗi ngày đều có rất thứ trôi dạt đến đây, có lúc là một loại cỏ nào đó, một loại rau kỳ lạ nào đó, thậm chí là còn có sinh vật đ·ã c·hết trôi tới, nhưng lúc đó hắn không biết những thứ đó là gì, cho nên không dám nhặt, cũng không dám ăn bậy ăn bạ, dù sao nơi này cũng là Tu Tiên Giới, hắn là một người phàm, ăn nhầm thảo dược hay thịt có độc liền toi đời.
Bây giờ có hệ thống giúp đỡ, hắn sẽ biết thứ gì nên ăn, thứ gì không nên ăn, thậm chí là còn đánh giá được phẩm chất của nguyên liệu, nêu ra gợi ý nấu món gì thích hợp nhất.
Chỉ là bây giờ Ngô Đồng có chút tò mò, con cá mà hắn câu được gọi là Minh Ngạc, nếu như theo hệ thống đánh giá thì nó không phải là một con cá bình thường, mà là một con cá đến từ Minh Giới ở dưới Vong Xuyên Hà một con sông lớn ở Địa Phủ.
Thanh Giang Hà của hắn làm sao có thể câu được cá này, chẳng lẽ lưỡi câu của hắn rơi xuống mặt nước liền đến được Vong Xuyên Hà sao? Đúng là vô lý.
Có lẽ là do có một vài con cá từ Vong Xuyên Hà bị một số vấn đề nào đó rơi vào Thanh Giang Hà mà thôi, dú sao Thanh Giang Hà cũng là nơi được các Tu Tiên Giả đánh giá là có thể nuôi sống được tất cả mọi sinh vật ở dưới nước.
Cho nên Minh Ngạc tồn tại được cũng không có chuyện gì quá bất ngờ, chỉ là trước nay hắn chỉ câu được mà thôi, hôm nay xem như có lộc ăn, câu được một loại cá quý hiếm của Minh Giới.
"Một con là không đủ? Câu thêm một con Cá Diếc nữa vậy, làm Canh Cá Diếc cũng rất không tệ!" Ngô Đồng không để ý thêm nữa, tiếp tục thả câu.
Lần này lưỡi câu của Ngô Đồng một lần nữa lại xuất hiện ở dưới mặt nước của Vong Xuyên Hà, lưỡi câu cùng châu chấu lại xuất hiện khiến cho Vong Xuyên run rẩy.
"Thứ đó... thứ đáng sợ đó lại tới... nó muốn... ăn ăn... ăn hết Minh Ngạc sao?" Vong Xuyên Hà nhìn lưỡi câu cùng châu chấu mà sợ hãi.
Cá ở Vong Xuyên Hà chưa từng ăn thức ăn bình thường, nó chỉ ăn chấp niệm của những đôi tình nhân nhảy xuống Vong Xuyên Hà chờ đợi người thương.
Chỉ là hôm nay Minh Ngạc lại ăn một con châu chấu, sau đó lại bị cái lưỡi câu kia kéo đi mất tăm mất dạng, cá này chỉ có Diêm Vương đại nhân mới dám ăn, ai lại dám câu trộm cá của Diêm Vương đại nhân, không sợ Diêm Vương đại nhân tức giận sao.
Vong Xuyên có chút sợ hãi lo lắng khi nhắc đến người đứng đầu Minh Giới, người đứng đầu Minh Phủ đứng đầu Địa Phủ cai quản sinh mệnh khắp cả Ngũ Phương Giới.
Trong lúc Vong Xuyên đang suy nghĩ thì lúc này châu chấu lại bị một con Minh Ngạc nuốt vào bụng, lại bị lưỡi câu mắc vào miệng, không có cách nào vùng vẫy, chỉ có thể chịu trận bị người khác kéo đi ra khỏi Vong Xuyên Hà.
"Không được... không được... lỡ như... lỡ như người câu cá muốn bắt cả ta thì sao? Phải đi nói với Diêm Vương đại nhân!" Vong Xuyên vẫn là sợ hãi, ngay lập tức ngoi lên mặt nước, hướng về phía Minh Phủ mà bơi đi.