Năm Ấy Anh Từng Đến

Chương 23: Miếng kim loại



Lúc cả bọn Quan Nam tới bệnh viện, Châu Ngọc Thuý đã đang hấp hối, cả người chị ta cắm đầy dây nhờ, yếu ớt nằm trêи giường cấp cứu, miễn cưỡng gắng gượng nhờ vào máy thở. Nhìn thấy Quan Nam, ánh mắt đã gần rời rạc của chị ta đột nhiên siết lại rồi lập tức giãn ra.

Quan Nam nắm lấy bàn tay chị ta cố sức nâng lên, thuốc độc nồng độ cao đi vào cơ thể đã khiến cơ quan suy kiệt, chị ta gắng gượng được tới lúc này thật sự không dễ dàng.

Châu Ngọc Thuý yếu ớt nức nở, gắng sức rút tay ra khỏi tay Quan Nam, chị ta trợn tròn hai mắt, chỉ ra đằng xá, dùng hết sức nói mấy chữ: “Túi... sổ... sổ sách!”

Nói xong hai chữ cuối, hơi thở chị ta đột nhiên nặng nề, vùng vẫy cơ thể như sắp đứt hơi, máy móc vốn đang chuyển động bình thường đột nhiên kêu lên gấp rút. Các nhân viên y tế lập tức cấp cứu cho Châu Ngọc Thuý nhưng lại không làm sao được. Năm phút sau, Châu Ngọc Thuý như một tim đèn cuối cùng của ngọn đèn dầu đột ngột tắt.

Mười phút sau, bệnh viện chính thức tuyên bố Châu Ngọc Thuý đã tử vong.

Dù đã quen với việc nhìn thấy việc sống chết nhưng vào giây phút Châu Ngọc Thuý được phủ vải trắng, tất cả mọi người có mặt đều im lặng, chuyện này không liên quan đến tình cảm, là lòng kính nể đối với sinh mệnh.

Bước ra từ ICU, Quan Nam lập tức tìm ra túi hành lý Châu Ngọc Thuý bỏ trong phòng bệnh, lúc trước cảnh sát thành phố Dung đã điều tra, bên trong ngoài một túi tiền, hai tấm thẻ ngân hàng, vài bộ quần áo thì không còn gì chứ nói gì đến sổ sách gì đó.

Theo lý thì Châu Ngọc Thuý không phải chết vì bệnh tình nguy kịch, tuy là đã không còn minh mẫn nhưng chị ta biết mình đang đợi cái gì, chắc chắn sẽ không nhầm lẫn món đồ mấu chốt như thế.

Quan Nam lục tới lục lui túi hành lý mấy lần vẫn không được gì, anh tập trung nhớ lại từng câu mà trước đó Châu Ngọc Thuý từng nói, vô ý làm rơi túi tiền xuống đất. Túi vải mềm mại tiếp xúc với đất lại phát ra âm thanh giòn cứng. Anh nhặt lên xem cẩn thận, trong ngăn kín của túi tiền có dấu vết bị may lại, đường may kín kẽ, màu chỉ hệt như màu túi, không để ý rất dễ bỏ qua mất, anh đưa tay nắn, bên trong rõ là có gói thứ gì đó cứng cứng, kϊƈɦ cỡ như tấm thẻ ngân hàng.

Tôn Khải nghi ngờ, kϊƈɦ động hỏi: “Là sổ sách sao?”

“Không giống.”

Quan Nam mượn kéo, cẩn thận cắt đường chỉ, lấy ra một miếng thép cỡ khoảng tấm thẻ ngân hàng. Chất liệu của miếng thép dày hơn thẻ thông thường, bề mặt láng bóng như gương, bên trêи có khắc ba số 793 và hai chữ Khải Thịnh. Điều duy nhất đáng mò mẫm là khi gõ vào bên trong hình như rỗng không.

“Đi thôi, về nhà nghỉ.” Anh im lặng chốc lát, đột nhiên nói.

“Về nhà nghỉ?” Tôn Khải khó hiểu, thấy Quan Nam rất nghiêm túc, nôn nóng hỏi: “Sếp, miếng thép này có vấn đề gì?”

“Bên ngoài nhà nghỉ chúng ta ở hình như chuyên bán khoá an toàn.” Quan Nam nói: “Trước đó tôi có tới, trong đó có loại chìa khoá giống miếng thép này.”

Tôn Khải hơi khó tin: “Cái này là chìa khoá á?” Cậu suy nghĩ rồi bỗng hiểu ra: “Có nghĩa là Châu Ngọc Thuý giấu sổ sách ở một nơi cần dùng miếng thép này để mở.”

“Rất có khả năng, mấy con số trêи đây rất giống số hiệu, ví dụ như số phòng, hoặc là số két sắt.”

“Két sắt ngân hàng sao?”

“Không phải ngân hàng.” Quan Nam chỉ vào chữ trêи miếng kim loại khẳng định: “Là cái nơi được gọi là “Khải Thịnh”. Lần trước tôi có hỏi, loại khoá công năng này có yêu cầu rất cao về độ chế tác, giác cũng rất cao, nếu không phải yêu cầu đặc biệt thì rất ít nhà dùng.”

“Có nghĩa là chúng ta chỉ cần điều tra hướng đi khái quát của chìa khoá này là có thể tra ra được sổ sách mà Châu Ngọc Thuý nói.” Tôn Khải hỏi: “sổ sách không phải là giả sao, sao nhất định phải tìm?”

“Sổ sách là giả, người trong đó là thật.”

Hai người vừa đi vừa nói, ra khỏi cổng bệnh viện, ngồi taxi về tới tiệm khoá. Tiệm khoá cách nhà nghỉ của bọn Quan Nam không quá hai trăm mét, vì là đường phía sau nên người qua lại rất ít, mặt tiền tiệm cũng không rộng, nhắm cũng chỉ khoảng hai mươi mét vuông. Hàng hoá được sắp xếp ngay ngắn, phía trêи đặt bốn năm kiểu, thiết kế khác một trời một vực với các tiệm khoá bày hàng la liệt khác.

Nhân viên trông tiệm đang nghịch điện thoại, thấy có khách thì lập tức bỏ xuống tiếp đón, nhiệt tình hỏi: “Hai anh muốn tuỳ chỉnh khoá ạ?”

Quan Nam không vòng vo với cô, lập tức nói rõ thân phận, chìa tấm kim loại ra hỏi: “Chìa khoá này được làm ở đây sao?”

Cô gái cầm lấy xem kỹ, lại dùng máy móc quét thử rồi đưa lại nói: “Không phải.”

Không phải? Quan Nam nói: “Mấy ngày trước tôi có tới đây xem, lúc đó cô nói loại khoá này là bên cô độc quyền.”

“Đúng, đúng là độc quyền” Mặt cô gái ửng đỏ, hơi mất tự nhiên: “Nhưng mà...” Cô cầm điện thoại gọi điện: “Hai anh cảnh sát xin đợi chút, tôi gọi điện cho cậu tôi, bảo ông ấy đích thân tới xem.”

“Cậu cô?”

“Ông ấy là chủ ở đây, thường ngày toàn là ông ấy đích thân trông tiệm. Chỉ cuối tuần tôi mới tới giúp thôi, không rõ lắm vào tình hình đặc biệt.”

Điện thoại được nhấc máy, cô gái nói hết tần tật tình hình của nhóm Quan Nam cho người bên kia, mười phút sau, một chiếc Mercedes-Benz màu bạc ngừng lại trước cửa tiệm, một người đàn ông mảnh khảnh khoảng năm mươi tuổi nhanh chóng bước tới.

“Chào hai anh cảnh sát” Mặt người đàn ông ửng đỏ, đưa hai tay định bắt tay Quan Nam nhưng hình như thấy không ổn lắm nên lại rút về, chắp tay cung kính: “Tôi là chủ ở đây, tôi tên Lưu Vĩnh Tồn.” Ông ta nghiêng người mời Quan Nam vào sofa trong tiệm: “Mời hai anh ngồi, có việc gì xin cứ hỏi.” Rồi lại dặn dò cô gái: “Bé Mạn, đi rót trà đi con.”

Quan Nam ngồi xuống: “Không cần phiền vậy đầu, chúng tôi hỏi vài câu rồi sẽ đi ngay.”

Lưu Vĩnh Tồn vội phất tay nói: “Không dám, không dám, anh cảnh sát xin cứ nói.”

“Tiệm của chú mở được bao lâu rồi vậy?”

“Cũng lâu rồi.” Lưu Vĩnh Tồn đưa ra hai ngón tay, hơi bùi ngùi: “Tới tháng này là tròn hai mươi năm.”

“Trước giờ vẫn luôn bán loại khoá công năng này sao?”

“Lúc trước bán khoá cửa chống trộm, vài năm trước gặp cơ hội nên mới bán loại này.”

Quan Nam chìa ra miếng kim loại: “Chiếc chìa khóa này có phải chỗ chú bán không?”

Lưu Vĩnh Tồn chỉ nhìn sơ: “Không phải.”

“Không phải?” Quan Nam nhìn sang với ánh mắt sắc bén: “Loại khoá này không phải chỗ chú độc quyền sao?”

“Đúng là sản phẩm độc quyền nhưng đó là bên công xưởng, chúng tôi chỉ bán ra thôi.”

Quan nam chỉ vào cô gái: “Lần trước cô ấy nói cả thành phố Dung, thậm chí cả tỉnh Bình Xuyên chỉ có chỗ này bán.”

“Nó mới tới, không rõ tình hình lắm.” Lưu Vĩnh Tồn cười giả lả: “Anh cảnh sát, các anh đã tới tìm hiểu tình hình thì chắc chắn có liên quan tới vụ án, tôi là công dân tuân thủ pháp luật, nhất định sẽ thành thật khai báo, dù gì thì giúp đỡ cảnh sát phá án là nghĩa vụ trách nhiệm của mỗi công dân mà.”

Nói chuyện quá chặt chẽ cứ khiến người khác thấy giả dối, Quan Nam nghiêm mặt nhìn Lưu Vĩnh Tôn, trong đôi mắt người kia đều là mưu mô tính toán của người làm ăn, có điều nhiều lúc mưu mô quá cũng không tốt. Anh đưa tay kéo ông ta: “Đừng có nói mấy thứ vô dụng này nữa, cứ nói là miếng kim loại này ở đâu tới đi.”

“Xuất xứ cụ thể của miếng kim loại này thì tôi không biết nhưng tôi chắc chắn không phải ở chỗ tôi, vì loại khoá này của chúng tôi không được bán nhiều trong nước, chỉ có ở thành phố lớn tuyến một tuyến hai mới có, ngoài vài thành phố trực thuộc, mỗi tỉnh chỉ có thành phố hạ hạt lớn nhất mới có, công xưởng quy định như thế ngoài phí tham gia với hợp đồng ký kết, còn là vì loại khoá này là khoá được tuỳ chỉnh, thường thì khách có yêu cầu xưởng mới làm, chìa khoá dự phòng cũng chỉ có một chiếc, nếu hư hoặc mất thì cần chính khách tới đưa căn cước mới được làm cái mới.”

“Nói vậy thì loại khoá này không chỉ mắc đến kỳ quặc mà còn phiền chết được.” Tôn Khải nghe ông ta chém quá hư cấu, không tin lắm, hỏi thẳng: “Số lượng tiêu thụ như thế nào?”

Nói đến lượng tiêu thụ, mặt Lưu Vĩnh Hạo có chút đắc ý: “Nếu nói số lượng thì tôi quả thật không dám sơ suất, hai anh đều là người hiểu chuyện, loại khoá này nhắm vào một nhóm khách nhỏ nhưng người có thể dùng loại này phần lớn đều không quan tâm đến tiền bạc, tôi nói thế chắc hai anh cũng hiểu?”

“Ông chủ Lưu nói rất tường tận.”

“Ngoài tiệm trời đầy nắng, chiếc xe sang bên ngoài rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, Quan Nam bật cười nói: “Có thể cho chúng tôi thông tin của nhà xưởng không?”

“Không vấn đề gì.” Lưu Vĩnh Tồn nói rồi đứng dậy, ra sau tiệm lục tìm một lúc, lấy ra một tấm danh thϊế͙p͙ đưa cho Quan Nam: “Đây là cách thức liên hệ với giám đốc tiêu thụ của bọn họ, hai anh còn cần biết thêm gì cứ việc liên hệ.”

Doanh nghiệp khoá Côn Bằng, Hoàng Thái Trân, trêи tấm danh thϊế͙p͙ ngoài tên, số điện thoại và chức vị thì không còn thông tin gì khác có ích. Lưu Vĩnh Tồn cũng nhìn ra Quan Nam đang nghi ngờ, tới máy tính sau quầy in ra một tờ A4: “Đây là địa chỉ cụ thể của họ, bình thường chúng tôi thu nhận hàng đều dùng cái này.”

Quan Nam cất đồ đạc rồi đứng dậy:“Cảm ơn ông chủ Lưu đã hợp tác, chúng tôi đi trước, nếu cần sẽ lại làm phiền.”

“Hoan nghênh bất cứ lúc nào, dù không có án cũng hoan nghênh hai anh tới.” Lưu Vĩnh Tôn vui vẻ, nhiệt tình tiễn hai người ra cửa.

Ra khỏi tiệm khoá, Tôn Khải hỏi: “Đội trưởng Quan, anh thấy Lưu Vĩnh Tồn có lừa chúng ta không? Sao em cứ thấy người này không thành thật.”

“Làm ăn được thế này đều không thành thật gì mấy” Quan Nam châm một điếu thuốc, mặt khuất sau làn khói, lông mày giãn ra: “Ông ta sẽ không nói dối đâu, không cần thiết.”

“Vậy giờ chúng ta làm gì? Liên hệ với bên Quảng Đông sao?”

“Cậu gọi qua đó hỏi thử đi, báo cho Triệu Lôi nữa, chúng ta lập tức về Gia Lăng, Châu Ngọc Thuý sẽ không đi quá xa đâu, nếu đã không có ở thành phố Dung, tôi nghi ngờ cái khoá này nằm bên Gia Lăng.