Năm Ấy Anh Từng Đến

Chương 4: Tông xe



Tổng bộ ngân hàng thành phố Gia Lăng được đặt trêи đoạn đường phồn hoa nhất của trung tâm thành phố Gia Lăng, nằm giữa các toà cao tầng san sát nhau, trêи tầng thượng có đặt logo cực lớn trông rất bắt mắt.

Cả ba đi thẳng đến phòng tiếp đón theo sự hướng dẫn của thư ký, Giang Hàng đã đợi sẵn ở đó, vừa nhìn thấy ba người đã vội vã đi tới đón.

"Cậu Quan, hân hạnh hân hạnh, xin mời sang bên này." Giang Hàng lịch sự đưa tay chỉ hướng, dẫn ba người đến chỗ ngồi, chỉ vào hai người đối diện, lần lượt giới thiệu: "Xin giới thiệu, vị này là Chủ tịch Lưu của chi nhánh khu Đông Lí, ông Lưu Nhân Minh, vị đây là Lý Mi, công tác với bên Duệ Dực là do cô ấy quản lí, các vị có vấn đề gì cứ việc hỏi."

Quan Nam gật đầu cười nhạt: "Có các vị lãnh đạo ở đây tôi sợ cô Lý sẽ hồi hợp, có thể mời các vị tạm thời lánh mặt được không?"

Nụ cười trêи mặt Giang Hàng đông lại rồi lại lập tức giãn ra, cười xoà nói: "Tất nhiên, tất nhiên rồi, mời các vị cứ tự nhiên." Nói xong liền đưa theo những người khác rời đi.

Quan Nam nhìn Giang Hàng cẩn thận chu đáo đóng cửa phòng họp lại, vô thức nhướng mày. Ấn tượng của anh về vị Phó Chủ tịch Giang này không được tốt lắm, tuy đa số những người lên được đến vị trí này đều khôn khéo cẩn mật, chu toàn mọi mặt nhưng anh cứ cảm thấy trong mắt người này có gì đó gian trá, không hề ăn rơ với sự nhiệt tình hoà nhã trêи mặt.

Có điều giờ vẫn chưa là lúc để ý những chuyện này, Quan Nam ngồi ở đối diện Lý Mi, anh hỏi thẳng: "Cô Lý làm việc ở ngân hàng thành phố Gia Lăng được bao lâu rồi?"

Lý Mi nhìn Quan Nam, nở nụ cười có chút nghề nghiệp hoá: "Gần mười năm rồi."

Quan Nam: "Làm suốt ở chi nhánh Đông Lí sao? Những chức vụ khác thì sao?"

Lý Mi: "Vâng, nhưng tận bốn năm trước tôi mới bắt đầu làm liên kết doanh nghiệp."

Quan Nam: "Từ lúc chí nhận chức, dòng tiền ở ngân hàng của Duệ Dực vẫn luôn nhiều vậy sao?"

Lý Mi ngẫm nghĩ rồi nói: "Lúc trước cũng nhiều nhưng hai năm nay tăng nhanh chóng hơn nữa."

Việc này lại trùng khớp với tình huống đã điều tra được, Quan Nam vẫn không thay đổi sắc mặt, tiếp tục hỏi: "Người phụ trách doanh nghiệp ngân hàng bên Duệ Dực là ai?"

Lý Mi: "Là giám đốc tài chính của họ."

Quan Nam: "Tên là gì?"

Lý Mi: "Vương Phục Vinh."

Quan Nam: "Cô có thân với anh ta không?"

Lý Mi thừ người một chốc, ánh mắt rõ có chút muốn tránh né: "Cũng không gọi là thân, đều toàn tiếp xúc qua công việc."

Quan Nam quan sát nét mặt của Lý Mi, không hỏi tới mà chuyển chủ đề: "Duệ Dực luôn có thói quen gửi tiền mặt sao?"

Lý Mi: "Thường thì đều chuyển khoản, lâu lâu giao dịch lượng lớn tiền mặt thì đều là khách hàng yêu cầu." Cô ta nói xong như nhớ tới được gì, hai vai căng cứng, cười cười không tự nhiên: "Có lần tôi thắc mắc nên hỏi đại."

Quan Nam ậm ừ hỏi: "Nhiều tiền như vậy, bọn họ tự mang tới sao?"

Lý Mi: "Họ có thoả thuận với ngân hàng, mỗi lần như vậy chúng tôi sẽ cho xe bọc thép đến lấy, bên này kiểm kê rồi đưa đến kho bạc trung tâm."

Quan Nam: "Lúc cô kiểm kê không phát hiện gì khác thường sao?"

Lý Mi: "Không có, lúc đó tôi dùng máy dò tiền rà mấy lần, không có chút vấn đề gì."

Quan Nam nghiêng đầu xem ghi chép, lướt quá khuôn mặt nghiêm túc của Lý Mi rồi lại ngẩng đầu cười nói: "Được rồi, cô Lý, chúng tôi hỏi xong rồi, cô về nghỉ ngơi trước đi." Anh ngừng lại một lúc rồi lại nói: "Cận Nhiễm, cô đưa cô Lý đi, tiện thể mời Chủ tịch Lưu vào đây."

Lý Mi đứng dậy, muốn nói gì nhưng lại thôi

Quan Nam hỏi: "Cô Lý vẫn còn gì muốn hỏi sao?"

Lý Mi lắc đầu, có hơi do dự theo sau Lâm Cận Nhiễm đi ra ngoài.

Lúc nói chuyện với Lưu Nhân Minh xong thì trời đã tối, Giang Hàng một mực muốn giữ ba người lại dùng bữa, Quan Nam lại tìm cớ từ chối.

Quanh co thăm dò cả buổi chiều, ba người mệt mỏi rã rời. Bước ra khỏi toà nhà ngân hàng thành phố, La Viễn nói: "Đám người của cái ngân hàng này ai nấy đều tai quái, đặc biệt là ông Phó Chủ tịch Giang, im im ngấm ngấm muốn đổ tội cho người khác."

Quan Nam: "Cậu cũng thấy được rồi đấy."

La Viễn cười: "Thằng chả lúc sau cũng bị anh giả điên ép cho sốt ruột rồi, hết điềm tỉnh nổi."

"Còn phải cảm ơn cậu hợp tác đấy." Quan Nam hơi nhướng mày, nghiêm túc nói: "Dã tâm của Giang Hàng rất lớn, cũng cực kỳ coi trọng danh tiếng của mình, nếu không phải giả vờ thì thông thường loại người này sẽ không nhúng tay vào cái chuyện rõ ràng phải đánh cược mình vào như vậy, nhưng mà ông ta tích cực muốn kéo Vương Mạnh vào tới vậy, chúng ta cứ sợ gì mà không lần xem giới hạn của ông ta tới đâu."

La Viễn gật đầu, Lâm Cận Nhiễm nói: "Đội trưởng Quan, anh cảm thấy Lý Mi có gì đáng nghi không?"

Quan Nam: "Cô ta đang giấu gì đó, như là muốn bao che, lại như cân nhắc lợi hại, với lý lịch của cô ta mà đứng ở quầy ngân hàng mười năm không hề thăng tiến, không phải không có chí cầu tiến thì là năng lực có giới hạn, lúc về điều tra kỹ hồ sơ cá nhân của cô ta, đặc biệt là những mối quan hệ ngoài công việc, nói không chừng sẽ có điểm đột phá."

"Em hiểu rồi." Lâm Cận Nhiễm hiểu ý nở nụ cười: "Đội trưởng Quan, thì ra ban nãy anh cố tình nói chuyện trêи trời dưới đất với Lưu Nhân Minh để câu giờ gạt Lý Mi sao?"

Quan Nam: "Cũng không chỉ có vậy, dù là đi đúng trình tự hay là nghi ngờ thì cũng phải nói chuyện với ông ta thôi mà."

La Viễn đưa tay gác lên vai Lâm Cận Nhiễm, mặt dày cười nói: "Này, qua hôm nay tôi thấy cái danh hiệu "Ảnh đế Cục Gia Lăng" của Triệu Lôi phải đổi chủ rồi, cái diễn xuất của cậu ta quả là múa rìu qua mắt thợ với đội trưởng Quan, bài trừ tình nghi thôi mà nói được từ Đông sang Tây, câu chữ không chỉ có mục đích rõ ràng mà biểu hiện còn cao thâm khó đoán."

Gã vừa nói vừa lộ ra vẻ nể phục: "Chỉ là không ngờ anh lại là dân trong ngành này, tôi thấy cái tên Lưu Nhân Minh kia muốn đào hầm nhà lên cho chúng ta xem luôn tới nơi rồi."

"Cái gì mà dân trong ngành, chẳng qua chỉ là dân nghiệp dư biết được sơ sơ kiến thức chuyên môn, dùng đại chút hiểu biết nông cạn thôi." Quan Nam lấy hộp thuốc ra, chìa cho La Viễn một điếu, quơ tay nói: "Khoan nói tới vụ án đã, Cận Nhiễm, gọi điện cho Triệu Lôi hỏi xem mọi chuyện xử lý sao rồi."

Lâm Cận Nhiễm vừa mới gọi tới, còn chưa mở miệng, Triệu Lôi đã gào thét nói năng lộn xộn ở đầu dây bên kia: "Chị Nhiễm, con mẹ nó, tôi... tôi... con mẹ nó hôm nay tôi gặp trúng con... con... con điên!"

Không biết đã trải qua khoảnh khắc quá kinh ngạc hay là quá kinh dị, Triệu Lôi trước giờ lắm mồm lại bị chọc cho ngập ngừng ấp úng, diễn đạt cả buổi trời vẫn không truyền đạt được ý muốn nói.

Lâm Cận Nhiễm vừa hơi cáu, y đã giành nói trước: "Gặp mặt rồi kể, tôi thấy mọi người rồi!"

Lâm Cận Nhiễm bỏ điện thoại lại vào túi, ngẩng đầu đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu trắng thẳng hướng ba người chạy tới, vững vàng ngừng lại trước mặt.

Triệu Lôi bước từ trêи xe xuống, mặt mũi đỏ au, giọng nói run run phấn khích: "Má ơi, không ngờ trong cuộc đời này tôi có thể lái được chiếc xe tốt thế này, đúng là ông bà phù hộ độ trì!"

Ba người nhìn kỹ chiếc xe, là một chiếc Porsche 918, chả trách cậu chàng kϊƈɦ động đến thế.

Lâm Cận Nhiễm đảo mắt, sỉ nhục: "Dữ chưa, được nữ đại gia đui mù nào để mắt tới vậy? Hai tiếng đồng hồ là kiếm được một con xe xịn rồi?"

"Này, cô nói năng kiểu gì đấy, cái kiểu như tôi thì nữ đại gia nào có đui mù thì cũng không thèm để ý tới" Triệu Lôi chỉ ba ngón tay thề thốt: "Dù có thật sự để ý tới tôi cũng chỉ bán nghệ không bán thân, tôi phải trung thành với Đảng, trung thành với nhân dân, trung thành với bạn gái tôi."

Lâm Cận Nhiễm cười giễu cợt: "Để giành câu này về nói với Hà Tiếu đi."

Quan Nam nói: "Bớt nhiều chuyện đi, rốt cuộc có chuyện gì?"

Triệu Lôi vừa nghe thấy liền bất động, vò đầu bứt tai, bất lực nói: "Đội trưởng Quan, người ta lái xe anh đi rồi."

Quan Nam: "..."

Triệu Lôi nhìn vẻ mặt của anh, vội vã giải thích: "Cũng không phải là lái đi, lúc mà mọi người đi rồi ấy, cái xe quẹt trúng xe mình lại quay lại, còn đưa theo xe kéo quay lại." Cậu vừa nói vừa chỉ vào con xe đắt đỏ trước mặt: "Chủ xe xuống xe xong nhét thẳng chìa khoá xe với một tấm danh thϊế͙p͙ cho em, bảo là cô ta chịu trách nhiệm sửa xe, bảo em lái tạm chiếc này mấy ngày, vài bữa gọi điện thoại đổi lại với cô ta là được."

Quan Nam: "Rồi sau đó chú lái xe qua đây?"

Triệu Lôi: "Dạ."

Cả ba người: "???..."

Quan Nam: "Được thôi, mấy ngày này chú cứ lái trước đi, vài bữa gọi điện đổi lại với cô ta."

"..."

Đây rốt cuộc là xe của ai? Triệu Lôi nuốt nước miếng, nặng nề thở dài, đưa danh thϊế͙p͙ và chìa khoá xe cho Quan Nam: "Em cũng muốn lái nhưng mà không có cái phước phần này, trước khi đi chủ xe có nói chiếc xe này của cô ta không có quý báu gì, đụng chạm sứt mẻ gì thì tự chịu trách nhiệm, với lại... nói chủ xe đích thân liên lạc với cô ta."

Quan Nam đón lấy tấm danh thϊế͙p͙, đây đúng là một tấm "danh thϊế͙p͙", ngoài tên với số điện thoại ra không còn bất cứ một thông tin nào khác. Anh dùng hai ngón tay kẹp lấy tấm danh thϊế͙p͙ cứng cáp dày dặn, vẻ mặt hơi do dự.

Hứa Dữu.

Một cái tên chưa nghe thấy bao giờ, sao lại có cảm giác thân thuộc kỳ lạ?

Anh hỏi Triệu Lôi: "Chủ xe trông như thế nào?"

Triệu Lôi: "Nữ, vóc dáng cỡ như Cận Nhiễm, da rất trắng, trông khá là... khá là xinh đẹp."

Lâm Cận Nhiễm thay đổi tâm trạng, chưa đợi Triệu Lôi nói hết, mặt mũi đã trắng bệt: "Sao cô ta biết xe không phải của cậu?"

"Chắc tại thấy hình tượng của em không có ăn khớp với xe của đội trưởng Quan." Triệu Lôi nói xong mắt lại loé lên, đang mặt mày ủ rũ lại trở nên hào hứng: "Còn không là lúc quẹt xe đã nhìn thoáng qua được đội trưởng Quan, ngỡ là người do duyên trời sắp đặt, mừng rỡ khôn cùng lập lời thề tại chỗ không gả cho ai ngoài chàng, trông mong chạy đến muốn làm quen ai ngờ nhìn thấy em, chỉ dành để lại xe sang làm tín vật."

"Anh bớt lắm mồm đi, tôi còn không rành anh quá, thấy xe sang là chắc tới họ mình cũng quên mất, mơ mơ màng màng lái về, cũng không biết sợ đem phiền phức tới cho sếp."

"Tôi có quên đâu, tôi họ Triệu mà."

"..." Lâm Cận Nhiễm muốn giết chết cái tên lắm mồm sợ cuộc đời quá đỗi bình yên này cho rồi.

Triệu Lôi hí ha hí hửng, thấy Lâm Cận Nhiễm thay đổi sắc mặt lại vội vàng dịu lại hỏi Quan Nam: "Sếp, giờ làm sao?"

Quan Nam lại không hề có chút ngượng nghịu, anh bỏ tờ danh thϊế͙p͙ vào ví tiền, thẳng thừng kéo cửa xe ra ngồi vào: "Đã tới rồi thì an tâm ở lại, đi, kiếm chỗ ăn."

Chiếc xe vụt đi trong màn đêm, Quan Nam mở nhạc trong xe, là một khúc dương cầm không rõ tên, anh nhè nhẹ nhúc nhích cái cổ đã hơi đơ cứng, thở dài khó đoán, ngày hôm nay cũng đặc sắc thật.