Nhờ vào danh tiếng cảu Trần Thanh Bình và ý nghĩa thực hiện văn hoá của triển lãm lần này mà đợt khai mạc rất thành công, không chỉ có những người đam mê yêu thích nghệ thuật tranh đến tham quan chiêm ngưỡng mà những gương mặt có chút tiếng tăm trong giới nghệ thuật cũng đều đến.
Triển lãm Nghệ thuật không giống với những triển lãm khác, khách tham quan không cần phải được tiếp đón quá đặc với các lễ nghi rườm rà, thêm vào công tác chuẩn bị đã rất tốt nên buổi triển lãm hiện tại không cần Hứa Dữu phải nhọc công, chuyện duy nhất cần làm là giới thiệu Quan Nam với tư cách bạn trai cho người cần quen biết.
Cái gọi là xem người thì ra là như thế.
Có quá nhiều ánh mắt soi xét, Quan Nam có hơi mất tự nhiên, thấp giọng hỏi Hứa Dữu: “Hình như họ đều rất ngạc nhiên về nghề nghiệp của anh.”
Hứa Dữu nhìn anh cười, thong thả bảo: “Không phải do anh đâu, là vì cuối cùng em cũng có đối tượng có thể kết hôn nên họ mới tò mò.”
Kết hôn? Quan Nam ngạc nhiên tột độ, vừa mới bắt đầu mà cô đã xác nhận có thể giao phó mình cho anh rồi sao? Anh nghiến răng, tuy là cũng vô số lần hay âm thầm nghĩ tới tương lai của họ nhưng cũng không dám dễ dàng chạm tới hai chữ này. Không phải là do không hoàn toàn chân thành trong mối tình này, chỉ là không dám mơ mộng quá xa xôi.
“Hình như anh cũng rất ngạc nhiên hả?” Anh không nói gì, cô càng cười tươi hơn.
“Xin lỗi, Hứa Dữu, anh...” Quan Nam muốn độn thổ cho xong, hôm qua sao anh lại hẹn cô đi cơ chứ.
“Sao lại xin lỗi?” Cứ như không hiểu sao anh lại đột nhiên lúng túng, ánh mắt cô sáng ngời nhìn chằm chằm vào anh.
Quan Nam lại không dám nhìn cô, anh hơi tránh mắt, do dự nói: “Sớm biết vậy anh đã ăn mặc chỉn chu thêm chút rồi.”
“Anh là anh thôi, không cần nghe theo cái nhìn của người khác.” Tay trái Hứa Dữu đặt vào lòng bàn tay anh, hai người nắm tay nhau ấm áp: “Nghe theo em là được, bộ vest này rất hợp với anh.”
“Nhờ em chọn khéo cả.” Rõ ràng là có tâm hơn cái người mua đại một lúc một hộp son.
Đôi lúc sẽ có người tới chào hỏi, hai người không dám tán chuyện quá “trắng trợn”, đa phần đều đứng ngang nhau, Quan Nam hơi nghiêng đầu là sẽ thấy được sóng mũi thẳng tắp tinh tế, môi cong tự nhiên, đường nét chiếc cằm hết sức đẹp đẽ của Hứa Dữu.
Lòng anh dâng lên cảm giác ấm áp, thì ra cảm giác “có vợ thế này thì chồng còn mong gì nữa” là như thế này.
“Hay tối nay mình đừng đi Thạch Tố Thất nữa.” Quan Nam siết chặt tay Hứa Dữu, dù cuối cùng cô có thể trở thành vợ anh hay không thì cô cũng đều nên tránh xa vũng lầy này: “Lần trước nấu ăn còn chưa ăn được, hôm nay đúng lúc rảnh, anh nấu lại cho em ăn.”
Thay đổi kế hoạch gấp rút cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi nhưng anh lại cực kỳ nghiêm túc, đặc biệt là đôi mắt sâu lắng kia cũng không giống ngày thường, cứ như đang mong đợi gì đó. Hứa Dữu lập tức hiểu được anh đang nghĩ gì, cũng không vạch trần anh, chỉ dịu dàng nghe theo: “Cũng được.”
“Em muốn ăn gì?”
“Muốn...”
Còn chưa dứt lời, nụ cười trêи mặt Hứa Dữu bỗng đậm thêm, cô bước tới mấy bước, giọng nói có chút cười nhạo: “Phòng Triển lãm hôm nay nổi gió rồi sao? Không ngờ lại gặp được giám đốc Hạ.”
“Chắc là nổi gió Nam rồi ấy.”
Quan Nam nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn thấy một người đàn ông cao gầy mảnh khảnh, cười rạng rỡ đi tới. Chỉ vừa nhìn anh đã biết đây là ai.
Hạ Thiếu Thành, quản lý của Lý Quân Thâm kiêm người cầm lái thực tế của tập đoàn tài chính Lý thị.
Dựa vào tình báo của Từ Trọng, Hạ Thiếu Thành năm nay ba mươi ba tuổi, tốt nghiệp ngành kinh tế đại học Hồng Kông, vừa tốt nghiệp đã vào nhận chức ở công ty con của nhà họ Lý, dần dần trở thành cánh tay đắc lực của Lý Tể Đình, bố của Lý Quân Thâm. Ba năm trước, Lý Tể Đình mất vì tai nạn xe, trước khi chết không chỉ giao Lý Quân Thâm cho Hạ Thiếu Thành chăm sóc, mà còn giao tất cả quyền quản lí sản nghiệp vào tay Hạ Thiếu Thành.
Kết quả này trong mắt người nhà họ Lý hay là người ngoài đều hết sức bất thường, khó mà tưởng tượng nổi.
Cứ cho là Lý Tể Đình có tin tưởng Hạ Thiếu Thành cách mấy, cứ cho là Hạ Thiếu Thành có năng lực cao thì dù gì y vẫn là người ngoại tộc. Ông nội Lý Quân Thâm vẫn còn sống, Lý Tể Đình vẫn còn ba người anh em ruột thịt, ai cũng đều muốn được một phần trong mớ tài sản to lớn mà ông ta để lại, thế nhưng không ai có thể lấy được một đồng.
Trong lúc hai bên tranh chấp gay gắt nhất, mẹ của Lý Quân Thâm là Tô Huệ đã đứng sau lưng Hạ Thiếu Thành, kết cục dứt khoát được giải quyết, vì ai cũng biết năm đó Lý Tể Đình trắng tay lập nghiệp, ngoài năng lực của bản thân thì một phần rất lớn là nhờ vào vai vế và tài chính của nhà họ Tô.
Ván cờ không còn khả năng lật ngược bàn thắng nhưng mọi suy đoán lại được dấy lên. Đầu tiên là Lý Tể Đình liên tiếp cất nhắc Hạ Thiếu Thành, bên ngoài lại đồn Hạ Thiếu Thành là con ngoài giá thú của Lý Tể Đình, thêm phần có vẻ ngoài khá giống với Lý Quân Thâm nên tin đồn càng nhiều thêm. Lời bịa đặt xuất hiện quá nhiều, đương nhiên rồi cũng đến tai Tô Huệ, thế nhưng bà ta không hề tỏ bất cứ thái độ gì với chuyện này. Người ngoài nghĩ là do bà ta quá buồn bã tức giận, dự đoán rằng bà ta sẽ diễn một tuồng ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người. Sau đó, bên ngoài lại đồn đại rằng thì ra hình như Hạ Thiếu Thành và Lý Quân Thâm đã theo Tô Huệ...
Quan Nam không có hứng thú với mấy tin tạp nham giới nhà giàu này, anh chỉ nhìn ra được một điều trong đó, một điều quan trọng nhất.
Nhà họ Lý bây giờ đều do Hạ Thiếu Thành quyết định!
Hạ Thiếu Thành không chút chùn bước, y đi tới trước, nho nhã chìa tay, Hứa Dữu chạm nhẹ vào lòng bàn tay của y, trở nên vui vẻ: “Tới từ bao giờ đấy?”
“Vừa xuống máy bay thì tới ngay, trông đứng đắn đàng hoàng chứ?” Hạ Thiếu Thành cười thoải mái, không hề có chút dáng vẻ làm bộ làm tịch nghiêm chỉnh chín chắn như tin tức nói.
“Cũng được đấy.”
“Chỉ được thôi hả?” Hạ Thiếu Thành nhướng mày cường điệu, y lịch sự lướt nhìn sang Quan Nam, lịch sự gật đầu rồi lại quay sang Hứa Dữu: “Tối mai Quân Thâm có hoà nhạc, anh chuồn từ buổi bán vé ra đấy, tối mà về không kịp thằng nhóc đó lại nổi đoá.”
Hứa Dữu phì cười: “Mỗi lần Quân Thâm nổi đoá là lại không quan tâm gì cũng không nói năng gì, có ảnh hưởng gì tới anh đâu, dù lúc vui cũng năm ba ngày cậu ấy mới nói với anh một câu.” Khuôn mặt cô bắt đầu có vài nét ngạo mạn gần gũi: “Hôm trước em nói rồi, anh không tới cũng được, miễn sao tới lúc đó đừng có trách em giấu anh là được.”
“Hời...” Hạ Thiếu Thành thở dài: “Anh ăn gì mà hên vậy nè, em với Quân Thâm khó hầu ngang ngửa nhau.”
“Cảm ơn quá khen, trừ cổ cầm ra thì coi như em vẫn còn thứ khác mạnh hơn Quân Thâm.”
“...” Hạ Thiếu Thành suýt trợn trắng.
Nhìn hai người tự nhiên dí dỏm pha trò, Quan Nam hơi bất ngờ, Hứa Dữu trước giờ chỉ trò chuyện xã giao với khách, lịch sự nhưng có khoảng cách, ngoại trừ lúc trước mặt anh thì chưa từng thấy cô cười đùa nồng nhiệt với ai bao giờ.
Nghe nói thì có vẻ là đặc biệt gọi tới sao? Vậy quan hệ của hai người chắc là rất gần gũi?
Quan Nam thấp thỏm lo lắng, ông trời thật sự không muốn anh sống yên hay sao? Một tên Lý Quảng Xuyên không mặn không nhạt cũng đã đành, còn tên Hạ Thiếu Thành này...
Hứa Dữu hoàn toàn không nhận ra anh đang thay đổi trong lòng, kéo anh đến trước mặt Hạ Thiếu Thành, tuyên bố thân phận của anh với mức độ thân thiết vừa phải: “Đây là Quan Nam, em đang kiểm tra vị hôn phu này đây.”
Quan Nam chỉ có thể thở dài trong lòng lần nữa với cái cách xưng hô này.
Hạ Thiếu Thành nhìn sang Quan Nam lần nữa, bất ngờ và kinh ngạc xen lẫn trong ánh mắt, sau đó thậm chí còn hơn cả vậy, sóng nước dường như cuộn trào, không chỉ vì vị trí của người này trong lòng Hứa Dữu mà còn vì cảm giác quen thuộc khó nói nên lời.
Nhưng y rất nhanh chống khống chế được, sắc mặt tự nhiên chìa tay ra: “Cô em gái này của tôi trước giờ đều không nói đùa.” Hai người bắt tay nhau, đến góc môi cũng được y điều khiển vừa đẹp: “Không qua được bài kiểm tra, kết quả sẽ rất tàn khốc.”
Thật ra là quan hệ hế nào cũng không quan trọng, Quan Nam nghĩ người mới là quan trọng.
Tay Hạ Thiếu Thành này không phải người bình thường, bình thường ở đây không phải chỉ vai vế của y mà là dù bỏ đi cái kinh nghiệm truyền kỳ trêи thì vẫn thấy rõ điểm nổi bật. Y rất cao, trông vai rộng eo hẹp có vẻ rất gầy nhưng Quan Nam chắc chắn dưới lớp quần áo chỉn chu kia là một cơ thể rắn chắc. Đấy không phải luyện tập có được mà là dựa vào huấn luyện có quy luật với cường độ cao và kinh nghiệm thực chiến nhiều năm, giống như anh vậy.
Không có lấy một nếp nhăm, bộ vest có khí chất nhàn nhã có thể gói lấy vẻ đặc biệt này nhưng ánh mắt thì không, nhã nhặn đan xen thăm dò, tinh tế gọn gẽ, sức mạnh dồi dào ấy như bỗng chốc có thể dâng trào.
Thế nhưng lại không phải khí chất thù địch bị biển hoa anh túc nhuộm lấy ở Tam Giác Vàng mà là...
Quan Nam nhớ lại buổi diễn thực chiến việt dã ở Trường Cảnh sát nhiều năm trước, sự hết lòng hết sức mấy ngày mấy đêm như lại dâng lên, thử thách thể lực cá nhân và hợp tác tập thể, khi đó trong mắt mỗi người ngoài nỗi mệt nhọc khó giấu thì càng đầy kiên quyết và hào hùng cùng hoài nghi về kết quả chưa được biết.
Sự hoài nghi này chạm đến lòng bàn tay hai người rồi dâng lên cao nhất.
Lòng bàn tay họ hoàn toàn trùng khớp, bao gồm cả ngón tay, phần trước lòng bàn tay, thậm chí cả gan bàn tay, cứ nhữ được điêu khắc lên, từng đường từng nét, hoàn mỹ rõ ràng.
Đây là một bàn tay cầm súng! Hơn nữa thời gian còn không ngắn!
Hạ Thiếu Thành cũng giật mình không kém gì Quan Nam, cảnh sát trong nước trừ khi trong Đồn có việc thì rất ít khi được phát súng, một cảnh sát bình thường sao có thể thế này?
Y vẫn giữ nguyên nụ cười nhã nhặn trêи mặt, lòng lại thầm tính toán rất nhanh. Da dẻ của người đàn ông đối diện không phải là trắng lắm nhưng rất đẹp, nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy như da dẻ mịn màng. Thế nhưng đó chỉ tuyệt đối là khi sơ suất nhìn thoáng qua mà thôi, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra vóc dáng anh thẳng tắp như cây tùng, thân dưới vững vàng, eo lưng như dựng bằng gang thép, ánh mắt tuy hiền hoà nhưng cực kỳ sắc bén, lúc im lặng trong như con báo có thể hành động bất cứ lúc nào.
Kinh hồn bạt vía!
Hạ Thiếu Thành rất giỏi khống chế biểu cảm, mười năm gió tanh mưa máu, vui buồn không thể hiện ra mặt đã là tố chất cơ bản, cũng là hành vi nghề nghiệp.
Y mỉm cười nhìn người đối diện, niềm vui và mong đợi đan xen trong mắt, thể hiện hoàn mỹ hình tượng người anh trai.
“Tôi biết.” Quan Nam cũng nở nụ cười, chút thật giả lẫn chút thăm dò: “Tôi rất có niềm tin.”
Hai người này làm bộ làm tịch cứ như nguyên thủ quốc gia đang gặp mặt nhau, Hứa Dữu cười nói: “Hình như hai người trang trọng quá mức rồi đó.”
Hạ Thiếu Thành nhướng mày, hơi chê bai: “Không trang trọng sao thể hiện đủ tôn trọng chứ?”
“Vậy hả?” Hứa Dữu không quan tâm, khoác hờ cánh tay Quan Nam, nhích tới gần anh một chút, thành thật không giấu giếm: “Anh Thiếu Thành là ngôn quan tái thế, lảm nhảm một hồi dễ chết người lắm, anh đừng có học theo.”
Dáng vẻ nũng nịu của cô khiến Quan Nam tan nát, anh dịu dàng trả lời: “Được.”
“Hơ, đúng là em gái lấy chồng như bát nước đổ đi, lòng nguội lạnh ghê!”
Ánh mắt cô nhìn anh không nồng nhiệt rõ lắm nhưng lại trong suốt như sao trêи trời, Hạ Thiếu Thành bỗng thấy nhói lên trong lòng, đau đớn mà yên tâm vui vẻ, nếu cô thật sự có thể thoát ra được thì tất nhiên là tốt nhất.
Chỉ là người này cần phải quan sát trước đã! Y nghĩ như thế, lòng khó tránh lại thấy chán ghét, không nói đến tình cảm không dám nghĩ cũng không thể thành sự thật kia thì y đã hứa với người đó sẽ toàn tâm bảo vệ cô vào lúc người ấy không ở đây, tuyệt nhiên sẽ không để cô lại khổ sở như năm đó.
Hạ Thiếu Thành hơi che lấy mắt, liên tiếp thở dài: “Ba cái chuyện ngào đường hai người để về nhà rồi hãy làm có được không, phải nghĩ tới tâm trạng của ông anh độc thân này chứ!”
“Ha! Ông anh muốn thành gia lập thất rồi hả? Vậy chắc em phải nói với dì Tô một tiếng, để dì ấy lo thu xếp giúp anh.” Hứa Dữu phá đám: “Lần trước cái cô kia tên gì ấy nhỉ? Trông xinh quá trời, cũng nhiệt tình nữa, sao mà lại làm anh sợ tới chạy thẳng từ Mỹ về nước. Không lẽ... có ẩn tình hả?”
“...” Nhắc lại trải nghiệm đó, Hạ Thiếu Thành trông như vừa đớp phải ruồi: “Không có.”
“Nhất định là có.”
“...” Hạ Thiếu Thành bất lực chỉ đành đổi chủ đề: “Sắp trưa rồi, trưởng phòng Hứa đã chuẩn bị cơm trưa chưa? Anh chạy vội đến đấy, chịu đói không nổi đâu.”
“Giám đốc Hạ muốn ăn gì ạ?”
“Đi Thạch Tố Thất đi, lâu rồi không đi cũng nhớ ghê.”
Trùng hợp vậy sao? Hứa Dữu nhìn sang Quan Nam rồi lại nhìn Hạ Thiếu Thành, gian trá cười: “Tuỳ ý quý khách.”