Bị hai người đàn ông dáng người cao lớn và thô kệch đứng ở trước mặt, ở đỉnh đầu cô ta có ánh sáng chiếu vào, cuối cùng Hà Du cũng hiểu thế nào là sợ hãi.
Đặc biệt người tới sau này, cơ bắp đã làm căng quần áo, không có cảm xúc nào trên mặt giống như anh chỉ cần giơ tay lên không trung là có thể bóp chết cô ta.
Cô ta nuốt một ngụm nước miếng xuống, cố gắng bình tĩnh nói: “Vậy giờ các cậu nói đi làm sao đây!”
“Các cậu đã nhận tiền…” Uy thế của cô ta yếu đi một dọa, bắt đầu hối hận vì sao lại trêu chọc vào hai tên côn đồ này.
Trần Đại nhìn về phía Tần Tranh nhưng mà việc này chính cậu ta nhận, người đàn ông này sẽ mặc kệ.
Vì thế cậu ta đá mấy đồ vật ngổn ngao dưới chân, bực bội nói: “Dù sao thì ông đây không bắt phụ nữ nữa! Quá phiền phức!”
Mắt cậu ta hiện lên ánh sáng hung dữ: “Trói chồng của chị lại đi, chị tìm ông ta đòi tiền không phải càng trực tiếp hơn sao…”
Hà Du hoảng sợ, rồi sau đó lại có chút lay động: “… Thật sự có thể chứ?”
Hai người họ thương lượng đến cùng như mọi nhà khác, Tần Tranh lười nghe tiếp, xoay người xách Tang Nhược lên.
Cô ôm quần áo của anh, hỏi đúng lý hợp tình: “Anh định làm gì?”
Tần Tranh có chút buồn cười, nhướng mà: “Cô không quay về à?”
Cô gái nhỏ vẫn giữ im lặng, sau đó vươn gót chân nhỏ đút vào trong giày da, có chút không tình nguyện.
Anh chú ý đến trên chân cô dính chút bẩn, ngón tay giật giật muốn lau đi lại cảm thấy bản thân bị tính nô lệ, thầm mắng mình: Mẹ nhà mày, quen hầu hạ cô ấy rồi à!
Tang Nhược rũ đầu đi theo phía sau anh, nhìn có chút uể oải không có phần vui mừng nào.
Trần Đại ngó thấy hai người, cắt đứt lời của Hà Du, lớn tiếng hỏi: “Anh Tranh, anh đi đâu đấy!”
Tần Tranh lắc chìa khóa xe trên tay, giọng có chút mờ mịt: “Đưa đồ về chỗ cũ.”
Anh muốn đưa Tang Nhược về, lúc cô chưa tỉnh anh đã nghĩ kỹ rồi.
Anh khóa xe, rồi kéo cửa sau của xe cho Tang Nhược, nói: “Lên xe đi.”
Cô bám chỗ ngồi rồi bò lên trên, đầu nghiêng sang một bên không nhìn anh.
Tần Tranh cảm thấy mệt, hầu hạ cô hai ngày, trước khi đi còn chẳng cho anh chút sắc mặt dễ xem nào.
Anh lại vô thức giải thích: “Vị trí ghế phụ lái bị hỏng rồi.”
Anh giơ tay sờ tóc ngắn lỗ chỗ thô ráp của mình, cười hừ một tiếng, anh đang cười bản thân đã xem cô gái này trở thành mạng sống mà cố chấp bảo vệ cho cô.
Lại cảm thấy bản thân có bệnh, người ta yêu đương mới cố chấp bảo vệ, còn anh với cô gái nhỏ này có cái rắm tình cảm gì đâu.
Anh nhìn cô tìm tòi nghiên cứu, muốn từ cô sẽ nhận được sự đáp lại gì đó, nhưng Tang Nhược vẫn không liếc mắt nhìn anh dẫu một cái.
Tần Tranh nghiến răng, tay dùng chút sức đóng cửa lại.
Viện điều dưỡng cũng ở vùng ngoại ô, từ nhà xưởng đến chỗ đó cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Tần Tranh chạy xe đến góc chết của camera, chỉ cách cửa nhỏ không xa: “Tự cô qua đó đi.”
Họ trói Tang Nhược cũng là ở đằng kia, đó là chuyện xảy ra hôm trước.
Tần Tranh hốt hoảng, thì ra chỉ mới hai ngày Cô gái nhỏ giật mình, đặt quần áo cả anh trên chỗ ngồi rồi kéo cửa xe đi ra.
Tần Tranh cắn răng. Đứa nhỏ chết tiệt, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng không nói.