Anh bế cô giống như một đứa trẻ, mặt căng như dây đàn ôm cô về.
Anh không rảnh để ý tiệm net nên nhờ khách quen trông hộ. Bước chân của anh rất dài, chỉ vài phút đã vào nhà.
Anh vừa định đặt cô xuống giường thì Tang Nhược ôm chặt lấy cổ anh, không chịu buông.
Môi cô run run: “Váy tôi bẩn rồi.”
Tần Tranh cúi đầu nhìn, quả nhiên chiếc váy màu trắng đã dính vệt máu đỏ.
Anh bế cô đi lấy quần lót mới, sau đó để cô tự mình lót băng vệ sinh vào rồi cởi váy ra và dí cô vào trong chăn.
Cô nhíu chặt đôi mày, cả người run run. Tay Tần Tranh che mặt cô lại, dịu giọng nói: “Tôi đi mua thuốc cho em nhé?”
Tang Nhược giữ chặt tay anh, mắt cô ngấn nước như muốn khóc: “Anh đừng đi.”
Trái tim anh lập tức tan chảy. Từ lúc nào mà cô nhóc lại có biểu cảm yếu đuối cần chở che như vậy. Bình thường đều không cảm xúc, đột nhiên khiến anh không chống đỡ nổi.
Tần Tranh ngồi trên giường đắp chăn kỹ cho cô, ôm cô vào lòng và hỏi: “Hồi trước cũng đau thế này à em?”
Tang Nhược khẽ “Vâng”.
Ánh mắt cô trông mong nhìn anh: “Che bụng cho tôi.”
Bàn tay anh mò vào trong chăn, dễ dàng che kín bụng cho cô, còn nhẹ nhàng mát xa.
Thoạt nhìn cô thoải mái hơn, đôi mày nhíu chặt đã thả lỏng.
Tần Tranh dời sự chú ý của cô: “Hồi ở viện điều dưỡng thì sẽ làm cách nào?”
Tang Nhược nghĩ nghĩ, đáp: “Có thuốc giảm đau.”
Anh cười, trêu chọc cô: “Còn bây giờ tôi là thuốc giảm đau của em à?”
Cô lại “Vâng”.
Ngoan vãi, anh không nhịn được cúi đầu hôn cô một cái: “Bé ngoan.”
Tang Nhược giật mình, cô hỏi anh: “Anh cũng từng gọi người khác như vậy sao?”
Tần Tranh vui vẻ. Người ta nói con gái đến tháng thì cảm xúc sẽ thất thường, không ngờ cô gái này lại quan tâm đến quá khứ của anh.
Anh không trả lời, biết rõ còn cố hỏi: “Người khác là ai?”
Cô rũ mắt, khuôn mặt vô cớ buồn bực, nhìn rất không vui.
Tần Tranh để cô gối lên cánh tay anh, tay kia thì vuốt tóc cô: “Tôi chỉ gọi mình em thôi.”
Anh nhớ lại: “Trước đây, số lần tôi nói chuyện với phụ nữ chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ có em, vừa gặp đã dám sai sử ông đây kiểu này.”