Sở Nghiêu Nghiêu cũng không sợ Lưu Vân Tán Nhân, nàng âm thầm quan sát đến vẻ mặt của hắn, ngoài miệng nói: "Thành chủ, ngài không cần quá để ý ta, ta và Tạ Lâm Nghiễn không có gì cả, bọn ta chỉ có một vài nguyên nhân bất đắc dĩ mới không thể không đồng hành cùng nhau mà thôi."
Nói xong Sở Nghiêu Nghiêu nhìn lướt qua chồng giấy trên bàn, lại nói: "Hơn nữa, ta cảm thấy ta cùng với thành chủ rõ ràng có đề tài chung, nói ví dụ như khối rubik, chúng ta không cần thiết luôn đặt sự chú ý lên Tạ Lâm Nghiễn, tục ngữ nói rất hay, tình yêu chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm."
Lưu Vân tán nhân nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, ánh mắt vẫn khác thường như cũ, thậm chí mang theo vài phần phức tạp: "Ngươi thực sự nghĩ như vậy?"
"Đương nhiên." Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu.
"Ta càng muốn giết ngươi."
Sở Nghiêu Nghiêu: "?"
"Vì sao?" Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu hỏi lại.
"Bởi vì ngươi không thích Tạ Lâm Nghiễn."
Sở Nghiêu Nghiêu hoàn toàn mờ mịt, thích cũng muốn giết, không thích cũng muốn giết. Vị thành chủ này cuối cùng muốn nàng phải thế nào?
"Tạ Lâm Nghiễn không xứng để ngươi thích sao?" Thiếu niên nhướng mày, ánh mắt vọt lên sát khí.
"Không không không!" Sở Nghiêu Nghiêu biết hắn hiểu lầm: "Ta không có ý đó, là ta không xứng được thích hắn!"
Lưu Vân tán nhân hừ lạnh một tiếng, không muốn tiếp tục cùng nàng nói nhảm: "Nhanh viết xong những gì người thấy trong sách cổ xuống đi."
Sở Nghiêu Nghiêu không nhúc nhích, ánh mắt nàng nhìn qua, sau khi cùng Lưu Vân Tán Nhân đối mặt một lúc lâu mới khẽ hất cằm, mặt đầy kiêu ngạo nói: "Ta cũng không phải làm từ thiện, ngươi muốn giết ta, ta còn phải cùng ngươi thảo luận học thuật, ta tâm không cam tình không nguyện."
Thiếu niên cúi người chống tay lên bàn, từ trên cao nhìn xuống Sở Nghiêu Nghiêu, ánh mắt rất lạnh lẽo, không biết vì sao ở thời khắc này Sở Nghiêu Nghiêu lại thấy được ở trên người thiếu niên khi chất chỉ có ở Tạ Lâm Nghiễn, điều này làm cho nàng hơi sửng sốt một chút.
Lưu Vân Tán Nhân nói: "Nếu ngươi không muốn nói, bây giờ ta có thể lập tức giết ngươi."
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên cúi đầu cầm bút lông trên bàn lên, vẽ cong vẹo trên giấy hơn nửa ngày.
Cuối cùng, nàng để giấy tới trước mặt thiếu niên, sau đó nói: "Đây là rubik ba tầng bản thăng cấp, rubik bốn tầng. Ngươi có thể tìm người làm, ngày mai ta dạy ngươi cách sử dụng."
Sở Nghiêu Nghiêu thấy Lưu Vân Tán Nhân ngước mắt nhìn nàng thì cười một tiếng: "Thành chủ, trí nhớ ta không tốt lắm, nội dung trong sách cổ nhiều lắm, ngươi cũng không thể bắt ta nhớ hết trong vòng một ngày chứ?"
Nàng tạm dừng một lát: "Trên sách cổ kia ngoài trừ ghi lại rubik bốn tầng còn có rubik năm tầng, bảy tầng, tám tầng, rubik xoay tròn. Chúng ta có thể chậm rãi thảo luận, tương lai còn dài."
Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ rất đơn giản, Lưu Vân Tán Nhân hứng thú với giểu biết của nàng về rubik cho nên sẽ không lập tức giết nàng. Nàng cũng không cầu hắn sẽ hồi tâm chuyển ý thu hồi sát tâm, chỉ cần trì hoãn chút thời gian, chờ Tạ Lâm Nghiễn đến nàng sẽ có thể thoát khỏi biển khổ.
Chỉ dựa vào kiến thức của nàng với rubik, nàng cảm thấy nàng có thể lừa dối Lưu Vân Tán Nhân hơn nửa tháng, nàng không tin hơn nửa tháng Tạ Lâm Nghiễn còn chưa vào tới, vậy thì hắn thật làm nàng uổng phí mấy năm yêu thích nguyên tác.
Lưu Vân Tán Nhân híp mắt lại, quan sát Sở Nghiêu Nghiêu kỹ càng một phen, sau một lúc lâu mới nói: "Được, nếu ngươi muốn kéo dài thời gian, ta cũng không cản ngươi."
Lời hắn nói có vài phần kỳ quái, Sở Nghiêu Nghiêu âm thầm nhíu mày liền thấy hắn đột nhiên giơ tay về phía nàng. Nàng còn chưa kịp phản ứng, một cảm giác mơ màng lớn đã truyền sâu vào đại não. Trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu kêu lớn một tiếng không tốt nhưng đã muộn.
Trước thời điểm rơi vào hôn mê, trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu có một dự cảm vô cùng không tốt.
...
Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác mình toàn thân đều ướt nhẹp, tựa hồ ngâm mình ở trong nước ấm áp, còn hơi ngứa một chút...
Có người đang sờ nàng?!
Nàng vùng lên, tay chân lại bị đè xuống.
"Cô nương đừng động!" Là tiếng của nữ tử, điều này làm cho nàng trấn định một chút, nàng mở mắt lên nhìn tình cảnh của mình.
Lúc này nàng đang ngâm mình trong một cái bồn tắm vô cùng xa hoa, trong không khí còn có hơi nước nóng hổi, trong nước ấm áp còn có cánh hoa nổi lơ lửng nhưng nước rất trong, y phục nàng thì đã bị cởi hết.
Hai tiểu nha hoàn mặc y phục màu xám tro của Vân Trung Thành đang tắm cho nàng.
Đây là tình huống gì?
Sở Nghiêu Nghiêu rất mờ mịt, nàng vừa nâng mắt liền hoảng sợ. Lưu Vân Tán Nhân đang ngồi ở bên một cái bàn trà nhỏ nhàn tản uống trà. Thấy Sở Nghiêu Nghiêu tỉnh, mắt nhẹ nhàng quét tới.
Sau khi nói xong, Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy không thích hợp, khi nàng nhìn kỹ thì cả người giống như gặp quỷ vậy.
Lưu Vân Tán Nhân mặc y phục nữ?!!
Không không không, không nên nói như vậy, chính xác là nàng ta là nữ giả nam trang, hiện tại lại đổi về.
Sở Nghiêu Nghiêu rốt cuộc hiểu được tại sao thời điểm mình nhìn thấy Lưu Vân Tán Nhân lại cảm thấy hắn kỳ quái.
Hiện tại hẳn nên dùng "nàng".
Nữ tử giả thành nam tử, vai quá gầy yếu, eo quá nhỏ, giọng quá nhu nhược, trời sinh đã có vài phần không thích hợp. Hiện giờ nàng ta đổi lại nữ trang, tuy rằng chỉ mặc một bộ y phục màu trắng vô cùng đơn giản nhưng lại nhìn rất đẹp. Khi làm nữ tử Lưu Vân Tán Nhân mang theo vài phần anh khí, không mềm mại, không ôn nhu, đó là một loại khí chất hiếm khi tồn tại trên người nữ nhân, nhưng làm cho người khác không dời mắt được.
Sở Nghiêu Nghiêu còn phát hiện Lưu Vân Tán Nhân cũng không trông giống mười mấy tuổi, chỉ là lúc mặc nam trang nàng ta quá nhỏ gầy, làn da lại mềm mại, còn chưa có hầu kết, mới khiến người ta cảm thấy chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi.
Cảm thán xong vẻ đẹp của Lưu Vân Tán Nhân, Sở Nghiêu Nghiêu lại nghĩ tới vị tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt này thích Tạ Lâm Nghiễn.
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Sao đột nhiên có một cảm giác nguy cơ thế này?
Hơn nữa, Sở Nghiêu Nghiêu mơ hồ cảm thấy Lưu Vân Tán Nhân dường như có tướng phu thê với Tạ Lâm Nghiễn, từ góc độ nào đó mà nhìn thì mặt hai người đôi lúc sẽ khiến cho người ta thấy rất giống nhau.
Trước đó nàng ta mặc nam trang thì loại cảm giác này cũng không rõ ràng, cho nên Sở Nghiêu Nghiêu không phát hiện ra.
Sở Nghiêu Nghiêu mím chặt môi có chút hoài nghi, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy Tạ Lâm Nghiễn cũng không thích sao?
Tạ Lâm Nghiễn cùng Lưu Vân Tán Nhân là từng quen biết, hắn chắc chắn biết nàng ta kỳ thật là nữ nhi, nhưng lúc nàng hỏi giới tính của thành chủ Vân Trung Thành hắn lại nói thành chủ là nam tử.
Cho nên Tạ Lâm Nghiễn là vì bảo vệ Lưu Vân Tán Nhân cố ý nói với nàng như vậy?
Sở Nghiêu Nghiêu có chút rầu rĩ không vui, nàng muốn siết chặt nắm đấm lại phát hiện chân tay bủn rủn, căn bản không dùng được nhiều sức. Nhất định là Lưu Vân Tán Nhân làm gì đó với nàng.
Lưu Vân Tán Nhân nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, ánh mắt có vài phần nghiền ngẫm: "Thế nào? Ta là nữ tử khiến ngươi rất kinh ngạc?"
Sở Nghiêu Nghiêu trầm mặc một hồi mới hỏi: "Bây giờ thành chủ muốn làm gì với ta?"
Mắt Lưu Vân Tán Nhân đầy ý cười, lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ta tên Mộc Lưu Vân, thành chủ Vân Trung Thành là trượng phu của ta."
Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt một chút, có chút không thể hiểu được tình huống hiện tại.
Đúng là Tạ Lâm Nghiễn có nói thành chủ Vân Trung Thành có thê tử, hơn nữa phu thê còn rất ân ái. Nhưng không thê tử của thành chủ bị trọng thương, mấy trăm năm nay thành chủ vẫn luôn nghĩ biện pháp giúp nàng ta chữa bệnh sao?
Nhưng vị trước mặt này lại sinh long hoạt hổ như vậy, thật sự không giống bị trọng thương.
Còn nữa, không phải Mộc Lưu Vân thích Tạ Lâm Nghiễn sao? Nếu nàng ta là thê tử của thành chủ vì sao lại thích người khác?
Chẳng lẽ những lời Tạ Lâm Nghiễn nói với nàng chỉ là lời đồn, không phải thật?
Nhưng rõ ràng Tạ Lâm Nghiễn biết Mộc Lưu Vân, cần gì phải nói lời đồn với nàng?
Hoặc là nói... ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu chuyển động nhìn phía Mộc Lưu Vân.
Nàng vừa xuất hiện đã là nữ giả nam trang, còn giả thành thành chủ, không biết trong Vân Trung Thành này có bao nhiêu người biết thành chủ của bọn họ kỳ thật do thành chủ phu nhân giả trang, như vậy thành chủ thật sự đang ở đâu?
Có lẽ những lời Tạ Lâm Nghiễn nói với nàng cũng không phải giả, chỉ là chi tiết có một chút thay đổi, nói thí dụ như người bị thương không phải thành chủ phu nhân mà là thành chủ, lại tỷ như là thành chủ phu nhân tìm phương pháp trị liệu mấy trăm năm nay.
Sở Nghiêu Nghiêu đang suy đoán thì tiểu nha hoàn tắm rửa cho nàng trực tiếp đưa nàng từ trong nước ra, cảm giác không mặc gì mặc cho người khác định đoạt thật sự rất xấu hổ.
Các nàng lau khô người cho nàng xong thì tìm bộ y phục mỏng như sa phủ lên cho nàng.
Y phục này thật sự hở hang, hơn nữa làm Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy có chút không thích hợp.
Nàng nghi ngờ nhìn về phía Mộc Lưu Vân, người kia lại hoàn toàn không định giải thích với nàng.
Hai tiểu nha hoàn, một người nâng đầu nàng, một người nâng chân nàng mang nàng đi.
Mộc Lưu Vân vẫn ngồi ở chỗ cũ cúi đầu nhìn chén trà trong tay mình suy nghĩ xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu bất an tới cực điểm: "Mộc Lưu Vân, ngươi muốn làm gì ta?"
Mộc Lưu Vân không để ý nàng, thậm chí không nhìn nàng một chút, ánh mắt giống như dính vào chén trà như muốn nhìn chằm chằm chén trà thành một lỗ.
"Mộc tỷ tỷ! Tha cho ta đi!" Sở Nghiêu Nghiêu muốn giãy dụa, nhưng nàng căn bản không hề có sức lực.
Hai tiểu nha hoàn mang nàng rời đi, bọn họ đạp bóng đêm đi qua hành lang, rẽ ba rẽ năm lần thì quẹo vào một viện.
Viện này rất lớn, bài trí theo phong cách cổ xưa thanh lịch, nàng được nâng vào trong phòng.
Vừa đẩy cửa ra Sở Nghiêu Nghiêu liền bị một mùi hương ngọt ngán quấn lên người.
Đây là một phòng ngủ, bên trong bày một chiếc giường đôi, rèm mỏng buông xuống mơ hồ thấy trên giường có một người.
Sở Nghiêu Nghiêu đại khái hiểu được có chuyện gì. Hai tiểu nha hoàn ngoan ngoãn, căn bản không nhìn nhiều về phía giường đã trực tiếp vén rèm đẩy mạnh nàng lên đệm chăn.
Nàng nhất thời chưa chuẩn bị, xém chút đụng vào vị đại ca trên giường.
Hai tiểu nha hoàn sau khi làm hết thảy những chuyện này thì cứ như trốn mà rời đi. Khi đi còn không quên cẩn thận đóng kín cửa lại.
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Trên giường có một nam tử, nhìn không rõ tuổi tuổi, tóc hắn đã bạc trắng nhưng mặt lại vô cùng trẻ tuổi, là hạc phát đồng nhan* điển hình.
*Thành ngữ ý nói già nhưng thần sắc vẫn tốt.
Hắn trông rất nhã nhặn, mặt mày không quá sắc xảo, khí chất giống một thư sinh, khiến người ta cảm thấy ốm yếu.
Lúc này nam tử nhắm chặt hai mắt, nhíu mày như đang chịu đựng thống khổ gì đó.
Sở Nghiêu Nghiêu suy sụp, đây là chuyện gì vậy?
Nàng cố gắng cách vị đại ca này xa một chút, khổ nỗi nàng thật sự không có một chút xíu sức lực nào.
Đúng vào lúc này, nam tử tóc trắng mở mắt ra, trợn mắt nhìn nàng giống như muốn giết người.
"Ngươi thật to gan, giường của ta cũng dám bò!" Hắn nói nghiến răng nghiến lợi, nhưng bởi vì hơi thở yếu ớt nên câu này nói ra không có chút khí thế.
"Không, không, không!" Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng lên tiếng giải thích: "Ngài hiểu lầm rồi, là phu nhân của ngài phu sai người đưa ta đến nơi này."
Nam tử tóc trắng có chút mờ mịt, ánh mắt của hắn dạo qua mặt Sở Nghiêu Nghiêu một vòng rốt cuộc phát hiện ra vấn đề: "Ngươi là thuần âm chi thể."
"Đúng vậy, đúng vậy! Không sai, không sai!" Sở Nghiêu Nghiêu rất kích động, nàng nhìn ra vị thành chủ hàng thật giá thật này không có húng thú với nàng.
"Thật là hồ nháo!" Nam tử tóc trắng đột nhiên nổi giận, sau khi quát câu này hắn lại vô cùng khó chịu mà ho khụ khụ, một hồi sau khuôn mặt đỏ mới trở lại bình thường.
Ánh mắt của hắn âm trầm nhìn Sở Nghiêu Nghiêu một chút, Sở Nghiêu Nghiêu vội vàng nói: "Không dối gạt ngài, kỳ thật ta đã có người trong lòng, người này ngài hẳn có biết, hắn là Tạ Lâm Nghiễn."
Nam tử nghe thấy tên Tạ Lâm Nghiễn thì rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt của hắn trở nên vô cùng quái dị.
Trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu có chút thấp thỏm, nàng không xác định vị đại ca này có biết lão bà của mình thích Tạ Lâm Nghiễn hay không, thậm chí còn vì Tạ Lâm Nghiễn mà ghen, tra tấn nàng.
Nàng nghĩ một hồi vẫn thử thăm dò hỏi một câu: "Ngài biết chuyện giữa phu nhân của ngài và Tạ Lâm Nghiễn chứ?"
Hắn chậm rãi nhẹ gật đầu, hỏi: "Ngươi là đạo lữ của Tạ Lâm Nghiễn?"
"Cũng không phải." Sở Nghiêu Nghiêu cân nhắc một lát, bịa chuyện nói: "Có điều ngài có thể yên tâm, hiện tại Tạ Lâm Nghiễn và ta ái mộ lẫn nhau, hắn sẽ không đi hái hoa ngắt cỏ."
Nói cách khác chính là phu nhân của ngài với Tạ Lâm Nghiễn không có khả năng, ngài sẽ không bị đội nón xanh.
Ánh mắt của nam tử lóe lên một cái, biểu cảm rất kỳ quái, hắn lại hỏi: "Lưu Vân biết ngươi và tiểu Tạ... ái mộ lẫn nhau?"
Sở Nghiêu Nghiêu bị cách xưng hô này làm giật mình run lên một chút, trong đầu nhịn không được não bổ một đống cốt truyện tình tay ba cẩu huyết.
Cái gì mà hai huynh đệ tốt đồng thời yêu một nữ nhân, cái gì mà nữ nhân mình thích lại thích hảo huynh đệ của mình, gả cho mình chỉ là vì gần quan được ban lộc...
Nàng áp chế đáy lòng nghĩ ngợi lung tung trả lời: "Ta không dám nói với lệnh phu nhân, ta sợ làm cho nàng khó chịu thì trả thù ta thì chẳng phải ta rất thảm sao?"
Nam tử không lên tiếng nữa, không biết là đang nghĩ cái gì.
Sở Nghiêu Nghiêu đoán có thể tinh thần hắn đang ảm đạm, lão bà của mình đã kết hôn mấy trăm năm còn nhớ mãi không quên đối tượng thầm mến trước kia, Sở Nghiêu Nghiêu chỉ nghĩ thôi đã hít thở không thông.
Bất quá Mộc Lưu Vân đối với vị thành chủ này có lẽ cũng có tình cảm, không thì cũng sẽ không vì giúp hắn chữa bệnh mà quanh co lòng vòng tìm cách trị liệu mấy trăm năm, hiện tại còn bắt thuần âm chi thể như mình tới đây làm lô đỉnh.
Nam tử tóc trắng đột nhiên thở dài, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Từ trước ta đã nói với Lưu Vân, tính tình của tiểu Tạ thế kia nàng ấy không nên nhúng tay vào chuyện của hắn. Nhưng Lưu Vân lại nói với ta tiểu Tạ là đệ đệ của nàng, là người thân duy nhất trên đời của nàng, nàng không quan tâm đến thì trong lòng băn khoăn. Ta thế nào cũng không nghĩ đến, Lưu Vân lại có thể làm ra loại chuyện này."
Lúc mới bắt đầu Sở Nghiêu Nghiêu còn lắng nghe, lúc nghe câu "tiểu Tạ là đệ đệ của nàng" nàng còn tưởng rằng tai của mình có vấn đề.
Sở Nghiêu Nghiêu: "?"
Đây là cái gì? Sao lại thành tỷ tỷ? Chẳng lẽ suy đoán trước đó của nàng là sai, không phải Mộc Lưu Vân thầm mến Tạ Lâm Nghiễn mà là tỷ tỷ của Tạ Lâm Nghiễn?
Tạ Lâm Nghiễn có tỷ tỷ từ khi nào? Vì sao trước giờ không nghe hắn nhắc tới, trong nguyên tác cũng không có câu nào đề cập đến.
Sở Nghiêu Nghiêu lần đầu tiên nghi ngờ chính mình, còn chưa đợi nàng tiêu hóa hoàn toàn đã thấy nam tử trên giường nét mặt hiền lành nhìn nàng nói: "Yên tâm đi, nếu Lưu Vân ở giữa ngăn cản tỷ phu sẽ làm chủ cho muội."
"Tỷ, tỷ phu?" Sở Nghiêu Nghiêu không thể tin nổi.
Nam tử tóc trắng gật nhẹ đầu: "Ừ, đệ muội."
Sở Nghiêu Nghiêu: "?"
Hay lắm, vào nơi này để nhận người thân.
Sở Nghiêu Nghiêu nhất thời không tưởng tượng ra nếu Tạ Lâm Nghiễn đến mình nên giải thích cảnh tượng bây giờ với hắn như thế nào.
Dáng vẻ của Tạ Lâm Nghiễn không giống như để ý đến tình thân. Lúc hắn cùng nàng thảo luận về Mộc Lưu Vân cũng không thấy có bao nhiêu ôn nhu.
Về phần Mộc Lưu Vân, thái độ của nàng ta đối với Tạ Lâm Nghiễn khiến Sở Nghiêu Nghiêu thấy không được tự nhiên. Chính là kiểu giống như là đang quan tâm, lại giống như rất chán ghét.
Sở Nghiêu Nghiêu suy nghĩ, hỏi vấn đề mấu chốt: "Tỷ phu, vì sao Tạ Lâm Nghiễn cùng tỷ tỷ không cùng một họ?"
Nàng sửa lại xưng hô, gọi cực kì thân thiết.
Nếu Mộc Lưu Vân có cùng họ với Tạ Lâm Nghiễn, thêm việc mặt mày hai người có vài phần tương tự, Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ nói không chừng mình có thể đoán được quan hệ của bọn họ ngay.
"Muội không biết sao?" Nam tử hỏi ngược một câu.
Điều này làm cho Sở Nghiêu Nghiêu có chút chột dạ, nàng cười khan một tiếng: "Tạ Lâm Nghiễn trước kia chưa từng đề cập với ta."
"Cũng đúng." Nam tử tóc trắng nghĩ tới điều gì đó, thở dài một hơi: "Hiện tại điều tiểu Tạ không muốn nhất chắc là nhắc tới chuyện cũ đi."
Sở Nghiêu Nghiêu chớp mắt liền nghe nam tử nói tiếp: "Lưu Vân cùng họ với phụ thân, nhưng tiểu Tạ lại cùng họ với mẫu thân."
"Tình cảm của cha mẹ họ không tốt sao?"
"Không phải." Hắn lắc đầu nhưng không lập tức nói tiếp, dừng lại một lát hắn mới nói: "Thật ra loại chuyện này nói ra từ miệng của ta có thể không quá thích hợp, muội vẫn nên gặp tiểu Tạ mà hỏi đi."
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Ghét nhất kiểu người nói chuyện chỉ nói một nửa này, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu cũng không tiện hỏi tiếp. Tạ Lâm Nghiễn không thể nào nói với nàng chuyện này, huống hồ nàng với Tạ Lâm Nghiễn cũng không phải quan hệ ái mộ lẫn nhau thật, nàng vì giữ mạng mới ăn nói bừa bãi.
Không khí rơi vào yên lặng xấu hổ, loại hương ngọt ngán kia càng lúc càng nồng đậm. Sở Nghiêu Nghiêu nhíu mày, mơ hồ đoán được cái gì.
Nam tử bên cạnh hiển nhiên cũng có chút xấu hổ: "Đệ muội, muội không ngại ta đá muội xuống giường chứ?"
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
"Tỷ phu, mời ngài."
Nói xong, ai ngờ nam tử tóc trắng thật sự không lưu tình chút nào đạp thẳng nàng xuống giường.
May mà trên sàn có một tầng thảm thật dày nên Sở Nghiêu Nghiêu không ngã đau.
Tiếng của nam tử lại từ trên giường truyền tới: "Lưu Vân đốt mê hồn hương ở trong phòng, có lẽ sẽ có chút khó chịu, trên người ta có thương tích nên không xuống giường được, đợi hừng đông hẳn Lưu Vân sẽ tới."
"... Đa tạ tỷ phu."
Trong phòng lại yên tĩnh.
Sở Nghiêu Nghiêu toàn thân vô lực xụi lơ trên thảm dày. Nàng muốn đổi tư thế thoải mái nhưng dùng hết toàn lực cũng không nhúc nhích được bao nhiêu.
Được rồi, cứ như vậy đi... Nàng từ bỏ.
Hương vị ngọt ngán kia càng lúc càng nồng nặc, cơ hồ muốn biến thành thực thể chui lại đây từ bốn phương tám hướng.
Sở Nghiêu Nghiêu hơi nhíu mày, không thể không chịu đựng mùi hương này xâm nhập.
Nàng hít thở chậm lại để hấp thụ mùi hương chậm hơn, nhưng nàng cảm thấy mùi hương kia thậm chí có thể chui vào từ lỗ chân lông.
Một loại khô nóng khó tả từ trong lòng dâng lên, Sở Nghiêu Nghiêu có chút hít thở không thông, nàng khẽ mở miệng, nhắm mắt lại gian nan chịu đựng. Thời gian phảng phất bị ngưng lại, không hề có hi vọng.
Hai má chậm rãi nóng lên, toàn thân đều giống như bị côn trùng nhỏ bò qua, ngứa đến mức làm người ta hít thở không thông.
Sở Nghiêu Nghiêu chịu không nổi, vì sao lại khó chịu như vậy?
Trong phòng rất yên lặng, trừ tiếng thở dốc của nàng không còn thanh âm khác. Nàng đoán nam tử trên giường không khó chịu như nàng.
Chẳng lẽ vì tu vi của nàng quá thấp?
Khớp xương bủn rủn vô lực, tê ngứa từng đợt tăng lên, Sở Nghiêu Nghiêu khó chịu mà giãy dụa.
Khi nào Tạ Lâm Nghiễn mới đến đây, nàng thật sự sắp điên rồi, thế này cũng quá tra tấn người ra đi!
Không biết qua bao lâu, cửa phòng "oành" một tiếng bị đẩy ra. Ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu mơ hồ nghiêng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy cửa đứng một người, y phục trắng, cầm kiếm đứng, toàn thân lạnh lẽo đến cực điểm.
Sở Nghiêu Nghiêu cơ hồ một chút liền nhận ra hắn, nàng khàn giọng, khó chịu kêu tên của hắn: "Tạ Lâm Nghiễn..."
Đúng vậy, người tới chính là Tạ Lâm Nghiễn, hắn rất khó hình dung một màn hắn chứng kiến hiện giờ có bao nhiêu kinh dị.
Sở Nghiêu Nghiêu nghiêng ngã trên mặt đất, trên người chỉ khoác một bộ y phục bằng lụa rộng rãi mỏng như cánh ve, quét qua một chút là có thể nhìn thấy rõ ràng màu da và đường cong cơ thể nàng.
Lúc này, hai má nàng đỏ ửng, đôi mắt ánh nước, mày hơi nhăn lại dường như khó chịu đến cực điểm. Hơi giãy dụa, cổ áo rộng rãi trượt một chút xuống, lộ ra cổ trắng nõn.
Tạ Lâm Nghiễn không rõ rốt cuộc Sở Nghiêu Nghiêu đã trải qua cái gì, chóp mũi tràn đầy một mùi hương làm người ta khó chịu, hắn biết loại kia hương là gì, lý trí trong nháy mắt sụp đổ, huyệt Thái Dương mơ hồ đau. Chờ hắn phản ứng kịp thì hắn đã tiến lên kéo thiếu nữ ngã trên mặt đất lên bảo vệ trong ngực.
Ý thức được mình làm cái gì sắc mặt của Tạ Lâm Nghiễn vô cùng âm trầm, tay cầm kiếm siết chặt, sát ý lạnh thấu xương không khống chế được tràn ra từ trên người hắn khiến người trong ngực hắn hơi run lên, Tạ Lâm Nghiễn rũ mi nhìn lại vừa khéo đối diện với đôi mắt đỏ ửng của Sở Nghiêu Nghiêu.
Hắn hít sâu một hơi ôm chặt lấy nàng, dùng tay áo che hơn nửa thân thể của nàng mới nói: "Ngươi không sao chứ?"
Ánh mắt mơ màng của Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn, một lúc mới hiểu được Tạ Lâm Nghiễn vừa nói gì, nàng lắc đầu, chậm rãi vùi đầu vào trong hõm vai của hắn, hai má nhẹ nhàng cọ trên tóc hắn.
"Ta thật sự khó chịu." Giọng nói của nàng vô cùng nũng nịu, giống bị rút đi hết gân cốt.
Một hồi sau, nàng lại không đầu không đuôi mà nói: "Ngươi thơm quá."