Nam Chính Là Của Tôi - Quan Mộc

Chương 7



Bà nội Chu thấy Chu Viễn đi rồi mới khẽ nói với Khưu Bạch, "Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nó dẫn người về nhà đó."

Khưu Bạch rất phối hợp nghiêng người về phía trước, thì thầm: "Con và Chu Viễn là bạn tốt."

Bà khàn giọng nói, "Bạn sao? Có bạn thì tốt, Viễn ca nhi của ta vẫn luôn là người độc lai độc vãng, cuối cùng cũng kết bạn rồi."

Viễn ca nhi? Nhũ danh này thật đặc biệt, mang hương vị của thời xưa.

Trong sách có ghi, bà nội Chu từng làm nha hoàn thiếp thân cho chủ mẫu của một đại gia tộc lúc còn trẻ, sau đó vì cách mạng nổ ra, bà bị gia đình gia tộc đó đuổi đi nên đành chạy nạn đến phương Bắc.

Thảo nào trên người bà không có loại khí chất đặc thù như các cụ già trong thôn thường có.

Khưu Bạch hỏi: "Chu Viễn anh ấy, vẫn luôn một mình sao?

"Đúng vậy." Bà nội cảm thấy thân thiết với cậu, muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn.

Bà nheo mắt, nhớ lại quá khứ, "Đứa nhỏ này rất khổ, nó vừa ra đời mấy năm thì cha mẹ đã chết ngay trên đường chạy nạn, ta liền mang theo Viễn ca nhi lúc ấy còn rất nhỏ một đường trốn đến nơi này."

Bà lão giơ năm ngón tay ra, "Khi đó Viễn ca nhi mới năm tuổi."

"Trưởng thôn tốt bụng thu lưu chúng ta, để chúng ta định cư tại thôn Thanh Hà này. Nhưng người trong thôn lại có tính bài ngoại, ghét bỏ chúng ta vì là người ngoài thôn, chỉ trỏ chúng ta, đến cả trẻ con trong thôn cũng không có ai chơi đùa với Viễn ca nhi, toàn bắt nạt nó."

Khưu Bạch nghe vậy tức giận nói, "Vậy sao lúc đó người không chuyển ra ngoài?"

Bà nội Chu nở nụ cười, "Ta không tức giận, ta cũng từng nghĩ đưa nó đi, nhưng Viễn ca nhi quá hiểu chuyện, nó nói với ta, bà nội, chúng ta đừng đi, đi ra ngoài cũng chịu khổ, không bằng cứ ở lại đây. Bọn họ bắt nạt chúng ta, con sẽ đánh họ, con là nam nhân, con có thể bảo vệ chúng ta."

"Ha ha, người trong thôn nói điều gì không êm tai, nó sẽ liền xông lên đánh nhau với người ta, hung ác vô cùng. Mãi đến tận mấy năm nay, Viễn ca nhi lớn hơn nhiều, người trong thôn mới có thái độ tốt với chúng ta hơn. Tuy nhiên tính tình Viễn ca nhi lại càng quái gở, luôn độc lai độc vãng, một người bạn bên cạnh cũng không có."

Khưu Bạch sợ ngây người, trong sách không có viết những thứ này.

Tác giả chỉ chú trọng đắp nặn nam chủ là một nhân vật có hình tượng lãnh khốc vô tình, đối với nữ chủ lại ôn nhu trung khuyển, lại không nói rõ vì sao Chu Viễn lại có tính cách như vậy.

Cậu nghe những lời nói của bà nội Chu, trước mắt hiện ra một màn như vầy: Tiểu Chu Viễn nắm chặt nắm đấm, giống như báo con bị người trùng vây bắt nạt, đánh nhau đến thương tích khắp người, sau đó lại trốn ở một góc không người yên lặng liếm láp vết thương.

Nghĩ như vậy, hai mắt Khưu Bạch đỏ hoe, thì ra Chu Viễn lấy sự lạnh lùng hung ác của mình ra để làm áo giáp bảo vệ bản thân và bà nội.

Nhưng anh rõ ràng, rõ ràng tốt như vậy, anh giúp cậu hơ rớt con đỉa dính trên đùi, anh còn cứu cậu ra từ bẫy rập, còn cõng cậu xuống núi, anh đến tiền đi xe bò cũng không nỡ dùng, lại dùng tiền vừa kiếm được mua thịt cho cậu.

Cậu khát anh đi tìm nước cho cậu uống, chân cậu bị thương anh còn cho cậu thuốc mỡ.

Anh thật ra là một người rất ôn nhu.

Khưu Bạch nước mắt sắp trào ra, cố nén nước mắt nói với bà nội Chu: "Bà nội, con đi gặp Chu Viễn."

Lúc này Chu Viễn đang nấu cơm ở nhà bếp, anh bỏ cái hộp cơm Khưu Bạch mang đến vào nồi rồi đun nóng lên, trên bếp là bắp cải bà nội cắt sẵn, chỉ chờ anh về xào.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Chu Viễn quay đầu lại, nhìn thấy Khưu Bạch ánh mắt đỏ hoe, có giọt lệ không nhịn được chảy xuống.

Tại sao lại khóc? Đúng là một tên hay khóc.

"Cậu sao vậy?"

Giọng Khưu Bạch có chút âm mũi, như đang làm nũng, "Đau quá."

Chu Viễn đặt cái thìa cơm xuống, nhanh chân đi tới, nhìn thanh niên từ trên xuống dưới, "Chỗ nào đau?"

"Đau lòng." Nước mắt rào rào rơi xuống, hoà vào bùn đất dính trên mặt Khưu Bạch, biến cậu thành một con mèo mướp nhỏ*.

*Mèo mướp:

Thái dương Chu Viễn giật giật, bất lực nói: "Cậu đừng có nghe bà nội tôi nói bậy, bà lớn tuổi rồi, cứ thích nói nhảm."

Khưu Bạch lắc đầu một cái, môi mím thành một đường, không chớp mắt nhìn Chu Viễn, trong mắt nổi lên sự thương tiếc.

Chu Viễn hoài nghi mắt mình có vấn đề, nếu không thì sao anh lại có thể nhìn thấy cảm xúc đó trong mắt của một người đàn ông chứ.

Anh ra sân đổ đầy một chậu nước, làm ướt khăn rồi đưa cho Khưu Bạch, "Lau mặt."

Khăn mặt lạnh lẽo phủ lên mặt, xua đi hơi nóng trên người, khiến Khưu Bạch cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, tâm trạng cũng không nặng nề như trước.

Dùng sức lau mặt thật sạch, Khưu Bạch rất tự nhiên lau nước mắt và bùn lên khăn mặt.

Chu Viễn ghét bỏ không chịu được, ném khăn mặt vào trong chậu nước, bỏ lại hai chữ, "Ăn cơm!"

Trên bàn ăn, ba người ngối đối diện nhau, trước mặt mỗi người đều có một bát cơm khoai lang.

Chỉ là trong bát bà nội Chu và Khưu Bạch thì phần lớn là cơm, còn Chu Viễn thì hầu hết là khoai lang.

Khưu Bạch mím mím môi, trong lòng có chút ấm áp.

Cậu nhiệt tình mở hộp cơm nóng hổi của mình ra, gắp một miếng thịt kho tàu cho Chu Viễn và bà nội Chu, "Ăn thử đi ạ."

Bà nội Chu vội vàng nói, "Ôi, này sao mà được, đây là đồ con mang đến, mình con ăn đi."

Khưu Bạch an ủi, "Người ăn đi, con ăn cơm ở nhà người, người ăn đồ ăn con mang tới, không phải rất bình thường sao?"

"Này, cũng không phải năm mới hay liên hoan gì, còn có thể được ăn đồ tốt như vậy." Bà lão cảm thán một câu, gắp thức ăn vào miệng.

"Ăn ngon không ạ?" Khưu Bạch hỏi.

Bà nội Chu cười híp mắt gật đầu, "Ăn ngon, ăn ngon."

"Nếu thấy ngon thì ăn thêm đi ạ."

Khưu Bạch lại nhìn Chu Viễn.

Chu Viễn nhíu mày ăn thịt, sớm biết Khưu Bạch có ý đồ này, anh không nên để cậu tới đây. Một chút thịt như vậy, ký túc xá thanh niên trí thức có năm người, nhất định là ăn không đủ, còn lấy cho anh ăn làm gì.

Khưu Bạch không quan tâm vẻ mặt thối của Chu Viễn, bây giờ ở trong mắt cậu, Chu Viễn là một đứa trẻ bên ngoài cứng rắn, nội tâm lại rất mềm mại, cần được chăm sóc, làm cho cậu dâng tràn tình thương của cha.

Vì thế cậu không ngừng gắp đồ ăn cho Chu Viễn, Chu Viễn từ chối cậu liền nói, "Dính nước miếng của anh, tôi không ăn."

Chu Viễn biết rõ Khưu Bạch đang chơi xấu, nhưng anh không thể làm gì được.

Bà nội Chu ở bên cạnh nhìn thấy cười khẽ, đã lâu rồi không thấy cháu trai có vẻ mặt như thế, Viễn ca nhi lúc nào cũng đem mình bọc lại, không tiếp xúc với người khác, cô đơn lắm, bà làm bà nội nhìn thấy cũng thấy đau lòng.

Bây giờ thì tốt rồi, Viễn ca nhi đã có bạn, còn là một đứa trẻ hoạt bát lanh lợi như vậy, làm cho bà cảm thấy an tâm không ít.

Thời gian qua mau, thấm thoát Khưu Bạch đã sống ở đây hơn nửa tháng, cậu cách mấy ngày lại chạy qua nhà Chu Viễn, tán gẫu với bà nội Chu, chọc bà cười ha ha.

Chu Viễn vẫn dữ dằn như vậy, luôn bày ra cái bản mặt thối hoắc, nhưng sẽ im lặng giúp đỡ cậu làm việc.

Tô Cẩm cũng rất lâu rồi không tới tìm cậu, Khưu Bạch càng cảm thấy cuộc sống như thế này thật sự rất sảng khoái.

Tuy nhiên mấy ngày gần đây cậu có chút không dễ chịu, nói đúng hơn là tất cả mọi người đều không dễ chịu gì.

Bởi vì mùa mưa sắp tới, nên bọn họ phải tăng ca làm việc trước khi mùa mưa đến.

Nửa đêm, sấm chớp ầm ầm, cuồng phong gào thét, làm cho người ta cảm giác như sơn vũ dục lai*.

*Sơn vũ dục lai phong mãn lâu 山雨欲来风满楼: nghĩa là cơn giông trước lúc mưa nguồn. Trước khi xảy ra sự việc lớn thường có những biến cố báo hiệu bất thường.

Chẳng mấy chốc, những hạt mưa tí tách rơi trên nóc nhà, lên cửa sổ, đánh thức cả nhóm thanh niên trí thức.

Khưu Bạch nhìn sấm vang chớp giật ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ tới một chi tiết trong sách.

Ký túc xá của thanh niên trí thức được xây ở chân núi, khi mưa gió đất đá trên núi sẽ lăn xuống, làm sập khu ký túc của thanh niên trí thức. May mà nhóm thanh niên trí thức chạy kịp, không có ai bị thương, nhưng nơi ở lại không có, mỗi người cũng bị tổn thất một phần tài sản nhất định.

Đại đội trưởng lại không muốn tốn nhân lực và vật liệu để xây lại ký túc xá, vậy nên phân mỗi thanh niên trí thức đến ở nhờ nhà người trong thôn, mà "Khưu Bạch" tình cờ lại được phân đến nhà hàng xóm của Tô Cẩm, nhà Lý Vượng.

Lúc đó, Tô Cẩm và "Khưu Bạch" đã bắt đầu qua lại ám muội, vừa vặn cho hai người càng nhiều cơ hội để ở chung, vì vậy chuyện của hai người cũng tiến triển nhanh như gió.

Vài ngày sau, khi Tô Cẩm trọng sinh, liền lập mưu trả thù "Khưu Bạch", khiến cho "cậu" cưỡng gian con gái mới 14 tuổi của nhà Lý Vượng – Lý Xuân Hiểu, sau đó bị đánh đập, ngồi tù, bắn chết.

Khưu Bạch nhớ lại nhân sinh ngắn ngủi của "Khưu Bạch" trong sách, rùng mình, sau đó vội vàng nói Lữ Nam, Lưu Vĩ thu dọn một chút đồ vật quan trọng rồi chạy ra ngoài, đồng thời cậu cũng đi thông báo cho hai nữ thanh niên.

Khoảng mười phút sau, cùng một tiếng vang ầm ầm nổ lớn, khu ký túc xá của thanh niên trí thức sập.

Âm thanh này đánh thức các thôn dân đang ngủ say, họ đứng dậy ra ngoài, rối rít nhìn xung quanh.

Chu Viễn đang nằm trên giường ngủ cũng bị âm thanh này đánh tỉnh, trong lòng có chút không yên. Anh đi tới trước cửa sổ mở ra, mưa tạt vào làm bệ cửa sổ ướt nhẹp.

Anh mơ hồ nghe thấy, người trong nhà của một hàng xóm bên cạnh đang nói chuyện, "Thanh niên trí thúc... Sụp... Nghiêm trọng..."

Lời nói chập chờn rơi vào tai Chu Viễn, khiến đồng tử của anh rụt lại, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng hiếm thấy.

Anh mở cửa nhà, chạy đến chân núi cách đó không xa.

Lộ trình chỉ mất năm phút đồng hồ ngắn ngủi, lại giống như dài cả một năm.

Trước mắt là một đống đổ nát, khắp nơi là bùn và đá vụn, xà nhà nghiêng ngả trên mặt đất, tủ bị đập vỡ tan tành, chỉ còn lại những tấm gỗ riêng lẻ, tất cả đều bị vùi lấp trong đất bùn dơ bẩn, không còn nhìn ra được hình dạng gì nữa.

Chu Viễn ngây người, lảo đảo chạy tới.

"Khưu... Khưu Bạch." Cổ họng khô khốc đến mức khó cất thành lời.

Dưới cơn mưa xối xả, có một lớp vải màu trắng lộ ra trong nước bùn.

Chu Viễn chậm rãi nhặt nó lên, là một tấm vải mềm màu trắng, bên rìa vải còn có tua rua.

Đây là khăn tay Khưu Bạch mang theo bên người.

Anh giống như bị điên rồi, xông lên, tay không đào đất đá ra, ngón tay bị đá vụn cắt nát cũng không muốn dừng lại.

"Khưu Bạch!"

"Khưu Bạch!"

Chu Viễn một bên gào thét, một bên đào đống đổ nát ra.

Nhưng mà cho dù anh đào đến không còn sức thì cũng không có ai trả lời anh.

Anh ngồi sụp xuống đất, nắm thật chặt khăn tay áp lên trán, trong cổ họng phát ra vài âm thanh không rõ.

"Chu Viễn?" Có người gọi anh.

Chu Viễn đột nhiên ngẩng đầu, cách anh hai bước, là thanh niên cao cao gầy gò đang ôm một túi quần áo nhỏ, đứng dưới cơn mưa dày đặc nhìn anh.

Sau khi Khưu Bạch cùng mọi người đi ra ngoài, ngôi nhà liền sụp, đại đội trưởng vội vàng chạy tới sau khi nghe tiếng động, dự định đưa bọn họ đến nhà mình ở một buổi tối. Cậu cũng định theo chân đại đội trưởng đi trở về, nhưng nửa đường lại thấy có một bóng người chạy tới, liền thông báo cho Lữ Nam một tiếng rồi quay lại.

Kết quả nhìn thấy một người đàn ông đang quỳ gối dưới cơn bão dữ dội, lòng bàn tay còn đang víu thứ gì đó, mãi đến khi nghe người kia gọi tên mình, cậu mới xác định được đó là Chu Viễn.

"Anh tới tìm tôi sao?" Khưu Bạch hỏi.

Mưa quá lớn, giọt mưa lạnh lẽo đập Chu Viễn sắp không mở nổi mắt, tóc tai cũng bết dính trên trán, anh không thấy rõ mặt của người trước mắt, cũng không nghe thấy người đó nói chuyện, chỉ có thể nhìn thấy miệng thanh niên đóng mở nói gì đó mà thôi.

Chu Viễn chớp mắt thật mạnh, nuốt nước mưa chạy đến bên miệng, sau khi thấy rõ là Khưu Bạch, ánh mắt lại vừa vui vừa buồn.

Vui chính là Khưu Bạch bình an không có chuyện gì, mà buồn là do, anh cảm thấy mình bị bệnh rồi.

Anh nắm chặt nắm đấm, quay người rời đi.

"Ui? Anh làm sao vậy?" Khưu Bạch đuổi theo, "Anh tức giận?"

"Tại sao anh tức giận? Anh có phải lo lắng cho em không?"

Chu Viễn chân dài bước nhanh đi về phía trước, đối với vấn đề của Khưu Bạch làm bộ mắt điếc tai ngơ.

Hiện tại trong lòng anh rất phức tạp, vừa rồi nếu còn chút lý trí anh chắc chắn sẽ phát hiện xung quanh căn nhà sụp đổ này không có bất kỳ ai, nếu thật sự có người bị đè ở dưới thì những người ở gần ký túc xá nhất đã sớm ra đây hỗ trợ rồi, làm gì đến lượt anh giúp đỡ chứ.

Nhưng lúc đó, anh thậm chí không hề có tâm tư nghĩ đến mấy thứ đó, đầy đầu đều là Khưu Bạch có bị sao không.

Khi anh cho rằng Khưu Bạch bị kẹt ở dưới đống phế tích này, trong lòng anh dâng lên một nỗi sợ hãi khủng hoảng, còn dữ dội hơn cơn mưa rào bây giờ, anh chỉ không ngừng đào bới, tìm kiếm, mới có thể phát tiết được nỗi sợ hãi sâu tận xương tủy trong cơ thể mình.

Anh sợ hãi sẽ mất đi Khưu Bạch

Đây là loại cảm xúc gì vậy?

Chu Viễn không nghĩ ra được, thống khổ ôm đầu.

"Này! Đừng nhúc nhích, tay anh đang bị thương." Khưu Bạch kéo tay Chu Viễn không cho anh cử động.

Chu Viễn muốn rụt tay lại, không khỏi giật giật, thanh niên lại nắm thật chặt, dùng đôi đồng tử ướt át và cặp mắt hoa đào gợn sóng nhìn chằm chằm anh, cứ như đang nói "Anh tại sao lại không yêu quý mình như thế".

Anh mở miệng, nhưng cái gì cũng không nói ra được, chấp nhận để Khưu Bạch lôi kéo.

Bà nội Chu cũng bị âm thanh mưa rào và tiếng sụp đổ kinh động, lúc này lại thấy Chu Viễn cùng Khưu Bạch đầy người đều là nước bùn, vô cùng chật vật mà trở về, càng kinh ngạc hơn.

"Sao lại thế này? Sao lại thành ra như vậy?"

Chu Viễn không nói lời nào.

Khưu Bạch bước tới giải thích, "Không có chuyện gì đâu bà nội, chỉ là ký túc xá của chúng con bị sụp, con ở đây tá túc một đêm ạ."

"Ôi, thực sự là nghiệp chướng mà, các con không bị sao chứ?" Bà nội Chu vỗ đùi nói thẳng.

Khưu Bạch: "Không có chuyện gì, chúng con chạy rất nhanh, tất cả đều ổn ạ."

"Không có chuyện gì là tốt, nhanh vào nhà, để bà đun nước cho hai đứa tẩy rửa."

Khưu Bạch nhanh chóng ngăn cản, "Đừng, bà đi nghỉ đi, con và Chu Viễn đi lấy, bà đừng lo lắng."

Bà cụ cũng đã lớn tuổi, thật sự không cầm lòng được, không thể làm gì khác hơn nên đành đồng ý.

Bà im lặng nhìn cháu trai của mình mà không khỏi xót xa cho bàn tay chảy đầy máu của nó. Nhíu mày, đi vào trong nhà run rẩy lấy ra một cái hộp, "Bôi ít thuốc đi."

Sau đó trở về phòng.

Bà cụ đi rồi, Khưu Bạch lấy cùi chỏ chọc chọc Chu Viễn, "Viễn ca nhi, anh có phải là sợ đến choáng váng rồi không?"

Chu Viễn nghiêng đầu nhìn cậu, con ngươi tối sầm, "Cậu gọi tôi là gì?"

"Viễn ca nhi a." Khưu Bạch cười híp mắt, "Em nghe bà nội Chu gọi anh như vậy, nhũ danh này nghe thật dễ thương."

Chu Viễn cụp mắt: "Không cho gọi tôi như vậy!"

"Vậy em gọi anh là gì?" Khưu Bạch trêu anh, "Viễn ca nhi?"

"Viễn ca nhi?"

"Hay là gọi...Viễn ca." Giọng nói thanh niên réo rắt ôn nhuận, nhưng lại như là mang theo một cái móc nhỏ, câu cho lòng anh ngứa ngáy khó nhịn.