Trong căn phòng màu xám, có hai con người đang ôm nhau ngủ, xung quanh toàn là những thứ màu trắng đục ái muội, nhìn thôi cũng đủ biết đêm qua kịch liệt như thế nào....
Đào Băng Tâm nhíu mày, cảm giác như có cái gì đó đang ôm ngay eo mình thì mở con mắt màu cam ra.
Đập vào mắt cô là gương mặt yêu nghiệt của Trạch Nhiên làm cô không khỏi ngây ngẩn, sau đó dường như nhớ tới đêm qua cô và ai đó đã làm chuyện gì đó thì tức giận, thẳng chân đạp cậu lăn xuống giường.
“Ui da~...” Trạch Nhiên bị đá bất ngờ không phòng bị nên đã té xuống đất, giơ lên gương mặt ai oán nhìn cô.
“Chị không nhẹ tay một chút được sao!?”
“Hừ, đêm qua cậu đồi hỏi tôi nhiều như vậy có từng nghĩ nhẹ một chút không!?” Cô bất mãn chất vấn.
“Em...em là lấy tấm thân trong trắng để làm thuốc giải cho chị còn gì.” Trạch Nhiên ủy khuất nói
“Cậu còn dám nói, nếu không phải câu nói vận động kịch liệt của cậu làm cho người ta hiểu lầm thì tôi có bị trúng xuân dược để rồi bị cậu ăn không còn mảnh xương nào hay không!!!!” Cô tức giận rống lên, nhớ lại gương mặt ngây thơ của nữ chủ và bộ dáng hóa sói của ai đó đêm qua làm cô không thể nào bình tĩnh được.
Cuộc đời cô tính luôn kiếp trước lẫn kiếp này thì tuổi như mẹ của nữ chủ luôn rồi, vậy mà cô lại bị một con nhóc vắt mũi chưa sạch tính kế, thử hỏi tại sao cô không tức giận sao được!?
Nữ chủ, bàn tay vàng, Liễu Mộng Liên cô chính thức vào danh sách đen của tôi rồi.....người đã từng vào danh sách đen của tôi thì không bao giờ chết được, chỉ có SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT!!!
“Em....” Trạch Nhiên cứng họng, quả thật cậu muốn cho họ hiểu lầm nhưng ai biết con nhỏ Liễu Mộng Liên kia lại có gan trời như vậy, dám ở trước mặt cậu mà bỏ thuốc Băng Tâm.....mà nói đi cũng phải nói lại nếu cô ta không bỏ thuốc thì không biết chừng nào cậu mới ăn được chị họ của mình, vậy nên cậu sẽ miễn cho cô ra tội chết nhưng muốn sống an lành thì KHÔNG BAO GIỜ!!!
“Hừ....” Cô hừ lạnh, cầm lấy cái áo sơ mi mặc vào sau đó đứng lên ra khỏi phòng, không thèm để ý tới ai đó.
“RẦM!!!”
Không phải chị là người chạy tới quyến rũ em sao!? Trạch Nhiên ai oán nhìn cánh cửa......
******************
“Diên thiếu gia, Đại thiếu gia có gọi về hỏi ngài dạo này mất ngủ nên ăn uống đầy đủ một chút, đừng thức khuya quá sẽ không tốt cho sức khỏe.” Quản gia nhìn thấy gương mặt hơi xanh xao của cô thì nhắn lại lời nói của Trạch Thần Tuấn.
“Ừ biết rồi, à....vậy anh ấy có nói chừng nào về không!?” Trạch Thần Diên vừa ăn sáng vừa hỏi.
“Khoảng 2 ngày nữa.” Quản gia cung kính trả lời.
“Ừ.” Cô gật đầu.
“Anh....” Trạch Nhiên tắm rửa xong đi xuống định chào hỏi nhưng không ngờ người nào đó vừa ăn xong đập hai tay mạnh lên bàn đứng dậy, sau đó cầm balô đi ra ngoài.
Trạch Nhiên thở dài trong lòng, chuyện hôm qua còn chưa làm cho tiểu mèo hoang nguôi giận, không ngờ tối lại phát sinh chuyện đó làm cho mèo hoang cũng biến thành cọp cái luôn rồi...
Còn Trạch Thần Diên tâm trạng không tốt, không muốn gặp mặt ai đó nên đã chuồn mất dép, vừa ra ngoài đã leo lên chiếc xe màu đen của mình rồi chạy mất.
-****-****-****-****-
“Sao vậy!? Tâm trạng không tốt!?” Lôi Thiếu Hiền đưa ly cà phê trước mặt cô, mỉm cười ôn nhu hỏi.
“Ừm~” Nhận lấy ly cà phê thì hơi kinh ngạc, sao hắn biết cô thích uống cà phê nóng không đá ít đường vậy!? Cô nghi hoặc nhìn cậu.
Lôi Thiếu Hiền cười cười, là người cậu để ý mà không biết người đó thích gì hay ghét gì thì đập đầu vô gối chết luôn cho rồi, với lại chỉ cần nhìn cũng biết, ngày nào mà cô không uống một ly như thế này.
Tuy không biết nó có ý nghĩa gì với cô hay không, cậu cũng không cần quan tâm, chỉ cần biết cô thích là được.
Thấy ai đó cười mà không nói thì cô cũng không truy vấn nữa, cả hai im lặng hồi lâu, không ai nói với ai câu nào nhưng không khí xung quanh họ vô cùng hài hòa, cho đến khi ai đó không biết sống chết chạy vào, giơ lên gương mặt thanh tú, mỉm cười ngọt ngào nói:
“Diên, Hiền, chào buổi sáng, hai cậu đến trường sớm nhỉ!?”
Nhìn thấy Liễu Mộng Liên, gương mặt Trạch Thần Diên thay đổi ba trăm sáu mươi độ, không khí xung quanh cũng hạ nhiệt rõ ràng, làm cho Lôi Thiếu Hiền muốn không phát hiện cũng không được, vì vậy cũng nhíu mày nhìn nữ chủ.
Nhưng còn nữ chủ của chúng ta thì sao!? Vẫn ngây thơ chạy lại tươi cười như hoa....
“Ờ.” Trạch Thần Diên lạnh lùng trả lời.
“Diên....cậu sao....vậy!?” Liễu Mộng Liên ấp úng hỏi, không biết hôm qua cậu ấy lại thượng bao nhiêu người, đáng lẽ cô bỏ thuốc vào để cô và cậu ấy lên giường, biến cậu ấy thành của mình, không ngờ chưa đợi thuốc có tác dụng thì đã bị đuổi về, bây giờ chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.
Cô nhếch môi cười lạnh, định tính kế cô lần thứ hai sao!? Không dễ đâu cưng.
“Chúng ta thân nhau tới nổi Liễu tiểu thư cô gọi nhau bằng tên!? Chậc chậc....cô đang mơ mộng mình được lên giường tôi để làm Trạch phu nhân sao!? Xin lỗi, sức quyến rũ của cô quá kém, trí thông minh thì khỏi nói, dám ngay trong nhà tôi bỏ thuốc để tôi trở thành người của cô sao!? Nực cười.” Trạch Thần Diên lạnh lùng nói, sau đó không biết cầm điện thoại nói gì đó, không lâu sao có mấy người đàn ông lực lưỡng đi tới kiềm Liễu Mộng Liên kéo đi.
“Diên, cậu....cậu...đây là ý gì!?” Liễu Mộng Liên lắp bắp hỏi, ánh mắt sợ hãi, trong lòng có dự cảm không tốt.
“Hừ, không phải cô muốn lên giường sao!? Tôi giúp cô toại nguyện, lôi cô ta đi, nhớ phục vụ cho tốt một chút.” Cô nhếch môi trả lời, sau đó nhìn về phía mấy người kia ra lệnh.
“Vâng.”
Mấy người này là người của Trạch Nhiên, bởi vì có lệnh nên cô cũng được coi là chủ của họ, Liễu gia sao, tôi sẽ từ từ chơi đùa, đã lâu rồi không có cảm giác mình đã trở lại như trước kia rồi, ha ha...
-the end-
P/s: hố hố, mấy chương sau ta sẽ sắp xếp đất diễn cho mấy anh nam chính mà ta cho ăn bơ hảo hạng ??? rồi sẽ cho thêm nam chính mới xuất hiện ??? có ai mong đợi không!? Giơ tay cái nhẹ nào ???