Nam Chính Yêu Tôi Đến Phát Điên Rồi!

Chương 3: Nhiệm Vụ Đầu Tiên



Rosie bị kéo ngã xuống đất một cách bất ngờ, nàng choáng váng, còn chưa kịp định thần lại một thân thể to lớn nặng nề bất ngờ ập tới, đè bẹp bộ xương khô già yếu của Rosie.

Hơi nóng phả lên tai cùng âm thanh khàn đặc đứt quãng của người đàn ông vang:

“Giúp ta… giúp ta…”

Rosie sợ hãi còn chưa tiếp thu nổi bất ngờ này, trong đầu lại vang lên lời nhắc nhở đầy vui mừng của hệ thống.

“Chúc mừng người chơi 103, cốt truyện đã bắt đầu kích hoạt. Nhiệm vụ đầu tiên, hãy trở thành người phụ nữ của nam chính.”

Cái gì?

Đừng nói cái tảng đá đè trên người nàng là nam chính nhé?

Bất ngờ quá! Thật khó tiếp thu nổi mà.

Cái hệ thống chết bầm này không bao giờ cho nàng có bất kỳ một giây phút nào chuẩn bị tinh thần hết. Cứ đánh úp kiểu này chắc chắn có ngày Rosie sẽ chết trước vì bị dọa cho đột quỵ chứ không phải bị nam chính đầu độc giống như cốt truyện mất.

“Vậy giờ tôi phải cưỡng hiếp nam chính sao, anh ta là một người đàn ông đó, còn nặng như vậy. Quan trọng nhất, một thiếu nữ ngây thơ trong sáng như tôi làm sao có thể…” Chỉ cần nghĩ đến việc bản thân phải làm mấy chuyện đồi bại mười tám cộng đó, Rosie Gemma cảm thấy bản thân khó lòng tưởng tượng nổi.

Kiếp trước nàng còn chưa có nổi một mống bạn trai đâu. Đừng nói là ăn cơm trước kẻng, đến nắm tay trai còn chưa một lần. Trái tim già yếu này không chịu nổi kích thích vậy.

“Làm ơn nhớ lại cốt truyện dùm tôi đi bà nội?” Hệ thống không ngấm nổi cái bộ dạng làm như mình trong sáng lắm của cô nàng.

Đừng tưởng ký chủ qua mắt được nó, Rosie kiếp trước là cái dạng sa đọa gì ký ức của cô nàng nó xem đủ cả rồi.

Không biết ai mỗi đêm đều phải ôm gấu bông thân hình sáu múi của nam idol kpop nào mới ngủ nổi. Thậm chí trong tủ quần áo của cô còn chất cả một đống tạp chí “bãi biển” chỉ toàn hình ảnh những chàng trai lơ gợi cảm.

Thiếu nữ trong sáng cái nỗi gì, có mà bà cô đen tối thì có!

Ký ức đen tối bị vạch trần khiến Rosie quả thực không cười nổi. Ai đó làm ơn đổi cho nàng một hệ thống khác tôn trọng đời tư cá nhân của kỷ chủ một chút có được không. Chẳng chừa người ta tí mặt mũi nào cả, cũng may hiện tại bọn họ giao tiếp bằng suy nghĩ, chứ để người nào đó nghe thấy được, Rosie nghĩ hoàn toàn có thể tự đào hố trôn mình vì xấu hổ.



Thân thể thiếu nữ mát lạnh luôn tỏa ra mùi hương dễ chịu khiến Maximilian chẳng thể kìm lòng nổi nữa. Cơ thể anh chàng càng ngày càng trở nên nóng bỏng, cổ họng khát khô kích thích ham muốn trỗi dậy.

“Phập…” Hàm răng sắc nhọn ập tới một cách bất ngờ gặm thẳng vào cổ của người thiếu nữ.

Hành động bất ngờ của nam chính khiên Rosie chẳng còn tâm trạng nào để oán thán. Cơn đau nhanh chóng truyền đến khiến nàng nhận ra rằng làn da mỏng manh trên của của mình đã bị anh ta cắn rách, thậm chí còn có thể cảm nhận được rằng nam chính đang cố gắng hút máu từ vết thương ra.

Tình huống điên rồ gì thế này, anh ta muốn ăn thịt uống máu nàng hay sao?

Rosie kinh sợ dùng toàn bộ sức lực của mình đẩy thân thể nặng trịch đang đè lên mình, nàng thoát khỏi anh ta liền vội vã lùi lại mấy bước ôm lấy vết thương trên cổ mình.

Đúng là mệt chết nàng mất, anh ta ăn gì mà lại có thể nặng như vậy. Rosie thở hồng hộc như bò, trong lòng oán thán, cũng thật may vì anh ta không còn sức lực, chứ thực sự một mình nàng chẳng thể nào chống trả lại nếu nam chính còn tỉnh táo.

Rosie cố gắng bình tĩnh, động não nhớ lại cốt truyện mình đã được cung cấp trước đó.

“Nam chính Maximilian đang trên đường tìm kiếm tung tích của người mẹ đã từng là nô lệ thì bất ngờ bị một ả gái điếm để mắt tới. Công tước kịp thời bỏ chạy nhưng đám người của nhà thổ lại cố gắng truy đuổi anh ta. Maximilian chạy vào rừng và lần trốn trong nhà của nữ phụ Rosie trước khi anh không thể giữ được tỉnh táo vì thuộc độc trong cơ thể mình. Nhìn kẻ lạ mặt đột nhập vào nhà mình trong tình trạng mơ hồ bất tỉnh, ban đầu nữ phụ Rosie chỉ tính lục lọi cướp lấy tiền bạc của người đàn ông này. Nhưng ngay sau khi nhìn thấy dung mạo tuấn tú cùng với trang phục quý tộc trên người nam chính, cô ta đã đổi ý. Rosie hiến thân mình cho anh, Maximilian bị hạ thuộc nên cũng không thể nghĩ nhiều. Một đêm nồng cháy giữa hai người đã diễn ra, Rosie cũng một bước lên mây. Từ một cô thôn nữ quê mùa trở thành tình nhân của công tước. Sau khi nam chính trở thành hoàng đế càng không cam chịu khi anh nảy sinh tình cảm với nữ chính. Nữ phụ Rosie đã trốn khỏi dinh thự mà Maximilian đã cùng cấp cho mình mà tìm đến thần điện hòng tiếp cận nữ chính và giết chết cô. Cuối cùng Rosie bị chính sự độc ác và tham lam của mình giết chết, kết cục của cô ta chính là bị nam chính ép uống thuốc độc mà cô ả đã định dùng để đầu độc nữ chính…”

Rosie của thực tại lúc này mới ngẩn người ra nhìn người đàn ông nằm bất tỉnh trên mặt đất, thảo nào anh ta lại có hành vi mất kiểm soát như vậy. Hóa ra là bởi vì trúng thuốc, còn là loại thuộc gì thì chỉ cần nghĩ đến nơi anh ta đến thì cũng có thể đủ hiểu.

Nói chung là dù hôm nay không bị Rosie Gemma ***** ***, anh ta cũng chẳng thể giữ nổi trong sạch với ả gái điếm táo bạo kia.

“Nhưng dính phải thứ thuốc này đâu nhất thiết phải quan hệ đúng không hệ thống, tôi đọc truyện thấy có nhiều cách khác lắm mà.” Dù biết đây là nhiệm vụ không thể khước từ, nhưng dù nghĩ thế nào một người có tam quan bình thường như Rosie cũng không nuốt nổi việc mình phải đi ***** *** một người đàn ông.

“Từ chối nhận nhiệm vụ quan trọng, hình phạt giật điện cấp năm!” Đối với bộ dạng muốn chạy trốn của cô, hệ thống chỉ lạnh lùng tuyên bố một câu.

Rosie căn bản chẳng có quyền để từ chối.

“Tôi đâu nói là sẽ từ chối đâu… nhưng giật điện cấp năm là sao?”

“Mức độ đủ để cô cảm nhận được sự đau đớn chạy toàn thân trước khi bị tê liệt rồi thăng thiên.” Hệ thống không một chút nhân từ.

Rosie không hiểu sao cảm thấy có chút run sợ, nhìn thái độ của hệ thống, nàng biết được rằng nó không hề nói đùa. Đây vốn dĩ không phải thế giới của nàng, quan hệ của bọn họ là giao dịch chứ không phải dựa trên bất kỳ tình cảm nào cả. Lúc này đây, Rosie cũng biết được bản thân mình không thể nhả nhớn được với nó.



Rosie hít một hơi thật sâu, rón rén tiến lại gần thân thể người đàn ông đang nằm bẹp trên đấy.

“Anh gì ơi… anh ổn không vậy…” Rosie phũ phàng dùng mũi chân đá nhẹ vào cơ thể bất động của nam chính.

Không có phản ứng.

Lúc này nàng mới bạo gan hơn mà tiến đến lật người anh ta lại.

Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đỏ ửng nổi đầy đường gân khá ghê rợn, hô hấp rối loạn, đôi môi mỏng luôn mím chặt vẫn còn vương chút tơ máu của cô.

Rosie kinh hãi cố gọi nam chính tỉnh lại, chẳng qua chỉ là một loại thuốc kích dục thôi sao, triệu chứng sao lại kinh dị đến vậy. Nhìn bộ dạng của anh như thể sẽ chết nếu không kịp thời được giải tỏa.

Maximilian cuối cùng cũng tìm lại được chút tỉnh táo, anh mơ hồ nhìn được khuôn mặt xinh đẹp cùng mái tóc đỏ rực của người thiếu nữ trước mắt. Bàn tay to lớn bất ngờ vươn lên tùm chặt lấy đôi ta bé nhỏ đang vả đôm đốp trên mặt mình lại.

“Giúp ta… quá nóng, giúp ta cởi chúng ra …” Maximilian khó khăn cất tiếng nói, đưa tay cô về phía cổ áo luôn đóng kín cổng cao tưởng của mình

Rosie gần như phải áp sát tai lại gần mới có thể nghe rõ được anh muốn nói gì, nàng không dám chậm trễ cởi đi từng lớp quần áo trên cơ thể của anh.

Quần áo cổ đại khá phức tạp, phải mất một lúc lâu nàng mới có thể cởi được gần hết. Khi chuẩn bị chạm đến cúc quần, Rosie bất ngờ bị kéo lại, thân thể người đàn ông một lần nữa lại ập đến.

Đã trải qua một lần trước đó nên nàng cũng không cảm thấy quá bàng hoàng. Ban đêm trong rừng rất lạnh, có vẻ việc trút bớt bỏ quần áo có chút hiệu quả nên anh ta cũng tìm lại được chút thoải mái.

“Anh ổn chứ…” Rosie cẩn trọng nhìn khuôn mặt phóng đại của người đàn ông, rụt rè lên tiếng hỏi.

Maximilian im lặng, chỉ nhìn nàng một cách đăm chiêu khó hiểu khiến Rosie cảm thấy có chút lúng túng.

Tuy đã có thể hô hấp dễ dàng được một chút, nhưng khí lạnh của thời tiết lại chẳng thể cải thiện cơn nóng trong cơ thể anh. Mặc dù có chút không muốn nhưng Maximilian biết rằng anh cần người phụ nữ này.

“Hãy giúp ta… ta sẽ trả ơn cô một cách hậu hĩnh.” Là một người đàn ông, Maximilian vẫn rất tôn trọng cô mà đưa ra lời đề nghị.

Rosie nhìn bộ dạng nhẫn nhịn đến thống khổ kia của nam chính cũng có chút mủi lòng. Từng giọt mồ hôi nóng hổi trên gương mặt anh rơi xuống da thịt mát lạnh của nàng cũng có thể cảm nhận rõ. Giờ đã không phải là thực hiện nhiệm vụ mà là cứu người rồi, nàng sợ rằng anh sẽ chết nếu như mình từ chối lời thỉnh cầu đó.