Nằm dưới khu nhà thổ xa hoa trụy lạc không ngờ lại là một hầm giam tối tăm ẩm thấp và bốc mùi. Nhưng những thứ bẩn thỉu ghê tởm đó cũng chẳng thể cạn lại bước chân của công tước trẻ tuổi.
Đám nô lệ bị giam nhốt vừa nhìn thấy được tia sáng vội vã lao tới, họ vươn những cánh tay gầy gò lở loét ra khỏi những song sắt, cố bắt lấy một góc áo của hai người bên ngoài mà gào thét kêu cứu.
Rosie cầm ngọn đuốc lửa trên tay vô cùng kinh sợ vội vã lùi lại. Những thứ trước giờ cô chỉ thấy trong phim không ngờ lại có một ngày được trải nghiệm một cách chân thực như vậy. Hơn thế nữa còn là cảnh tượng chẳng khác nào những bộ phim kinh dị khiến người khác cảm thấy hãi hùng.
Rosie bởi vậy mà bất cẩn lùi về sau mấy bước, không ngờ ngay lập tức từ phía sau liền xuất hiện những cánh tay khác muốn thò ra túm lấy cô.
"Xoẹt..."
Cô suýt chút rơi vào tay những tên nô lệ đó nhanh chóng được Maximilian kéo kéo trở, thân thể mềm mại một lần nữa ngã vào vòng tay của người đàn ông. Rosie tái mặt trợn mắt nhìn bàn tay vừa định chạm vào mình bị chém đứt lìa rơi trên mặt đất. Vậy mà cánh tay túa máu của kẻ nô lệ trong phòng giam vẫn không ngừng khua khua trong không khí như không hề cảm thấy đau đớn.
Thứ dịch chua từ dạ dày bất ngờ trào lên cổ họng, Rosie vội vã bịt miệng lại trước khi làm ra cảnh thất thố nào đó. Maximilian vô cùng ghét bỏ đẩy người phụ nữ yếu đuối trong ngực ra, sợ hãi như vậy còn muốn bám theo hắn.
"Bọn họ đều đã mắc bệnh hủi, không còn cảm giác gì với đau đớn nữa rồi.” Sau khi lạnh nhạt giải thích một câu, công tước lại tiếp tục cất bước.
"Nhưng dù là vậy, ngài ra tay cũng không phải quá tàn nhẫn rồi sao?"
"Nếu cô không muốn mắc phải căn bệnh đó thì cứ việc chạm vào bọn họ."
Lời cảnh cáo này quả thực khiến cô phải ngậm miệng, Rosie không dám chậm trễ liền vội và chạy theo anh. Thế giới này có quá nhiều chuyện nguy hiểm, Rosie không chắc mình có thể sống sót nếu bị bỏ lại một mình. Hệ thống vẫn chưa trở lại, người duy nhất cô có thể dựa vào cũng chỉ có người đàn ông máu lạnh này thôi.
Tiếng bước chân dưới của họ chỉ dừng lại khi đến trước một cánh cửa nhà lao chông có vẻ khá vững chắc. Cô nghĩ rằng nơi đây chắc hẳn chỉ dùng để giam giữ những kẻ khác hẳn với đám nô lệ kia. Những kẻ có đủ khả năng để tẩu thoát khỏi nơi này.
Maximilian lạnh lùng cất tiếng gọi như thể đang muốn xác nhận thân phận của đôi phương.
"Duncan!"
"Điện hạ, người vẫn an toàn." âm thanh kích động xen lấy vui mừng của những người đàn ông trẻ tuổi nhanh chóng vọng ra từ phía bên trong.
Maximilian nhíu mày dùng kiếm chém đứt dây xích sắt rồi tiến vào. Ánh sáng từ ngọn đuốc nhanh chóng rọi sáng căn phòng giam u tối, trên bức tường dài là năm vị hiệp sĩ trẻ tuổi bị treo lên trông vô cùng nhếch nhác. Bên cạnh họ vẫn còn những dụng cụ tra tấn đầy dã mã thời trung cổ. Có vẻ như Maximilian và cô đã đến kịp nên họ chưa bị làm sao cả. Công tước nhanh chóng chặt đứt những dây xích giải thoát cho họ.
“Ta vẫn an toàn, tất cả vẫn ổn chứ?”
“Thuốc mê vừa mất đi hiệu quả, bọn họ chưa kịp dùng hình với chúng thần thì đã bỏ đi một cách gấp gáp như nhận được mệnh lệnh gì đó.”
Chỉ huy Duncan lên tiếng, ngoài trừ việc bị treo lên có chút mệt mỏi họ cũng coi như không có việc gì cả. Lúc này đây ánh mắt của những vị kỵ si mới để ý đến bóng dáng bé nhỏ luôn lúp sau lưng của ngài công tước. Một thiếu nữ tóc đỏ xinh đẹp với đôi mắt xanh quyến rũ!
“Người đó là ai vậy thưa điện hạ?” Duncan mang theo sự đề phòng lên tiếng hỏi chủ nhân của mình.
Duncan là chỉ huy đội hiệp sĩ bão tuyết của Ashton, đồng thời cũng là một trong hai cánh tay đắc lực nhất bên cạnh ngài công tước. Cũng bởi vì vậy nên anh hiểu rất rõ tính cách của điện hạ.
Anh vẫn luôn biết rõ công tước không hề thích lại gần những người phụ nữ, nhất là phụ nữ mang dáng vẻ quá xinh đẹp và quyến rũ. Đến người hầu thân cận bên cạnh cũng chỉ có nam hầu. .
Nhưng từ bao giờ bên cạnh điện hạ lại xuất hiện bóng dáng của một thiếu nữ, lại còn mang dáng vẻ xinh đẹp gian xảo như một con cáo lông đỏ thế kia. Có phải trong lúc không có bọn họ bên cạnh, cô ả kia đã lắm được điều gì đó rồi đe dọa công tước của bọn họ rồi đúng không.
Ánh mắt đề phòng của nam hiệp sĩ tóc nâu nhìn cô hoàn toàn lộ rõ, như sợ rằng Rosie không biết hắn ta đề phòng mình đến mức nào.
“Cô gái này tên là Rosie Gemma, hiện tại cô ấy sẽ đi theo chúng ta về lâu đài.” Vì là vấn đề nhạy cảm nên Maximilian chỉ giải thích một cách khái quát với thuộc hạ của mình.
“Tại sao chúng ta phải mang theo cô ta vậy ạ?”
Duncan lại cứ nhất định bám lấy không buông, vì thân phận thật của điện hạ anh không thể đề phòng những kẻ không lai lịch rõ ràng cố tình tiếp cận người vậy.
“Chuyện đó ta sẽ giải thích sau, rời khỏi đây trước đã.” Maximilian nhíu mày tỏ vẻ khó chịu trước những câu hỏi của thuộc hạ. Dù biết rằng Duncan làm vậy là vì quan tâm đến mình nhưng anh không hề thích việc bị người khác xoáy sâu vào đời tư cá nhân như vậy.
Hiệp sĩ Duncan cũng hiểu được mình không nên nói nữa liền lập tức ngậm miệng, nhưng không vì thế mà anh bỏ qua cho người phụ nữ gian xảo đó một cách dễ dàng. Anh đoán chắc ả ta đã lừa dối công tước và cố tình bám theo đến nơi này, có khi ả ta là một nội gián cũng nên.
Trước sự nghi ngờ của ngài hiệp sĩ điển trai kia, Rosie chỉ hếch mũi, lè lưỡi khinh thường. Tra hỏi cô làm như hắn là chính thất của nam chính không bằng. Maximilian nên để hắn ta mặc một chiếc váy hoa đúng hơn là một bộ đồ hiệp sĩ.
“Đồ tính đàn bà!” Rosie lẩm bẩm một tiếng, không biết cố tình hay vô ý Duncan cùng mấy người ở đó cũng nghe ra được.
Tính cách của ngài Duncan, nhiều lúc bọn họ cảm thấy còn giống nữ quản gia hay càu nhàu hơn là một chỉ huy đội hiệp sĩ mạnh mẽ nhất lãnh địa Ashton. Nhưng khổ nỗi bọn họ đều đánh không lại nên chỉ có thể thầm cảm thán trong lòng. Lần đầu tiên có người dám nói chỉ huy của bọn họ như vậy, những hiệp sĩ khác thật sự muốn bật cười giơ ngón cái với vị tiểu thư xinh đẹp này.
“Mụ phù thủy chết tiệt, cô dám…” Duncan xấu hổ đến đỏ mặt, còn muốn quyết một trận sống chết với con cáo đỏ miệng lưỡi đanh đá này.
“Duncan, thu kiếm lại!” Maximilian trầm giọng ra lệnh, ngài công tước trở nên gay gắt với hành động bốc đồng của hắn, hoàn toàn là đứng về phía cô khiến Duncan càng thêm uất ức nhưng chỉ có thể thu kiếm lại theo mệnh lệnh.
Rosie được đà đắc ý đang muốn chửi chết mịa cái tên xấu xa giám nói cô là phù thủy kia nhưng ánh mắt sắc lạnh của ngài công tước liền hướng tới hoàn toàn ngăn cản đi hết những suy nghĩ đó, khiến cô hoàn toàn im re, ngoan ngoãn núp trở về sau lưng anh.
Cáo đỏ đanh đá chớp mắt lại biến thành thỏ con nhút nhát hiền lành. Tốc độ lật mặt nhanh như vậy khiến Maximilian cũng phải cảm thán một tiếng. Rosie Gemma không ngờ lại có nhiều bộ mặt như vậy, hệt như một cô nàng thảo mai khó đối phó. Mang cô theo bên mình, ngài công tước cũng không biết bản thân mình có phải quá dễ dãi rồi không?