Dọc theo đường về Y Nhạc Tâm vẫn còn hoảng hốt, trong đầu toàn là những lời của người đàn ông lạnh lùng kiêu căng trong thang máy kia...
Tận đến khi về tới nhà trọ cô mới lấy lại tinh thần, cũng phát hiện mẹ nuôi đang ngồi trong phòng đợi mình.
Mặt Y Nhạc Tâm thoáng chốc trở nên trắng bệch, bước lên một bước nhỏ, trong lòng hoảng loạn, cất tiếng gọi nhỏ như muỗi kêu: "Mẹ..."
Người phụ nữ vóc người mập mạp nghe tiếng cửa mở, quay đầu lại. Hai con mắt nhỏ liếc trên liếc dưới nhìn trang phục của Y Nhạc Tâm, không khách khí chút nào nói: "Tiền lương đâu?"
Y Nhạc Tâm ngay lập tức hiểu được mẹ nuôi đến không phải vì muốn bán cô mà là muốn tiền lương. Cô nhanh chóng gật đầu, chạy trở về phòng, từ dưới đầu giường lấy ra một ngàn nhân dân tệ mà bấy lâu cô nhịn ăn nhịn mặc tiết kiệm được, trở lại cẩn thận đặt tiền trước mặt bà ta.
Bà ta nhìn Y Nhạc Tâm một cách ghét bỏ, thấy tiền, sắc mặt mới trở nên nhẹ nhàng hơn chút, cầm xấp tiền lên đếm đếm. Nhưng càng đếm hỏa khí trong lòng bà ta càng lớn, giơ tay lên cho Y Nhạc Tâm một cái tát: "Chỉ có ngần này?"
Y Nhạc Tâm rưng rưng nước mắt, ngập ngừng nói: "C-con còn cần tiền sinh hoạt... Chỉ còn... chỉ còn có một ngàn mà thôi."
Người phụ nữ vừa nhìn vẻ mặt sắp khóc của Y Nhạc Tâm thì đã thấy phiền lòng, nhưng nhớ tới ở nhà vẫn còn loạn hết cả lên cùng với lời đe dọa của mấy tên đòi nợ thuê, bà ta nhỏ nhẹ dỗ dành: "Nhạc Tâm à, con cũng biết nhà chúng ta còn nợ rất nhiều tiền... Mẹ nuôi con từ nhỏ đến lớn, không thể nào không yêu con, không thấy xót con được. Nhưng... nhà mình nợ tiền người ta, nếu mẹ không trả thì bọn họ dọa sẽ giết mẹ!" Nói đoạn, bà ta làm bộ đáng thương: "Con nhất định sẽ không để mẹ chết phải không!"
Y Nhạc Tâm gật đầu, nước mắt rơi như mưa. Cô nhất định sẽ không để mẹ bị bọn người đó làm hại, dù sao cô mắc nợ bà nhiều như vậy mà bà vẫn không vứt bỏ cô... Nếu giết thì mấy người đó giết cô là được rồi!
Nếu như Diệp Kỳ và Hệ thống có mặt ở đây, khẳng định sẽ muốn cảm thán một câu: Thật là một đóa sen trắng thánh khiết! Thực sự là bọn họ cũng không hiểu đầu óc nữ chính như nào mà có thể suy nghĩ kiểu vậy?? Từ lúc nhỏ được nhận nuôi, thay người ta gánh tội còn chưa tính, việc lớn việc nhỏ việc gì dơ bẩn trong nhà đều do Y Nhạc Tâm làm, hơi lớn hơn một chút thì phải làm thêm ngoài giờ để kiếm tiền trang trải học phí! Nói thật, ngoại trừ việc hiểu lầm 'giết chết ba nuôi' thì quả thật Y Nhạc Tâm không nợ người mẹ nuôi đó bất cứ thứ gì. Thế nhưng Y Nhạc Tâm vẫn tự cảm thấy hổ thẹn. Thật không hiểu ra sao...
Diệp Kỳ có chút nghi hoặc... Với tính cách như vậy thì làm sao nữ chính tìm được việc làm, kiếm đủ tiền để trả học phí... Có điều quên đi, mấy thế giới này không có logic không thể lí giải nổi.
Người phụ nữ không biết suy nghĩ trong lòng Y Nhạc Tâm, trên mặt vẫn làm ra bộ dạng đau khổ: "Nhạc Tâm à, nếu một tuần sau con không lấy ra được năm mươi ngàn thì tay của mẹ sẽ bị người ta chém đứt! Con nhất định sẽ cứu mẹ đúng không!"
Thân thể Y Nhạc Tâm cứng đờ, nước mắt tiếp tục không thể khống chế được tuôn ra. Cô gật đầu rồi lại lắc đầu: "Không được không được, mẹ! Con nhất định sẽ kiếm đủ năm mươi ngàn trong vòng một tuần!"
"Một triệu, làm tình nhân của tôi một năm?" Trang Yến nhìn vẻ mặt khuất nhục của Y Nhạc Tâm, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười. Tới đặt điều kiện với hắn còn chưa tính, bây giờ làm kĩ nữ còn bày đặt lập đền thờ? Cũng không phải hắn cầu xin cô ta làm tình nhân của mình!
"Cô cho rằng một năm của cô đáng giá một triệu?" Trang Yến đan hai tay lại, chống cằm nhàn nhã hỏi. Ngữ khí tùy ý làm cho Y Nhạc Tâm trong lòng phát lạnh! Vừa sợ sệt, trong lòng vừa thống khổ. Tại sao... Loại chuyện buồn nôn như làm tình nhân mà cô cũng đáp ứng rồi mà hắn còn muốn sỉ nhục cô như vậy! Chẳng lẽ trong mắt hắn cô chính là loại hạ tiện như vậy sao?
"Vậy anh muốn thế nào?"
Nhìn lên gương mặt có bốn phần tương tự với Tuyết nhi của Y Nhạc Tâm, Trang Yến hơi dừng lại một chút, cứ như vậy đi. "Một triệu mua năm năm của cô, đừng nói không đủ! Năm năm dù cô có làm gì cũng chưa chắc kiếm được một triệu!"
Y Nhạc Tâm nhìn ánh mắt khinh bỉ tùy ý của hắn, vốn muốn nói không làm, nhưng nhớ đến tình cảnh của mẹ nuôi cùng hổ thẹn trong lòng, cô trầm mặc một hồi, đáp: "Được..." Vì mẹ, cô nhất định phải nhẫn nhịn!
Trang Yến hài lòng gật đầu, đem hợp đồng đặt trước mặt Y Nhạc Tâm.
"Kí đi."
Diệp Kỳ ngồi trên sô pha trong phòng khách, xếp bằng an tĩnh nhìn tivi ở xa xa. Tiểu cầu trắng đen cũng im lặng nằm trên đầu Diệp Kỳ cùng cậu xem tivi. Diệp Kỳ tuyệt đối không biết dáng vẻ của cậu hiện tại có bao nhiêu ngốc manh! Rõ ràng khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhưng trên đỉnh đầu lại có một quả cầu màu trắng đen giống như quả cầu nhung làm đồ chơi cho mèo! Tương phản manh! May mà ngoại trừ kí chủ là Diệp Kỳ thì không ai có thể nhìn thấy tiểu cầu Hệ thống, không thì hình tượng của cậu sẽ bị phá hủy nha~
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng người hầu chào cung kính, vừa lúc tập phim trên tivi cũng vừa hết, Diệp Kỳ quay đầu nhìn Trang Yến đang đi về phía mình, tròn mắt hỏi: "Hôm nay anh đi đâu mà muộn như vậy?"
Diệp Kỳ chỉ là tùy tiện hỏi một câu, cậu lại không thích Trang Yến, sao lại có lòng truy cứu cuộc sống về đêm của hắn được chứ.
Thế nhưng Trang Yến nghe vào trong tai thì lại hiểu thành ý tứ khác, sắc mặt hắn có chút quẫn bách, tận lực duy trì vẻ mặt giống thường ngày đáp lại: "Có việc đột xuất cần xử lí."
Thật sự là Diệp Kỳ không có ý gì khác, cậu chỉ là tùy tiện nói như vậy mà thôi! Thế nhưng Trang Yến lại nghe ra mùi vị trào phúng! Trang Yến quay đầu nhìn đi, đúng lúc thấy trên tivi đang phát phim truyền hình chủ đề gia đình bèn nói sang chuyện khác: "Đây là cái gì?"
Diệp Kỳ cũng quay đầu lại nhìn tivi, "A" một tiếng: "Thì ra đến giờ chiếu rồi à."
"Đây là phim truyền hình, tên là 'Người yêu quá trớn'." Diệp Kỳ cho rằng Trang Yến không biết thật, hết sức chuyên chú nói cho hắn tên của bộ phim này. Còn về lí do tại sao cậu lại xem loại phim truyện tẻ nhạt như vậy thì là bởi tiểu cầu nói có thể từ trong phim học được tinh túy của thế giới này... Nhưng Diệp Kỳ xem đến tận bây giờ cũng chỉ thấy nam chính không ngừng quá trớn quá trớn, nữ chính không ngừng bắt gian bắt gian, nữ chính thống khổ, nam chính tùy ý! Nữ chính rõ ràng có thể rời đi, nhưng vẫn như cũ tự ngược mà ở lại... Đúng là có bóng dáng thu nhỏ của thế giới này. Nhưng mà tinh túy? Có sao?
Diệp Kỳ nói rất vô ý, nhưng Trang Yến lại cảm thấy Diệp Kỳ như đang ám chỉ điều gì. Trong lòng hắn có chút hoảng, nhưng lại không biết mình hoảng cái gì. Cuối cùng không thể làm gì hơn là lấy lí do mệt mỏi nhanh chóng về phòng. Rất giống như bị phát hiện chuyện mờ ám vì vậy cong đuôi chạy trốn!
Diệp Kỳ trừng mắt nhìn, không rõ vì sao.
"Hắn làm sao vậy?"
Tiểu cầu trắng đen giật giật thân thể tròn vo của nó, nằm trên đầu Diệp Kỳ đáp:
(Không biết nữa... Chắc là mệt thật? Dù sao trong truyện cũng có nói, mỗi ngày có không biết bao nhiêu nam nhân nữ nhân muốn quyến rũ hắn, bò lên giường của hắn. Phỏng chừng hắn chơi qua mấy người, bây giờ mệt mỏi cũng không kì quái!)
Diệp Kỳ trầm mặc một hồi, hỏi: "Có cái gì kì lạ lẫn vào lời nói của mi không vậy? Tại sao lại có đàn ông trong đó?"