Lời này nói ra có chút ngạo mạn. Lẽ ra Thịnh Hoài phải xem như lời của kẻ không biết trời cao đất dày nhưng không hiểu sao nét mặt ông thoáng sa sầm. Chỉ là cái thoáng qua ấy rất nhanh và nhạt, chẳng mấy ai nhận ra.
Yêu chủ lấy lại khí thế vốn có của mình, ông ta nói: "Sợ cái gì? Kẻ cần sợ là tu sĩ nhân tộc mới đúng."
Chắc chắn Hoài Thịnh không sợ việc năm xưa bại lộ trước mặt tu sĩ. Người này tu vi ngập trời, hai mũi tên linh lực kia còn chưa xuất hết lực đã huy động hết các Thánh Nhân của Đại Địa lên chống đỡ. Nhưng ông ta không thích tộc Nhất Tâm lần nữa được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, được hít thở cùng một bầu không khí với mình.
Trong mắt Yêu tộc, nhân loại là dị loại. Cho dù bọn họ bước lên con đường tu hành dài đằng đẵng, phải đạp lên lưỡi dao mài ra tu vi thì cũng là những kẻ đi ngược lại lẽ trời. Mà tộc Nhất Tâm càng là kẻ dị loại, không được bất kỳ bên nào chấp nhận. Chỉ có bốn kẻ tự cho mình tài giỏi kia mới vươn cánh tay ra bảo vệ tộc Nhất Tâm mà thôi.
"Nếu vậy, tại sao Yêu chủ lại ngăn cản vãn bối mở ra cánh cổng này?" Thần thức Ly Tương không có gan đến gần Thịnh Hoài, chỉ đứng cách xa một quãng mà cất tiếng nói.
Thịnh Hoài nhếch môi nở nụ cười khinh miệt mà mình chỉ dùng khi xung quanh chỉ có Yêu tộc, ông ta nói: "Cái này phải hỏi tu sĩ phàm nhân các người chứ. Bọn họ đồng ý sao?"
"Đồng ý hay không là việc của phàm nhân chúng ta." Tiết Tử Dung cất giọng xen vào.
Lời này nói ra, các Thánh Nhân cùng chiến tuyến với y đều sợ ngây người còn các tu sĩ vây xem đều khó chịu. Họ vừa sợ uy áp của Yêu chủ vừa cảm thấy lời lẽ của Tiết Tử Dung như đang đứng lên đại diện bọn họ dù chưa hỏi ý người ta. Hiềm một nỗi, Tiết Tử Dung là Thánh Nhân, cũng chẳng quan tâm "người ta" nghĩ cái gì.
Thuở sơ khai, chỉ có Tứ Thánh mới được xếp ngang cùng Yêu chủ. Là bốn vị Thánh chứ không phải một trong bốn vị thế mà Tiết Tử Dung lại dám so đo riêng chung với Yêu tộc.
Nhưng Tiết Tử Dung không quan tâm bọn họ thật, y lại nói: "Có một điều vãn bối luôn không hiểu, tại sao Yêu chủ người lại rộng lòng để cho tu sĩ nhân tộc lưu đày cả tộc Nhất Tâm vào vùng Phù Quang kia?"
Y vừa nói vừa liếc nhìn Ly Tương phía sau. Hắn đang suy tính lại các vết nối trong trận pháp trước khi thúc giục.
"Kẻ lần trước hỏi vấn đề này bây giờ đã vào vực Phù Quang sinh sống rồi." Việt Thời Sinh nói.
Ly Tương vừa tập trung nhìn những nét khắc kia vừa nói: "Người sống tốt lắm, chỉ có điều không theo đuổi được mỹ nhân."
Hắn nói ra thật bình thản nhưng lọt vào tai Việt Thời Sinh lại như tin tức chấn động, ông ta vô thức hỏi: "Người vẫn sống thật à?"
Ly Tương ừ hử qua loa.
Thịnh Hoài không mấy chú ý đến, ông ta chỉ thuận miệng đáp lời Tiết Tử Dung: "Tộc Nhất Tâm phạm thiên quy, ta còn làm gì được à?"
Vị Thánh Nhân có tư lịch kia bỗng cười nói: "Không ngờ Thịnh Yêu chủ lại là người phóng khoáng đến vậy."
Yêu tộc xưa nay nhân số có hạn, gom cả hai tộc phàm nhân cũng chỉ có ba mươi sáu nên người Yêu tộc hầu như ai cũng có bệnh bao che cực kỳ nặng. Yêu chủ đẩy tộc Nhất Tâm ra chịu tội như vậy thì khác gì cắt thịt mình vứt đi?
Lớp tu sĩ trẻ luôn bị truyền thừa dẫn lối, những lúc đả tọa suy nghĩ cũng nhiều lần nghĩ đến vấn đề này, chỉ là không ai tìm được cách giải thích nào hợp lý cả.
"Nếu không thì vì sao?" Thịnh Hoài cười to.
Ly Tương đáp: "Vãn bối đoán, chỉ là suy đoán của vãn bối, không liên quan đến ai nhé. Năm xưa Tứ Thánh lưu đày tộc Nhất Tâm không phải vĩnh viễn mà là có thời hạn."
Ly Tương đã hoàn thành việc định hình các vết khắc, hắn vừa liên thiên vừa dịch gần lại, không để Tiết Tử Dung phát hiện ra.
"Nhưng Tứ Thánh ngã xuống, hậu nhân chẳng có ai lấy nổi truyền thừa Thánh Nhân nên thời hạn này trở thành cột mốc mà chỉ người biết."
Rất nhiều chuyện hắn từng nghĩ đến, từng cảm thấy mâu thuẫn, không thể liên kết lại với nhau bây giờ đột nhiên rành mạch.
Thịnh Hoài không tỏ ý phủ nhận.
"Mãi đến khi sư đệ vãn bối trở thành Thánh Nhân, thời hạn này mới bị phơi bày."
Tiết Tử Dung: "..." Không, đệ đã nói gì đâu.
Thịnh Hoài nghe vậy thì cười vui vẻ: "À, thời hạn là bao lâu? Bây giờ chỉ có một mình tên nhãi này nói ra mà muốn tất cả tu sĩ ở đây tin à? Tại sao không phải là sư huynh đệ các người bịa chuyện để mở cổng thả trọng phạm? Ta nhớ không nhầm đâu, sư đệ của ngươi, Ương Túc Y cũng ở đó."
Yêu chủ rất ung dung, nhìn thì tựa như bị người ta dẫn dắt mạch suy nghĩ nhưng thật ra lại nắm những điểm quan trọng.
"Thật ra trên đời này ngoại trừ Yêu chủ và sư đệ của ta ra, vẫn còn một người biết được thời hạn đó nữa." Ly Tương mỉm cười nói, "Sao chúng ta không hỏi người ấy."
Hắn vừa nói đến đây thì lập tức phóng thích linh khí ra.
Hành động này quá đỗi bất ngờ khiến cho cả Tiết Tử Dung đứng gần cũng không kịp trở tay.
Không có lôi kiếp, chỉ có linh lực thuần túy của Ly Tương ồ ạt truyền vào trong trận pháp.
Linh lực xuất phát từ thần thức thuần túy ào ạt không có điểm dừng, không có vách ngăn, không có bộ lọc giờ phút này như sắp bị phù chú rút cạn.
Tiết Tử Dung không suy nghĩ thêm, y lập tức truyền linh lực của mình vào.
Y không bị rút linh lực vô tội vạ như Ly Tương lại cộng thêm huyết thống nên dễ dàng lấp kín phù chú còn lại, thậm chí còn phủ lên phù chú cạnh bên.
Các Thánh Nhân: "..."
Người trẻ tuổi làm việc có hơi manh động.
Trong số phù chú đó có một phần do núi Thúy Vi nắm giữ, Ly chân nhân định vọt lên thế chỗ Ly Tương thì bị Yêu chủ tập kích.
Đến lúc Thịnh Hoài nhận ra mình đang làm gì thì đã muộn.
"Tại sao phải ngăn cản bọn họ? Mình sợ cái gì kia chứ? Cho dù là Tứ Thánh còn sống cũng đã chẳng có gì đáng sợ." Ông ta tự hỏi mình.
Hỏi là vậy nhưng linh lực của ông ta vẫn tuôn ào ào, vây lấy hai Thánh Nhân núi Thúy Vi kia. Kế đó, một thanh kiếm màu đỏ tía vụt ra khỏi tay áo ông ta, đâm thẳng đến nơi Ly Tương và Tiết Tử Dung đang thi pháp.
Các Thánh Nhân khác hết cách, lập tức phải dựng lại phòng tuyến, đồng thời thầm quy hết trách nhiệm lên núi Thúy Vi.
Nếu hôm nay có sự đồng thuận của ít nhất ba họ thì cổng vào vực Phù Quang đã được mở ra rồi, chỉ là Thôi Bạch Hạc không hề xuất hiện ở đây.
Mà chính Ly Tương cũng từng nghĩ mình có thể hy sinh hết thần thức mở ra. Ai ngờ thứ này khinh hắn không có truyền thừa huyết mạch nên cứ trơ ra đó.
Thanh kiếm của Yêu chủ vẫn xoay vòng tại chỗ, kết giới của các Thánh Nhân sắp nứt đến nơi.
Đúng lúc này, Kiều Trác Việt đẩy Chương Kha lùi về sau, tự mình ra trận.
Thực ra y chưa phải là Thánh Nhân, tu vi có cao hơn thì giờ phút này gia nhập trận chiến cũng chỉ như muối bỏ bể, hoàn toàn không đẩy lui được thanh kiếm khí thế kia hay giảm đi áp lực đáng kể cho mấy vị Thánh Nhân. Thế nhưng các vị thánh đều biết ơn từ tận lòng mình.
Cho đến khi nhìn thấy hoa văn núi Thúy Vi trên người hắn.
Kiều Trác Việt cả đời chỉ có kiếm, đầu óc chỉ có kiếm. Nếu có thứ gì có thể sót lại trong đầu óc hắn thì là sư huynh luôn đúng.
Mặc dù đống chuyện này đối với Chương Kha đã sáng tỏ bảy, tám phần thì đối với hắn nhiều lắm cũng chỉ biết đại khái sư huynh muốn mở cửa vực Phù Quang tìm người đối chất với Yêu chủ. Vì vậy hắn mặc định Yêu chủ sai, sư huynh đúng nên mới xông lên bảo vệ sư huynh mình.
Ly Tương vừa cảm động vừa mắng Kiều Nhị ngu ngốc trong lòng. Nhưng hắn cũng chẳng phân tâm được bao lâu thì thấy kết giới của mấy vị kia đã nứt như mạng nhện mà pháp trận còn lâu mới hoàn tất.
Ly Tương nhìn thấy nụ cười của Thịnh Hoài đầy vẻ khiêu khích như nói: Các người nhìn đi, cho dù có muốn thì sâu kiến cũng chẳng làm được gì.
Ly Tương nhìn thấy Thịnh Minh lùi về sau, chẳng biết ủng hộ bên nào.
Ly Tương thấy cả mình với Tiết Tử Dung không cam tâm. Chỉ thiếu một bước nữa thôi, tất cả sẽ sáng tỏ và kết thúc.
Mắt thấy sắp không chống chọi được nữa, Tiết Tử Dung cũng đã phủ thần thức mình lên cho sư huynh, đòn tấn công của Yêu chủ cũng sắp đánh tan khí thế của bọn họ thì một bóng áo vàng cũng vọt vào vòng thi pháp.
"Ly sư huynh!" Đông Phong Ý kêu lên, nhìn về phía thân xác Ly Tương.
Tiết Tử Dung: "..."
Thật ra đại đa số người ở đây đều bị gõ lên linh đài khi Ly Tương nói chuyện để nghe chứ chẳng ai tu vi thấp mà thấy thần thức hắn cả. Mà tu vi Đông Phong Ý không cao, nàng ta vốn còn chẳng nhìn rõ ai phát linh lực, ai sắp rơi vào thế hạ phong giữa Ly Nguyên Thượng và Yêu chủ nhưng vẫn nhìn ra phía Tiết Tử Dung đang rơi vào thế hạ phong bèn nhanh chóng quyết định.
Mặc kệ tiếng kêu hốt hoảng của Tố Tây Diễm, Đông Phong Ý bắt quyết. Đó là thuật pháp nâng cao cảnh giới của tu sĩ trong một chiêu của phái Thương Uyên.
Sau khi bắt quyết xong, nàng gần như nhìn thấy thần thức Ly Tương đang khó nhọc chống đỡ.
Cảm xúc trăm năm qua lần nữa cuộn trào, rời khỏi người nàng theo luồng linh lực chạm thẳng lên phù chú.
Đông Phong Ý họ Đông Phong, có truyền thừa huyết mạch, nàng thuộc về thế hệ tu sĩ trẻ, cũng có điều nghi hoặc mà chẳng ai giải cho.
Ngay lập tức, ba mảnh phù chú sáng rực lên, linh tuyến lan ra, nối với nhau thành một tấm lưới.
Tấm lưới thành hình, Đông Phong Ý cũng ngã bệt xuống đất.
Một cánh cổng bề thế dần được phát họa rõ nét, kế đó, một luồng linh lực đánh thẳng ra ngoài vừa hay chặn lại thế công của thanh kiếm đỏ tía vừa đâm thủng kết giới, đang lao đến cổng vào.
Trước khi thần thức Ly Tương mất đi nhận thức rồi tan rã, hắn nghe một giọng nói quen thuộc vang lên.