Hoàn thành xong công việc cho Bạch Tứ,Lâm Tú Vi trở lại cuộc sống bình thường như trước kia.Tuy cô được khá nhiều lời mời từ các ban tổ chức mời đến để biểu diễn những đều bị từ chối.Bởi họ hoàn toàn không cảm nhận được bản nhạc mà cô đang chơi.Họ chỉ biết rằng cô từng được nghệ sĩ nổi tiếng Bạch Tứ mời hợp tác.Đơn giản hơn là chỉ cần có Lâm Tú Vi thì họ sẽ kiếm được ối tiền trong các buổi biểu diễn.Lâm Tú Vi hợp tác với Bạch Tứ cũng chỉ vì anh ta là làm cho cô hiểu được giá trị của bản thân cũng như giá trị của những nốt nhạc.Thử hỏi nếu đánh sai cho dù là một nốt thì bản nhạc đó làm gì được hay?Tâm hồn của người chơi đàn mà không nhập tâm vào nốt nhạc liệu có cho ra một bản nhạc làm mãn tai người nghe...
Mặc bộ đồng phục của trường,Lâm Tú Vi nhẹ nhàng đi trên vỉa hè với đôi giày thể thao màu trắng,mái tóc được búi cao khiến gương mặt trở nên đẹp khó tả.
-Tú Vi....!
Lâm Tú Vi nghe tiếng gọi tên mình thì quay lại.Một chiếc xe ô tô trắng sang trọng đi tới.Đó là xe Hoàng Phong.Anh bước xuống vẫn là cái dáng đấy,đeo ba lô một bên,bộ đồng phục trên người như giúp anh khoe được hết vẻ đẹp bên ngoài.Ánh mắt rạng ngời lấp lóe đâu đó là tia sáng hi vọng.Miệng cười tỏa nắng.Trông anh bây giờ thật so cool...Lâm Tú Vi chắc chắn là phải nhìn anh một lúc rồi.Nhưng chỉ một lúc thôi.Một lúc thôi,một lúc để cô cảm thấy nguôi đi nỗi nhớ,một lúc để cô cảm thấy ấm lòng hơn.Lâm Tú Vi quay nhanh người,bước đi đầy dứt khoát.
-Tú Vi...Tú Vi....
Hoàng Phong thấy Lâm Tú Vi bỏ đi liền chạy tới,cầm nhẹ lấy bàn tay giữ lại.
-Mình nói chuyện nhé?
-Ừm...
Hoàng Phong cười nhẹ,bỏ tay cô ra.Hai người đi trên vỉa hè-con đường ngày trước vẫn đi,vẫn nắm tay,tươi cười.Nhưng giờ lại khác-khó xử,lúng túng khi gặp nhau.
Lâm Tú Vi cầm lấy quai của ba lô,mặt hơi nhìn lên trời,những tia nắng sớm của mùa đông chiếu vào mắt cô,đôi mắt to tròn đó nheo lại rất đáng yêu.Hoàng Phong nhìn cô,có lẽ là một cái nhìn âu yếm,yêu thương.Bất chợt Lâm Tú Vi cúi xuống,nhìn anh.Hai ánh mắt chạm nhau khiến đôi má ửng hồng.Lập tức cúi mặt xuống để che đi đôi má của mình.Hoàng Phong cũng biết ý,để cô không phải khó xử,anh quay sang chỗ khác nhìn.
-Em còn nợ anh một câu trả lời nhỉ?
(Lâm Tú Vi quay mặt nhìn Hoàng Phong)
-Trả lời?
-Em quên rồi?Những không sao,chắc tại dạo này em bận nên không nhớ thôi nhỉ?
-Khôn...
(Nói chen vào)-Là chuyện anh đã hỏi em từ lâu.Chúng ta có thể làm bạn chứ?
Lâm Tú Vi im lặng khiến Hoàng Phong hơi lo lắng.Điều mà Hoàng Phong sợ là cô không nói gì với anh.Giá mà cô có thể mắng mỏ,đánh thì anh sẽ thấy nhẹ lòng hơn.Bước tiếp,Lâm Tú Vi suy nghĩ về lời mà Hoàng Phong nói.Chính xác hơn là cô còn không biết mình đang suy nghĩ thứ gì.Trong đầu cô hiện giờ là một mớ hỗn độn.
-Nếu em không...
-Ừm...(nở nụ cười nhẹ)...chúng ta sẽ làm bạn.
Hoàng Phong thở dài nhẹ nhõm.Hai người đi trên vỉa hè,hình như chẳng ai nói chuyện với ai.Biết làm sao giờ?Lâm Tú Vi thật sự rất muốn ngỏ lời trước nhưng phải nói gì đây?Anh hạnh phúc không?Dạo này thế nào rồi?...vân vân và vân vân....Trong đầu cô cứ liên tục xuất hiện những câu hỏi đó.
-Anh...
-Em...
Có phải trùng hợp không?Đúng vậy,hai người họ bỗng dưng nói cùng một lúc.Không ở cạnh bên những tâm trí của họ hình như cùng một hướng.Lâm Tú Vi nhìn Hoàng Phong mỉm cười,nụ cười này hoàn toàn không phải ép buộc hay gì đó mà là do tiềm thức cô làm thế.Hoàng Phong gãi đầu bối rối.Hình ảnh ngố tàu này Lâm Tú Vi đã nhìn thấy rất nhiều,rất quen thuộc là khác,chỉ khác đó là thời điểm của quá khứ.
-Ừ...em nói trước đi!
-Anh nói trước đi.
-Ok,em dạo này ổn chứ?Chắc vẫn đi làm ở Kiss Cam nhỉ?
-Vẫn ổn mà(cúi đầu nói nhỏ).Em không làm ở đấy nữa.Bây giờ phải học thôi.Chẳng phải sắp thi rồi sao?
Thấy Hoàng Phong khó xử vả cũng đến cổng trường rồi nên Lâm Tú Vi đi nhanh về phía trước,được một quãng thì quay đầu lại cười nói với Hoàng Phong.
-Em đi trước nha!Chúng ta sẽ gặp nhau...nếu có duyên(nói nhỏ)
Hoàng Phong nhìn cô gật đầu,đôi môi hơi nhếch lên nhưng ánh mắt lại tỏ rõ sự tiếc nuối,buồn bã.Chạy thật nhanh một lúc rồi dừng lại.Tay chắp vào đầu gối thở hổn hển.
-Vương Thành Long!
-Ông Lâm!
Vương Thành Long đang ngồi uống trầm tư thấy ông Lâm liền đứng dậy,cài cúc áo véc màu xanh lịch lãm,lịch sự đưa tay ra bắt như màn chào hỏi.Ông Lâm đưa tay bắt lại.
-Ông ngồi đi!
-Ừm...Chuyện con gái tôi...
-Ông không phải lo,tôi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt.
-Tôi biết nhưng thật ra thì tôi muốn nói về chuyện sau này.
-Được thôi,ông cứ nói,tôi sẽ làm nếu có thể.
Ông Lâm tỏ vẻ lo ngại.Ông biết việc mình làm với con gái mình là không đúng.Nhưng ông cần phải mạnh mẽ để đối mặt với hiện tại bây giờ.
-Chắc cậu chưa biết giấc mơ của con bé...
-Chẳng phải trở thành một người giống ông Lâm đây.
-Haha...đó chỉ là ngày trước-những ngày mà con bé còn coi tôi là anh hùng.Hiện tại bây giờ là nghệ sĩ.
-Nghệ sĩ...?
-Đúng,một nghệ sĩ đàn piano thực sự,giỏi giang y như mẹ con bé vậy.
-Tôi sẽ...
-Đừng,cậu chỉ cần làm cho giấc mơ đấy trở thành sự thật chứ không phải giúp nó hoàn thành.
-Ông Lâm quả là một người cha tốt nha.
Hai người nói chuyện một chút rồi đứng dậy.Vương Thành Long bước lên xe đầy uy quyền,ông Minh vẫn đứng đấy,trầm tư,ánh mắt dầy lo lắng.Chiếc xe màu đen chuyển bánh dần dần nhỏ dần,nhỏ dần trước mắt ông Minh.
-Chú lo liệu cho Lâm Tú Vi về biệt thự.
-Ngay hôm nay ạ?
-Ừ.
-Liệu có cần phải hỏi...
-Evil,từ bao giờ mà chú quan tâm đến Lâm Tú Vi thế?
-Ây da...thì mai kia là chị hai em.Tất nhiên phải quan tâm chứ.
-Vậy cậu không coi lời tôi ra gì?
-Em nào dám.Nhưng em thấy anh nên quan tâm tới cảm xúc của chị hai.Dù sao thì chị cũng còn trẻ.
-Chú cứ làm theo lệnh.Việc khác để tôi lo.
-Vâng,cứ lạnh tanh như vậy ai mà yêu nổi(nói nhỏ).
-Chú nói gì?
-Đâu có.
Evil lắc đầu lia lịa.Ở trong tổ chức có lẽ Evil là người vui tính nhất,nói nhiều nhất.Vương Thành Long phải rất đau đầu khi ở cạnh anh.Nói vậy thôi nhưng công việc anh được giao hoàn thành rất tốt thậm chí còn hơn những người khác.Công việc chính của anh là làm cho tổ chức.Nói chung là có công việc gì quan trọng đều đến tay anh hết.Ngoại hình chuẩn,dáng vóc cao ráo,nước da trắng hồng với mái tóc đen vuốt kiểu cách.Đôi mắt luôn có ý cười khiến bao cô gái mê mệt.Nhìn bề ngoài ai mà không quen Evil chắc sẽ không nghĩ đến chuyện anh làm cho tổ chức.
Đến công ty,Evil xuống xe,kính cẩn cúi người mở cửa xe cho Vương Thành Long bước xuống.Xong việc,anh lái luôn xe về kí túc xá của trường Lâm Tú Vi.
Lâm Tú Vi ngồi ở căn-tin,cô chọn một chỗ khá lí tưởng cho mình,cô thích ngồi cạnh cửa kính bởi ở đó cô có thể nhìn thấy tất cả.Thậm chí thi thoảng anh còn lọt vào trong đôi mắt long lanh của cô.
Lâm Tú Vi ngồi đó,cầm chiếc bánh mì vừa ăn vừa đọc mấy trang sách mà cô mạng theo."Cộc!Cộc",tiếng gõ bàn làm Lâm Tú Vi giật mình.Ngước lên nhìn thì thấy Hoàng Phong tay cầm khay thức ăn tươi cười nhìn cô.
-Em suy tư quá nhỉ!
-...(mỉm cười)
-Anh ngồi đây được chứ?
-Ừm.
Lâm Tú Vi gật đầu,dịch khay thức ăn của mình về phía mình,gấp quyển sách để sang một bên rồi tiếp tục ăn.Hai người ngồi ăn cùng bàn khiến sinh viên trong phòng không khỏi tò mò,bởi đã lâu lắm rồi họ không nhìn thấy Lâm Tú Vi và Hoàng Phong ngồi gần nhau.Thi thoảng lại thấy Lâm Tú Vi nở nụ cười tươi,ánh mắt dịu dàng nhìn Hoàng Phong.Ánh nắng bên ngoài chói vào cửa kính,trải dài trên mái tóc ánh nâu của cô.
-Hứ,đồ lẳng lơ!
Ánh mắt sắc bén ở cuối căng tin nhìn Lâm Tú Vi.Đôi môi hơi cong lên vẻ khinh bỉ thốt lên khi nhìn hai người ho đang cười đùa thoải mái,thậm chí là không để ý đến cách cư xử của mình.
Sau bữa ăn vui vẻ,Lâm Tú Vi trở về phòng tập để chơi đàn.Tiếng đàn cô chơi rất lạ,không phải là không hay mà giai điệu rất nhộn nhịp.Có khi cô còn tự ý thêm những nốt trầm bổng lưu luyến.Bàn tay điêu luyện lướt trên phím đàn lưu loát.Gương mặt nhẹ nhàng cảm nhận.Đôi mắt hơi nheo lại tỏ vẻ cười.Mái tóc buộc gọn khẽ di chuyển theo điệu nhạc.Bộ đồng phục được cô khoác trên người trong thật duyên dáng.Đây là buổi thử đàn trước khi cô có bài kiểm tra nhưng dường như mọi thứ đều ổn,hơn cả ổn sẽ là hoàn hảo.
-Cậu là ai?Đây là khu kí túc xá của nữ!
Bà Điệp-quản sinh ở kí túc xá đi lại,gương mặt giận dữ,ánh mắt tò mò nhìn người con trai trước mặt.Người đấy là ai?Chính là Evil.Anh mặc quần âu,áo sơ mi đen buông thả để lộ khuôn ngặp rắn chắc cùng một chút phá cách.Giơ tay lên bỏ chiếc kính đen đang đeo xuống.Bà Điệp tròn mắt bởi vẻ ngoài của anh.Mặc dù đã 45 tuổi nhưng dù sao bà cũng là "thiếu nữ" mà.Ai lại không rung động trước hình thể đẹp như vẽ kia chứ.
-Bà Điệp?
-Là...là tôi...!
-Chào bà,tôi đến để thăm em gái tôi.Vì tôi sắp đi công tác nên cần gặp con bé để dặn dò chút việc.
-Em gái cậu là ai?Để tôi lên gọi xuống.Đây là kí túc nữ nên con trai không được phép vào.
-Con bé không oqr trong hòng.Nó kêu tôi vào đó chờ.Bà giúp tôi?
-Không được...
Đang nói,Evil bỗng bước tới,ánh mắt nheo lại í cười.Rồi đặt lên trán bà Điệp một nụ hôn.
-Anh sẽ gặp em vào tối nay!Được chứ?
Bà Điệp còn chưa kịp hoàn hồn thì Evil đã nhanh chân bước lên,mở cửa rồi chui tọt vào trong.
-Ềy...kinh quá!Không phải vì anh hai không cho mình manh động thì...Ôi trời...(toẹt toẹt).
Vừa nhăn mặt,vừa lấy tay lau lau khóe miệng.Evil đi tới hành lang ngó ngó nghiêng nghiêng để tìm phòng Lâm Tú Vi.Nhưng kết quả chỉ là con số không.Đi dọc theo hành lang,anh gặp một nhóm nữ sinh mặc đồng phục,lại gần ngỏ lời.
-Em gì...Cho anh hỏi phòng của Lâm Tú Vi ở đâu nhỉ?
-Ê mày,ổng đẹp trai ghê nha!(nữ sinh A)
-Ừa,nhưng sao Lâm Tú Vi lại quen nhỉ?(nữ sinh B)
-Mày hỏi ngu hả!Người ta đẹp như vậy,có người yêu như vậy là đúng rồi!(nữ sinh C)
-Em...
-Ah...anh là gì của Lâm Tú Vi vậy?
-Anh là anh trai.
-À...Bạn ý sướng ghê ha!Có anh trai đẹp hết sức.
-Phòng của Vi đâu hả em?
-Dạ,anh đi thẳng,quẹo phải rồi thấy cái phòng có bông hoa màu đỏ.Đó là phòng Vi.
-Cảm ơn nhe!(nháy mắt)
Evil đeo kính lên rồi đi theo chỉ dẫn.Miệng cười tươi rói vì sắp nhìn thấy căn phòng của chị hai tương lai.Mở cửa,anh tròn mắt nhìn thấy một đám sinh viên nữ đang ngồi đó ăn.Chính anh còn không nghĩ sao con gái sinh viên ăn nhiều đến vậy.Trên bàn đủ thư nào là cóc dầm,bim bim,kẹo bánh,còn thứ gì đó kì kì nhưng anh nghĩ là mì xào.Chẳng riêng gì anh mà cả đám kia cũng ngơ ngác nhìn,đột ngột nhớ ra gì đó,họ thu hết đống bừa bãi trên bàn rồi lấy đống sách vở để lên nhìn anh cười.Tất nhiên là Evil không có thời gian để vui đùa với mấy đứa nhóc kém tuổi.Nhìn xung quanh một lượt,anh dừng mắt lại một chiếc giường khá gọn gàng,ngăn lắp.Trên tường là mấy hình già già,cũ kĩ kiểu đen trắng mà anh chẳng biết là ai.Chỉ biết là già,xấu hơn anh nhiều.Đoán chắc là giường của Lâm Tú Vi,Evil đi thẳng tới đó không buồn nhìn đám nữ sinh.Thi sách vở vào chiếc ba lô để cạnh,anh lại gần chiếc tủ quần áo.Đứng đó do dự một lúc,cứ mở ra rồi khép vào,mở ra khép vào làm đám kia nhăn hết trán,làm một đứa trong số đó phải bói nhỏ:"Ê!Gã này đẹp trai thiệt,mỗi tội điên".Quyết định cuối cùng là rút điện thoại bấm số và đặt lên tai.
-Alo
Một giọng nói trầm trầm vang từ đầu dây bên kia máy.
-Anh hai,em có chút chuyện.
-Nói!
-Anh bảo em thu gom đồ của chị hai,nhưng mà....
-Nhưng mà sao?
-Mấy cái đồ nhạy cảm thì tính sao?
-Cậu chẳng phải quen với chuyện đó lắm à!
-Làm...
-Hoàn thành nhiệm vụ.Không xong thì đừng về nhìn tôi!
-Anh...
"Tút!Tút!Tút"Sau tiếng tút kéo dài,gương mặt méo mó xuất hiện.Anh mở tử đồ,lấy đống quần áo của Lâm Tú Vi,tống hết vào vali để trên nóc tủ.Cầm mấy chiếc váy,áo trên tay,Evil lẩm bẩm:"Chị hai tương lai cũng bánh bèo ghê".Xong đống quần áo,Evil mở ngăn tủ dưới,tròn mắt nhìn,miệng cưởi tủm tỉm.Lắc đầu mấy cái để mình có thể lấy lại tỉnh táo,anh nhắm mắt,vơ một đống cho vào:"Anh mình quả là tinh tường,nhưng mấy cái mẫu này đâu còn thịnh hành nhỉ?Chẳng lẽ chị hai cổ hủ quá!"
Nhìn đồng hồ trên tay,Evil nhanh chóng khóa túi rời đi,không quên kéo kính xuống,để lại cái nháy mắt cho mấy nữ sinh.
Vứt đống đồ lên xe,Evil lái thẳng về biệt thự của Vương Thành Long.
Trời bắt đầu buông xuống những giọt sương,ánh điện trên những con đường bắt đầu lóe sáng,đâu đó lại nghe thấy tiếng âm thanh rì rào của tán cây đưa theo chiều gió.Lâm Tú Vi đeo ba lô tản bộ vỉa hè.Từ ngày cô và Hoàng Phong chia tay,Lâm Tú Vi chuyển tới kí túc xá ở.Đơn giản là vì cô muốn có người nói chuyển,để cô cảm thấy cô không có một mình.Đứng ở dưới nhìn lên,phòng cô tầng hai,tuy nhỏ nhắn nhưng lại nằm cạnh cửa sổ.Mỗi lần không ngủ được cô đều nhìn ra đó.Cảm giác như ôm trọn cả thành phố vào mắt mình vậy.Thở dài,cô cầm hai quai cặp bước lên.
Một ngày dài trôi qua mệt mỏi,giờ cô chỉ muốn ngâm mình trong nước ấm.Mở tủ lấy đồ,tay Lâm Tú Vi quờ quạng nhưng chẳng thấy gì.Trán khẽ nhăn lại,mở toang cánh tủ-trống trơn.Vội vàng ngồi xuống,kéo tủ dưới ra-cũng trống trơn nốt.Lâm Tú Vi hoảng hồn nhìn vào giường mình,không còn gì,không còn bất cứ thứ gì ngoài chiếc bàn gấp và mấy tấm ảnh.Tròn mắt quay sang nhìn bạn cùng phòng.Cô ta nhún vai.
-Tớ không biết!Anh trai cậu vơ hết đi rồi!
-Anh trai,anh trai nào?
-Ơ...
Chưa kịp nghe hết câu,Lâm Tú Vi chạy một mạch xuống,không may va vào thành cửa làm tay cô rỉ máu.Bước xuống vỉa hè,ngó đi ngó lại vẫn không thấy ai,bỗng bà Điệp tới đưa cho Lâm Tú Vi mảnh giấy.
-Anh trai đưa cho cháu!
Mở mảnh giấy-to đùng,Lâm Tú Vi không nhìn thấy gì khác ngoài dòng chữ khá dứt khoát:"CHUYỂN NHÀ!"Một lúc sau,chiếc xe đen tới gần cô,chiếc xe ảm đạm nhưng sang trọng làm cô có xảm giác quen quen.Chiếc kính xe từ từ hạ xuống,một gương mặt tươi cười nhìn cô.
-Lâm tiểu thư,mời lên xe!
-Sao tôi phải ngồi,quen biết nhau đâu.
-Không quen sao,tôi là Vân Du-người của lão Vương.
Chỉ khi nói tới lão Vương cô mới nhớ ra.Tim bỗng dưng đập bất chấp nhịp điệu.Lời của Vương Thành Long như mệnh lệnh.Nếu cô không đi nhỡ đâu hắn bày trò làm nhục cô trước mặt người khác thử hỏi cô có cái mặt nào để nhìn người ta.
-Chị hai Lâm Tú Vi!Anh hai đợi chị này giờ rồi!
Vân Du nhắc nhẹ,mặt nhìn Lâm Tú Vi,tay chỉ chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay.Bước xuống xe,mở cửa hơi cúi người,tay giơ ra ý chỉ mời cô bước vào.Lâm Tú Vi nắm chặt tờ giấy trong tay,nhẹ nhàng bước lên xe,cẩn trọng vén chiếc váy đồng phục xuống che cặp đùi tuyệt mĩ.Cài dây an toàn xong,không thấy Vân Du đi,cô quay sang nhìn.
-Anh hai mà thấy tiểu thư ngồi như vậy thì tôi chết chắc!
Nói xong,Vân Du cởi áo vest của mình đắp lên đùi rồi đi.Chiếc xe dần dần biến mất trong màn đêm.