Phàm Anh sau khi chấp nhận lời thách thức của Lâm Tú Vi cô bước thẳng tới chỗ nam sinh.Phàm Anh cư nhiên có chút sợ hãi,quay lại nhìn Lâm Tú Vi.Lâm Tú Vi nhìn cô nở nụ cười rồi giơ tay ra hiệu cố gắng để cổ vũ tinh thần cho Phàm Anh.Cô hít một hơi thật dài.Từ nhỏ đến lớn cô hầu hết không có khái niệm bắt chuyện với người khác đặc biệt là nam giới.Hơn nữa cô cũng là nữ,không thể cứ đến làm quen thế được.Ít nhất phải có lý do gì đó.Nếu như nam sinh kia có phũ đến nỗi từ chối thì cô cũng không bị bẽ mặt.Phàm Anh đứng ngây người một chút thù quyết định tiến tới.Chỉ còn một,hai bước nữa là tới.
-Á...
Phàm Anh vấp phải chân của người ngồi bàn kế bên.Cô hoảng hốt hét lên theo phản xạ.Lâm Tú Vi nhổm dậy lo lắng cho cô bạn hậu đậu của mình.Bất chợt Phàm Anh cảm thấy thân thể chưa chạm đất,không có cảm giác đau đớn.Ngược lại cô cảm thấy như mình đang trong trạng thái lơ lửng,phần eo có thứ gì đó siết chặt.Không phải ngã mà đi luôn chứ?Phàm Anh mở một mặt ra nhìn.Gương mặt...Haiz...đẹp hoàn hảo.Cô mở luôn hai mắt ra chiêm ngưỡng.Cô cũng là con gái,mà trên đời này trai đẹp không nhìn được coi là lãng phí của trời.Chớp chớp mắt mới nhớ người đỡ mình là nam sinh kia.Coi như trong rủi có hên.Phàm Anh đứng dậy,chỉnh lại quần áo rồi nở nụ cười tươi nhất cô từng có nhìn nam sinh.
-Em...cảm ơn!
-Lần sau đi đứng phải chú ý chút.
Nam sinh kia gương mặt không nhã nhặn như La Quế Bảo,không đào hoa như Di Bảo,không ngông cuồng,hống hách như Vương Thiên Tú,lại càng không phải ác ma Vương Thành Long.Hoàn Toàn ngược lại,rất ấm áp.Đôi môi hơi cong mỉm cười,sống mũi khá cao,đặc biệt là ánh mắt.Nó làm cô cảm thấy sự an toàn.Lâm Tú Vi ngồi phía sau mỉm cười,coi như cá đã đớp mồi.Xem ra Phàm Anh thực sự lợi hại.
Phàm Anh ngây người quan sát nam sinh trước mắt.Anh đương nhiên hơi ngượng.
-Em...không sao chứ?
Phàm Anh giật mình.Cô gãi đầu chữa cháy.
-Không...À,mà tên anh là gì nhỉ?
Nam sinh nhìn cô kiểu như chỉ giúp chút thôi mà có cần phải hỏi đến tên thế không?Cô không thể để cơ hội lãng phí một cách vô vị thế được.
-Chỉ là muốn biết,lần sau nếu có dịp nhất định sẽ trả ơn.
-Thật ra thì...*nhìn mắt cô*.Thôi được,anh là Nhất Thiên.Em...
-Phàm Anh,em là...Phàm Anh.
-...
-Em có thể ngồi đây chứ?
-A...à...Được,em ngồi đi.
Nhất Thiên nhìn cô mỉm cười.Anh khá hòa đồng nên việc bắt chuyện với cô không hề khó.Hai người xem ra rất vui vẻ.Bất chợt một cô gái bước tới đập bàn.Cô ta mặc chiếc váy body ôm sát cơ thể,mái tóc dài uốn lượn buông thả,gương mặt khá sắc bén nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
-Anh rốt cuộc là loại người gì vậy!Em mới chỉ đi chút mà muốn tìm người mới?
-Tiểu Hy...em hiểu...
Nhất Thiên nhìn cử chỉ có vẻ luống cuống,thêm phần khó xử khi vô tình đẩy Phàm Anh vào thế bí.
-Hư...cô ta thì có gì hơn em.Nhìn quê mùa,cô là ai hả?Cái thế giới này đâu thiếu con trai mà đi ve vãn người yêu tôi?
-Tiểu Hy,em là đang không hiểu chuyện,chúng ta...
Nhất Thiên cầm tay cô nhưng bị cô hất ra.Cả phòng dồn mắt về phía họ.Phàm Anh khó xử lại còn hổ thẹn.Nếu biết trước anh đã có người yêu thì cô đã không tới.Phàm Anh hơi cúi mặt xuống.
-Sao hả?Anh là đang sợ cô ta bị tổn thương.
-Em...*nhìn Phàm Anh*mau xin lỗi cô ấy đi!
Tiểu Hy nhìn Nhất Thiên bằng ánh mắt nảy lửa.Nhất Thiên không nói gì thêm chỉ nhìn Tiểu Hy bằng ánh mắt nghiêm khắc.
-Không,cô trơ trẽn thật.Lại còn giả bộ yếu đuối để lấy lòng người khác?
Phàm Anh cô thật sự không thể chịu thêm chút nào nữa.
-Anh ấy đã nói cô hiểu lầm thì nhất nhất đều là cô sai.Cô còn chưa để chúng tôi giải thích...
-Sao hả,hơ...phò mà còn đòi làm phượng.Mắt tôi không mù,tai tôi cũng không thừa để chứa chấp mấy lời dơ bẩn.
-Vì tai cô đầy những thị phi nên không nghe hay cô là đang ghen tỵ.
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.
-Hứ,nhìn dáng vẻ chắc chỉ xứng thương gia vậy mà đi giựt của người khác.
-Cũng may mà nhỏ kia về kịp không con này nó lại lôi vào nhà nghỉ thì...Haha
-Ghê thật,tối nay coi bộ thú vị ha!
-Không phải dạng vừa đâu,cướp bồ lại còn la làng nữa chứ...
Lâm Tú Vi bàng hoàng nhìn Phàm Anh đứng giữa chịu đựng.Tiểu Hy nghe lời bàn ra tán vào bên ngoài cũng thấy chướng tay.Cô cũng không thể bản thân mình bị hạ thấp được.Tức giận quay lại nhìn Phàm Anh.
-Đồ...phò...
Tiểu Hy giơ tay đinhn đánh Phàm Anh nhưng Lâm Tú Vi chạy đến kịp,nắm chặt lấy cổ tay Tiểu Hy hất ra.Tiểu Hy quay mặt nhìn cô,hai người hơi bàng hoàng.Tiểu Hy lặng người một lúc nhếch mép nhìn cô rồi quay sang nhìn Phàm Anh.
-Hay thật,thì ra là bạn cũ Lâm Tú Vi.Không phải rủ nhau tới đây cướp bồ người khác chứ.
Lâm Tú Vi kéo Phàm Anh ra sau,cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.Cô cười nhạt nhìn Tiểu Hy.
-Lâu lắm mới có dịp gặp lại...người đưa tin của Triệu Ngọc Hân.Từ bạn cũ hình như không phù hợp.Xem ra đi cùng với cô ta cậu có vẻ biết ăn mặc hơn rồi đấy.
Lâm Tú Vi lướt ngang qua bộ đồ trên người cô.Toàn là của thương hiệu nhà Triệu Ngọc Hân.
-Không ngờ thông tin của tôi cũng có giá trị bằng mấy bộ quần áo đắt tiền này.Coi như cũng là quà tôi tặng cậu.
-Hứ...Nhìn cậu có khác gì.So với tôi thì bộ đồ trên người cậu gấp mấy lần?Đường đường cũng là Vương tổng không thể để gái của mình ăn mặc xuề xòa được.Đúng chứ?
Lâm Tú Vi hơi rợn người khi nghe tên Vương Thành Long.Mấy người lại bàn tán tiếp.Chuyện này đối với cô quá quen thuộc.Đám đông rốt cuộc chủ là lũ người hùa theo phong trào mà sỉ nhục người khác.
-Cô nghĩ tôi còn sợ đám đông?
Quay sang nhìn Nhất Thiên đang ngây người vì không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
-Tôi đang nghĩ có lẽ anh nên chọn một cô gái khác.Một người bán đứng bạn bè chỉ để đổi lấy tiền thật không xứng với anh.
Tiểu Hy nhìn Nhất Thiên,anh nhìn cô cau mày,ánh mắt không còn kiên định như trước.Ở đâu đó trong ánh mắt là một sự mập mờ không hề nhẹ.
-Cô đừng nói linh tinh!
-Ngay cả bộ đồ trên người cũng đủ để thấy cô...không xứng!
Lâm Tú Vi nhìn Tiểu Hy bằng đôi mắt ác ý nhất mình từng có.Phàm Anh chỉ biết ngây người.Chưa bao giờ cô thấy Lâm Tú Vi tức giận đến vậy và cũng chưa bao giờ cô thấy Lâm Tú Vi dùng những lời lẽ cay độc với một người nào đó.Tiểu Hy khiến đám đông nhìn chằm chằm vào đường cong trên thân thể,cô tức xịt khói đầu giơ tay tát Lâm Tú Vi.Cô may mắn né kịp,Tiểu Hy bực tức,Lâm Tú Vi tát cô như kiểu trả cả nợ cũ lẫn nợ mới.
"Bốp!"
-Đây là cho Lâm Tú Vi ngày xưa đã bị lời lẽ của cô hủy hoại.
"Bốp!"
-Đây là cho cô dám sỉ nhục tôi!
"Bốp!"
-Đây thay cho bạn tôi!
"Bốp!"
-Đây là cho Hoàng Phong vì cô mà chịu bao nhiêu khổ sở.
"Bốp!"
-Cuối cùng,tôi thay cho ba mẹ cô dạy dỗ cô.
Tiểu Hy ôm mặt nhìn Lâm Tú Vi giận dữ.Mọi người cũng bàng hoàng không kém Nhất Thiên.Cô ấm ức hất đổ bàn trước mặt.Có tiếng đổ vỡ,bảo vệ đi tới.Tiểu Hy xảo quỵêt khóc lóc.
-Chính...chính cô ta đã đánh tôi!Chỗ là để thư giãn,vậy mà cô ta...
Phàm Anh và Lâm Tú Vi cạn lời.Bảo vệ đương nhiên gọi người thu dọn,tiếp tục chương trình.Riêng Phàm Anh và Lâm Tú Vi được vinh dự mời vào phòng chờ người đến giải quyết