Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 62: Ngó lơ...



Vương Thành Long thấy Mã Nghiệt quỳ xuống biện minh,hắn ngồi thong thả xuống ghế,đôi mắt như đại bàng chĩa thẳng vào mắt Mã Nghiệt khiến anh ta run sợ.

-Cậu còn rất trẻ mà đã ngoi lên được vị trí này coi như cậu cũng có chút tài.Dám lấy tiền của tôi biển thủ coi như cậu có chút bản lĩnh.Chỉ một điều thôi...kết cục của những kẻ dám phản tôi đều không tốt.

Mã Nghiệt nghe đến đây càng run sợ hơn,nhưng anh ta không thể rời khỏi công ty này được,để leo lên được vị trí này anh ta đã phải đánh đổ tất cả hàng trăm người,đã từng dùng mọi thủ đoạn để loại bỏ các ứng cử viên và đã phải làm trâu làm ngựa ở tập đoàn này 5 năm.Bây giờ mà bị đuổi chẳng phải bản thân anh ta cực kì vô dụng sao?

-Vương tổng,tôi không hề biển thủ,tôi đã làm ở đây 5 năm,không có lý do gì mà tôi lại phản ngài,xin ngài...

Vương Thành Long nhếch mép thích thú.Cuộc đời hắn thích nhất là vẻ mặt nơm nớp lo âu cộng với sự sợ hãi mà đối phương mang lại cho mình.Điều đấy tuy có hơi biến thái và bỉ ổi nhưng đối với hắn nó là lúc để tinh thần mình được thư giãn và con mồi đương nhiên là thú mua vui.Hắn nhìn vào tập tài kiệu mà Diệp Anh vừa đưa cho hắn.

-Nói xem,số nợ 300 triệu anh làm thế nào để hoàn trả nhanh tới vậy?

Mã Nghiệp toát mồ hôi,gương mặt tái xanh lại ấp úng.

-Tôi...tôi...

-Sao hả?

Mã Nghiệt sau khi nghe xong biết chắc sẽ không thoát tội được nên cúi đầu.

-Vương tổng,là tôi sai,thực ra tôi chỉ muốn vay chút tiền công ty để lo cho gia đình...

-Gia đình?Đến nước này rồi mà anh vẫn còn nói dối?Nhân viên trong tập đoàn Vương thị này tôi không cho phép bất cứ ai chơi bài bạc.

-Tôi...

-Chơi bài mà không biết điểm dừng loại người đó không thể tha thứ.Và tôi thì không thích ai đụng vào tiền của mình.

Mã Nghiệt mặt méo mó nhìn Vương Thành Long khẩn khoản.

-Vương tổng,xin ngài,tôi còn vợ con phải lo...

-Cởi bỏ âu phục và cút cho tôi!

Vương Thành Long nhẹ nhàng nhưng có tính sát thương cực kì cao.Mã Nghiệt biết một lời của hắn đã nói ra không bao giờ thu lại.Bộ vest lịch lãm được cởi bỏ.Thân hình xồ xễnh,chiếc quần đùi caro đen cùng chiếc áo ba lỗ trông Mã Nghiệt chẳng khác gì ăn xin.Diệp Anh bấm máy đứng xa ra nói gì đó.Vương Thành Long nhìn Mã Nghiệt với ánh mắt khinh thường nhất có thể.Sau khi cởi bỏ quần áo,Mã Nghiệt quỳ xuống mong nhận được sự khoan hồng của Vương Thành Long.

-Đứng dậy,đàn ông chỉ quỳ trước song thân.Cậu có gan lớn thế này ắt hẳn người nhà đều rất tự hào...

Vương Thành Long nửa hỏi nửa kinh nhìn người đàn ông quỳ trước mặt. Mã Nghiệt nghẹn ngào đứng lên nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Thành Long.Cả căn phòng tràn ngập không khí nặng nề.Gương mặt hắn có chút mệt mỏi nhưng vẫn không mất đi khí chất quyền lực.Lát sau,Diệp Anh ra ngoài mở cửa,một nam nhân viên bước vào cầm theo chiếc xô sắt.Anh nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.Trong lòng cư nhiên có chút bàng hoàng,dù sao đây cũng là lần đầu mà lần đầu thì không ai là bình thản khi thấy cảnh này.Tuy vậy gương mặt vẫn biểu lộ bình thản,ung dung.Đó không chỉ là nguyên tắc khi làm việc mà còn là phong cách của riêng nhân viên tập đoàn Vương Gia.Bất kể gặp chuyện gì đau khổ,bệnh tật nếu đã đến công ty gương mặt lúc nào cũng phải niềm nở,không cho phép bất cứ thái độ uể oải nào xuất hiện trong chỗ làm việc.

-Chuyện này cậu không phải lần đầu gặp phải.Việc làm tiếp theo chắc cũng không cần tôi phải nhắc.

Nam nhân viên sau khi nghe xong đặt chiếc xô cạnh Mã Nghiệt,lúc sau,một nhân viên nữa bước vào bê theo chồng hồ sơ công việc,hồ sơ lý lịch,bảng tên,cùng một số thứ lỉnh kỉnh trong phòng làm việc của Mã Nghiệt.Vừa đặt đống đồ xuống,không khí cũng theo đó trở nên ngộp thở.Bất kể ai trong phòng cũng cảm thấy đáng tiếc,đống hồ sơ mà Mã Nghiệt đã thức đêm hôm để làm bây giờ lại tự tay tiêu hủy.

Mã Nghiệp lúi húi cho quần áo,hồ sơ vào trong xô.Tiếp theo đó là chút dầu đốt nhận từ tay nhân viên,xong xuôi,nam nhân viên cẩn trọng đưa hộp diêm cho gã.Tự tay mồi lửa,chẳng mấy chốc đống đồ đã hóa thành tro kèm theo mùi khét ngập phòng.Nhân viên lau dọn từ ngoài đi vào dọn dẹp sạch sẽ,xịt khử trùng.Mã Nghiệt coi như hoàn thành xong công việc,đi ra khỏi công ty với bao ánh nhìn ghê tởm,một số thì cười nhạo vì vẻ ngoài thê thảm của gã.

Vương Thành Long nhấp chút rượu vang ở cốc rồi quay ra nhìn nam nhân viên.

-Tôi có biết cậu?

Thật ra Vương Thành Long đã chú ý tới anh từ lúc bước vào.Gương mặt không hẳn là đẹp trai nhưng rất hài hòa và ưa nhìn.Đặc biệt cách cậu nhìn sự việc.Gương mặt không chút biểu cảm ngược lại rất bình thản,kiểu như vô lo vô nghĩ.Nó khiến Vương Thành Long tò mò về người này.Đối với nhân viên khác,hắn chỉ cần nhìn vào mắt,hành động là biết cảm xúc của người đó.Nhưng đối với nam nhân viên này,hình như rất quen thuộc,cả cái cách mà anh cầm đồ đều rất giống...Tiểu Mao.

-Tổng tài,đây là Đường Thiên.Nhân viên tài chính mới được tuyển và đang làm thực tập viên.

Vương Thành Long gật đầu coi như tiếp nhận báo cáo của Diệp Anh.Hắn nhìn thẳng vào mắt Đường Thiên.

-Nói xem nếu cậu ngồi vào ghế giám đốc tài chính.Điều đầu tiên cậu làm là gì?

Đường Thiên hơi bất ngờ trước câu hỏi của hắn.Nhưng anh vẫn dõng dạc,cũng như Mã Nghiệt anh phải vượt qua bao nhiêu con người mới đứng được chỗ này.Vì thế không thể vì câu nói mà mất việc trong chốc lát.

-Nếu được ngồi,đương nhiên là phải sửa lại toàn bộ giấy tờ của giám đốc Mã.

Đường Thiên nói theo suy nghĩ.Bởi anh nghĩ đống giấy tờ vừa nãy đã đốt hết.Anh đứng ngay ngắn,mắt nhìn thẳng.Vương Thành Long nhếch mép lên cười,rồi xoay ghế lại nhìn ra cửa kính.

-Rất tốt.Bây giờ việc cậu nên làm là nhanh chóng thực hiện câu nói cỉa mình rồi đấy!

Cả phòng nhìn Vương Thành Long kinh ngạc.Duy nhất một người đã quen với việc tuyển người chỉ bằng một câu nói của hắn đó là Diệp Anh.Đường Thiên trong đầu còn không biết vui hay buồn,anh chỉ đứng im mà chẳng có biểu hiện gì.

-Tan họp!

Vương Thành Long buông một câu nhẹ nhàng.Giọng nói có chút hụt hơi,Diệp Anh biết chuyện gì sắp xảy ra nên cô ra mở cửa coi như tiễn người.Sau khi ra hết,Diệp Anh lại chỗ Vương Thành Long xem xét.

Gương mặt vẫn sắc cạnh,tuy mệt nhưng thân ảnh vẫn lộ vẻ uy quyền.

-Sắp xếp lịch gặp Huỳnh Sam cho tôi chưa?

-Rồi thưa tổng tài.Nhưng anh có vẻ rất mệt,có cần...

-Không cần,đem cho tôi ly vodka.

-Hiện tại anh không nên uống rượu,để tôi pha chút trà nóng.

Nói xong Diệp Anh đi ra.Bởi cô biết tính hắn,người mà cô có thể đổi cả tính mạng rất ương bướng.Những gì hắn trải qua cô đều biết và cảm nhận được hết.Cô chính là người chịu ơn nặng của Lệ Quyên-mẹ Vương Thành Long.Bà là người nhặt cô từ ngoài bãi rác,nuôi cô lớn,ban cho cô cái tên,cho ăn,cho học.Cô còn không thể quên cái ngày mình bước chân vào công ty-ngày mà Vương Thành Long nhận chức.Nói tóm lại,đối với Vương gia cô được yêu quý và trân trọng so với tất cả những cô gái khác.Ngay cả bản thân cô cũng chưa hề nghĩ rằng mình sẽ yêu Vương Thành Long.Việc cô yêu một người có vị thế thấp hèn và gia cảnh khá nghèo chắc gia đình hắn cũng không hề biết.Vì nếu biết cũng sẽ không đồng ý.Lệ Quyên vốn dĩ đã tìm được hoin phu cho Diệp Anh nhưng cô toàn lấy cớ để trốn tránh gặp mặt.

Bây giờ cũng thế,không có Vương gia thì Diệp Anh cũng không tồn tại.Cô nhanh chân vào thẳng phòng pha chế riêng để pha trà.

Trong khi Vương Thành Long ngồi mệt mỏi,đầu óc chằng chịt như mớ chỉ bị rối tung thì Lâm Tú Vi cuối cùng cũng đã nấu xong cháo hành.Cô vội vã bỏ bát bình giữ nhiệt rồi nhanh chân ra cổng.Cô vội vã đến mức bản thân còn chưa kịp thay đồ,rửa vết thương trong đầu chỉ muốn tới công ty thật nhanh.

Lâm Tú Vi ngồi trên xe.Cô không hiểu tại sao mình phải làm vậy.Hắn bắt ép cô ở lại,ngăn cản cô với Hoành Phong,không cho cô chút tự do nào.Nhưng chỉ vì một ánh mắt lạnh nhạt,cái đẩy chẳng chút thương tiếc lại khiến cô bồn chồn,lo âu đến vậy.

Tầm 10 phút sau,cô đứng trước tập đoàn Vương gia đồ sộ,cao chọc trời,nhân viên an ninh chỉnh chu đến từng centimet.

-Này cô,cô không được phép vào đây.

Mọi lần cô vẫn được vào,lại còn vào bằng sự chào đón cung kính của nhân viên.Sao lần này lại như vậy?Lâm Tú Vi sững người nhìn.Hay Vương Thành Long ghê tởm cô tới mức không muốn cô chạm vào bất cứ thứ gì,đi đến bất cứ đâu có hắn?

-Tôi...tôi đã vào đây mấy lần rồi mà!

Nhân viên mặt vẫn lạnh tanh.

-Cô nhìn xem,ăn mặt,tay chân có khác gì ăn mày không?Coi vào để nhân viên lau dọn bọn tôi lại khổ thêm vài giờ?

Lâm Tú Vi ánh mắt rơm rớm nước mắt,cô đáng ghê tởm thế sao?Hắn còn cho người sỉ nhục coi trước cửa như vậy?Rốt cuộc,hắn còn muốn cô đau khổ tới mức nào.

Nhân viên khác nhìn thấy thế liền gọi cho thư kí Diệp hỏi tình hình.Qua mô tả có cô gái mặt quần áo luộm thuộm ở nhà,các vết xước ở tay rỉ máu,đầu tóc hơi rối,chân lại không đi gì.Nghe tả lại Diệp Anh cũng không hình dung ra là ai.Suy nghĩ một hồi lâu mới chợt nghĩ đến tiểu Vi.

Nhanh chân xuống cửa công ty.Lâm Tú Vi nhìn Diệp Anh gượng cười.Ánh mắt cô lo lắng cộng thêm bộ dạng thê thảm cũng đủ làm Diệp Anh hoàng sợ.

-Tiểu Vi,em sao vậy?

Tiểu Vi chỉ cười,có lẽ giờ cô cũng không biết giải thích cho Diệp Anh như thế nào.Diệp Anh quay sang,gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ tức giận.Bất chợt cô giơ tay tát nhân viên an ninh một cái thật mạnh.

"Bốp!" Lâm Tú Vi hoàng hồn nhìn Diệp Anh.Tên bảo vệ mặt đờ ra không hiểu sao mình lại bị ăn tát.

-Tiểu Vi đến đây bao nhiêu lần rồi?Các người đi làm mà không cầm theo hay não rơi đâu mà không hề biết?Lần này là lần cuối,nhớ cho rõ gương mặt này đừng để tôi xuống đây lần nữa.Còn nữa,bộ 

Nhân viên an ninh cúi đầu xuống coi như nhận lỗi.Diệp Anh đưa Lâm Tú Vi lên lầu.

Lên đến trên thấy Lâm Tú Vi còn lưỡng lự,Diệp Anh chủ động vào hỏi hắn.

-Vương tổng,tiểu Vi đến tìm anh.

Nhìn chỗ thuốc trên bàn cộng ly trà giải cảm còn nguyên Diệp Anh cũng đủ hiểu.Vốn dĩ tính của hắn trước giờ đều không thay đổi,nhưng từ khi Lâm Tú Vi đến,hắn nhẹ nhàng,ôn nhu hơn rất nhiều,hơn nữa giờ giấc làm việc cũng trở nên ít hơn trước.

Hắn ngồi ngả người ra ghế,trầm lặng quay về phía thành phố trước mặt.Ánh mắt khép hờ,nước da cũng trở nên xấu đi rất nhiều,hơi thở khó khắn,mệt mỏi.Vương Thành Long tuy đã ốm rất nhưng lần này hắn cảm thấy bản thân vô dụng hơn.Hòa lẫn vào sự mệt mỏi là cảm giác tuyệt vọng.Có lẽ Lâm Tú Vi đã khiến hắn trở nên yếu đuối hơn rất nhiều.Ngay bây giờ cũng vậy,nghe thấy cái tên Lâm Tú Vi hắn không mỉm cười như trước.Gương mặt trở nên lạnh lùng hơn.

Diệp Anh không thấy hắn trả lời,bản thân cô cũng cảm thấy khó xử.Diệp Anh ra ngoài nhìn Lâm Tú Vi ái ngại.

-Vương tổng ở trong,em cứ vào đi.

Lâm Tú Vi định vào thì bị Diệp Anh giữ lại.

-Hay là mình đi thay đồ trước,vết thương ở tay em không thể để nhiễm trùng được.

-Em không sai đâu.Nếu thay đồ xong thì cháo sẽ nguội mất.

Diệp Anh nhìn Lâm Tú Vi trìu mến.Chưa bao giờ có cô gái nào lại nói câu này.Cô bé này quên bản thân chỉ vì sợ cháo nguội.Trước giờ người đến bên Vương Thành Long không thiếu nhưng chưa có một ai lại lo lắng tới sức khỏe của hắn ngoài Diệp Anh như cô.Họ chỉ đến vì địa vị sẽ có trong xã hội,vì vàu chiếc thẻ có hàng trăm triệu trong đó.

-Vương tổng có vẻ rất mệt,em tới đây chắc chắn anh ấy sẽ khỏe nhanh thôi.

Diệp Anh biết Lâm Tú Vi là người đặc biệt đối với hắn.Bởi vì cô mà hắn thay đổi rất nhiều.Đến chuyện trước khi nói Đại Bảo phá công ty nào đấy cũng phải cân nhắc cẩn thận,chuyện trong bang liên quan đến chém giết cũng không còn thường xuyên như trước.Lâm Tú Vi nghe vậy càng lo lắng.Chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi e dè bước đến cửa phòng...