Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 68: Cuộc hẹn với Huỳnh Sam(-1-)



Sau vụ của Quan Dương,Vương Thành Long được hắc đạo rầm rộ truyền tai nhau về uy lực của hắn.Lâm Nhật Minh nghe loáng thoáng qua câu chuyện liền nghĩ đến con gái.Cũng đã lâu ông không được gặp kể từ khi cô tới ăn bữa cơm khiến Bảo Đan bị bỏng.

Lâm Tú Vi đến trường như mọi khi.Vừa đến trường cô đã nghe mọi người trong trường bàn tán chuyện Vương Thành Long cho người san bằng khu dịch vụ của Quan Dương.

-Tiểu Vi!

Lâm Tú Vi nghe đến gọi tên mình lập tức quay lại.Ánh mắt nheo lại lộ rõ ý cười,đôi môi cong lên lộ hàm răng trắng đều.Mái tóc dài buộc đuôi ngựa thi thoảng lại chuyển động theo gió.

-La Quế Bảo!

Anh nhìn cô cười tươi.Nụ cười khiến Lâm Tú Vi có phần chếnh choáng.Bởi nó ấm áp và cho cô cảm giác an toàn.La Quế Bảo là tri kỉ của cô,cũng cí thể coi là người tình ngày xưa của tiểu Vi.Lâm Tú Vi cùng anh đi vào lớp.Nhìn xung quanh sân trường,Lâm Tú Vi hơi tò mò quay sang nhìn La Quế Bảo.

-Trường mình hôm nay có gì à?

-Chắc lại bàn tán chuyện Vương bang.

Lâm Tú Vi nghe thấy Vương bang đã đứng hình.Lại có chuyện gì?Vương Thành Long lại giết người?Hay chuyện của mình với hắn bị bại lộ.Vừa lo lắng,vừa tò mò.Bất chợt La Quế Bảo kéo cô vào lòng.Giây phút Lâm Tú Vi thọt lỏm trong vòng tay anh khiến cô choáng ngợp.Mắt mở to cực đại,thân thể trở nên cứng nhắc.La Quế Bảo nhanh chóng cảm nhận nhịp tim loạn xạ của công,cộng với mùi hương trên tóc làm anh chỉ muốn đánh đổi tuổi xuân để đổi lấy sự ngưng đọng của thời gian.Nhưng anh biết cô cảm thấy khó xử nên vội vàng buông cô ra.

-Cậu suy nghĩ gì vậy?Chút nữa thì đụng trúng cây rồi!

Lâm Tú Vi nhìn La Quế Bảo rồi nhìn về phía trước.Đúng vậy,không nhờ anh thì cô đã đón nhận được một cậu bự ngay trên chán rồi.Cô nhìn La Quế Bảo cười tươi.

-Nhưng mà cậu nói chuyện Vương bang là sao?

-Hôm qua Vương bang làm láo loạn cả thành phố D.Cậu đưa điện thoại đây.

Lâm Tú Vi nghe Quế Bảo,lấy trong túi ra điện thoại của mình đưa cho anh.Anh cầm lấy ấn ấn gì đó rồi đưa cho Lâm Tú Vi.

-Cậu đọc đi.

Trang web này thật kì lạ.Cô chưa thấy bao giờ.Vả lại nó còn có màu đỏ pha đem thực sự kì lạ.Lướt xuống bên dưới là bảng tin tức mới,ánh mắt chăm chú vò dòng tiêu được in đậm và phòng to: 

"Vương Thành Long dẹp khu dịch vụ của Quan Dương.Liệu có phải muốn chiếm lĩnh thị trường D?"

Tiếp theo đó là bài viết kể rất tường tận việc ngày hôm qua.Rồi tiếp là ảnh hiện trường,xác chết rồi hình ảnh Quan Dương cùng mấy thuộc hạ nữa bị bắt,đáng chú ý là bức ảnh địa bàn Quan Dương bị thiêu rụi kèm dòng chữ:"Khu dịch vụ bị đánh bom".

Nhưng rốt cuộc cảnh sát lại không hề biết chuyện gì xảy ra,Quan Dương sau khi về đồn cũng không hé một lời.

-Vương Thành Long bị bắt sao?

Lâm Tú Vi đột nhiên lo lắng.Cô lại nghĩ tới việc hắn bị ốm,trong đầu cô bây giơ không biết phải nghĩ tới hắn hay đống xác nằm trên mặt báo kia.Cô trong lòng cực kì khó chịu,lại có cảm giác lạnh gáy khi nghĩ hắn giết người.La Quế Bảo đứng lại,quay người sang nhìn Lâm Tú Vi vẻ nghi ngờ rồi cười phá lên vì vẻ mặt sợ sệt của cô.

-Haha...Cậu nghĩ với thân thế của Vương Thành Long liệu có bị bắt?

-Nhưng mà ở đây nói rõ là Vương bang mà.

-Trang web này là dành riêng cho hắc đạo,mọi sự truy cập ở đây đều được duyệt qua vân tay.Vốn dĩ trang này chỉ đưa tin về hắc đạo.Những người không phận sự không được phép gia nhập.

-Vậy sao cậu...

-Mình cũng thấy kì lạ.Trang web này chỉ chấp nhận người thuộc hắc-bạch bang.Những người đã có bang riêng của mình mới được gia nhập.Mình đã thử qua mấy lần đều không được.Vậy sao lấy tên cậu lại được?

Lâm Tú Vi giật mình.Chẳng lẽ Vương Thành Long đã đăng kí cho mình?Không thể nào,nếu vậy thân phận của mình chẳng phải bị tiết lộ.

-Chuyện này...

-Đùa thôi,chứ mình biết chuyện xảy ra với cậu mà.

Lâm Tú Vi ngạc nhiên.Ánh mắt có phần e ngại nhìn anh.Thật sự lúc này cô không biết phải giải thích như nào với anh.

-Cậu là cháu Vương Thành Long đúng chứ?

Sau khi nghe La Quế Bảo nói cô mới thở phào nhẹ nhõm.

-Sao cậu biết?

-Cậu xem...

La Quế Bảo hẩy hẩy mặt đến chỗ Đan Đan.Lâm Tú Vi đừ mắt,rốt cuộc cái tính hiếu thắng của Đan Đan đã khiến cô mấy lần như chết đi sống lại.

Đan Đan tiến gần chào hỏi rồi ôm Lâm Tú Vi thật chặt-điều mà cô nàng hay làm khi gặp Lâm Tú Vi.

-Di Bảo!

Phàm Anh vừa đến cổng trường đã thấy anh đứng đó.Anh thấy Phàm Anh liền nở nụ cười nhìn cô âu yếm.

-Sao anh đứng đây?

-Cô ngốc,ngoài chờ em đến thì còn làm gì nữa.

Phàm Anh cười tít mắt.Mái tóc đen của cô ánh lên óng ả.Lát sau,Vương Thiên Tú cũng đến cổng trường,lại làm mấy sinh viên tò mò.Hôm nay cậu đi xe hơi tới trường,sau cái ngày ẩu đả thì cậu chính thức bị Vương Thành Long giữ chìa khóa xe.Lại nói còn bị đe dọa trong một tuần mà động vào xe hắn nhất định sẽ đời đời kiếp kiếp không cho cậu đi xe nữa.Nói xem,như vậy cậu làm sao chịu nổi.Có thể nói cậu viết bản tự kiểm điểm,phạt cậu hối lỗi cũng chấp thuận,đằng này cấm đi xe,cấm động xe có quá đáng không chứ?Cậu bước xuống xe,gương mặt khó chịu đến cực độ.Đóng cửa cái rầm khiến tài xế cũng phải rớt tim.Đến cổng trường,chạm mắt cảnh Phàm Anh và Di Bảo thân thiết đến mức trên cả bạn bè khiến ly tâm cậu co lại.Thằng nhóc này mới ngày nào tán tỉnh chị dâu tương lai của cậu mà giờ lại ngó nghiêng tới cô bạn thân.Xem ra,cậu lại phải canh chừng rồi.

Đi qua,Phàm Anh hơi gượng ghịu nhìn Vương Thiên Tú.Cậu vác balo trên vai,tay còn lại đút vào túi quần,mái tóc mềm mại,đôi mắt đăm chiêu đến mức người khác vừa nhìn đã thấy ngại.Miếng băng cá nhân dính khéo léo trên mặt trông cậu vừa nghịch ngợm vừa...ngầu.

-Phàm Anh?

Phàm Anh ngẩng lên nhìn cậu.Cậu biết tên cô?Một người trên cao vậy cũng chịu nhìn xuống quan sát một người thấp bé như cô?Lại còn nhớ tên cô nữa.Cô bây giờ nên lo lắng hay vui đây.Chuyện cô và Di Bảo thành đôi cô còn chưa nói cho Lâm Tú Vi biết,cô và anh đều không muốn người khác biết chuyện.Di Bảo cũng nói không muốn cô gặp rắc rối nên sẽ giữ kín chuyện này.

-Tôi có chuyện muốn nói.

Nói xong Vương Thiên Tú nhìn Di Bảo rồi quay người đi.Phàm Anh quay lại nhìn anh để thăm dò ý kiến.Di Bảo đương nhiên không thể giữ cô bên mình.Vả lại anh cũng không muốn động đến cậu.Phàm Anh mỉm cười giơ tay nên chào Di Bảo rồi bước theo cậu.

Hai người tới quán cà phê của trường,Vương Thiên Tú gọi cho mình chai coca còn Phàm Anh chỉ tiện gọi nước lọc.Cô ngồi đấy nhìn chằm chằm vào cốc nước.Còn cậu thì không ngừng quan sát cô.Thử hỏi thời buổi này còn cô gái nào mà để tóc đen như Phàm Anh.Đúng là kì lạ.

-Sao...sao cậu biết tên tôi?

-Không cần quá căng thẳng.Chỉ là muốn hỏi chuyện bạn học Lâm Tú Vi.

-Chuyện gì?

-Nghe nói Di Bảo thích cậu ấy,tại sao hai người bây giờ lại đi cùng nhau.

Vương Thiên Tú nhướng người nhìn Phàm Anh.Cô sợ hãi,cầm chặt ly nước.Cậu lướt mắt xuống cánh tay đã trắng bệch,mỉm cười rồi người lại như ban đầu.

-Chúng tôi chỉ là nói chuyện học tập.

-Chúng tôi?Hứ,xem ra...quan hệ đến mức gần gũi như vậy rồi.

-Chuyện...chuyện của tôi liên quan gì đến cậu?

Vương Thiên Tú nghe Phàm Anh nói mới chợt nhận ra mình chỉ là đi xác minh lại mối quan hệ này thôi,ngoài ra không có ý nào khác.Cậu đặt tiền xuống bàn rồi xách cặp đi.Đang định dời khỏi thì cô lên tiếng.

-Chuyện này xin cậu giữ kín cho.Tôi không muốn bị làm phiền.

Vương Thiên Tú nghe xong ngoảnh mặt quay đi.Cô nhóc này bắt đầu làm cậu hứng thú.Bị lợi dụng như vậy mà còn không biết.Còn Di Bảo,nếu cậu ta dám dở trò với chị dâu tương lai,cậu tuyệt đối sẽ không tha.

Đi giữa sân trường,Vương Thiên Tú nhận cuộc gọi từ Vương Thành Long.

-Anh,anh đổi ý rồi phải không?

-Em lo học đi,nhớ chông chừng tiểu Vi cho tốt.Cô ấy xảy ra chuyện gì thì em biết kết quả rồi đấy.

-Trừ khi anh trả lại xe.Không thì em có chết cũng không để ý.

-Hứ...giỏi lắm,bây giờ anh đốt xe cũng không để ý?

-Anh...Em là em trai đó,em trai anh đó.Rốt cuộc em anh hay nữ nhân kia mới quan trọng hả?

-Đương nhiên là tiểu Vi.Cẩn thận cái xe của em đấy.

Nói xong Vương Thành Long tắt máy để lại vẻ mặt giận dữ của Vương Thiên Tú.Mấy nam sinh đi qua cũng phải khiếp sợ tăng tốc.Nếu không nói không chừng sẽ là bao cát giúp cậu hả giận.

Đi được một lúc,Vương Thiên Tú nhìn thấy Lâm Tú Vi.Cậu trầm tư một lát rồi mỉm cười bí hiểm.

-Này,qua đây.

Lâm Tú Vi với Đan Đan quay lại nhìn.Ngay cả mấy đám nữ sinh cũng đứng lại bàn tán như chợ phiên.

-Con nhỏ đáng ghét,ai cũng quyến rũ được.-Nữ sinh 1.

-Đến tiểu Vương của mình cũng không tha.-Nữ sinh 2.

-Loại đàn bà trơ trẽn mà.Nói xem,thứ nghèo hèn như nó sao bước chân vào ngôi trường này chứ.-Nữ sinh 3.

-Nghe nói là có người đỡ lưng.Haiz...chắc lại làm tiểu tam.-Nữ sinh 4.

-Tôi đây mới thấy các người là tiểu tam đó.Đứng soi moi người khác hình như là nghề kiếm sống của mấy bạn học đây?-Nam sinh 1.

-Loại đàn bà nhiều chuyện chính là không bằng một người địa vị thấp nhưng toát lên vị cao sang kia.-Nam sinh 2.

Hai nam sinh đứng quan sát Lâm Tú Vi.Vốn dĩ sau vài chuyện cũng với mấy lần thưởng thức tài nghệ của cô hộ hoàn toàn bị đánh gục.Lâm Tú Vi bây giờ không khác gì nữ thần trong mắt đa số nam sinh trường.Cộng với vẻ ngoài nhỏ nhắn,sự tốt bụng của cô thì chắc chắn chẳng mấy bữa nữa cô sẽ trở thành nữ thần trong mắt nam sinh toàn trường.

Lâm Tú Vi nhìn Vương Thiên Tú rồi nói Đan Đan đứng yên đây chờ mình.Cô đi lại.

-Có chuyện gì?

-Hôm trước chẳng phải tôi đã cứu cô một mạng?Không lẽ không định cảm ơn tôi?

-Cứu tôi?Không phải tại cậu thì tôi cũng không sợ chết khiếp như thế.Tôi còn chưa nói gì mà cậu đã lên tiếng?

-Cậu...

Vương Thiên Tú tức giận nhưng nghĩ đến chuếc xe yêu dấu của mình lại dịu lại nhìn cô cười thân thiện.

-Coi như chúng ta hòa.Tôi là đang có chút chuyện nhờ cậu.

-...

Vương Thiên Tú kể hết đầu đuôi câu chuyện ra cho cô nghe.Cô cau mày.

-Không được.Tôi không thân thiết với anh cậu.

-Không thân thiết.Thử nói xem,mỗi tối cậu nằm cạnh ai hả?

-Cậu...

-Cậu mà không giúp tôi tôi sẽ công khai gia thế của cậu.

-Thiên Tú!Cậu thì biết gì về thân thế tôi.Hay...định nói tôi ở cùng anh cậu.Cậu nghĩ xem,nếu Vương thiếu biết điều này sẽ xử lý cậu ra sao?

-Tôi đâu có ngu mà nói chuyện đấy.Chuyện mẹ cô mất,bố cô có vợ hai,sinh ra được đứa con kháu khỉnh.Lại còn bỏ nhà đi từ nhỏ,nếu tôi thêm chút mắm muối,cậu nghĩ có đậm đà hơn không?

-Cậu...

Lâm Tú Vi giận đỏ mặt.Mấy sinh viên ở xung quanh nhìn thấy lúc hai người cười đùa lúc lại giận giữ làm cho mọi người ai nấy đều tin rằng hai người họ yêu nhau.

-Sao?Giúp tôi không?

-Thôi được,tôi sẽ thử.

Nói xong Lâm Tú Vi lườm cậu một cái rồi hùng hổ bước đi,trước khi cô đi cậu còn để lại cái nháy mắt đầy ẩn ý khiến dân tình nào loạn.