Nam Nhân Của Hoa Linh Âm

Chương 11: Chỉ thích hắn



Hoa Linh Âm vội nâng bước chân chạy đến phía Vũ Minh Thành, nàng đã nói thích hắn nhưng hắn không có động lòng ư? Dù gì cũng chỉ mới gặp nhau vài lần nàng có vẻ gấp gáp quá, Hoa Linh Âm đứng trước mặt hắn.

Cơn gió đung đưa mái tóc và y phục màu đỏ của nàng phấp phới, gương mặt nàng xinh đẹp ở trước mặt hắn mỉm cười, thu hút ánh nhìn toàn bộ nam nhân xung quanh. Ai cũng nhìn nàng với ánh mắt mê muội, từng chuyển động cũng khiến người ta trầm trồ, ai ai là thế nhưng với Vũ Minh Thành lại hoàn toàn miễn nhiễm.

"Ta sẽ theo đuổi ngươi, chờ đấy!" Nàng mỉm cười, không muốn bị trói về nên biết thân phận, nói xong lời cần nói liền quay người chạy về. Khoảnh khắc nàng quay người nâng bước chân vội vã chạy đi, người người trầm trồ nhìn theo nàng.

"Không ngờ là nữ quỷ kia lại xinh đẹp đến vậy nha."

"Lúc trước nàng ta ít khi xuất hiện, bây giờ nhìn thấy thật khiến người ta ngạc nhiên."

"Thế nàng ấy thích sư tôn của chúng ta ư?"

"Không phải chứ?"

Lần đi chơi này của nàng mang theo biết bao câu chuyện, tin đồn truyền về, bát quái về nàng lan truyền khắp nơi.

"Yêu nữ Hoa Linh Âm và sư tôn Vũ Minh Thành" Không biết từ đâu, có lẽ từ câu nói thích của nàng ở chốn đông người, người ta đã thêu dệt lên biết bao nhiêu là tin tức về nàng và Minh Thành.

Thêu thì cứ thêu, dệt cứ dệt nàng lại càng thấy vui, được dính tin đồn với thần tượng của nàng thì Trịnh Minh Tâm xin được phép tự nguyện dính nga. Nàng lúc này đang ngồi ở phòng, từ sau khi trở về Hoa gia trang vẫn chưa gặp mẫu thân, nếu mẫu thân nghe mấy tin đồn đó có tức giận không ta?

Hoa Linh Âm thăm dò Tiểu Tuyết "Ngươi nói xem, mẹ ta sẽ nổi giận không?"

Không rõ là mẫu thân giận hay không, còn riêng với Tiểu Tuyết, lúc nãy nàng bỏ lại nàng ta chạy đi tìm người minh giáo, nên hiện tại Tiểu Tuyết rất là tức giận trừng trừng mắt với Hoa Linh Âm "Tiểu thư biết mình nên làm gì rồi."

Làm gì? Nàng biết làm gì cơ? Hoa Linh Âm mở đôi mắt to tròn ngạc nhiên "Ta phải làm gì?"

Tiểu Tuyết đem đến hai quyển sách "Quỳ xuống!"

"Hả?" Nàng là tiểu thư, nàng ta là tì, câu nói vừa rồi có phải là đảo lộn tôn ti trật tự rồi không? Sao lại bắt nàng quỳ? Hoa Linh Âm vẫn không hiểu nhưng Tiểu Tuyết không phải người ngoài, chắc hẳn có lí do.

Hoa Linh Âm liền nhanh khụy chân quỳ xuống sàn nhà, Tiểu Tuyết bị doạ kéo nàng lên "Người sao lại quỳ ở sàn, leo lên giường mà quỳ."

"À ok" Hoa Linh Âm giơ bàn tay ra hiệu ok, Tiểu Tuyết bất lực nhìn ngôn ngữ kì lạ của nàng ta, thấy Hoa Linh Âm đã leo lên giường nệm mềm mại quỳ xuống, nàng đặt hai quyển sổ lên đỉnh đầu của Hoa Linh Âm "Chưởng môn sắp đến rồi, người tốt nhất là nhõng nhẽo cho tốt vào nếu không muốn bị phạt nhốt trong phòng suốt một tháng."

"Một tháng á? Như vậy không ổn đâu? Sư tôn của ta phải làm sao?" Nàng bĩu môi ngạc nhiên lớn, nha đầu Tiểu Tuyết nhúng vai "Người xem bát quái ầm ầm như thế, chắc chắn chưởng môn sẽ nhốt người lại cho đến khi bát quái lắng xuống, cơ mà cái gì sư tôn? Người là người của cổ mộ không phải người của minh giáo, cớ sao gọi hắn là sư tôn? Chưởng môn mà biết người nói chuyện hàm hồ như vậy, người coi chừng bị nhốt hai tháng đấy."

Tiểu Tuyết bình thường hơi nhu nhược, nhưng không ngờ nàng ta cũng cực kì đáng sợ nga, Hoa Linh Âm chu môi nháy mắt, hai tay đỡ đỡ quyển sách trên đầu "Thế thì ngươi đừng nói là được, phải hông???"

"Hừ..." Tiểu Tuyết chả thèm đếm xỉa đến nàng, nàng đang dụ dỗ ai? Mặt mũi thì xinh đẹp mà hành động thì hoàn toàn không có liêm sỉ, làm sao có thể ở trước một núi người như vậy nói thích một nam nhân? Còn bảo là sẽ theo đuổi, làm gì có ai theo đuổi nam nhân? Tiểu thư nhà nàng từ khi mất trí y như rằng là người khác vậy, ngôn ngữ kì lạ, hành động cũng kì lạ, thật không biết nên nói làm sao.

Cánh cửa phòng của nàng bị mở ra, một y phục màu đen thanh lịch bước vào, vẫn vẻ quý phái khó ai có thể bì được của Hoa Linh Phi. Nhìn thấy nàng đã quỳ ở trên giường, cái miệng mếu mếu, đôi mắt rưng rưng rất chi là tội nghiệp.

Bà hít một hơi sâu "Yên Chi, Tiểu Tuyết lui xuống đi."

"Vâng" Hai chị em kia lui đi, Hoa Linh Âm chớp chớp mắt luyến tiếc nhìn theo họ, có phải mẫu thân định mắng nàng luôn không? Mới bảo họ ra ngoài, nàng hít hít cái lỗ mũi, quỳ ở nệm chả có cái gì đau đớn nhưng nàng phải ráng mếu máo làm nũng, hi vọng là có hiệu quả.

Hoa Linh Phi ngồi xuống bên cạnh nàng, cho phép nàng ngồi "Được rồi, ngồi xuống đi."

Hoa Linh Âm liền toe toét miệng cười hí hí, gương mặt lạnh tanh của Hoa Linh Phi làm cho nàng thu lại toàn bộ nụ cười, cầm lấy hai quyển sách trên đầu ngồi xuống giường ngay ngắn, cúi đầu hít hít cái lỗ mũi tiếp tục nước mắt cá sấu.

"Con thích Vũ Minh Thành?" Bà nhẹ nhàng hỏi, còn thích đến mức la hét giữa đường phố như vậy đến cả mặt mũi cũng không chừa.

Hoa Linh Âm gật đầu, Hoa Linh Phi thở dài "Người của minh giáo không tốt, không nhớ hôm trước còn xém giết con sao?"

Hoa Linh Âm cúi đầu im lặng, mẫu thân vuốt ve mái tóc của nàng, nàng đương nhiên không biết Cận Thiên Bảo là cha của nàng, cũng không biết mối quan hệ của bà và Cận Thiên Bảo. Lúc nào ông ta cũng muốn giết Hoa Linh Âm vì suy nghĩ nàng là con gái của bà và người khác, ông ta nghĩ rằng bà phản bội ông. Nên Cận Thiên Bảo không hề có một chút hảo cảm với Hoa Linh Âm, nhờ có việc của yêu nữ, ông ta càng có lý do đuổi bắt nàng.

"Nghe ta, minh giáo không tốt cho con, còn lại con muốn nam nhân nào ta liền cho con nam nhân đó" Hoa Linh Phi khẽ giọng, nàng lúc này nâng đầu nhìn bà, cái miệng nhỏ lí nhí giọng nói "Nhưng con... Chỉ thích hắn."

Trong cuốn tiểu thuyết này, hắn là nam nhân vật nàng yêu thích nhất, là bias của nàng, nàng không muốn hắn đoạ ma, nàng muốn cứu hắn khỏi số phận kia dù bất cứ giá nào.

Ở thế giới này, nàng chỉ thích mỗi hắn, nàng không cần nam nhân khác.