Nam Nhân Của Hoa Linh Âm

Chương 38: Bức chết nàng



"Đau ta... Đau quá... Aa..."

Thô dài của hắn nhét vào bên trong non nớt của nàng, một tầng mỏng bị đâm thủng, cơ thể nàng co rút run run. Nước mắt mạnh mẽ rơi xuống giường mềm, hắn lớn quá, nàng lại nhỏ, bị ban rộng buộc phải chứa một to lớn thô dài.

Tay nàng run, đầu ngón tay tê lạnh muốn đẩy thắc lưng của hắn tránh xa, nhưng không với tới, chỉ chạm vào được phần bụng dưới đang gồ lên mỗi khi hắn tiến vào của chính nàng.

"Ngươi đừng động..." Nàng nấc lên.

Hắn bỗng động đậy thắc lưng, nàng liền khẩn trương cắn môi.

Cố gắng hít thở để có thể làm quen với việc này, Vũ Minh Thành bắt lấy eo nhỏ của nàng, hít thở nặng nề "Chịu khó một chút!"

Ở bên trong nàng co bóp, siết chặt hắn, hắn sung sướng đến rít ra một tiếng, nắm lấy eo nhỏ vội vàng động thân.

"Đừng... Aa..."

Nàng thất thân, bị hắn chiếm sạch tiện nghi, cơ thể nàng theo nhịp va chạm của hắn lung lay, hai đồi tuyết trắng múp theo nhịp của hắn rung động.

Nàng vội choàng lại hai tuyết nhủ đỏ ửng không để nó nảy lên theo nhịp của hắn, thật xấu hổ, cắn răng nhịn xuống rên rỉ, nhưng hắn động rất mạnh, mỗi một cái lui ra tiến vào đều đâm vào hoa tâm của nàng.

"Aa... Ưm..."

Hắn vỗ vào mông nàng tán tưởng, thật thích âm thanh rên rỉ của nàng, nghe thật thích, như mèo nhỏ cổ vũ hắn "Lớn một chút, mang mọi người đến xem nàng ở dưới thân ta như nào."

"Không..." Nàng che miệng, liên tục hít thở, đồi tuyết trắng của nàng cứ theo nhịp của hắn nảy lên, nàng xấu hổ.

Gương mặt đỏ ửng, cả cơ thể da thịt đều ửng hồng, bàn tay Vũ Minh Thành vuốt làn da chân mềm mại, vắt hai chân của nàng lên vai hắn. Để cho hoa u của nàng hoàn toàn bị của hắn thô dài tiến vào sâu hơn, âm thanh ba ba bạch bạch của hai thân thể va chạm vào nhau cùng sự ướt át nhóp nhép, thanh âm rên rỉ nhỏ nhỏ của nàng tạo thành một bản giao hưởng với bầu không khí nồng mùi hoang ái.

"Ta không được... Không nên a..." Nàng lại cảm giác một sự dâng trào hoang dại, xa lạ ùa tới, nàng siết chặt hai lòng bàn tay, cắn răng bật ra rên rỉ "Aaa…"

Vũ Minh Thành chôn vùi của hắn vào sâu trong nàng, nàng run rẩy như chú chim nhỏ, hít thở gấp gáp khiến cho lòng ngực phập phòng. Gương mặt đỏ như quả hồng chính mùi, nơi hoa u của nàng ướt đầy mật dịch.

Nàng trống rỗng không nghĩ ngợi được gì, cảm giác cao trào những hai lần khiến cho nàng trở nên mơ hồ, nhạy cảm vô cùng chỉ cần một cái chạm cũng khiến cho nàng ngân nga.

"Ướt quá rồi" Hắn hoan hỉ, đắc ý cười trêu nàng, gương mặt hắn gần trước mặt nàng, chớp mũi chạm vào chớp mũi của nàng "Linh Âm, nàng nói xem ta làm sao bây giờ? Nàng ướt quá nhưng mà ta lại không có phát tiết được."

Hoa Linh Âm thẹn đỏ mặt, đôi mắt mơ mơ hồ hồ nhìn nam nhân ngông cuồng này, hắn là đang trách nàng không thoả mãn được hắn ư? Ngược lại nàng đến hai lần cao trào, ý hắn muốn nói nàng tệ đến mức không thoả mãn được hắn sao? Hoa Linh Âm cũng chẳng suy nghĩ được cái gì, nàng mơ màng lắc lắc đầu "Ta không biết..."

Của hắn ở bên trong nàng càng ngày càng phát trướng, trướng to ở bên trong nàng.

Hắn liếp tục động thân, nàng không chịu đựng nổi nữa.

"Đừng... Bức quá... Ta không được nữa... Ahuhu..."

Đây là lần đầu tiên của nàng, nếu hắn cứ tiếp tục như vậy, nàng rách mất thôi, nàng không chịu nổi. Của hắn lui ra, to lớn đến hằn lên những sợi gân màu xanh tím hướng thẳng vào huyệt đạo đâm vào.

"Aa..."

Cả căn phòng âm thanh bạch bạch cùng ngân nga của một thiếu nữ, nàng không biết là đã bao lâu trôi qua, nàng không khóc nổi nữa, hắn không hề phát tiết trên người nàng, hắn bức nàng hết lần này đến lần khác cao trào.

Nàng đã cao trào bao nhiêu lần? Hoa Linh Âm không biết, mí mắt nặng trĩu, phía dưới phát ra âm ba ba lạch bạch liên tục.

Đầu tóc dài đều rũ rượi phát tơ vi tán trên giường, tay chân không có một tí sức mặc hắn muốn làm gì thì làm. Nàng đến rên rỉ cũng không nổi, chỉ có thể nhỏ xíu giọng khàn khàn thở hì hục theo hắn.

Hoa Linh Âm cảm thấy phía dưới, nơi giao hoà của hai cơ thể, đau như ai đó đang dùng dao cứa lên da thịt nàng. Vũ Minh Thành vẫn cứ xâm phạm nàng, bức nàng cao trào hắn lại chẳng hề phát tiết, đôi mắt hắn đục ngầu một màu dục vọng.

"Ta không được nữa... Rách mất..." Thanh âm đầy sợ hãi của nàng, khóc thút thích, nàng không hiểu hắn vì sao lại như vậy, hắn vô tình, lạnh nhạt bức nàng như vậy là muốn bức chết nàng ư "Ngươi... Aa... Làm ơn..."

Nàng thỉnh cầu, mong hắn sớm bỏ qua cho nàng, nàng không chịu nổi nữa mắt nặng trĩu khép lại, Vũ Minh Thành rít lên một hơi, không cho phép nàng nghỉ ngơi, bàn tay to lớn đánh lên mông nàng.

Chát.

Làn da mềm mại vốn đỏ ửng, toàn thân nàng đều phiếm hồng, giọng hắn khàn đặc "Nàng hủy bỏ luận võ."

Hoa Linh Âm lắc lắc đầu, tin tức đã truyền đi, người đã đăng kí, nói hủy là hủy ư? Luận võ này là kiếm chồng cho nàng, hắn có Tần Tình Nhi rồi hắn còn quản nàng làm gì "Không..."

Không? Vũ Minh Thành nhếch môi, hạ bộ càng lúc càng trướng to do hắn tự kiềm hãm phát tiết, nghiến răn nghiến lợi nắm chặt chiếc mông tròn. Nàng quỳ rạp trên giường, mặt mùi vào gối nức nở khóc, mật hoa của nàng chảy xuống ướt đẫm hai bên đùi "Không hủy, ta bức chết nàng."

"Đừng... Ta không được..."

Hắn động điên cuồng, Hoa Linh Âm khóc rống, cổ họng nàng đau đớn bật ra tiếng, phía dưới liên tục mạnh mẽ bị đâm vào.

Bạch bạch phát ra âm thanh, lần nữa đầu óc nàng nóng rực, tâm trí sớm bị dục vọng nhấn chìm.

Cảm giác đau đớn lại sung sướng, nàng không biết là hai cảm xúc đối nghịch này là có thể một lần đánh úp nàng.

Lại là cảm giác hoang dại ấp đến, nàng thống khổ, cắn răng "Aa..."

Một lớp trong suốt nóng hổi phủ lên của hắn trướng to, nàng thở như lang, xụi lơ, hắn rút ra của hắn, hoa u liền chảy ra mật dịch ướt đẫm, xoay nàng nằm ngửa, nhìn thấy gương mặt hắn tối đen, trên mặt hắn điên rồ nhìn nàng cười "Đến, ta còn chưa đủ."

Vũ Minh Thành mang của hắn, hướng vào huyệt của nàng.