Chỗ này còn một người sống sờ sờ đây.
À không, tất cả giúp việc trong biệt thự đều trợn tròn mắt.
Ảnh đế tự nhận mình không phải là người dễ bị kích động, nhưng bỗng nhiên bạn thân vừa ôn nhu vừa bá đạo ôm lấy một cô gái xa lạ, chuyện này thật sự không phải chuyện nhỏ. Hắn nhìn qua quản gia cũng kinh ngạc giống mình, dì Vương cũng ngơ ngác đứng nhìn.
Cùng khiếp sợ giống như ảnh đế, quản gia và dì Vương cũng ngạc nhiên vô cùng, rốt cuộc cô gái này vào biệt thự lúc nào.
Hôm qua và sáng nay không thấy cô gái nào đến đây cả.
"... Cô ấy là ai vậy?"
Sự tò mò của ảnh đế nổi lên, hắn khom người cúi đầu nhìn xem cô gái đội mũ rốt cuộc là ai.
Bên dưới mũ là khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, dung mạo thanh tú ngũ quan tinh xảo, ánh nhìn đầu tiên lập tức chú ý vào đôi mắt màu đỏ sậm kia, con ngươi trong suốt sáng ngời như đá ruby mỹ lệ, có cảm giác nhìn vào sẽ bị đôi mắt này mê hoặc, thêm vào đó hai má phúng phính càng làm cô ấy đáng yêu hơn.
Đội một cái mũ rộng vành màu vàng, cánh tay thon thả trong tay áo phồng thận trọng nắm vành nón. Ảnh đế cảm thấy thiếu nữ này hình như rất thích loại phong cách cổ Châu Âu, trên cổ có nơ sáng rực rỡ màu vàng óng phối với hoa văn trắng, thật ra màu này khá kén màu da nhưng người này mặc lên cực kì xinh đẹp, giống như được thiết kế riêng dành cho cô ấy.
Tuy nhiên, ảnh đế phát hiệt ra một bí mật nhỏ.
Thiếu nữ này hình như là 'bức tường'.
Ngực thật phẳng nhìn như không có vậy, cổ áo hơi thấp để lộ một vùng bằng phẳng, nếu không có viền ren hoa che bớt không chừng nhìn càng lép hơn.
Nhưng mà xương quai xanh thật đẹp...
Eo cũng rất nhỏ...
Ảnh đế còn muốn đánh giá một hồi, Hàn Thiên Hữu đã kéo người ra sau lưng, lạnh lùng nhìn.
"Đừng dọa em ấy." Hắn nói.
"Tôi chỉ nhìn thôi, không có ý gì."
Ảnh đế cảm thấy lời của bạn thân nghe có chút quái quái, làm như hắn là một tên háo sắc vậy.
"Đúng rồi còn chưa biết cô ấy tên gì."
Trong lòng bồi thêm một câu, nhìn cô ấy thật nhỏ, xem ra Hàn Thiên Hữu là trâu già gặm cỏ non.
Chậc, không ngờ cậu là người như vậy.
"Em ấy là cục cưng."
Hàn Thiên Hữu tỉ mỉ săn sóc chỉnh lại mũ cho đối phương. Hắn cẩn thận từng li từng tí, dường như đang sợ mọi người nhìn thấy gương mặt người dưới mũ.
"... Cục cưng?"
Ảnh đế cảm thấy mình phải ăn một bịch thức ăn mèo ngày lập tức để tỉnh táo lại.
Hàn Thiên Hữu liếc mắt nhìn bạn mình, nhắc nhở: "Cục cưng không phải cậu có thể kêu, gọi em ấy Tiểu Vũ là được."
"... Được rồi."
Ảnh đế bó tay với hắn.
Cái tên sến súa như vậy hắn không gọi được, hơn nữa gọi một tiếng lập tức sẽ biến thành kẻ thù của Hàn Thiên Hữu mất.
Hắn cảm thấy ở gần bạn mình, hắn càng ngày càng mất hết mặt mũi.
Nhưng mà ảnh đế cũng biết chỉ cần không chạm đến ranh giới của Hàn Thiên Hữu, có chừng mực thì cậu ta chỉ thờ ơ cho qua.
Ảnh đế không quan tâm lắm cách gọi cục cưng này, chỉ là bộ dáng tình cảm thắm thiết kia của bạn tốt làm hắn muốn nghẹn chết. Một cái tên cũng phải đánh dấu chủ quyền, Hàn Thiên Hữu cậu show đủ chưa.
"Chào Tiểu Vũ, anh là Ôn Minh Thành, em có thể gọi là anh Minh hay anh Ôn đều được." Ảnh đế chào hỏi với thiếu thiên.
Hàn Thiên Hữu đứng bên cạnh lạnh lùng lên tiếng: "Gọi cậu ta là Ôn Minh Thành được rồi, cậu ta không phải anh của em."
Khóe miệng ảnh để co giật liên hồi: "...."
Hàn Thiên Hữu cậu còn có mặt này nữa hả?
Ảnh đế cảm thấy hôm nay bạn thân có lẽ bị điên rồi, không cho gọi cục cưng còn hiểu được, tại sao một tiếng anh cũng không cho?
Có điều ảnh đế không biết, Hàn Thiên Hữu chỉ muốn nhóc con gọi mình là anh, những người khác hãy cút sang một bên hết đi.
"Xin chào Ôn Minh Thành."
Dưới vành mũ vang lên giọng nói, thật sự nghe lời không gọi Ôn Minh Thành là anh.
Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, không ngọt ngấy mà trong trẻo, người lớn lên xinh đẹp đến giọng nói cũng hay.
Tiểu Bạch nằm cách ảnh đế không xa, sau khi trở về mỗi ngày nó đều học chữ theo cách Đầu Đất dạy nó, tuy lúc mới bắt đầu không quen lắm nhưng có mấy lần Đầu Đất gọi đến nó cũng nghe được, dạy cho nó biết cách sử dụng.
Sau một tuần Tiểu Bạch đã nhớ được hơn ba trăm chữ, làm theo lời Đầu Đất nói, mỗi ngày phải nghe đi nghe lại mấy lần, mấy trăm chữ đó nó đều nhớ rõ ràng, hiện tại nó có thể đọc vài chữ, hơn nữa ghép lại suy đoán có thể hiểu được một ít, có cái hiểu cái không càng làm Tiểu Bạch quyết tâm muốn học.
Tiểu Bạch nổ lực học chữ, ngoại trừ ăn cơm và ngủ, thời gian còn lại nó đều dùng để học.
Ảnh đế rất bận, thường xuyên đi công tác, đôi khi về nhà cũng chơi với Tiểu Bạch, nhìn thấy nó chơi di động cũng không ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới một con mèo có thể học chữ Hán. Tiểu Bạch rất biết ơn Đầu Đất đã cho nó điện thoại, lúc ảnh đế đến biệt thự nó cũng làm nũng bám theo đòi đi. Tiểu Bạch đến là muốn cùng Đầu Đất học tập.
Tự cho là học được không ít nhưng phần mềm cũng chỉ là phần mềm, có nhiều chữ dù giải thích ra nhưng Tiểu Bạch vẫn không hiểu. Nó muốn tìm Đầu Đất hỏi một chút, Đầu Đất giảng giải dễ hiểu, đối với Tiểu Bạch mới bắt đầu học rất thích hợp.
Chỉ là hôm nay không thấy Đầu Đất. Đôi mắt màu xanh tuần tra khắp nơi, nó muốn tìm Đầu Đất, dùng cái mũi ngửi tìm xem Đầu Đất ở đâu.
Đáng tiếc qua một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng sóc nhỏ, ngược lại xuất hiện một người kỳ quái có hơi thở của Đầu Đất.
Là mùi hương hạt thông.
Động vật đối với mùi thức ăn rất nhạy bén, đồng thời cũng nhớ rõ mùi trên người lẫn nhau.
Nhiều động vật không giống con người dựa vào thị giác để phân biệt.
Bọn chúng dựa vào mùi hoặc âm thanh để nhận biết nhau.
Tiểu Bạch cảm giác được một ít hơi thở của Đầu Đất từ người này, nhưng tại sao lại như thế, Đầu Đất là một con sóc nhỏ, còn người này rõ ràng là con người.
Mèo trắng phe phẩy cái đuôi, nhìn về phía làn váy thật lớn, nó đi vòng quanh người này, không hiểu tại sao lại có mùi của Đầu Đất.
Chẳng lẽ người này muốn hại Đầu Đất?
Muốn lén đem Đầu Đất đi?
Tiểu Bạch cảnh giác không thấy có người chú ý tới nó, nó đi ra phía sau người này vươn một móng vuốt xốc một góc váy lên, chui vào.
Váy hoàng gia Châu Âu đều xòe rất lớn, làn váy căng ra, đường viền hoa uốn lượn kéo dài tới mặt đất. Tay áo phồng kèm với ren ở vai làm nổi bật xương quai xanh xinh đẹp, thân áo ôm sát người làm lộ ngực phẳng của người này, tuy vậy vòng eo lại rất nhỏ, cảm giác chỉ một bàn tay là ôm được. Váy xòe như đóa hoa cao quý nở rộ, bên ngoài là áo choàng hơi ngắn hơn váy một chút, đến cẳng chân.
Tiểu Bạch chui vào dưới váy, đôi mắt màu lam tỏa sáng, bóng tối đối với nó dường như không tồn tại.
Lúc chui vào nó cảm thấy bên trong có thật nhiều lông xù xù giống với Đầu Đất, nó nhìn bên trong bỗng giật mình khi thấy một thứ.
Không phải Tiểu Bạch ảo giác thấy thật nhiều lông, trước mắt nó có thể là một quái vật khổng lồ, cái đuôi lớn đến đáng sợ.
Đuôi thật dài xù ra, rũ xuống mép váy còn phải cong vào một chút mới không bị lộ ra.
Theo cái đuôi nhìn lên trên, Tiểu Bạch phát hiện đuôi mọc trên mông người này?!!
Tại sao người lại mọc đuôi?
Còn lớn như vậy nữa!!!
Chắn chắn đây không phải người!
Tiểu Bạch lập tức xù lông, nó cực kì sợ hãi bất an, cong lưng lên gầm gừ.
"Méo!"
Tiếng kêu đột ngột làm mấy người ở đây kinh ngạc, nhìn về phía phát ra tiếng kêu chỉ thấy cái đuôi của Tiểu Bạch, không biết nó chui vào váy lúc nào.
Hàn Thiên Hữu ôm lấy người trong ngực, hắn không vui.
Tiểu Vũ vẫn luôn giữ nón của mình, không để ý thấy Tiểu Bạch chui vào váy, dọa cậu nhảy dựng.
Chẳng lẽ Tiểu Bạch nhìn thấy cái đuôi của cậu nên bị dọa rồi.
Cũng đúng, lúc cậu biến thành người cái đuôi thật sự rất lớn.
Ảnh đế phản ứng thật nhanh, duỗi tay túm Tiểu Bạch ra, lông trên người nó vẫn dựng lên, đôi mắt màu xanh hoảng sợ nhìn về phía người đang cười với nó, Tiểu Bạch vẫn cảnh giác cao độ.
"Grừ grrừ..."
Tiếng gầm này tương đối nhỏ, là từ cổ họng phát ra.
Ngươi là ai?
Tại sao ngươi có đuôi?
Mèo trắng kêu meo meo với Tiểu Vũ, nó bị ảnh đế chộp trong tay giơ lên giữa không trung, thật khó chịu.
"Còn tưởng rằng mi rất ngoan, tại sao lại làm như vậy? Sau này tuyệt đối không được như thế, rất mất lịch sự."
Dạy dỗ vài câu, ảnh đế thả Tiểu Bạch đang xù lông xuống đất.
"...." Âu Dương Thiếu Vũ không biết nên giải thích với Tiểu Bạch thế nào.
Hơn nữa bộ dạng cậu thế này không thích hợp nói với Tiểu Bạch, đành im lặng trước đợi lần sau có cơ hội sẽ giải thích.
Tiểu Bạch một đường chạy theo cậu, meo meo kêu to.
"Méo!"
Ngươi là ai?
"Grrừ méo!"
Tại sao ngươi có mùi của Đầu Đất?
Mắt thấy mèo trắng sắp chạy theo bọn họ ra ngoài, quản gia nãy giờ đứng một bên quan sát đi tới bế Tiểu Bạch lên, nó cũng không giãy giụa chạy theo kêu to nữa mà ngoan ngoãn nằm trong ngực quản gia.
Đến khi ngồi trên xe rồi, Tiểu Vũ nhìn qua cửa sổ thấy quản gia đang ôm Tiểu Bạch, tâm trạng vẫn phập phồng chưa bình tĩnh lại được.
Tiểu Bạch phát hiện cái đuôi của cậu.
Nhưng mà Tiểu Bạch chắc không biết được cậu chính là con sóc nhỏ Đầu Đất.
"Anh xem có để lộ lỗ tai không?"
Cậu ngẩng đầu, không giữ nón nữa.
Trong nón có hai kẹp tăm ghim lại, dù có gió thổi hay bị kéo xuống cũng không rớt ngay, phải tháo kẹp tăm trước mới được.
Mọi người ngồi chung một xe, ảnh đế ngồi phía trước, cậu và Hàn Thiên Hữu cùng ngồi ở ghế sau.
Hàn Thiên Hữu chỉnh lại mũ trên đầu cho cậu, để không bị lộ lỗ tai ra.
"Đừng khẩn trương, không nhìn thấy đâu. Một lát tới tiệc em cứ đi theo tôi là được, không cần phải trốn tránh." Thấy cậu sợ hãi, hắn sờ sờ trán cậu dưới mũ.
"Ừm, em đã biết."
Cậu hít sâu một hơi. Đã lâu mới được tiếp xúc với bên ngoài trong hình người nên có chút hồi hộp, lo lắng lỗ tai và đuôi mình sẽ bị lộ, còn phải đối mặt với những người kia ở tiệc cưới.
"Chúng ta cứ đi như vậy sao? Phải đối phó với bọn họ thế nào?" Kế hoạch của hắn cậu không rõ ràng lắm nên rất tò mò.
"Đã tìm được một ít chứng cứ, hôm nay giải quyết chuyện này trước, còn lại từ từ sẽ đến. Tư liệu của Âu Dương Chấn Vũ tương đối phức tạp, vẫn chưa thu thập hoàn chỉnh, nhưng kể từ hôm nay ông ta sẽ phải sống trong lo lắng, đây cũng coi như bước đầu trừng phạt ông ta." Hắn đưa một tập hồ sơ vào tay Tiểu Vũ.
Cậu mở ra thấy bên trong phần lớn là ảnh chụp, còn lại là vài giấy tờ liên quan, cậu nhanh chóng hiểu ra đây là chứng cứ Bạch Tiểu Xuyên phẩu thuật thẩm mỹ thành mặt giống mình.
"Hôm nay chúng ta sẽ vạch trần mặt thật của hắn sao? Ngay đám cưới của Âu Dương Chấn Vũ luôn?" Cậu suy đoán kế hoạch của hắn.
Hàn Thiên Hữu gật đầu.
"Em không muốn?" Hắn nghĩ cậu sẽ mềm lòng.
"Không! Tốt lắm, em cảm thấy khung cảnh lúc đó nhất định cực kì ấn tượng, nếu lộ ra hắn là giả, em muốn biết Âu Dương Chấn Vũ sẽ làm trò nhận đứa con riêng này hay là tiếp tục giấu giếm.
Còn có Bạch Vương Tuyết nữa.
Bà ta luôn đứng bên cạnh sắm vai bạch nguyệt quang, không biết lúc con mình lâm vào tuyệt cảnh sẽ chủ động ra giúp hay im lặng tiếp đây.
Đôi mắt nâu đỏ của cậu toát lên oán hận, khuôn mặt nhỏ phồng lên như hai cái bánh bao.
"Được rồi, tôi đều chuẩn bị tốt, đừng lo lắng." Hàn Thiên Hữu vỗ vỗ sau lưng cậu.
"Ừm, em không lo lắng." Cậu chỉ thở dài trong lòng tự trách bản thân vô dụng.
Nếu không có Hàn Thiên Hữu, để tự mình cậu báo thù không biết phải tới ngày tháng năm nào.
Không gian trong xe khá nhỏ, lại không có cách âm, ảnh để nào đó lắng tai nghe hai người kia nói chuyện không sót tiếng nào.
Toàn bộ hành trình, từ lúc lên xe tới giờ hắn luôn trong trạng thái mắt chữ a miệng chữ o.
AOA!
Người tên Tiểu Vũ này rốt cuộc là ai?
Ảnh đế trầm tư suy nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra được, hắn chưa từng nghe nói có cô gái nào tên Tiểu Vũ cả.
Nghe hai người nói chuyện có vẻ rất thân quen, bạn thân còn có vẻ đắc ý như vậy, không nói đến hắn đang lo chuyện bao đồng mà còn giúp cô gái này trả thù Âu Dương Chấn Vũ?
Trời trời!
Thời tiết thay đổi hay tận thế tới rồi?
Thanh niên như tảng băng này bỗng nhiên biến thành anh trai nhiệt tình ấm áp giúp đỡ người đẹp phân ưu giải nạn.
Một đường nghe bọn họ thì thầm, ảnh đế cực kì hối hận không đem theo hai bịch thức ăn mèo nhét vào miệng.
Ảnh đế FA + 10000 điểm sát thương.
Trong thành phố đều biết Hàn Thiên Hữu không gần nam nữ, rất nhiều người đồn rằng với cái nết đó của hắn đời này chắc sẽ không yêu ai.
Có lẽ từ hôm nay không biết có bao nhiêu người bị vả mặt đây?!
Ảnh đế tuy không quan tâm lắm tới mấy lời này nhưng trong đầu hắn luôn khẳng định dù có người yêu hay kết hôn gì đó, nhất định Hàn Thiên Hữu sẽ đi sau mình.
Ảnh đế rất chú ý chăm sóc nhan sắc, nhìn như vậy nhưng thật ra hắn còn lớn hơn Hàn Thiên Hữu một tuổi.
Biết chuyện đau khổ nhất của lão FA là gì không?
Đó là người bạn thân FA không hề kém cạnh mình đột nhiên một ngày nào đó tìm được người trong lòng, mà mình vẫn còn là một lão FA.
"Hai người quen nhau bao lâu rồi?" Ảnh đế nhịn không nổi, nghe hai người thầm thì suốt một đường, bộ bọn họ không thấy sến súa sao?
Thiếu niên mặc váy vàng nhìn ảnh đế một cái, mím miệng không nói gì.
Hàn Thiên Hữu nói thay cậu: "Hơn một tháng."
"Cậu luôn giấu tôi à? Nếu hôm nay tôi không đến đây cậu tính giấu luôn đúng không?" Ảnh đế cảm thấy bạn mình không nghĩa khí gì cả.
"Chuyện này Trương Nhất Minh có biết không?" Trương Nhất Minh là một người bạn khác cũng khá thân thiết,