Khoảng cách từ trung tâm thành phố đến biệt thự Phương gia không tính là xa, nhưng đoạn đường lại hết sức u tĩnh. Bởi vì xung quanh mảnh đất nơi này cố ý khai phá cho nhà giàu, người ở trong tiểu khu đều là những người có máu mặt tại Giang thị, hoàn cảnh yên tĩnh, tất nhiên biệt thự Phương gia cũng ở đây.
Nhưng hào môn chân chính cũng chỉ coi nơi này là một nơi đặt chân mà thôi, với tư tưởng từ trong xương của người Trung Quốc, hào môn chân chính đều yêu thích xây dựng sơn trang trạch viện ở vùng ngoại ô yên tĩnh, những thứ này không phải một gia tộc nhỏ mới mấy chục năm như Phương gia có thể so sánh.
Ví dụ như ông ngoại cậu, ở vùng ngoại ô Giang thị có một toà nhà cũ, phong cách cổ hương cổ sắc, khí chất điệu thấp, trang trí bên trong cũng có loại hương vị khác biệt. Đồ cổ trong nhà cũng không quá nhiều, dù cho nhân số gia tộc truyền thừa vẫn luôn đơn bạc, nhưng gốc gác gia tộc cũng không nhỏ. Chỉ tiếc là xui xẻo, gặp phải đứa con bất hiếu như cữu cữu của cậu, tuyệt tử tuyệt tôn.
Đời trước cữu cữu của cậu cũng là một người lòng dạ ác độc có thể sánh ngang với hai cha con Phương Ngạn Đông, cùng người ngoài ra sức hãm hại chính đứa cháu ngoại còn không nói, cuối cùng còn đem nhà cũ Lục gia bán mất.
Vì giúp Nghiêm Đồng góp vốn mà cữu cữu của cậu đem toàn bộ đồ cổ cùng nhà cũ bán đi không còn một mống. Dù cậu có ra sức ngăn cản cũng không thể ngăn được. Trước khi qua đời ông ngoại cậu đã phân chia công bằng tài sản, nhà cũ Lục gia giao cho cữu cữu, mà mẹ cậu được phân cho miếng ngọc tổ truyền.
Trước đây cậu vẫn luôn cho rằng ông ngoại bất công, yêu thương con trai nhiều hơn con gái, nhưng mà bây giờ Phương Tử Dương không nghĩ như vậy nữa, sau khi biết được giá trị thực sự của ngọc bội, cậu mới hiểu được người mà ông ngoại yêu thương nhất vẫn là mẹ cậu.
Giá trị của ngọc bội căn bản là không thể đánh giá...
Phương Tử Dương trầm mặc ngồi ở đăng sau xe mà suy nghĩ. Tài xế ngồi đằng trước thỉnh thoảng lén lút quan sát cậu, chỉ tiếc là vẻ mặt của vẫn vẫn luôn là không cảm xúc nhìn ra ngoài cửa, cho nên chú Lưu căn bản là không nhìn ra được gì. Tầm mắt của chú Lưu vẫn luôn lén lút, Phương Tử Dương tự nhiên là chú ý tới, nhưng cậu cũng không để ý, chỉ cười lạnh ở trong lòng.
Vị chú Lưu này cậu rất là quen thuộc a, đây là một người làm lâu năm tại Phương gia, mẹ của cậu và ngay cả cậu đều rất vừa ý ông ta, bởi vì đối phương là chồng của vú Trương, mà vú Trương là bảo mẫu mà cậu rất tôn trọng.
Chỉ tiếc là cậu tôn trọng bọn họ, bọn họ lại coi thường cậu, cho rằng cậu là một kẻ ngốc.
Trước đây cậu cảm thấy chú Lưu cùng vú Trương chăm sóc cậu rất tỉ mỉ chu đáo, bao che cho cậu, dung túng yêu thương, nhưng sau này cậu mới hiểu bọn họ chỉ đang giám thị cùng dạy hư cậu mà thôi.
Thử hỏi xem có nhà nào mà trưởng bối chân chính yêu thương con cháu mà giúp đỡ bao che, che giấu dung túng, thậm chí còn bắc cầu cho thiếu niên mười mấy tuổi đánh bạc hay không? Nghĩ đến những năm này cậu bỏ ra bao nhiêu tài chính vào đổ thạch cùng thu gom đồ cổ, hẳn là số tiền đó đều nằm trong tay hai cha con Phương Ngạn Đông đi... Đời trước, thời điểm cậu bị đuổi ra khỏi Phương gia, chú Lưu và vú Trương đều đứng phía sau lưng của ba ba.
Vach trần lớp mặt nạ dối trá, ẩn giấu một chân tướng đều làm người sợ hãi.
Phương Tử Dương đôi khi tự hỏi, cậu căn bản không biết mình đã làm sai cái gì, để cho những người mà cậu coi là người thân này đối xử với cậu như vậy.
Có lẽ hôm nay cậu trầm mặc quá lâu, tương phản quá lớn với bộ dáng hoạt bát lúc trước. Chú Lưu từ gương chiếu hậu quan sát một chút, nhịn không được lên tiếng, "Tiểu thiếu gia, hôm nay tại sao cậu không nói chuyện? Có phải vì chuyện video trên mạng mà không vui? Bây giờ mọi chuyện đều đã được giải quyết, tiểu thiếu gia nhà chúng ta quả nhiên là thông minh nhất, buổi phát sóng trực tiếp kia chú Lưu đã thấy, thật sự làm người ta hả giận dữ lắm, tiểu thiếu gia thật là lợi hại!". Ngữ khí tràn ngập từ ái của trưởng bối.
Lời nịnh hót này nói ra kỳ thực cũng không quá cao minh, rất là vụng về, nhưng đối với quan hệ của cậu và chú Lưu vú Trương, khích lệ trắng trợn như vậy mới càng lộ ra sự thân cận. Mà mỗi lần được quan tâm như vậy, tâm tình của cậu sẽ rất tốt, có thể dụ cậu nói ra không ít bí mật.
Không cần phải nghi ngờ, hiện tại chú Lưu lại bắt đầu dụ dỗ cậu nói chuyện, lần phát sóng trực tiếp này thực sự quá bất ngờ không kịp ứng phó, thủ đoạn cũng quá mức điêu luyện, Phương Ngạn Đông tất nhiên sẽ sinh lòng nghi ngờ.
"Không biết tiểu thiếu gia tìm chuyên gia ở đâu vậy, sao lại không nói với chú Lưu một tiếng, loại người này cần phải cẩn thận một chút, sợ là lừa đảo, tiểu thiếu gia mặc dù có tiền, nhưng cũng không thể để cho người khác lừa gạt được, còn có lần phát sóng này tuy rằng hả giận, nhưng lại quá mạo hiểm, tiểu thiếu gia..." Nói tới nói lui cũng là muốn dò hỏi tin tức liên hệ của chuyên gia kỹ thuật.
Không biết ông ta có thật sự lo lắng cho cậu hay không, hay là lo lắng cậu đột nhiên tìm được một hacker lợi hại như vậy, sợ rằng tra ra những chuyện khác trong tương lai.
Chú Lưu nếu đã muốn hỏi, vậy thì cậu đành nói cho ông ta nghe vậy, Phương Tử Dương nhếch miệng cười lạnh, "Chú Lưu đang giỡn với tôi sao? Chú nói là chú quan tâm tôi? Quan tâm mà ngay cả một cuộc điện thoại an ủi cũng không có? Chú nói chú xem livestream của tôi, vậy chú có nghe được câu nói của tôi hay không, tôi từng nói là sau khi gặp chuyện, ngay cả một người đứng ra nói giúp tôi cũng không có."
"Tôi rất tò mò, lúc trước chú Lưu luôn giúp đỡ tôi, những năm gần đây chỉ cần tôi gặp chuyện chú đều nghĩ cách che giấu giúp tôi, thay tôi nói tốt trước mặt ba ba, vậy mà lần này tại sao bỗng nhiên lại vô dụng rồi..."
"Ba ba cũng thật là, ngay cả tôi cũng còn biết tìm chuyên gia kỹ thuật tra lại video trước khi bị cắt bỏ, mà ba ba tôi lâu nay khôn khéo thông minh như vậy tại sao lại không nghĩ tới chứ, dù sao thì nhà chúng ta cũng không thiếu tiền không phải sao... Chú Lưu, chú cảm thấy bây giờ tôi có nên cao hứng không? Hay các người vẫn cho rằng tôi là một đứa ngu si?"
"Két —— "
Chú Lưu bỗng nhiên đạp phanh xe.
Cũng may lúc này trên đường không có bao nhiêu xe, nên không có xảy ra tai nạn xe cộ. Mà chú Lưu cũng không quan tâm nhiều như vậy, sau khi phanh xe lập tức hoang mang nói gấp, "Tiểu thiếu gia, cậu đây là nói gì vậy..."
Phương Tử Dương trực tiếp đánh gãy, nhìn chằm chằm ông ta, "Nói cái gì? Tôi nói hưu nói vượn sao? Chú Lưu, chú có muốn biết tôi tìm người tra ra được cái gì không? Chú và vú Trương làm chuyện gì sau lưng tôi?"
Lời vừa dứt, sắc mặt chú Lưu đột nhiên trắng bệch, trong mắt chợt loé sự chột dạ kinh hoàng, nhìn thần sắc lạnh lùng của Phương Tử Dương, đầu óc ông ta đột nhiên trống rỗng.
Tiểu thiếu gia nói lời này là có ý gì? Cậu ấy biết được gì sao? Không thể, tiểu thiếu gia làm sao mà biết được, cho dù hacker có lợi hại đến đâu thì cũng không thể tra cứu được chuyện lúc trước, tiểu thiếu gia không thể biết được, nhưng tại sao cậu ấy lại nói những lời này...
Tim chú Lưu đập liên hồi, sững sờ mà nhìn Phương Tử Dương. Tựa hồ bởi vì một câu nói bất thình lình mà không kịp ứng phó, nhưng trên thực tế là đang suy nghĩ cách ứng phó, dùng bất biến ứng vạn biến, ông ta đang thăm dò xem thử cậu đã biết được bao nhiêu mà thôi.
Đáng tiếc là Phương Tử Dương cũng không có ý tứ muốn tiếp tục, chỉ nở một nụ cười hàm xúc với chú Lưu, "Chú Lưu, tôi nghe nói nhóm Phong ca hình như vừa tìm được một nhóm đồ cổ, ngày nào đó nhớ giới thiệu cho tôi biết với a..."
Đời trước, vào khoảng thời gian này, con trai của chú Lưu giới thiệu cho cậu một nhóm đồ cổ, lấy đi của cậu một trăm triệu, đó là toàn bộ tiền tiêu vặt một năm của cậu. Bởi vì có hoa hồng từ cổ phần mà mẹ để lại, còn có di sản mà ông ngoại cho cậu, tiền tiêu vặt mỗi năm của cậu nhiều hơn các phú nhị đại khác gấp mấy lần.
"Tiểu thiếu gia!" Âm thanh của chú Lưu đột nhiên tăng cao, tay cầm lái như nhũn ra. Lời này của tiểu thiếu gia là có ý gì?
"Chú Lưu, chú nên suy nghĩ cẩn thận ông chủ của chú rốt cuộc là ai... Lái xe đi, về nhà."
Vừa đủ liền dừng. Cậu tin rằng chú Lưu là một người "thông minh".
Phương Tử Dương nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nụ cười biến mất, mặt không có cảm xúc, quanh thân toả ra lãnh ý u ám mà trước nay chưa từng có, làm cho bầu không khí bên trong xe có chút ngột ngạt không nói nên lời.
Chú Lưu không biết ông làm sao mà nổ máy xe, hiện tại đầu óc của ông đều rối loạn. Tuy rằng Phương Tử Dương không nói bao nhiêu lời, nhưng chỉ vài câu ngắn ngủi như vậy đã khiến ông suy nghĩ rất nhiều thứ, làm ông lo lắng sợ hãi không thôi.
Tiểu thiếu gia là bị chuyện lần này kích thích mới nhìn ra cái gì sao? Hay là tiểu thiếu gia đã sớm biết nhưng tới bây giờ mới tỏ thái độ? Dù sao thì thủ đoạn trong lần livestream vừa rồi nhìn thì tuỳ ý, nhưng kì thực rất ác liệt, chặt chẽ như một lão làng.
Còn có hacker lợi hại như vậy tiểu thiếu gia tìm thấy ở đâu? Tuy rằng không biết thị trường hacker như thế nào, nhưng ông nhìn ra được, trong khoảng thời gian ngắn ngửi như vậy mà tiểu thiếu gia có thể lấy ra được chứng cứ, cũng không phải là chuyện đơn giản.
Thậm chí ngay cả chuyện về đồ cổ và đổ thạch, nghe giọng điệu của tiểu thiếu gia hẳn là cũng đã biết cái gì rồi! Nhưng tiểu thiếu gia đến tột cùng là biết bao nhiêu? Câu cuối cùng là có ý gì? Là muốn ông phản bội tiên sinh dời trận doanh sao?
Con người chính là như vậy, nghĩ quá nhiều.
Đời trước chú Lưu vú Trương rất là chăm sóc cậu, cậu không cố gắng "báo đáp" lại thì rất là đáng tiếc.
Không biết có phải là do chú Lưu sợ hãi quá hay không, toàn bộ hành trình còn lại có chút hoảng hốt, kỹ thuật lái xe cũng không ổn như trước. Thời điểm đến một khúc cua, không cẩn thận đâm trúng một chiếc xe khác.
Mà mà tốc độ hai xe cũng không nhanh, chỉ là sự cố va chạm nhỏ, không có tạo thành thương vong. Chú Lưu bị doạ đến sợ hãi, vội vàng mở cửa xe xuống xem xét tình huống, thuận tiện cùng xe đối phương thương nghị xử lý sự cố.
Phương Tử Dương không có ý định xuống xe, chút chuyện nhỏ này không cần cậu phải đứng ra.
Chỉ có điều là sau khi nhìn thấy người bên trong chiếc Maybach kia bước ra, cậu chợt thẳng lưng, sắc mặt vẫn luôn bất biến từ lúc sống lại đến nay cũng đột ngột biến sắc.