Không khí chung quanh phảng phất như đứng yên vào giờ phút này.
Toàn thế giới bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức hai người có thể nghe thấy nhịp tim đập cực nhanh của đối phương.
Khí tức mê hoặc giống như cây thuốc phiện, mang theo hương vị mùi thuốc xi gà khiến cho hô hấp tương giao, chặt chẽ triền miên, tinh tế đan xen.
Tạ Tranh tràn đầy khó tin mà giật minh tại chỗ, cả người bởi vì bị tập kích bất thình lình mà trì độn cứng ngắc, mặt đầy khiếp sợ, sắc mặt quanh năm chưa từng thay đổi rốt cục cũng biến đổi thần thái.
Mãi đến tận khi trên môi truyền đến đau nhức, mùi máu tanh truyền vào nơi đầu lưỡi. Cả người Tạ Tranh run lên kịch liệt, lúc này mới khiếp sợ mà phản ứng lại, sau đó đẩy mạnh thiếu niên lớn gan ở trên người anh ra.
Trên khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng lên, sau đó chuyển sang trắng bệch, sau đó nữa liền chuyển thành đỏ chót, sắc mặt không ngừng biến hoá, hô hấp kịch liệt chập trùng.
Âm thanh nam nhân vẫn nghiêm khắc trước sau như một, chỉ có điều cẩn thận nghe kỹ mới có thể phát hiện trong đó mang một tia giận dữ và xấu hổ, "Cậu... cậu... thế mà lại... như vậy..."
"Không biết liêm sỉ có đúng không?"
Phương Tử Dương phảng phất ý cười nhìn nam nhân đối diện giận dữ một cách ngây ngô, so với đời trước thời điểm cậu bị người ta làm còn muốn xấu hổ hơn, tâm tình khó chịu vừa rồi không hiểu sao lại vui sướng hơn rất nhiều.
Có thể làm cho lão già cổ hủ Tạ Tranh này lộ ra biểu tình mất bình tĩnh, cậu thật sự quá giỏi.
Phương Tử Dương giả vờ quyến rũ liếm liếm vết máu thuộc về nam nhân ở khoé miệng, cậu cười như yêu tinh với Tạ Tranh, ngữ khí tràn ngập khiêu khích trêu chọc, "Chỉ là một cái hôn thôi mà, chú Tạ có cần phải phản ứng lớn vậy không? Người thành thục ổn trọng anh tuấn như chú Tạ đây, người quý mến chú giống như con hẳn là không ít, chú Tạ mặc dù không kết hôn, chẳng lẽ ngay cả hôn cũng chưa từng hay sao?"
Nói chưa dứt lời, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc thường ngày của Tạ Tranh càng thêm đỏ bừng, căn bản là không thể duy trì uy nghiêm ngày thường, hiển nhiên là bộ dáng bị nói trúng tim đen.
Lần này đến lượt Phương Tử Dương thay đổi sắc mặt, cậu trợn mắt lên, "Sẽ không thật sự bị tôi nói trúng chứ?" Nay đã là niên đại gì, nam nhân này đã 28 tuổi rồi đó, đây còn là một nam nhân có tiền có thế nữa chứ!
Sắc mặt nghiêm túc của Tạ Tranh triệt để rạn nứt.
Rất rõ ràng bị cậu nói trúng, lão xử nam vạn năm không gặp bị Phương Tử Dương cậu đụng phải, cậu hoàn toàn cướp đi... nụ hôn đầu của người ta...
Phương Tử Dương bỗng nhiên có cảm giác chột dạ, cảm thấy hình như bản thân đã làm bẩn một vật thần thánh gì đó.
Dù gì cũng không thể để thua khí thế được, huống hồ gì Tạ Tranh lần đầu tiên hôn môi, mà cậu kiếp trước không nhớ rõ chuyện tình một đêm kia, ngoại trừ lần đó hình như cũng chưa từng hôn môi ai lúc tỉnh táo...
Hai người bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không chịu thiệt.
Cậu lớn lên trẻ tuổi dễ nhìn, mà Tạ Tranh thì vừa già vừa cứng ngắt, xem như Tạ Tranh chiếm được tiện nghi rồi đó.
Đúng, chính là như vậy.
Trong lòng Phương Tử Dương xây lên một phòng tuyến vững chắc cho bản thân, đem chút chột dạ bí ẩn nghiền nát, làm chuyện lớn câu nệ tiểu tiết, trải qua nhiều chuyện thị phi như vậy rồi còn sợ mất mặt nữa sao? Chỉ cần đặt được mục đích, đời này cái gì cậu cũng không để ý.
Nghĩ như vậy, tâm trí của cậu cũng bình tĩnh lại.
Phương Tử Dương trào phúng nở nụ cười, "Chú Tạ cũng nhìn thấy, Tử Dương không phải là người biết an phận. Chú Tạ nếu như không muốn ngày sau tuôn ra bê bối con dâu bò lên giường cha nuôi gì đó, vậy thì nhanh chóng giải trừ hôn ước đi. Còn có..."
Nói tới đây, cậu liền chỉ chỉ đôi môi của nam nhân đứng đối diện, nở một nụ cười ám muội, "Về phần cái này, xem như là lễ ra mắt chú Tạ đi."
Sau đó, Phương Tử Dương kéo chú Lưu biểu tình đang dại ra ngồi trở lại trên xe ô tô, nghênh ngang rời đi. Lưu lại Tạ Tranh đứng đơ tại chỗ, sắc mặt lạnh lùng càng thêm nghiêm túc, uy thế người lãnh đạo làm bầu không khí có chút ngột ngạt.
Bí thư Lý nhìn khói xe nghênh ngang của Phương Tử Dương, lại nhìn ông chủ của chính mình, biểu tình phức tạp, hắn do dự vài giây, cuối cùng vẫn kiên trì tiến lên, cẩn thận từng li từng tí dò hỏi, "Ông chủ, chúng ta còn đi đến Phương gia nữa không?"
"Không đi, lời muốn nói đã nói xong." Thanh âm của Tạ Tranh nghiêm túc, mang theo một tia ý tứ xấu hổ cùng sinh khí khó phát giác, vết thương bị cắn trên môi đau đến mức khiến người không thể bỏ qua.
Bí thư Lý nghe vậy thì bối rối, "Nhưng mà ông chủ, đồ vật mà Đương ca đưa còn chưa đưa cho Phương thiếu gia..."
Lời vừa nói xong, sắc mặt Tạ Tranh liền lạnh thêm mấy phần, ánh mắt lộ ra chút trầm từ, anh suy nghĩ một chút mới lạnh lùng nói, "Bỏ đi, đem đồ trả lại cho Đường Huân, thuận tiện kể lại chuyện vừa rồi cho hắn biết. Trước đây thật sự không nhìn ra tâm tư người này, ngay cả Đường Huân cũng nhìn lầm, đây không phải là một con thỏ cần người bảo vệ."
"Cái tên ngu ngốc Tạ Văn Húc kia, vậy mà chọc một cái phiền phức như vậy. Cho người nhìn kỹ nó, bên phía Tạ Văn Húc chỉ cần là việc không liên quan đến mặt mũi Tạ gia thì không cần quản, một chút đầu óc cũng không có, để cho nó bị người đùa chết đi."
Lạnh lùng giao phó xong. Tạ Tranh mới khôi phục lại bình tĩnh ngày thường, chỉ có điều khi nhắc đến tên Tạ Văn Húc, thanh âm của anh không giấu được sự phiền chán.
...
Một bên khác.
Phương Tử Dương tiếp tục ngồi xe về nhà, cậu cũng không có đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng, trong lòng càng không có gợn sóng gì.
Chuyện cần cậu suy xét có quá nhiều, có vô số kẻ thù và nguy hiểm bao vây lấy cậu, hiện tại cậu không có tinh lực dư thừa, cũng không có tư cách để suy nghĩ đến những chuyện khác.
Đời này cậu thật sự không muốn chết một cách thảm hại như đời trước, cho dù đã biết được nhiều chuyện, nhưng cũng cần phải cẩn thận, không thể có nửa phần thư giản. Cậu cũng không đi quản chú Lưu đang lái xe phía trước đang không ngừng biến hoá sắc mặt.
Nửa giờ sau, Phương Tử Dương rốt cục trở lại Phương gia xa cách đã lâu.
Vẫn là dáng vẻ xa hoa phú quý như trong kí ức, là nơi cậu lớn lên từ nhỏ, nhưng nơi này đã không còn là nhà của cậu nữa, mà là một chiến trường.
"Chú Lưu, lời nói trên xe lúc nãy của tôi, hi vọng chú có thể suy nghĩ thật kỹ. Ngày mai là ngày lành tháng tốt, chú Lưu và vú Trương vẫn hay quan tâm bảo vệ tôi, hẳn là cũng sẽ tặng cho tôi một món quà vui vẻ nhỉ?"
Nghiêng đầu nói một câu với chú Lưu đang hoảng hốt. Phương Tử Dương thẳng lưng mỉm cười, nhanh chân tiến vào biệt thự Phương gia.
Bây giờ đã là 11 giờ tối, trong biệt thự vẫn sáng đèn, Phương Ngạn Đông cùng Phương Khiêm Hạo sắc mặt khó coi ngồi trên sô pha, nhóm bảo mẫu cùng quản gia trong nhà thì nơm nớp lo sợ núp ở một góc.
Thế trận như vậy ở Phương gia đây là lần đầu tiên.
Phương Ngạn Đông tuy rằng ngày thường không quá thân cận với cậu, nhưng vẫn có thể xem là một người ba tốt, trong ký ức của Phương Tử Dương, chỉ cần không phải là chuyện gì quá đặc biệt, Phương Tử Dương đối với cậu chính là chu cấp đầy đủ, lời nói cưng chiều không chút quá đáng.
Phương Khiêm Hạo tuy rằng hay cãi nhau với cậu, nhưng có Phương Ngạn Đông ở, hắn thật sự cũng không dám bắt nạt đứa em này thật.
Cậu đã từng coi mình là tiểu hoàng đế ở Phương gia, cho nên chưa từng gặp qua loại tình cảnh như vậy. Có thể thấy được lúc này Phương Ngạn Đông là thật sự tức giận cậu.
Mà cũng không có gì kì quái, trên phát sóng trực tiếp cậu tuy rằng không có nói gì về Phương gia, nhưng cư dân mạng cũng không phải là kẻ ngu, hơn nữa bọn họ còn rất thích vây xem bát quái về hào môn, năng lực tưởng tượng cực kỳ phong phú.
Phương Tử Dương lười quan tâm đến diễn biến sau đó trên internet, nhưng Phương Ngạn Đông lại biết được rõ ràng.
Bây giờ chủ đề thảo luận của cư dân mạng đã chuyển từ Từ Gia Khánh đâm dao sau lưng bạn, lên người Phương gia, trong đó có một bình luận rõ ràng nhất chính là:
【 Tuy rằng tôi cũng không yêu thích Phương Tử Dương, nhưng không thể không nói rằng cậu ta thật sự đáng thương a. Từ sau khi cậu ta xảy ra chuyện, một người bạn đứng ra nói giúp cậu ta cũng không có, thậm chí... ngay cả người nhà của cậu ta cũng không có đứng ra.】
【 Nếu như nói Phương Tử Dương có nhân phẩm kém, cho nên bạn bè không giúp cậu ta thì không sao, nhưng người nhà họ Phương a... Thật sự là một lời khó nói hết...】
【 Lấy năng lực của Phương gia, tôi không cảm thấy chút xíu sự việc này mà cũng không giải quyết được. Huống hồ ai cũng bảo Phương tổng cực kỳ thương con, làm sao lại dửng dưng không quan tâm như vậy, dù sao thì Phương tổng cũng là một phú hào trẻ tuổi nhất ở Giang thị. 】
【 Còn có, các người có nhớ lúc phát sóng trực tiếp Phương Tử Dương đã nói gì hay không? Mọi chuyện có thể xoay ngược tình thế đều là do cậu ta tự mình đi mời chuyên gia kỹ thuật, Phương gia cái gì có thể thiếu chứ tiền chắc chắn không. Nếu người bình thường như Phương Tử Dương có thể nghĩ đến việc dùng tiền mời người tra lại video, vậy thì Phương tổng làm sao lại không nghĩ tới chứ? 】
【 Tôi không phải là giúp Phương Tử Dương nói chuyện đâu, chỉ là... Sau khi đem tất cả mọi chuyện bày ra phân tích lại một chút, cá nhân tôi cảm thấy nhà hào môn nước rất sâu. Mọi người tỉ mỉ xem xét lại mà xem. 】
Đoạn bình luận logic hợp lí này vừa đăng lên, đem tới một đợt thảo luận mới trên mạng. Mà đổi ngược với lúc trước, Phương Ngạn Đông cùng Phương gia bị đẩy lên trên đầu sóng ngọn gió.
Tâm tư của chính mình bị chọt trúng, bị bại lộ ra trước toàn bộ cõi mạng, cho dù Phương Ngạn Đông có trấn định cỡ nào thì không khỏi có chút tức giận, sau đó đem tất cả sai lầm cùng oán khí đổ hết lên đầu Phương Tử Dương.
Ở trong lòng Phương Ngạn Đông, Phương Tử Dương vẫn luôn là một con thỏ có thể tùy ý khống chế dẫm đạp, mà bây giờ con thỏ này không biết điều đi cắn chủ nhân một cái, hắn làm sao mà không tức giận cho được?
Chính mình bí ẩn tâm tư bị chọt trúng, đồng thời bại lộ người trước, dù cho Phương Ngạn Đông tái trấn định cũng không khỏi lộ ra tâm tình, sau đó đem tất cả sai lầm cùng oán khí đổ lỗi đến kẻ cầm đầu trên người.
"Ầm!"
"Cậu còn có mặt mũi trở về hả!"
Vừa thấy Phương Tử Dương tiến vào, Phương Ngạn Đông liền nhịn không được đem ly nước trên bàn ném tới, mảnh vỡ vỡ nát trước mặt cậu.
Khẩu khí của Phương Khiêm Hạo cũng tức giận không thể át, hắn đứng dậy mắng, "Phương Tử Dương, cậu điên rồi có phải không? Ai cho phép cậu trực tiếp báo cảnh sát? Tố cáo đám người Từ Gia Khánh cùng mấy phòng làm việc nhà báo còn không tính, làm sao ngay cả cư dân mạng cũng tố cáo? Cậu có biết làm như vậy sẽ khiến cho nhiều người tức giận hay không? Người nhà của những người bị bắt nhất định sẽ đến công ty chúng ta gây sự, lúc đó ảnh hưởng đến hình tượng công ty thì làm sao hả?"
"Còn có lúc phát sóng trực tiếp cậu nói hưu nói vượn cái gì, rõ ràng chính cậu bắt nạt Nghiêm Đồng, người ta còn không so đo với cậu, ngược lại cậu còn giội nước bẩn cho người ta, Nghiêm Đồng dù sao cũng là bạn học chung ba năm cấp ba với cậu, cậu có còn biết xấu hổ hay không vậy? Cậu có thể có chút lương tâm được không? Tôi sao lại có một em trai mất mặt như thế chứ!"
Chính là như vậy. Đời trước chính là như vậy, mỗi lần gặp phải chuyện liên quan đến Nghiêm Đồng, Phương Khiêm Hạo chính là không phân biệt tốt xấu mà tức giận chỉ vào mặt mắng cậu như vậy. Cho dù biết rõ Nghiêm Đồng có sai cũng sẽ đổi trắng thay đen.
Khi đó cũng là câu "Tôi sao lại có một em trai như cậu vậy chứ!", rồi sau đó quăng một cái tát, làm cậu phải đến bệnh viện, đứa nhỏ cũng vì đẻ non mà chết, cậu cũng mất đi nửa cái mạng.
Khuôn mặt hung dữ lại buồn nôn này, trùng với kí ức hai đời. Khiến người khó có thể chịu đựng.
Ánh mắt Phương Tử Dương lạnh lẽo, trực tiếp quăng một cái tát qua, đập thẳng lên trên mặt Phương Khiêm Hạo lưu lại vết máu tay.
"Tôi cũng muốn hỏi một chút, tôi tại sao lại có một anh trai ăn cây táo rào cây sung như vậy đây."