Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại

Chương 27



Một giao dịch hơn hai ngàn mấy trăm triệu, ở đây chỉ với vài câu nói đã xong rồi.

Đừng nói Phương Ngạn Đông không thể nào tiếp thu, chính những vị khách đến tham gia xem trò vui đều âm thầm tặc lưỡi, cuộc đời này chưa từng thấy ai buôn bán thuận lợi như thế.

Tuy rằng hai ngàn mấy trăm triệu thì bọn họ vẫn có thể lấy ra được, nhưng lấy một số tiền lớn chỉ để mua ngọc thạch đồ cổ thì không có mấy ai, những thứ đó cũng không khiến bọn họ yêu thích đến vậy đâu, người chân chính vung tiền như rác cũng chẳng nhiều.

Mọi người âm thầm tặc lưỡi, không khỏi nhìn về phía Phương Ngạn Đông, trong lòng yên lặng thắp cho đối phương một cây nến.

Người trong vòng ai cũng biết con trai nhỏ của Phương Ngạn Đông là một đứa phá của, tuy rắng lúc nãy nói muốn thay đổi, nhưng một thiếu gia ăn chơi trác táng quen rồi, nếu có thể dễ sửa đổi như vậy, bọn họ cũng không vì đứa con ở nhà mà rầu rỉ.

Đứa con phá của sắp ném đi hai ngàn mấy trăm triệu... Cũng khó trách sắc mặt Phương Ngạn Đông khó coi như vậy.

Ghê tởm hơn chính là Phương Tử Dương còn chạy tới đâm thêm một đao, giọng nói cao hứng, "Ba ba yên tâm, con nhất định sẽ nổ lực không phụ sự kỳ vọng của ba. Khoảng thời gian này con đã suy nghĩ rất kỹ, chờ đến kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học, con sẽ cẩn thận làm ra một phen thành tích khiến ba ba vui vẻ, vừa vặn làm quà sinh nhật năm nay cho ba."

Không, hắn nhất định sẽ tức chết!

Buổi tối hôm đó sau khi kết thúc buổi triển lãm đồ cổ ngọc thạch, Phương Ngạn Đông trở lại nổi giận la mắng chú Lưu vú Trương đã đề nghị đổi đồ thật để ứng phó buổi triển lãm.

Sau đó liền nhập viện.

Tuy rằng Phương Ngạn Đông bảo dưỡng rất tốt, tập thể hình quanh năm, thêm nữa lớn lên đẹp trai, chỉ từ bề ngoài nhìn vào thì vô cùng anh tuấn, khiến cho không ít cô gái chàng trai mong đợi đối với đối tượng thành thục thận trọng, mị lực vô hạn.

Nhưng tuổi tác cơ thể vẫn không cách nào phủ định, dù sao hắn cũng đã 39 tuổi, dù có chăm sóc cơ thể ra sao khẳng định sức khỏe không thể so được với người trẻ tuổi.

Hắn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió nhiều năm, đã rất lâu rồi không gặp phải đả kích.

Đám đồ cổ ngọc thạch đều là thuê đến, hắn không chỉ phải bồi thường giá trị thật của đồ vật, còn phải bồi thường tổn thất, lần này đến cùng là hắn phải mất bao nhiêu tiền?

Phương Khiêm Hạo sau khi biết chuyện của buổi triển lãm, cũng tức giận thiếu chút nữa ngất đi.

Ở trong lòng hắn, tài sản của ba tương lai cũng sẽ cho hắn, Phương Tử Dương hãm hại ba ba, đó không phải là gián tiếp hãm hại hắn sao!

Nghĩ đến tài sản của ông ngoại để lại, rồi đến số tiền này, đều là một con số rất lớn.

Phương Khiêm Hạo nhịn không được tính khí, chạy đi tìm Phương Tử Dương náo loạn một hồi.

Mà Phương Tử Dương cũng không thèm sợ hắn, còn ước gì hắn kích động một chút mới tốt, người càng kích động càng dễ mất lý trí, càng mất lý trí mới càng dễ phạm sai lầm, không phải chỉ là cãi nhau thôi sao, cậu không sợ.

"Anh cả ngày rãnh rỗi đi tìm tôi gây phiền phức như vậy, không bằng đi quan tâm người trong lòng của anh đi. Các người thật sự cho rằng lúc trước tôi phát sóng trực tiếp tìm đoàn luật sư báo cảnh sát chỉ là đùa giỡn thôi sao?"

"Ngày hôm qua luật sư đã gọi điện thoại cho tôi, tòa đã tuyên án. Từ Gia Khánh, phòng làm việc báo mạng, mấy truyền thông bát quái, còn có giáo viên chủ nhiệm cô Hà của tôi... Cuối cùng là đám người giúp Nghiêm Đồng mắng tôi, đám anh hùng bàn phím nhảy vui vẻ khi ấy đều bị tuyên án hết rồi, hẳn là tối nay trên mạng sẽ có tin tức đấy."

"Cho nên anh vẫn là đi giúp cho Nghiêm Đồng  thân yêu của anh đi, nghĩ cách đối phó đám người nhà của mấy vị anh hùng bàn phím kia, còn có dư luận trên mạng nữa."

Trào phúng nhìn con gấu táo bạo Phương Khiêm Hạo, tâm tình của Phương Tử Dương rất sảng khoái, xoay người rời đi.

Nhờ vào cớ này trốn khỏi nhà, tiếp tục thoải mái ở bên ngoài vài ngày nữa.

Vụ án về hot search video đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có kết quả.

Dưới năng lực mạnh mẽ của đoàn luật sư, cùng với chứng cứ đầy đủ của cậu, hơn nữa phạm vi ảnh hưởng của sự kiện này quá rộng, còn có Triệu Cảnh Ngọc nhờ chú hỗ trợ, chuyện này liền quyết định.

Vì vậy vốn dĩ là Từ Gia Khánh nhiều nhất chỉ bị phán ba năm, lần này trực tiếp bị phán mười năm.

Cũng là Từ Gia Khánh đủ xui xẻo, thời điểm bị bắt vừa đủ mười tám tuổi mấy tháng, vừa vặn thuộc hàng ngũ người trưởng thành, không được xét cân nhắc vị thành niên, mà sự kiện gây ảnh hưởng nghiêm trọng, hắn liền chịu hình phạt coi như một bài học đắt giá.

Về phần giáo viên chủ nhiệm cô Hà, phòng làm việc... vân vân, cũng bị phán quyết bất đồng.

Bao gồm cả mấy vị anh hùng bàn phím, lần này cũng bị phán tù, không phải đơn giản chỉ là tạm giữ giáo dục. Bởi vì bình luận mắng người của đối phương bị chuyển phát ảnh hưởng đến một trình độ nhất định, đạt đủ mức tiêu chuẩn để cân nhắc hình phạt.

Điều này cũng là Phương Tử Dương cố ý làm.

Trên mạng nhiều người chửi cậu như vậy, vì sao chỉ có mấy người này chịu tội?

Tất nhiên là cậu không phải tùy tiện bắt người oan uổng, những anh hùng bàn phím này đều là cậu tuyển chọn tỉ mỉ qua.

Từ vết tích mà máy tính đối phương để lại, những người này mắng chửi cũng không chỉ mình cậu, dùng từ ngữ ác độc, hành vi kích động, ỷ vào trên mạng có thể ẩn giấu nên đi khắp nơi khuấy gió nổi mưa, dùng ngôn ngữ để phát tiết cuộc sống không như ý của bản thân.

Căn bản không phải cái loại đơn thuần bị người che đậy sự thật mà mắng chửi, cư dân mạng bình thường làm sao có thể so sánh.

Đã như vậy đừng nên trách cậu ra tay quá độc ác, lấy những người này giết gà dọa khỉ, cảnh cáo đám người đầu óc đơn giản không biết nặng nhẹ, cống hiến một phần sức lực cho sự hài hòa trên mạng.

Tòa án vừa tuyên án, đám ký giả sớm ngồi xổm trông coi đang bắt đầu tăng ca soạn báo.

Ngày hôm sau, internet yên tĩnh không quá hai ngày lại nổ tung thêm lần nữa.

Lúc trước trận chiến của Phương Tử Dương tuy rằng hù người, nhưng cuối cùng cũng không ai để ở trong lòng, phần lớn người cho rằng Phương Tử Dương chỉ muốn rửa sạch oan khuất nên mới làm ra trận oanh tạc này, sấm to mưa nhỏ mà thôi.

Sau đó vụ án vẫn luôn trong quá trình thẩm tra, đợi nhiều ngày như vậy, mọi người cũng không còn coi trọng bao nhiêu nữa.

Kết quả hiện tại.

Không xử không biết, vừa xử liền giật mình.

Dưới sự trợ giúp của đoàn luật sư cùng chú của Triệu Cảnh Ngọc, vụ án này trực tiếp trở thành án hình sự. Bây giờ tự do ngôn luận, tình thế trên mạng lại càng hỗn loạn gay go, chính phủ cũng phi thường tình nguyện muốn cải thiện hoàn cảnh trên mạng một chút.

"Má ơi, xử nặng như vậy, đây cũng quá hù người rồi đó."

"Phương Tử Dương thật đủ quyết tâm, đoàn luật sư cũng đều lấy ra, như vậy thì làm sao dễ dàng kết thúc."

"Tòa cũng đã tuyên án, vậy là lời Phương Tử Dương nói trước đó đều là sự thật, cậu ta tuy rằng có chút tính khí, nhưng cũng không đến nỗi phải bạo lực học đường đến trình độ này, nhiều lắm cũng chỉ là thiếu gia có chút thô lỗ, mà Từ Gia Khánh cũng thật đáng sợ, nghe nói hai người còn là anh em tốt nhiều năm."

"Vị giáo viên chủ nhiệm cô Hà kia cũng quá ác độc, thân là một giáo viên, lại vì chút tiền mà bỏ qua đạo đức pháp luật đi hãm hại học sinh của mình. Tuy rằng chủ nhiệm lớp chúng tôi cũng không thích chúng tôi lắm, nhưng vẫn rất quan tâm đến bạn học, còn cô Hà này thực sự là..."

"Trưởng trung học Nhất Trung cũng rất đáng sợ, chuyện chưa điều tra rõ ràng đã vội rũ sạch trách nhiệm, mặc dù không có chứng cứ chứng minh trường học, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy thái độ của trường học rất là ý vị sâu xa."

"Ôi chao, các người một chút cũng không chú ý đến Nghiêm Đồng sao? Lúc trước tôi còn cảm thấy hắn đáng thương, nhưng bây giờ ăn dưa xong, tôi lại cảm thấy hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy..."

"Đậu má, tôi cũng cảm thấy như vậy, trước đây không phát hiện, hiện tại nhìn cái tên Nghiêm Đồng này quả thực có cảm giác của Bạch Liên Hoa."

"Đồng ý với lầu trên. Tuy rằng sau khi video bị lên hot search, Nghiêm Đồng vẫn luôn nói là hiểu lầm này nọ, hi vọng mọi người đừng mắng Phương Tử Dương nữa, nhưng hiện tại tôi xem lại thì cảm thấy giống như hắn đang cố ý đổ thêm dầu vào lửa vậy... Không biết có phải do tôi nghĩ nhiều hay không."

"Đâu chỉ có như vậy, mọi người còn nhớ lời Phương Tử Dương từng nói không? Cậu ta nói từ khi quen biết Nghiêm Đồng, cậu ta liền bắt đầu xui xẻo, tôi tỉ mỉ nghiên cứu những chuyện mà cậu ta đã liệt kê ra, cũng lén lút đến chỗ người quen ở Nhất Trung để hỏi thăm, phát hiện lời Phương Tử Dương nói đều là sự thật."

"Như vậy thì nghĩ xem, rốt cuộc là trùng hợp hay là có nội tình khác? Nếu là vế sau, tôi cảm thấy phải khiến người suy nghĩ thêm rồi đấy..."

"..."

Suy nghĩ của cư dân mạng bắt đầu đi theo ý mà Phương Tử Dương mong muốn, phát triển theo hướng bất lợi cho Nghiêm Đồng.

Kỳ thực mà nói, Nghiêm Đồng người này cũng không phải là quá thông minh, Phương Tử Dương cảm thấy đối phương cũng chỉ có như thế, bất quá ưu thế lớn nhất của đối phương chỉ là biết lợi dụng sứ giả hộ hoa ở bên cạnh mà thôi.

Nhớ lại mọi chuyện đời trước, cậu phát hiện sự nghiệp thành công của Nghiêm Đồng cũng không phải do bản thân hắn làm ra.

Vào lúc ánh mắt cư dân mạng dồn hết lên số nam nhân bên người hắn, lại nhìn vẻ bề ngoài ngây thơ lừa dối như vậy, rất nhiều thứ bị che giấu cũng sẽ dễ dàng nhìn thấu.

Chỉ cần dẫn dắt thêm một chút.

Cư dân mạng vốn là muốn xem trò vui không chê chuyện lớn, tự nhiên khó tránh khỏi sẽ đi về hướng mà cậu dẫn dắt.

Nghiêm Đồng không phải vẻ thanh thuần vô hại như bề ngoài, đám người Tạ Văn Húc lại là kẻ mặt người dạ thú... Khi từng lớp da mặt được kéo xuống, cậu ngược lại muốn xem những người này có còn thuận lợi như đời trước nữa không?

...

Đem nét cuối cùng vẽ vào khung tranh, bức sơn dầu thiên sứ và ác ma liền hoàn thành.

Phương Tử Dương nhìn chằm chằm kiệt tác của mình, thần tình lạnh lùng.

Những người này không xứng để cậu thiện lương cùng nhân từ.

Không xứng.

Uy lực của dư luận không thể khinh thường.

Lúc trước trên mang chửi mắng Phương Tử Dương thảm bao nhiêu, bây giờ thảo luận liền kịch liệt bấy nhiêu, mà trong đó, cái tên của Nghiêm Đồng xuất hiện với tần suất cao nhất.

Nếu không phải thì phải đưa chứng cứ chứng minh ngay lập tức, bằng không hình tượng Bạch Liên Hoa này liền xong. Mà dù vây, không ít người trên mạng cũng tỉnh táo đối xử với hắn, không giống vẻ bị đầu độc như lúc trước.

Phương Khiêm Hạo cùng Tạ Văn Húc nhìn thấy lời đồn đãi trên mang thì tâm lý rất gấp gáp.

Hai bọn họ trúng độc của Nghiêm Đồng tương đối mạnh, dù có chứng cứ đặt ở trước mặt, bọn họ cũng sẽ không tin suy đoán trên internet, thậm chí còn nghĩ rằng, có khi là do Phương Tử Dương tìm người đến nói xấu, dù sao thì Phương Tử Dương cũng rất chán ghét Nghiêm Đồng a.

Nghĩ như vậy, hai người tự giác tìm được cớ cho Nghiêm Đồng, tâm lý đối với Phương Tử Dương càng thêm chán ghét.

Vì không muốn để người yêu phải khổ sở, hai người liền vận dụng giao thiệp đem khống chế ngôn luận trên internet, nổ lực đè xuống các bình luận trái chiều.

Kết quả làm người bất ngờ chính là, làm khéo thành vụng!

Mặc dù đây là chuyện thường dùng trên mạng, nhưng cũng phải có tiền đề, đối với một chuyện đã đạt đến một trình độ nhất định, dù có áp chế như thế nào cũng sẽ thành đàn hồi, còn còn phản tác dụng rất mạnh.

Ở trong sách, năng lực của Phương Khiêm Hạo và Tạ Văn Húc rất mạnh. Nhưng đó chân chính sau khi trưởng thành, hiện tại thủ đoạn hay tuổi tác của bọn họ còn quá non nớt, mặc dù người nhà đã bồi dưỡng hai người, cho tiếp xúc với sự vụ trong công ty, nhưng bất kể là kinh nghiệm hay cái khác, nếu đặt bọn họ chung vào trong giới thượng lưu, vẫn là không đủ xem.

Dù sao thì quái vật không theo lẽ thường như Tạ Tranh cũng không nhiều.

Cho nên hành vi của Phương Khiêm Hạo cùng Tạ Văn Húc không chỉ đè ép dư luận, ngược lại còn khiến cho đám cư dân mạng suy đoán về Nghiêm Đồng vọt lên tới đỉnh điểm.

Mới vừa đưa ra một bình luận trái chiều về Nghiêm Đồng đã bị khống chế, điều này thể hiện cái gì? Chính là giấu đầu lòi đuôi a!

Phương Tử Dương là tiểu thiếu gia đứng đắn của Phương gia, thời điểm xảy ra chuyện lúc trước đều không có ai khống chế. Mà Nghiêm Đồng chỉ là một học sinh bình thường, lại có bối cảnh hỗ trợ, chuyện này không thể không khiến cho người ta không suy nghĩ nhiều được a...

Lại nhìn tướng mạo khiến người trìu mến của Nghiêm Đồng, cùng với kẻ điên Từ Gia Khánh, mọi người làm sao còn không hiểu?

Không có chứng cứ cũng không sao, trên mạng chính là nơi vô căn cứ cơ mà.

Huống hồ Nghiêm Đồng cũng không đến mức ai cũng yêu thích, người yêu thích hắn rất nhiều, người chán ghét hắn cũng không ít, ví dụ như một vài bạn học nam nữ đố kỵ Nghiêm Đồng.

Trên thế giới này xưa nay cũng không thiếu người bỏ đá xuống giếng.

Lúc trước là Phương Tử Dương, bây giờ Nghiêm Đồng cũng giống vậy..

Nhìn thấy nhiều người điên cuồng suy đoán thảo luận, Phương Tử Dương thiếu chút nữa cười chết.

Trước đây sao cậu không phát hiện ra Phương Khiêm Hạo cùng Tạ Văn Húc cũng có lúc ngu xuẩn như vậy, quả nhiên người yêu đương thì ngu như vậy sao? Hay là quan tâm quá ắt sẽ bị loạn.

Cậu cũng bội phục Nghiêm Đồng thực sự, rất có bản lãnh đầu độc nam nhân.

Mỗi ngày Phương Tử Dương cũng đều ôm máy tính, ở nhà phình bụng cười to.

Mà là nhân vật chính đứng ở đầu sóng ngọn gió, Nghiêm Đồng cười không nổi, hắn quả thực muốn điên rồi. Hắn thực sự không nghĩ tới mọi chuyện lại xoay ngược đến nước này!

Tại sao lại như vậy? Làm sao lại biến thành bộ dáng này?

Không phải mọi thứ đều đang rất tốt sao, Phương Tử Dương không phải sắp xong đời sao, làm sao chỉ trong một đêm mọi chuyện liền xoay ngược lại rồi! Không chỉ như vậy, còn đem hắn kéo xuống nước!

Nếu không phải hắn đủ cảnh giác, từ đầu đến cuối chỉ nói vài câu thật giả với Từ Gia Khánh, mọi chuyện đều do Từ Gia Khánh tự mình nghĩ ra, hắn không hề nhúng tay vào. Nếu không dựa vào thủ đoạn này của Phương Tử Dương, hắn nhất định sẽ phải chết...

Hiện tại bị mọi người trên mạng nói xấu đã là tình huống tốt nhất rồi.

"Hai tên ngu ngốc Phương Khiêm Hạo và Tạ Văn Húc này, ngày thường không phải rất thông minh sao? Sao bây giờ lại đâm cho chuyện lớn thêm như vậy."

Nghĩ đến hai người làm cho mọi chuyện còn bết bát hơn, Nghiêm Đồng càng tức.

Trong sách nói Phương Khiêm Hạo và Tạ Văn Húc rõ ràng rất lợi hại a, đặc biệt là Tạ Văn Húc, sao đến lượt hắn thì sự thông minh đâu mất tiêu rồi!

Chẳng lẽ hào quang nhân vật chính của Phương Tử Dương lại mạnh đến như vậy? Đã biến thành thiếu gia ăn chơi trác tàng còn có thể vươn mình như vậy?

Mặc dù có chút không muốn tin, nhưng chỉ có khả năng này...

Ở trong sách, năng lực của Phương Tử Dương xác thực không thể phủ định, cho dù không có bàn tay vàng, chỉ bằng năng lực của đối phương thì thành tựu cũng sẽ không thấp.

Nghĩ tới những thứ này. Nghiêm Đồng rất không cam tâm, còn có một chút khủng hoảng.

Phương Tử Dương không phải là người chịu nhục, đối phương đối với kẻ địch của mình tuyệt đối không nương tay. Bây giờ xem thái độ của Phương Tử Dương, sợ là đã ghi hận hắn, sớm muộn gì cũng sẽ giết chết hắn.

Không được.

Hắn không thể ngồi chờ chết.

Hắn nhất định phải nhanh chóng lấy được bàn tay vàng của Phương Tử Dương, bằng không chờ Phương Tử Dương phát triển xong thế lực, hắn liền triệt để không còn đường sống nào.

... Nếu như vậy, vậy hắn xuyên đến nơi này còn có ý nghĩa gì nữa?

Tâm tình trầm trọng, khó khăn rót một bình nước, từng ngụm từng ngụm hô hấp, Nghiêm Đồng nỗ lực bình phục tâm tình đang khủng hoảng của mình.

Nhưng vào lúc này.

Di động trên bàn của hắn bỗng nhiên vang lên, đó là nhắc nhở mới nhất liên quan đến tin tức trên trình duyệt.

Nghiêm Đồng ngẩn ra, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, biểu tình trầm trọng hoảng loạn đột nhiên biến mất, vẻ mặt có chút hưng phấn nhanh chóng mở ra trang web.

Chỉ thấy trên màn hình tin tức hiện lên:

...Tối nay theo như phóng viên đưa tin, ngày 29 tháng 4, buổi sáng 10 giờ, máy bay số 325 HC1 của hãng hàng không XX, trên đường bay tới M quốc đã gặp phải thời tiết xấu khiến cho máy bay bị trục trặc, rơi xuống biển Thái Bình Dương...

Đây là một sự kiện máy bay rơi khiến lòng người trầm trọng.

Nhưng mà Nghiêm Đồng bỗng nhiên cười lớn, giống như đã sớm biết được, "Ha ha ha ha, được được được, máy bay này rơi thật tốt a, cuối cùng cũng có một tin tức tốt... Ha ha ha ha."

...

Cùng lúc đó.

Những người khác cũng nhìn thấy tin tức máy bay HC1 số 325 bất hạnh rơi xuống.

Mặc dù khoa học đã nói rằng máy bay là phương tiện giao thông an toàn nhất trên thế giới, nhưng không có nghĩa sẽ không phát sinh sự cố, một khi máy bay phát sinh sự cố thì chính là tai nạn mang tính đả kích.

Mỗi một lần hãng hàng không gặp chuyện, số lượng hành khách cùng tiếp viên hàng không và phi hành đoàn đều khiến lòng người nguội lạnh.

Các kênh truyền hình lập tức bắt đầu đưa tin, tin tức trên mạng cũng xuất hiện từng cái liên tiếp, rất nhanh những người không quan tâm tin tức cũng đều biết đến.

Mà Tạ Tranh Thụy Khắc bởi vì chuyện công ty nên rất hay chú ý đến tin tức cũng nhìn thấy ngay lập tức. Thời điểm nhìn thấy tin tức kia, mặt Thụy Khắc liền trắng bệch, thân thể đều run rẩy, "Tạ, ngày 29 tháng 4, chuyến bay... bay đến Los Angeles của M quốc? Là... là chuyến bay của Đường?"

Mấy ngày trước, hắn còn cố gắng khuyên bảo Đường trở lại M quốc, thậm chí ngay cả vé máy bay cũng đã đặt. Mà cái chuyến bay hắn đặt, đúng lúc cũng là cái máy bay bị rơi này.

Trời ơi, hắn quả thực không thể nào tưởng tượng được, nếu như Đường không bởi vì chuyện của Phương Tử Dương mà cố chấp ở lại, dựa theo hành trình trở về M quốc, vậy hậu quả kia...

"Tạ. có phải tôi thiếu chút nữa đã hại chết Đường rồi không?"

Thụy Khắc ôm đầu có chút hỏng mất, một nam nhân cao một mét chín thiếu chút nữa khóc lên.

Hắn không dám nghĩ đến, nếu như Đường chết đi, hắn sẽ ra sao.

Đó là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn.

Tạ Tranh nhìn tin tức trong ti vi cũng kinh sợ, mồ hôi chảy ướt sũng cả người.

Nhưng may mắn, may mắn là Đường Huân không có ngồi trên máy bay kia...

...

Phương Tử Dương cũng nhìn thấy tin tức máy bay HC1 số 325 rơi.

Tâm tình vừa mới cao hứng nhất thời lại trầm trọng.

Sau khi sống lại, quá nhiều chuyện làm cậu quên mất tin tức lớn này. Đời trước, cậu hoàn toàn đắm chìm trong ảnh hưởng mà video hot search mang đến, bị toàn mạng chửi rủa không dám ra khỏi nhà.

Bất quá tin tức máy bay rơi quá mức khiếp sợ, lập tức đè ép nhiệt độ về chuyện của cậu, dù cho lúc đó tinh thần cậu rất hoảng hốt, nhưng cũng biết một chút tin tức.

Chỉ là tin tức vừa đưa lên, cùng ngày hôm đó cậu bỗng nhiên không hiểu sao lại phát cơn đau tim, hôn mê một ngày một đêm mới tỉnh lại. Bởi vậy sau đó cũng không quá để ý.

Nếu cậu nhớ tới chuyện này sớm hơn một chút, nói không chắc hẳn là cậu có thể nghĩ biện pháp ngăn cản một chút. Cậu nhớ rằng... lần rơi máy bay này không có một ai may mắn sống sót.

Phương Tử Dương có chút không dễ chịu, đời trước tuy rằng lòng cậu tràn đầy thù hận, thế nhưng sự thù hận này chỉ nhắm vào những người đã hãm hại cậu. Cậu đã từng rơi vào hoàn cảnh khó khăn, cũng từng có nhiều người xa lạ tiện tay giúp đỡ cậu, giúp cho cậu biết rằng trên thế giới này không phải ai cũng là người xấu, không phải đâu cũng là bóng tối, vẫn sẽ luôn có người mang đến ấm áp và ánh sáng.

Đối với Nghiêm Đồng thì đây chỉ là một thế giới trong sách. Nhưng với cậu mà nói, nơi này chính là một thế giới chân thực tồn tại, con người nơi đây đều là người sống.

Mặc dù chuyện máy bay rơi không thể trách cậu, nhưng trong lòng cậu vẫn là có chút khó chịu. Dù sao thì cậu cũng có được cơ hội sống lại, ông trời quá ưu ái cậu...

Tuy rằng báo thù rất quan trọng, nhưng kỳ thực ánh mắt của cậu có thể nhìn xa hơn một chút...

Nhìn chăm chú vào tin tức trên điện thoại, Phương Tử Dương trầm mặc thật lâu.

Bỗng nhiên bấm số của chú Lưu, "Chú Lưu, đám đồ cổ ngọc thạch sau khi bán, hai ngàn ba trăm triệu còn có tiền bồi thường ước hẹn, trực tiếp đổi thành vật tư quen góp cho trường học và vùng núi nghèo khó."

"Toàn bộ đều đem đi quyên góp?" Bên kia, chú Lưu tựa hồ bị hù sợ.

Thiếu gia không chỉ không lấy lại hai ngàn ba trăm triệu kia, còn bù thêm tiền bồi thường, ba vạn triệu cứ như vậy cúng ra bên ngoài?

"Quyên đi." Âm thanh Phương Tử Dương nhàn nhạt.

Cúp điện thoại xong. Tầm mắt lại rơi xuống tin tức trên màn hình.

Không biết tại sao, tuy rằng tin tức trầm trọng như vậy, nhưng trong lòng cậu lại như có cảm giác được nhẹ nhõm một chút, thật giống như là thiếu chút nữa mất đi thứ gì quan trọng...

...