Quen biết Phương Tử Dương nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn biết miệng cậu lại độc như vậy!
"Phương Tử Dương, cậu thật sự muốn làm mọi chuyện quyết tuyệt như thế?"
Tạ Văn Húc nỗ lực kiềm chế hơi thở, khắc chế bản thân giờ phút này không được đánh người trước mặt mọi người. Cậu ta thực sự quá khinh người.
Nhìn bộ dạng hoàn toàn không nhìn rõ hiện thực của Tạ Văn Húc, Phương Tử Dương triệt để hết hy vọng, người này thật sự ngu hết thuốc chữa.
"Nếu như tôi không quyết tuyệt như thế, anh sẽ buông tha cho tôi sao?"
Phương Tử Dương ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm người đối diện, "Tạ Văn Húc, đừng nói chuyện đường hoàng như vậy, chỉ cần có Nghiêm Đồng, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi, chỉ cần Nghiêm Đồng không thích, anh nhất định sẽ không chút lưu tình hủy diệt tôi..."
Giống như đời trước vậy.
Vô luận là cậu nhường nhịn ra sao, nhẫn nại như thế nào, luôn luôn nuốt oan ức vào người rời khỏi. Nhưng chỉ cần Nghiêm Đồng nói một câu, hoặc hắn ta không vui một chút, những người này liền cầm lấy dao đến tổn thương cậu.
Bởi vì không thích, cho nên có thể trắng trợn không kiêng dè mà hi sinh cậu.
"Tạ Văn Húc, anh có biết hay không, mỗi khi tôi nhớ đến tôi đã từng yêu thích anh, tôi liền cảm thấy mình rất ngu, mắt cũng mù. Bởi vì cái mà anh gọi là yêu, thật sự quá rẻ mạt." Phương Tử Dương cúi đầu cụp mắt, che giấu hận ý nơi đáy mắt.
"Chuyện hôn ước tôi sẽ không giúp anh. Nếu có bản lĩnh thì anh cứ chờ đợi đi, còn không thì hai chúng ta có thể..."
Nói đến đây liền dừng, ý định đã rõ ràng.
Tạ Văn Húc giận đến phát run cả người, ánh mắt của hắn từ lạnh lùng biến thành thống hận, "Được lắm Phương Tử Dương, coi như cậu lợi hại. Đã như vậy, ngày sau cậu cũng đừng hối hận, cậu dùng phép khích tướng để trói chặt tôi chỉ làm cho tôi thêm chán ghét cậu." Phẫn nộ nói xong liền cầm lấy chìa khóa xe bỏ đi.
Tạ Văn Húc quăng ghế bỏ đi, khí thế quanh người như có thể giết mười ngàn quân địch.
Chờ người triệt để đi ra khỏi tiệm cà phê. Phương Tử Dương mới ngẩng đầu lên, trên mặt biểu tình gì cũng không có, cứ như vậy ngồi tại chỗ, yên tĩnh nâng cốc cà phê, từng ngụm từng ngụm uống cạn ly cà phê đắng chát.
Cậu cũng không muốn biến thành dáng vẻ như hiện tại, gai nhọn khắp người.
Tạ Văn Húc còn tưởng rằng cậu thích hắn nên mới nói câu chán ghét cậu để tổn thương cậu sao? Thực sự là biết cách ảo tưởng.
Những người này làm sao lại khôi hài như thế.
...
Đem ly cà phê đã uống hết thả xuống, lúc này Phương Tử Dương mới lộ ra nụ cười, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Song, khi vừa đứng lên quay đầu lại, cậu ngoài ý muốn mà thấy được một người!
Tạ Tranh!
Hơn nữa nhìn tư thế cùng biểu tình của đối phương, sợ là đã đứng sau lưng cậu không biết bao lâu rồi!
Nụ cười của Phương Tử Dương nhất thời có chút cứng ngắc, "Tạ, chú Tạ, sao chú lại ở đây?"
Nói thật, đừng thấy lần trước cậu rất uy phong, dọa đối phương sửng sốt một hồi, nhưng thật ra cậu vẫn rất sợ người này.
Trên thực tế thì sẽ không ai không sợ Tạ Tranh. Nam nhân này trời sinh là một vương giả, trên người bẩm sinh đã có một luồng khí thế không giận tự uy, hơn nữa đối phương còn nổi danh là một ông già cổ hủ, cho nên không có mấy ai không sợ đối phương.
Mặc dù lần trước cậu có thể dọa dẫm đối phương, nhưng điều đó không phải là cậu dũng cảm, sau đó cậu nhớ lại cũng có chút nghĩ mà sợ.
Lúc đó cậu uy phong như vậy, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì mới trọng sinh, khi ấy trong lòng tràn đầy thù hận, không sợ trời không sợ đất, đừng nói là Tạ Tranh, dù có là con của ông trời xuống cậu phỏng chừng cũng dám đánh.
Nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại, cậu vẫn kinh sợ đổ mồ hôi lạnh.
Má ơi, cậu vậy mà dám uy hiếp Tạ Tranh!
Má ơi, cậu vậy mà còn dám hôn Tạ Tranh!
Má ơi, lúc đó có phải cậu bị điên rồi hay không!
Vừa nghĩ đến đó, Phương Tử Dương tự nhiên muốn bóp cổ chính mình... Rồi lại nghĩ đến mấy câu truyền thuyết về Tạ Tranh.
Tạ Tranh là thiên sát cô tinh, anh chán ghét ai thì có thể khăc chết người đó...
Tạ Tranh hung tàn cực kỳ, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều phải uống một chén rượu pha với máu người thì mới có thể ngủ...
Từng có một buổi tụ hội của các ông chủ tập đoàn nói nhầm đắc tội Tạ Tranh, trở về bị Tạ Tranh cắt đầu lưỡi vân vân...
Tuy rằng mấy cái truyền thuyết này có chút khoa trương, cậu cũng không quá để ý, nhưng đối phương đã 28 tuổi vẫn còn giữ hình tương như khuê nữ cổ đại, nụ hôn đầu còn chưa mất, thật sự là làm cho cậu cảm thấy rất kì cục.
Nhưng không thể phủ nhận, Tạ Tranh là một nhân vật khiến người sợ hãi.
Chỉ là kiếp trước anh ta chết quá sớm.
Cậu tại sao lại tình cờ gặp người này nữa rồi? Không phải nói Tạ Tranh là người nắm quyền Tạ gia, mỗi ngày mở họp kí hợp đồng bận rộn liên hồi, người thường muốn gặp anh còn khó hơn lên trời, sao cậu một tháng đã gặp hai lần luôn vậy!
Phương Tử Dương nỗ lực khắc chế nụ cười cứng ngắc của mình, trong lòng điên cuồng rít gào.
Mà Tạ Tranh không cần lời mời, tự mình đi tới vị trí của Tạ Văn Húc, cau mày nhìn bàn ghế tán loạn, anh tỉ mỉ dọn lại đồ vật, động tác nề nếp, sau đó mới ngồi xuống.
Sau đó liền mở miệng, "Tạ Văn Húc vẫn luôn dùng loại thái độ này với cậu?" Thanh âm Tạ Tranh rất êm tai, chính là loại từ tính trầm thấp.
Quanh năm ngồi ở vị trí cao khiến cho thanh âm của đối phương mang theo chút uy nghiêm cùng nghiêm túc, loại thanh âm này khiến người nghe dễ dàng quên đi ưu điểm, chỉ sản sinh sự căng thẳng áp bách.
Mà giờ phút này của Phương Tử Dương phảng phất như đang bị thầy chủ nhiệm răn dạy...
Bất quá thanh âm của Tạ Tranh thật giống như không có trách cứ hay chất vấn gì cả, chỉ là một loại nghiêm túc dò hỏi bình thường. Điều này làm cho Phương Tử Dương lớn gan hơn, mở miệng thăm dò.
"Vừa nãy tôi và Tạ Văn Húc nói chuyện, chú Tạ đều nghe thấy được?"
"Ừm." Tạ Tranh không phủ nhận, một chút cũng không cảm thấy nghe trộm người ta nói chuyện là sai.
Nhưng sau khi nói xong, trong đầu hình như cũng ý thức được cái gì, lại nói tiếp, "Tôi không phải cố ý nghe trộm, chỉ là âm thanh các cậu quá lớn, mà tôi vừa vặn ở cách vách... Cho nên, Tạ Văn Húc vẫn luôn dùng loại thái độ này đối xử với cậu sao?"
Vẻ mặt của anh nhìn qua không hề tốt lắm, mày nhíu chặt, vốn nên là biểu tình làm người sợ hãi. Nhưng mà Phương Tử Dương có thể cảm giác đucợ, cảm xúc của Tạ Tranh không phải tức giận với cậu, mà là với Tạ Văn Húc thì phải.
Tuy rằng đã sớm biết Tạ Tranh rất không thích đứa con nuôi chiếm tiện nghi Tạ Văn Húc này, nhưng giữa cậu và Tạ Văn Húc, giờ khắc này rõ ràng là Tạ Tranh hướng về phía cậu hơn. Điều này làm cho Phương Tử Dương cảm thấy kinh ngạc, lại vừa nghi hoặc.
Nếu như vừa rồi thật sự Tạ Tranh đã nghe thấy, biết cậu quang minh chính đại nói muốn đội nón xanh cho Tạ Văn Húc, ném mặt mũi của Tạ gia, với tính cách của Tạ Tranh thì phải tức giận với cậu mới đúng chứ...
Đây là do mặt trời mọc hướng tây sao, hay là đầu óc của Tạ Tranh hỏng rồi?
Biểu tình Phương Tử Dương quá mức rõ ràng, mặc dù cái gì cậu cũng chưa nói, nhưng nhìn cậu thì Tạ Tranh cũng đoán được suy nghĩ trong lòng cậu, nghĩ đến lần trước không cẩn thận trêu chọc cậu, hậu quả là...
Tạ Tranh không nhịn được, lặng yên không một tiếng động đem người dời về sau một chút, để phòng ngừa vạn nhất. Sau đó lại nghiêm mặt giải thích, "Tôi không hỏi để trách cậu. Tuy rằng Tạ Văn Húc trên danh nghĩa là con tôi, nhưng tôi sẽ không bao che cho nó. Lúc trước tôi đã từng nói rằng, nếu Tạ Văn Húc có chỗ nào không đúng, cậu có thể nói với tôi."
Anh vẫn luôn cho rằng tình cảm của Tạ Văn Húc và Phương Tử Dương rất tốt, chỉ có gần đây mới có chút mâu thuẫn mà thôi.
Nhưng ngày hôm nay làm thay đổi nhận thức của anh, hình như mọi chuyện có chút không giống, thái độ của Tạ Văn Húc đối với Phương Tử Dương, thật sự quá tệ.
Mà Phương Tử Dương cũng không hiểu tại sao thái độ của Tạ Tranh với cậu lại tốt như vậy, thực giống như không phải bỗng nhiên. Kỳ thật lần trước thái độ của Tạ Tranh với cậu không hề xấu, mặc dù cậu có chút giận chó đánh mèo với nhà họ Tạ, nhưng cậu đối với Tạ Tranh chỉ là một người xa lạ, chính xác mà nói thì lần trước Tạ Tranh vì chuyện cậu bị bắt nạt mà nói Tạ gia sẽ làm chủ cho cậu đã là rất tốt rồi.
Mà lời nói ngày hôm nay, ý tứ giống như Tạ Tranh muốn làm chủ cho cậu, đứng về phía cậu?
Phương Tử Dương cảm thấy có chút kỳ quái.
Cậu và Tạ Tranh không quen không biết, đối phương tại sao phải giúp cậu?
Khác thường tất có trá!
Đối với nhà họ Tạ, từ trước đến nay Phương Tử Dương vẫn duy trì mười phần địch ý. Dù sao thì Tạ Văn Húc cũng là họ Tạ, mà cậu chỉ là một người ngoài, cậu mới không tin người nhà họ Tạ lại bất công với người trong nhà, ngược lại lại đối xử một với người lạ là cậu đây.
Phương Tử Dương trong lòng cảnh giác, xa cách mỉm cười, "Tử Dương cảm ơn ý tốt của chú Tạ, tôi đã là người trưởng thành, chuyện như vậy lại đi mách với gia trưởng cũng không quá hay. Nếu như chú Tạ cảm thấy hứng thú chuyện đó, không bằng đi về hỏi Tạ Văn Húc đi. Ngược lại lời tôi nói ra hẳn là không có bao nhiêu người dám tin tưởng."
Tuy rằng nghe nói Tạ Tranh là một người tốt, nhưng cậu cũng không ngốc đến mức coi Tạ Tranh sẽ làm chủ cho mình.
Sự xa cách rõ ràng như thế, Tạ Tranh cũng cảm nhận được.
Với thân phận cùng lập trường của bọn họ, phản ứng như vậy của cậu cũng rất bình thường. Chỉ là hôm nay anh cảm thấy phải nói chuyện với Phương Tử Dương một chút, loại thái độ này của cậu thực sự bất lợi để tiến hành cho bước tiếp theo.
Suy nghĩ một chút, Tạ Tranh quyết định nói, "Cậu có muốn biết tại sao Tạ Văn Húc chấp nhất với việc để cậu mở miệng hủy bỏ hôn ước trước hay không?"
Dĩ nhiên mà là muốn biết chứ!
Tạ Văn Húc có thái độ khác thường về việc hủy bỏ hôn ước, Phương Tử Dương dĩ nhiên muốn biết, biết địch biết ta mới trăm trận trăm thắng, cậu biết được nguyên nhân mới dễ dàng đối phó Tạ Văn Húc hơn.
Chỉ là Tạ Tranh dễ dàng nói cho cậu biết sao? Không cần bất kỳ yêu cầu gì?
Kết quả đúng là như vậy.
Tạ Tranh tiếp tục nói, "Bởi vì thời điểm hắn muốn đính hôn với cậu, tôi đối với tình cảm của hai người không hề xem trọng, cho nên tôi liền bảo hắn viết một tờ thỏa thuận, nội dung bên trong liên quan đến việc giải trừ hôn ước. Nếu hắn chủ động nói hủy hôn, vậy thì hắn sẽ lập tức mất đi vị trí người thừa kế, bị tôi loại bỏ khỏi sổ hộ khẩu, cút ra ngoài."
"Đương nhiên tôi cũng không phủ nhận tôi kỳ thực có chút tư tâm. Cậu cũng biết tôi rất không thích đứa con trai này, sự tồn tại của hắn như đang nhắc tôi là tôi có khả năng chết sớm, cho nên cái đơn thỏa thuận này chính là một cơ hội."
Thực ra vẫn còn một nguyên nhân khăc, chính là vì Đường Huân.
Nếu không phải bởi vì Đường Huân, anh thật sự không rãnh để đi quản một người xa lạ như vậy, đối với anh, phiền nhất chính là nghe tin tức của những người chi thứ.
Tạ Tranh biểu tình khinh thường nói thầm trong lòng. Mà Phương Tử Dương lại như nghe được một chuyện đáng sợ!
Thì ra là như vậy!
Chẳng trách đời trước Ta Văn Húc dùng thủ đoạn ác độc như vậy để hãm hại cậu, là vì muốn bảo vệ vị trí người thừa kế của mình, Tạ Văn Húc tự nhiên chỉ có thể xuống tay với cậu, để cậu xảy ra vấn đề!
Nhưng mà nếu như lúc đó Tạ Văn Húc nói chuyện với cậu một chút, đem nói ra tất cả mọi chuyện, với sự kiêu ngạo của cậu, còn có tình cảm với Tạ Văn Húc, chuyện giải trừ hôn ước cũng không phải không thể thương lượng.
Mặc dù lúc trước cậu yêu thích Tạ Văn Húc, nhưng cậu cũng không phải là loại người vô liêm sỉ cố chấp.
Nhưng Tạ Văn Húc cũng không thèm cân nhắc qua, trực tiếp ra tay độc ác với cậu...
Nghĩ đến chuyện đời trước, Phương Tử Dương có chút không kiềm nén được hận ý trong lòng.
Nhưng tin tức này tới rất đúng lúc, thật sự rất tốt!
Phương Tử Dương hít sâu, cưỡng bách chính mình ổn định tâm tình, lộ ra nụ cười, "Chú Tạ, cảm ơn chú nói cho tôi biết một tin tức như vậy, vì để cảm ơn ngài, không bằng chúng ta hợp tác với nhau, thế nào?"
Ánh mắt Tạ Tranh thâm thúy nhìn về phía cậu, tựa hồ cũng không ngoài ý muốn phản ứng này của cậu, "Cậu muốn lợi dụng tôi để báo thù Tạ Văn Húc."
Là khẳng định mà không phải dò hỏi.
Tuy rằng vẫn không điều tra ra đến cùng Tạ Văn Húc và Phương Tử Dương đã xảy ra thâm cừu đại hận gì, nhưng nhìn thấy tâm tình chập chờn mới này của Phương Tử Dương, Tạ Tranh rõ ràng cảm nhận được.
Lúc này Phương Tử Dương nói chuyện, ý cười trên mặt không có chút cảm xúc gì, rõ ràng chính là hận đến thấu xương mới có thể cười như vậy.
Trong lòng Tạ Tranh suy tư nghi hoặc rất lâu mới hỏi ra một câu, "Hình như cậu rất hận Tạ Văn Húc? Cậu không cần phủ nhận, tuy rằng cậu ẩn giấu rất khá, nhưng không gạt được con mắt của tôi, cậu thậm chí... còn muốn giết hắn có phải không?"
Phương Tử Dương hơi thay đổi sắc mặt.
Thấy vậy, vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Tranh rốt cuộc cũng lộ ra sự nghiêm nghị, ánh mắt nhìn về phía Phương Tử Dương như trưởng bối nhìn thấy tiểu bối đi lạc đường.
"Phương Tử Dương, tuy rằng tôi không biết giữa cậu và hắn đã xảy ra chuyện gì làm cho cậu căm hận hắn như vậy, nhưng tình trạng bây giờ của cậu rất không đúng..."
"Tôi cũng không phải khuyên cậu không đối phó với Tạ Văn Húc, trên thực tế tôi cũng rất chán ghét hắn. Hành động của hắn xác thực khiến cậu tổn thương rất lớn, cậu hận hắn là bình thường, nhưng không thể vì vậy mà đánh mất đi bản thân mình."
"Tôi biết."
Phương Tử Dương đánh gãy lời Tạ Tranh, hít sâu một hơi, "Tôi biết chú muốn nói cái gì, chú muốn nói tôi không nên bị hận thù che mắt, không nên để hận thù chi phối, cuối cùng biến thành bộ dáng mà đến cả chính mình cũng chán ghét?"
"Cậu vẫn luôn rõ ràng?" Tạ Tranh không vì bị Phương Tử Dương đánh gãy mà tức giận, anh gật gật đầu. Bởi vì ý tứ của anh chính là như vậy.
Tuy rằng bởi vì Đường Huân mà trước nay anh đối với Phương Tử Dương có chút phiến diện, cảm thấy cậu là một đứa nhỏ phiền phức. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến đánh giá của anh đối với Phương Tử Dương, dù sao thì cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, cũng không xấu.
Anh không hy vọng đối phương chỉ vì chút đả kích mà đi lên con đường sai trái.
Chỉ là hình như anh đánh giá chuyện Phương Tử Dương phải chịu đựng những gì, mới có thể hận thù đến vậy, có một số việc không phải muốn là có thể khống chế.
Phương Tử Dương bỗng nhiên lộ ra nụ cười, "Cảm ơn ý tốt của chú Tạ, tôi sẽ chân thành ghi nhớ, tôi nhìn ra được chú là người tốt. Tôi cũng rất tán thành lời chú nói, kỳ thực hơn ai hết tôi là người hiểu rõ tình trạng của mình nhất. Nhưng tôi không khống chế được nó..."
Tạ Tranh không lên tiếng, ánh mắt thâm thúy lại lộ ra chút sầu lo.
"Tôi có thể sống đến bây giờ, vẫn luôn nhờ cừu hận chống đỡ."
"Đến nay nó đã là chấp niệm của tôi, tôi cũng không ngại bị nó khống chế, tôi đã mất quá nhiều đồ vật, vì để đạt được mục đích, tôi không để ý."
"Cho dù có phải chế, chỉ cần báo được thì tôi cũng rất vui vẻ." Phương Tử Dương mỉm cười, niềm tin chưa từng dao động.
Tạ Tranh biểu tình càng thêm ngưng trọng, "Tạ Văn Húc đến cùng đã làm gì với cậu?"
Phương Tử Dương hơi ngừng lại, không lên tiếng. Bàn tay để dưới bàn nắm thật chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Nửa ngày sau, cậu mới nở một nụ cười, ánh đánh nhìn kỹ nam nhân đối diện, cười như không cười, "Chú Tạ, chú và tôi không quen không biết, chú quan tâm tôi để làm gì?" Ngữ khí quái quái.
Tạ Tranh cảm giác có chút không dễ chịu khó giải thích được, nhưng lại không cảm thấy không đúng chỗ nào, chỉ có thể trả lời, "Cậu tuổi tác còn nhỏ, tính khí mặc dù có chút tùy hứng, nhưng cũng không xấu, tôi không hi vọng cậu lạc đường..."
Ngữ khí nghiêm túc như một trưởng bối.
Nhưng mà Phương Tử Dương không nhịn được cười rộ lên, từ trên xuống dưới đánh giá xong người trước mặt, mới cười khẽ, "Chú Tạ, tuy rằng tôi gọi chú một tiếng chú, nhưng bất quá cũng chỉ là lời khách khí mà thôi. Thật ra chú cũng chỉ hơn tôi mười tuổi, nhưng lại dùng ngữ khí ông già này nói chuyện với tôi. Đảm bảo rằng cả đời này chú không cưới được vợ."
Ông già Tạ Tranh không cưới được vợ: "..."
Ông già Tạ Tranh không cưới được vợ, cảm giác tiểu yêu tinh Phương Tử Dương lại xuất hiện.
Sau đó.
Đúng như dự đoán.
Phương Tử Dương chống cằm, cười híp mắt, "Hay là kỳ thực chú Tạ vẫn luôn yêu tôi. Nhưng trước đây bị Tạ văn Húc ngăn cản nên chỉ có thể yên lặng thầm mến bảo vệ tôi, hiện tại tôi và Tạ Văn Húc đã chia tay, chú vừa vặn nhân cơ hội này đến quan tâm an ủi tôi, sau đó tâm sự tiện đà để tôi ý lại vào chú?"
"Không biết nha chú Tạ, chú mà lại tâm cơ muộn tao như vậy luôn đó."
... Muộn tao...?
Tạ Tranh bị cái đánh giá này làm chấn động. Nhưng sau khi phản ứng được Phương Tử Dương đang nói cái gì, bên tai nhất thời đỏ bừng, khiếp sợ đến khó mà tin nổi.
Hình tượng nghiêm túc nhất thời bị đánh vỡ.
Mà Phương Tử Dương còn thừa thắng xông lên, nói hưu nói vượn.
"Nếu như chú Tạ không phải yêu tôi, vậy sao khi nghe tôi nói những lời quá đáng với Tạ Văn Húc lại không tức giận, trái lại còn đi an ủi tôi?"
"Nếu như chú Tạ không yêu tôi, vậy tại sao lại quan tâm đến việc Tạ Văn Húc tổn thương tôi như thế nào?"
"Cho nên nói, chú Tạ à, nếu như không phải chú yêu tôi, vậy sao lại lo chuyện bao đồng đối tốt với tôi như vậy?"
Phương Tử Dương chớp chớp mắt, mộ bộ "chú đừng chối, tôi nhìn thấu chú rồi"
Tạ Tranh: "..."
Tạ Tranh có chút muốn chạy.
Bất quá lỡ như anh chạy trối chết, thanh niên xinh đẹp trước mặt này có dùng cái tư duy logic kia mà đoán là anh ngầm thừa nhận hay không, cậu sẽ nghĩ là anh bị nói trúng tâm tư không dám trả lời, sau đó cho là anh yêu cậu, rồi bỗng một ngày nào đó tâm huyết dâng trào trực tiếp nhào lên người anh như thế này thế nọ với anh???
Nhớ tới lần trước Phương Tử Dương nhào đến cưỡng hôn anh, có khi điều này rất có khả năng!
Người trẻ tuổi bây giờ thật là đáng sợ!
Hai cái chân đặt dưới bàn của Tạ Tranh chuẩn bị tư thế có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, nửa người trên lại giữ vững hình tượng, mặt than nói, "Tôi không thích lo chuyện bao đồng, tôi nói nhiều như vậy chỉ là... tôi có một người bạn, y vẫn luôn quan tâm cậu..."
"Há, chú có một người bạn sao ~"
Phương Tử Dương gật gật đầu, tiếp tục lộ ra biểu tình ám muội, tôi hiểu mà tôi hiểu mà.
Tạ Tranh: "..."
Kia là ánh mắt gì!
Anh thật sự có một người bạn!
Thật sự không cách nào tâm sự được, Tạ Tranh hít sâu một hơi, quyết định kết thúc đề tài, "Được rồi, lời nên nói tôi đều nói, tuy rằng hắn làm cậu mất đi nhiều thứ, thế nhưng vẫn có người quan tâm cậu, cho nên sau này cậu có cực đoan quá mức, cũng nên suy tính cho an nguy của mình một chút."
"Chuyện hôn sự của cậu và Tạ Văn Húc tôi sẽ giúp cậu xử lý, cậu cứ yên tâm, sau đó hắn sẽ không quấy rầy cậu nữa."
Nói xong.
Tạ Tranh liền chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Ngay tại lúc anh vừa đứng lên, một cái tay trắng nõn lạnh lẽo nắm lấy gáy của anh.
Thân thể Tạ Tranh chấn động, cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà nhớ đến cái hôn lúc trước, sau đó thân thể tránh sang một bên, hoảng loạn quay đầu lại, thất thố kêu to, "Cậu muốn làm gì?!!"