Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại

Chương 41



"Trời má, thật đó hả, là kẻ não tàn nào dám thầm mến anh? Mà còn thầm mến rất lâu?"

Tuy rằng Thuỵ Khắc nhìn thấy cái bộ dáng trịnh trọng khoe khoang của Tạ Tranh rất là trơ trẽn, nhưng hắn vẫn hết sức hiếu kỳ. Hắn không khỏi cảm thấy biểu cảm này của Tạ Tranh hết sức đáng thương.

Đối với người ngoài thì Tạ Tranh là một người lạnh lùng không ai dám tới gần, nhưng trên thực tế thì anh cũng chỉ là một người bình thường. Sự lạnh lùng cường thế kia bất quá cũng chỉ cách để Tạ Tranh sinh tồn bên trong gia tộc toàn là tranh đấu kịch liệt như Tạ gia. Nếu như Tạ Tranh biểu hiện ôn nhu hay dễ bắt nạt, anh sẽ không sống được tới ngày hôm nay.

Chỉ có người quen biết Tạ Tranh thật sự mới hiểu anh không hề khó ở chung như vậy. Đặc biệt là về tình cảm, tư tưởng của Tạ Tranh cực kỳ truyền thống.

Dùng một câu nói để mô tả con người Tạ Tranh, thì chính là, khi chấp nhận làm quen nhau chính là kết hôn ở cùng với nhau cả đời, không thể bỏ được!

Trong mắt Thuỵ Khắc, Tạ Tranh chính là một người phương đông rất thần kỳ.

Nhưng sau khi hắn quen biết Đường Huân, Thuỵ Khắc đột nhiên cảm thấy, Tạ Tranh chính là người có dự kiến! Đường Đường đến bây giờ vẫn còn chưa chịu hắn, cũng bởi vì hắn có quá nhiều lịch sử đen ở nước ngoài...

Nhưng Thuỵ Khắc có thể thề với trời rằng, hắn chỉ gặp dịp thì chơi, hắn vẫn biết giữ bản thân trong sạch, dù sao thì hắn cũng sợ bệnh a...

Nhưng hắn mang danh là người phương tây, hắn nói vậy thì ai tin? Đường Huân và Tạ Tranh đối với truyền thuyết thiếu gia phương tây không thể tín nhiệm.

Mà so với hắn, Tạ Tranh sạch sẽ đến mức kỳ cục.

Đương nhiên một phần cũng nhờ vị Chu nữ sĩ kia, ban tặng cho Tạ Tranh một cái danh hiệu thiên sát cô tinh, những năm này Tạ Tranh muốn tìm một người yêu cũng không có cơ hội.

Mọi người nếu không phải e ngại năng lực của anh thì cũng là yêu thích địa vị hoặc là tiền của anh. Mà đối với một người nghiêm khắc về mặt tình cảm như Tạ Tranh, anh phi thường chán ghét điều đó.

Thuỵ Khắc có thể thông cảm được với Tạ Tranh, cho nên có một người dùng chân tâm thật lòng yêu thích Tạ Tranh, Tạ Tranh vui vẻ cũng là điều dễ hiểu. Đều là người bình thường, ai mà không cao hứng khi có người yêu thích mình cơ chứ?

Tạ tổng bề ngoài oai phong lẫm liệt, nhưng thật ra một kẻ cực kỳ thiếu thốn tình yêu.

Cho nên Thuỵ Khắc cũng thật tò mò, rốt cuộc là ai lại nghĩ không thông như vậy, đem lòng yêu thầm một ông già cổ hủ như thế này?

"Nói nhanh lên, rốt cuộc là ai? Trời đất ơi, chuyện này thật là không thể tin được..." Biểu tình của Thuỵ Khắc thập phần khiếp sợ.

Tạ Tranh rất hài lòng với phản ứng của hắn, tâm tình sung sướng, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, "Thuỵ Khắc, tôi chỉ nói cho cậu biết, không phải khoe khoang với cậu. Phản ứng của cậu như vậy, khó trách cậu bị gia tộc ném ra ngoài."

Thuỵ Khắc: "..."

Người anh em à, rõ ràng chính anh đang khoe khoang, còn dám nói hắn như vậy mà, coi mà được sao?

Tạ Tranh dạy dỗ hắn một câu, cả người cũng thoải mái hơn, tiếp tục thoả mãn lòng hiếu kỳ của hắn, thấp giọng trịnh trọng nói, "Là Phương Tử Dương, em trai của Đường Huân."

Thụy Khắc: "..."

Thuỵ Khắc cảm thấy hình như là hắn nghe nhầm rồi, hay là cái tên Tạ Tranh này muộn tao điên rồi vậy nhỉ?

Biết ngay là Thuỵ Khắc không tin, Tạ Tranh lấy điện thoại ra, tìm bức ảnh mà Phương Tử Dương nhờ anh tìm chủ nhân của bàn tay mang chiếc nhẫn ban nãy.

"Đây là lúc ở trên xe cậu ấy đã nhờ tôi, muốn tôi tìm chủ nhân của bức ảnh này, chính là chủ nhân của chiếc nhẫn, đây là mối tình đầu mà cậu ấy thầm mến đã lâu..."

"Tuy rằng cậu ấy không biết được bộ dáng của tôi như thế nào, nhưng cậu ấy đã nhìn thấy bóng lưng của tôi, cùng với chiếc nhẫn mà tôi mang, hiện tại cậu ấy muốn tìm tôi."

Câu trước Tạ Tranh nói rất bình thường, nhưng lúc nói câu cuối, giọng điệu của Tạ Tranh có chút không đúng. Thuỵ Khắc cảm thấy trọng điểm của anh chính là câu phía sau, nam nhân muộn tao đúng là có chút hư.

Nhưng mà...

"Phương Tử Dương có thể thầm mến bóng lưng của một người nhiều năm như vậy sao?"

Không phải Thuỵ Khắc không tin Phương Tử Dương, nhưng với tính cách mà cậu biểu hiện ra, cậu cũng không phải là một người ngượng ngùng ngây thơ như vậy a!

Tạm bỏ qua tính cách trước đây của Phương Tử Dương, theo hai tháng gần đây mà hắn quan sát, Phương Tử Dương tuyệt đối là người tàn nhẫn và tâm kế nhất mà hắn từng gặp. Cho nên Thuỵ Khắc rất là hoài nghi.

Tạ Tranh cũng không phải không nghĩ tới vấn đề này, nhưng anh cảm thấy Phương Tử Dương không cần thiết phải nói dối vấn đề này, hơn nữa anh nhìn ra được, tuy rằng Phương Tử Dương oán hận, nhưng cậu cũng không phải loại người mất hết lương tri.

Theo một cách nói khác, đối phương kỳ thực rất đơn thuần.

Sau khi chân chính tiếp xúc với Phương Tử Dương, bây giờ Tạ Tranh đối với Phương Tử Dương cảm thấy rất tốt, chỉ là trên người cậu có quá nhiều hận thù.

Tạ Tranh gật đầu, "Cậu hoài nghi cũng có thể hiểu. Nhưng mà Phương Tử Dương căn bản không cần phải nói dối chuyện này, cậu ấy là một đứa nhỏ thông minh, dám đánh chủ ý lên người tôi thì có hậu quả gì cậu ấy đều rõ ràng. Huống chi nếu cậu ta có vấn đề gì cũng có thể nói thẳng, nhìn mặt mũi Đường Huân, chỉ cần không vượt qua giới hạn, tôi nhất định sẽ giúp."

"Cho nên cậu ấy không cần thiết làm điều thừa thãi như vậy, cậu cảm thấy Phương Tử Dương là một người ngu xuẩn như vậy sao?"

"Ừm...thì..." Thuỵ Khắc cảm thấy mặc dù có chút không đúng ở chỗ nào, nhưng Tạ Tranh phân tích rất có đạo lý.

Thứ Tạ Tranh có bất quá cũng chỉ là giao thiệp và tiền, hai điều này Đường Huân cũng có, Phương Tử Dương muốn mượn sức cũng không có vấn đề gì, cậu ta không cần thiết phải tính kế như vậy.

Tạ Tranh cũng không để ý đến Thuỵ Khắc nữa, bây giờ anh đang không biết xử lý cái người đột nhiên "thầm mến" anh như thế nào đây...

"Thuỵ Khắc, chuyện này cậu không cần nói cho Đường Huân, còn có chiếc nhẫn kia, nếu như Phương Tử Dương có hỏi đến, cũng tạm thời gạt cậu ta một khoảng thời gian. Phương Tử Dương mặc dù là người thông minh, nhưng cũng chỉ mới là một đứa nhỏ vừa thành niên, tình cảm có chút kích động, dễ dàng bị hối hận."

"Cậu ấy là em trai của Đường Huân, tôi không muốn thương tổn cậu ấy."

Về phương diện tình cảm, xưa nay Tạ Tranh đều rất thận trọng, bất kể là với chính bản thân anh hay là người khác. Anh cũng không muốn bản thân sẽ giống như cha của anh, bởi vì không xử lý tốt quan hệ tình cảm mà làm cho trong nhà hỏng bét.

Thuỵ Khắc gật gật đầu, cảm thấy quyết định này của Tạ Tranh rất đúng. Đường Huân rất thương yêu người em trai này.

Nhưng mà Tạ Tranh cảm thấy có chút không thích hợp lắm. Anh suy nghĩ một chút rồi lại nói, "Thuỵ Khắc, ngày nào đó cậu giúp tôi mở một quỹ bảo hiểm ở ngân hàng Thuỵ Sĩ đi."

"Mở quỹ bảo hiểm ở ngân hàng Thuỵ Sĩ? Anh muốn lưu lại cái gì?"

Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Thụy Khắc có chút theo không kịp nhịp điệu.

Tạ Tranh nghiêm túc nói, "Đem cất nhẫn đi. Về sau chúng ta sẽ thường xuyên tiếp xúc, nếu như không cẩn thận bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Nếu cậu ấy mà biết người cậu ấy thầm mến là tôi thì phải làm sao bây giờ, lỡ như..."

Tạ Tranh lộ ra biểu tình cậu hiểu mà.

Anh cảm thấy rằng với tính cách của Phương Tử Dương, cậu hẳn là muốn kết hôn với anh, nhưng anh cũng chưa có suy nghĩ là muốn phát triển tình cảm với đối phương hay không. Cậu ấy nhỏ hơn anh nhiều như vậy, nghe nói cưới vợ nhỏ tuổi như vậy về đều sẽ hay cáu kỉnh, anh lại không biết dỗ dành thì làm sao bây giờ.

Thụy Khắc: "..."

Thuỵ Khắc giơ ngón tay cái lên, "Tạ, anh thật thông minh."

Tạ Tranh và Thuỵ Khắc cũng không nói chuyện quá lâu, rất nhanh liền kết thúc đề tài tiến vào phòng khách.

Trước khi toà án đưa ra phán quyết, Đường Huân và Phương Tử Dương tạm thời sẽ không công khai thân phận anh em ruột của bọn họ. Lần này, bọn họ không chỉ giết chết tiện nhân Trịnh Nhã Tuyết thích giả nhân giả nghĩa, bọn họ còn muốn cắn rớt một miếng thịt trên người Phương Ngạn Đông.

Kỳ thực, ăn ở nhà đã làm Phương Tử Dương rất vui vẻ rồi. Ăn cơm ở bên ngoài cậu đã ăn rất nhiều lần, nhưng chân chính được ăn cơm cùng người nhà, cậu chưa từng thử nghiệm qua, đám người Phương Ngạn Đông mang theo mặt nạ người nhà thì đừng nhắc tới.

Đồ ăn hôm nay là do Đường Huân cùng Thuỵ Khắc nấu, có cơm tàu và cơm tây, mùi vị cũng rất tốt.

Phương Tử Dương phi thường nể tình, ăn uống đặc biệt nhiệt tình, múc hai bát cơm.

Thấy em trai thích đồ ăn mình nấu như vậy, Đường Huân cũng rất vui vẻ, liên tiếp gắp thức ăn cho cậu, đãi ngộ thật khiến Thuỵ Khắc ghen tị.

Sau khi cơm nước xong xuôi, đến khi mọi người đến sô pha chuẩn bị nói chính sự, Thuỵ Khắc nhanh tay lẹ mắt cướp được chỗ ngồi bên cạnh Đường Huân, lúc này hắn mới lộ ra biểu tình thoả mãn.

Đường Huân liếc nhìn hắn một cái, biết được có đuổi hắn cũng không đi, cho nên y cũng không định phí sức.

Lúc này y mới nhìn về phía em trai nhà mình, dò hỏi: "Tử Dương, anh dựa theo em nói, đã tố cáo Trịnh Nhã Đình ra toà án, phóng viên cùng dư luận trên mạng cũng đã chuẩn bị xong. Em nói xem bước tiếp theo nên làm như thế nào?"

Dựa theo ý nghĩ của Đường Huân, y chỉ muốn trực tiếp nói cho Phương Ngạn Đông, sau đó đón em trai ra ngoài, nửa điểm cũng không muốn liên quan đến Phương gia.

Nhưng Phương Tử Dương lại có suy nghĩ khác, hơn nữa thái độ cũng rất kiên quyết, cho nên y không thể không bồi em trai chơi trò chơi.

Tạ Tranh và Thuỵ Khắc cũng gật đầu, bọn họ cũng muốn biết tiếp theo Phương Tử Dương định làm gì.

Nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong, Phương Tử Dương cũng không giấu giếm nữa, đem suy nghĩ của mình nói đơn giản một lần.

Sau đó lấy một cái USD đưa cho Đường Huân, "Anh hai, trong này có chút tư liệu, anh lấy về nghiên cứu một chút, nhưng phải nhớ kỹ, những thứ này rất đặc thù, không nên tuỳ tiện đưa cho người khác xem, nếu có vấn đề gì anh cứ tìm em trước, chúng ta cùng nhau nghiên cứu rồi lại nói sau..."

Bên trong USB chính là tư liệu liên quan đến bàn tay vàng.

Nếu anh hai có thiên phú như vậy, khẳng định cũng được di truyền gen đặc thù của gia tộc ông ngoại, để anh ấy nghiên cứu những tài liệu này không thành vấn đề.

Bất quá vì tránh bại lộ bí mật về gen gia tộc, cậu cũng không đưa hết tư liệu cho Đường Huân, hơn nữa cũng không phải tư liệu gốc ban đầu, trải qua vài lần tỉ mỉ chuyển đổi, cậu đã xoá đi những vết tích không thuộc về trái đất.

Cậu rất tín nhiệm anh hai, nhưng cậu không nói hết tất cả với anh hai. Đây cũng là một loại bảo vệ đối phương.

"Được, anh hai nghe theo em." Đường Huân cũng không hỏi nhiều, nhận lấy USB, âm thanh ôn nhu.

Phương Tử Dương tuỳ ý để anh trai vò đầu mình, cười ngoan ngoãn, cậu rất thích anh trai như vậy với cậu.

Tạ Tranh và Thuỵ Khắc ngồi ở bên cạnh, nhìn hai anh em nhà này, mặt không có cảm xúc. Luôn cảm thấy hai người bọn họ hình như có chút dư thừa là sao nhỉ.

Trong lòng Đường Huân, y luôn cảm thấy mắc cỡ với Phương Tử Dương. Chỉ cần nghĩ đến việc y bị Trịnh Nhã Tuyết lừa dối, trơ mắt nhìn em trai ruột của mình bị cha nuôi hư, y liền cảm thấy hối hận và tự trách, hối hận vì sao không sớm phát hiện ra.

Nếu y sớm phát hiện ra chân tướng, em trai cũng sẽ không bị thương tổn nhiều như vậy, y cũng không hiếu kính với kẻ thù nhiều năm như vậy, thực sự đáng trách.

Vì nguyên do này, cho nên Đường Huân đối xử với Phương Tử Dương rất tốt, hận không thể đem những thứ tốt nhất cho cậu.

Dưới tầm mắt chua xót của Thuỵ Khắc, hai anh em hàn huyên nửa ngày, sau đó mới kết thúc.

Cuối cùng, Đường Huân móc ra một sợi dây chuyền thoạt nhìn khá bình thường, đưa cho em trai của y, "Tử Dương, đây là sợi dây chuyền anh hai chuyên làm cho em, mặc dù nhìn rất bình thường, nhưng bên trong có định vị, có thể để anh hai lúc nào cũng tìm được em..."

"Ngoài ra, em đem tháo mặt dây chuyền mang thành hoa tai, sau đó có thể tiến hành liên hệ trò chuyện với anh, có thể sử dụng như một chiếc di động tạm thời..."

"Về phần pin thì không cần lo lắng, đây là pin năng lượng mặt trời, hơn nữa con chip và pin đều là chất liệu đặc thù, tuy rằng thể tích nhỏ nhưng năng lượng rất lớn, không cần lo lắng sẽ gặp sự cố."

Phương Ngạn Đông căn bản không để tâm đến em trai y, Đường Huân thập phần lo lắng ngày nào đó đối phương chó cùng rứt giậu mà bắt cóc Phương Tử Dương, chuyện này cũng không phải đối phương không thể làm.

Bảo tiêu tuy rằng tốt, nhưng cũng sẽ có lúc sơ sẩy, y đặc biệt lo lắng cho em trai "gầy yếu" này sẽ gặp chuyện. Cho nên y mới hao tốn tâm tư làm ra món đồ chơi nhỏ này để cứu nguy đột ngột.

Kỳ thực do điều kiện khoa học kỹ thuật hiện nay không cho phép, nếu không y rất hi vọng y có thể nghiên cứu ra một bảo bối giống như trong phim khoa học kỹ thuật, có thể lên núi đao xuống biển lửa cũng không sợ, như vậy em trai y gặp nguy hiểm gì cũng không phải lo lắng!

Đường Huân đã bị hiện thực làm cho có chút hoảng, quan tâm quá sẽ bị loạn.

Phương Tử Dương hiểu rõ tâm tư của đối phương, cậu cao hứng nhận lấy, đồ anh hai tặng cậu tất nhiên rất yêu thích.

"Cảm ơn anh hai!"

Cậu trực tiếp mang dây chuyền lên, vui vẻ nói cảm ơn.

Thuỵ Khắc đứng ở bên cạnh thấy thế, hắn cũng rút một tấm thẻ màu vàng óng, đưa cho Phương Tử Dương, nụ cười thân sĩ có chút lấy lòng.

"Dương Dương thân mến, là bạn thân nhất nhất nhất của anh trai em... Tương lai có thể sẽ tiến thêm một bước thân thiết hơn nữa, anh cũng tặng em một món quà ra mắt."

"Cực kỳ xin lỗi là ở trong Hoa Quốc tôi không thể làm gì cho em, nhưng chỉ cần em ra nước ngoài, cầm tấm danh thiếp màu vàng này, em sẽ trở thành khách quý đặc biệt nhất của gia tộc James cao quý. HI vọng em sẽ thích món quà nhỏ này của anh Thuỵ Khắc."

Bạn tốt của mình và người yêu đều là người Trung Quốc tương đối bảo thủ, Thuỵ Khắc tất nhiên đã có nghiên cứu qua phong tục nhân tình ở nơi này.

Muốn theo đuổi thành công người yêu, lấy lòng anh em cha mẹ của đối phương là cực kỳ quan trọng.

Quà tặng gặp mặt lần đầu cũng tuyệt đối không thể quên!

Thuỵ Khắc cảm thấy hắn thực sự quá thông minh.

Phương Tử Dương: "..."

Phương Tử Dương tuy rằng cảm thấy món quà này rất tốt, nhưng cái xưng hô kia cậu quả thực có chút không chịu nỗi.

Tạ Tranh cũng cực kỳ không chịu được cái câu thân mến kia của Thuỵ Khắc.

Cho nên Thuỵ Khắc còn chưa đả thông quan hệ với em vợ tương lai đã bị đá sang một bên.

Mọi người đều đưa quà ra mắt, Tạ Tranh tất nhiên cũng không thể không đưa gì. So với Đường Huân bỏ qua tâm tư tỉ mỉ tặng quà cho em trai. Quà của Tạ Tranh cùng Thuỵ Khắc thì bình thường hơn rất nhiều.

Thuỵ Khắc lấy một tấm danh thiếp màu vàng.

Còn Tạ Tranh thì lấy ra một tấm thẻ ngân hàng màu đen.

"Không biết phải tặng gì. Đây là thẻ phụ của tôi, không có hạn mức tối đa, cậu có thể tuỳ tiện quẹt."

Giọng điệu bình thản, tràn đầy khí chất tổng tài bá đạo trong truyền thuyết!

Thụy Khắc: "..."

Đường Huân: "..."

Phương Tử Dương: "..."

Đường Huân cũng bị ông chủ của mình hù sợ, "Ờm, ông chủ, anh quá khách khí. Tôi biết anh rất coi trọng tôi, nhưng cái này quá quý trọng, chúng tôi không thể nhận được.

Thuỵ Khắc gật đầu, người anh em à, anh làm vậy làm tôi cảm thấy tôi có chút keo kiệt á.

Dù cho Phương Tử Dương có động lòng, thì cậu cũng không dám nhận.

Thẻ phụ vô hạn của Tạ Tranh, một người ngoài như cậu sao dám nhận? Dù có nhận cậu cũng không dám dùng có được hay không!

Cái tên này sao mạnh tay dữ vậy. Đời trước cậu cũng không nghe tin Tạ gia bị phá sản, quả thực là kỳ tích!

Phương Tử Dương vẫn là tự mình biết mình, "Tạ đại ca, anh tặng tôi món quà này quá quý trọng, tôi không thể nhận được. Ý tốt của anh tôi xin nhận, nhưng tấm thẻ này của anh sẽ biến tôi trở thành bại gia thật đó..."

Trước giờ cậu cũng không biết Tạ Tranh là người hào phóng như vậy, cậu phát hiện cậu có quá nhiều hiểu lầm với Tạ Tranh. Cậu thề, sau này cậu không bao giờ dám ghét bỏ đối phương là một ông già cổ hủ nữa đâu.

"Tạ đại ca, anh thu lại tấm thẻ này đi, tôi thật sự không muốn trở thành phá gia chi tử. Tôi cũng không muốn tiêu tiền của anh lung tung như vậy."

Phương Tử Dương nhịn đau từ chối, nói chuyện có chút lộn xộn, "Hơn nữa Tạ đại ca kiếm tiền cũng không dễ dàng, lúc trước tôi dùng tiền đều là diễn cho ba của tôi xem, thật sự tôi không phải người phá của như vậy đâu, anh không cần lo lắng là tôi nghèo..."

Trên đời này làm sao có thể có người hào phóng như vậy chứ! Tạ Tranh quả thực là một ông chủ quốc dân, siêu cấp tốt!

Đường Huân hài lòng nhìn em trai.

Thuỵ Khắc cũng gật gật đầu, thầm nghĩ em vợ của hắn vẫn là rất đúng mực.

"..."

Vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Tranh cũng có chút hoà hoãn.

Tuy rằng anh không biết tăng gì mới đưa thẻ phụ này ra, chỉ là chuyện tiện tay làm, cũng không có ý tứ thăm dò. Thế nhưng phản ứng của Phương Tử Dương làm cho anh cực kỳ thư thái.

Đặc biệt là cái câu kia, "Tạ đại ca anh kiếm tiền cũng không dễ dàng"...

Không hiểu sao lại làm Tạ Tranh có chút vui vẻ.

Bộ dáng từ chối của thanh niên không giống như giả bộ, là xuất phát từ nội tâm, không có chút diễn kịch nào.

Quả nhiên anh không có nhìn lầm.

Trước đây anh đối với cậu có chút phiến diện, là người ngoài mang theo thành kiến, cho rằng thanh niên là một đứa trẻ hư hỏng. Cậu mặc dù cũng có chút tính khí, nhưng vẫn là người có tâm địa thiện lương, ngoan ngoãn.

Bất quá cũng chỉ là một tấm thẻ phụ không giới hạn mà thôi, một đứa trẻ như cậu còn sợ quẹt hết tiền của anh sao?

Dù sao đây cũng là em trai của Đường Huân, anh đối xử tốt với em trai Đường Huân, cũng là gián tiếp lung lạc nhân tài, một ông chủ hào phóng mới có thể khiến nhân viên của mình lưu lại được.

Tạ Tranh không cảm thấy quà của mình có gì lớn. Anh trực tiếp đưa thẻ cho Phương Tử Dương, càng nhìn anh càng thấy cậu vừa mắt, "Không sao đây, cậu xứng đáng nhận lấy tấm thẻ này, là em trai của Đường Huân, tôi tin cậu sẽ không làm cho tôi phá sản, cậu là một đứa trẻ thông minh."

Phương Tử Dương: "..." Xem ra bề ngoài của cậu rất có tính lừa dối á.

Anh ấy đã tin tưởng cậu như vậy. Lời nói cũng đến mức này, vậy cậu cũng không khách khí nữa!

Phương Tử Dương vứt bỏ thái độ thận trọng, ngay lập tức nắm chặt tấm thẻ, vẻ mặt tràn đầy sùng bái cùng cảm động, đặc biệt nịnh hót nói, "Tạ đại ca, anh đối xử với tôi thật tốt! Tôi quyết định từ nay về sau, ngoại trừ anh của tôi, tôi nhất định thích anh nhất!"

Thích... thích anh nhất.

Lỗ tai Tạ Tranh giật giật, cảm thấy tâm tình có chút lâng lâng.

Anh sung sướng nghiêm túc gật đầu một cái, "Được."

Thanh niên thực sự quá biết nói chuyện, giọng điệu ngọt ngào... Thật đáng yêu!

Đã như vậy, chút yêu cầu nho nhỏ thích anh nhất gì đó, vậy anh sẽ đáp ứng cậu. Ngược lại anh có quan hệ khá tốt với anh trai cậu, anh cũng không thể quá hà khắc.

Tạ Tranh mím môi, khoé miệng hơi nhếch lên.

Anh nhanh chóng xoa xoa cái đầu làm người thèm muốn, tâm tình bỗng nhiên tốt quá mức, "Tôi và anh trai cậu có quan hệ rất tốt, cậu ấy giúp tôi kiếm rất nhiều tiền, tiền của tôi cũng là tiền của cậu ấy, cho nên cậu cứ quẹt trong phạm vi hợp lí, không cần có gánh nặng trong lòng." Anh có tiền mà.

Đường Huân: Ông chủ, anh xác định tiền của anh cũng là của tôi?

Thuỵ Khắc: Này người anh em, anh có cảm thấy anh đang cướp vị trí của tôi hay không?

Bên này, Phương Tử Dương cùng đám người Đường Huân nói chuyện cự kỳ vui vẻ.

Ở một bên khác.

Phương Ngạn Đông cùng Nghiêm Đồng ở trong cục cảnh sát thì tâm tình không tốt mấy.

"Cậu nói là Trịnh Nhã Tuyết bảo rằng là tôi sai khiến cô ta đem đổi đứa nhỏ đi, mục đích là vì đoạt lấy di sản của Lục gia từ người vợ quá cố của tôi? Không thể nào!"

Sắc mặt Phương Ngạn Đông cực kỳ khó coi, tâm tình như muốn sụp đổ nhìn chằm chằm cảnh sát đang thẩm vấn.

Hắn quả thực không thể tin được những gì mà mình nghe được. Những người này đang nói cái gì? Nhã Tuyết yêu hắn như vậy, vì thanh danh của hắn mà không tiếc từ bỏ hết thảy để rời đi, ngay cả phí chia tay hắn đưa cũng không nhận, Nhã Tuyết làm sao có khả năng oan uổng đổ hết mọi chuyện cho hắn chứ! Cô ấy làm sao đẩy loại tội danh này lên đầu hắn!

Phương Ngạn Đông không muốn tin chuyện này.

Cảnh sát thấy tình huống như thế, đối với phản ứng của hắn không có chút ngoài ý muốn nào, tiếp tục nói, "Phương tiên sinh, chân tướng cụ thể chúng tôi vẫn đang điều tra. Nhưng xác thực là bà Trịnh đã chỉ ra anh chính là chủ mưu chuyện này."

"Căn cứ vào khẩu cung của bà Trịnh Nhã Tuyết, anh cùng với bà ấy vốn là một đôi tình nhân từ thời đại học, nhưng vì chuyện gia tộc mà hai người chia tay, nhưng đây chỉ là bên ngoài, thật ra hai người vẫn luôn duy trì quan hệ thân mật, bà ta làm tình nhân của anh ba năm..."

"Sau đó vì anh hoài nghi người vợ đã mất là bà Lục Phỉ cấu kết cùng bạn trai cũ, đội nón xanh cho anh, vì vậy trong lòng ghi hận, sinh ra ý niệm xấu. Anh để Trịnh Nhã Tuyết đánh cắp đứa nhỏ của người vợ đã mất, đổi thành Phương Khiêm Hạo như bây giờ, để hắn kế thừa tài sản của Lục gia từ bà Lục Phỉ."

"Không có! Tôi không có sai khiến cô ta, đây đều là nói dối! Nhã Tuyết không thể lên án tôi được, các người đây là đang vu khống cho tôi." Phương Ngạn Đông đều muốn điên lên rồi, những lời mà cảnh sát nói như lật đổ nhận thức trước đây của hắn.

Nhưng mà cảnh sát căn bản không để ý đến tiếng gào thét của hắn, đem một phần văn kiện đặt tới trước mặt hắn, "Phương tiên sinh, đây chính là toàn bộ khẩu cung của bà Trịnh Nhã Tuyết, bà ta còn cung cấp một ít chứng cứ. Bà Trịnh Nhã Tuyết nói, năm đó sau khi đổi con xong, bà ta còn gửi đi một tin nhắn báo cáo cho ngài, vì để tránh khỏi tương lai xảy ra vấn đề, bà ấy đã lưu lại tin nhắn."

"Cho nên... Phương tiên sinh có muốn giải thích gì về điều này hay không?"

Cảnh sát xem thường nhìn người đàn ông trước mặt.

Cho dù hiện tại những chứng cứ này oan uổng Phương Ngạn Đông, nhưng ba năm kết hôn Phương Ngạn Đông đã quá trớn là sự thật. Nhưng buồn cười chính là, đối phương còn tự nhận mình là người cha tốt nhất, người chồng tốt nhất ở Giang thị, nhiều năm xây dựng hình tượng thâm tình, quả thực là dối trá đến cực điểm.

Ánh mắt của cảnh sát rất là khinh bỉ.

Thế nhưng bây giờ Phương Ngạn Đông cũng không còn tâm tình để kiêng kỵ những thứ này, hiện tại hắn đang bị sự thật là người yêu phản bội mà giận điên lên.

Cho dù hắn có không muốn tin tưởng thì cũng phải tiếp nhận hiện thực. Chính là cô gái mà hắn yêu tha thiết, luôn cho rằng cô là một người lương thiện yếu đuối, nhưng thực tế là một kẻ lừa đảo chỉ toàn là lời dối trá.

Nhiều năm trước lúc gần rời đi, Trịnh Nhã Tuyết đã gửi cho hắn một tin nhắn về việc đổi hai đứa nhỏ. Điều này đại biểu cho việc Trịnh Nhã Tuyết đã sớm có dự mưu! Những lời nói yêu hắn chỉ toàn là lời nói dối, cô ta đã sớm chuẩn bị đường lui cho mình, hiện tại liền kéo hắn ra gánh tội thay!

Nữ nhân này độc ác đến mức nào...

Phương Ngạn Đông tức giận đến cả người run rẩy, hắn thở hồng hộc.

Cảnh sát thấy thế liền trầm mặc, chờ hắn thở hổn hển xong mới tiếp tục nói, "Phương tiên sinh, tuy rằng bà Trịnh Nhã Tuyết lên án ngài còn có chứng cứ. Nhưng bởi vì con trai ngài, cũng chính là nguyên cáo của vụ án lần này, anh ấy đã khống cáo đối với khẩu cung của bà Trịnh Nhã Tuyết, cho nên chúng tôi cảm thấy khẩu cung của bà ấy có điểm đáng ngờ, hiện tại chúng tôi cần tiến hành kiểm chứng từ phía của ngài..."

"Con trai tôi khống cáo con tiện nhân Trịnh Nhã Tuyết kia cái gì?" Phương Ngạn Đông đỏ mắt lên, giờ phút này hắn không còn chút yêu thích nào đối với Trịnh Nhã Tuyết, hiện tại hắn chỉ hận không thể rút gân lột da đối phương ra ngay lập tức.

Cảnh sát tiếp tục nói, "Một trong số nội dung mà Đường tiên sinh khống cáo là, bà Trịnh Nhã Tuyết chính là chủ mưu đoạt lấy toàn bộ tài sản củ Phương gia, cùng với di sản của Lục gia. Căn cứ theo lời kể của Đường tiên sinh, bà Trịnh Nhã Tuyết không chỉ bắt cóc anh ấy đi, để con trai bà ta chiếm lấy thân phận của anh..."

"Những năm này bà Trịnh Nhã Tuyết còn luôn tẩy não Đường tiên sinh, để Đường tiên sinh sau khi trưởng thành trở về tranh đoạt tài sản Phương gia, âm mưu để ngài và Phương Tử Dương chết bất ngờ, sau đó để cho Phương Khiêm Hạo kế thừa toàn bộ tài sản của Phương gia và Lục gia."

"Cho nên bà Trịnh Nhã Tuyết lên án ngài, chúng tôi có thể hiểu rằng là vì muốn trốn tránh chịu tội. Nhưng cụ thể ra sao thì vẫn cần Phương tiên sinh giải thích."

"Vậy nên xin hỏi Phương tiên sinh, mong ngài có thể giải thích cáo buộc của bà Trịnh Nhã Tuyết đối với ngài." Cảnh sát thẩm vấn.

Bây giờ Phương Ngạn Đông có thể giải thích như thế nào?

Bây giờ đầu óc của hắn đã trống rỗng.

Con tiện nhân Trịnh Nhã Tuyết này đã âm mưu cái gì?! Cô ta không chỉ muốn hắn gánh tội thay, còn muốn chiếm lấy tài sản của hắn? Thậm chí tài sản của Lục gia cũng không muốn buông tha?

Cho nên nói... Người đàn bà kia vẫn luôn gạt hắn, từ đầu đến cuối đều lừa hắn, coi hắn là một thằng ngốc, đùa bỡn hai mươi mấy năm?

Hai mắt Phương Ngạn Đông đỏ đậm

Huyết áp tăng vọt.

...

Phòng thẩm vấn cách vách.

Tình huống của Nghiêm Đồng cũng không tốt hơn Phương Ngạn Đông bao nhiêu.

Hắn ngơ ngác nhìn cảnh sát trước mặt, không thể tin được những gì mình vừa mới nghe thấy.

"Các người nói là, tôi bị mẹ tôi lừa gạt? Tôi căn bản không phải con trai của Phương Ngạn Đông?"

So với sự khinh bỉ dành cho Phương Ngạn Đông, thái độ của cảnh sát đối với Nghiêm Đồng đã tốt hơn rất nhiều. Dù sao thì Nghiêm Đồng cũng là "người bị hại" trong chuyện này, mà hai chị em Trịnh gia mới chính là chủ mưu.

Mà Phương Tử Dương cũng không có ý định dựa vào chuyện này mà hạ gục Nghiêm Đồng, cho nên Nghiêm Đồng bị gọi vào cục cảnh sát không phải là phạm nhân, mà là "người làm chứng".

Nhưng sau khi lên tòa án, hai chị em Trịnh gia chó cắn chó, toàn bộ vụ án sẽ vạch trần dưới mắt công chúng, dư luận trên mạng có cảm thấy Nghiêm Đồng vô tội hay không thì không chắc...

Hiện tại, ánh mắt của cảnh sát nhìn về phía Nghiêm Đồng cũng hết sức phức tạp.

"Đúng vậy, căn cứ lời của Đường tiên sinh, hai chị em Trịnh gia liên hợp mưu đoạt tài sản của Phương gia và Lục gia. Trịnh Nhã Tuyết bắt cóc tráo đổi con trai lớn của bà Lục Phỉ, còn Trịnh Nhã Đình vốn muốn nhờ con trai mà gả vào hào môn Phương gia..."

"Thế nhưng con do Trịnh Nhã Đình sinh ra không bao lâu đã chết, vì muốn đảm bảo cho kế hoạch, bà ấy mới thu dưỡng cậu. Muốn cậu trở thành công cụ của bà ta."

"Chờ đến khi Phương Ngạn Đông "bất ngờ" tử vong, cậu có thể dùng thân phận con riêng mà kế thừa một phần di sản của Phương Tử Dương, đợi sau khi cậu cầm lấy tài sản thì đá văng cậu ra."

"Nếu như không phải Đường tiên sinh bất ngờ nhận được một tấm ảnh mà phát hiện chân tướng, khả năng là những âm mưu này sẽ trở thành sự thật..."

"Cho nên, bạn học Nghiêm Đồng, chúng tôi hi vọng cậu có thể kể hết mọi chuyện mà cậu biết cho chúng tôi." Cảnh sát khuyên nhủ.

Nhưng mà bây giờ Nghiêm Đồng đã choáng váng, đầu rối như tơ vò, cổ họng hoàn toàn không thể thốt ra được một chữ.

Trong đầu của hắn chỉ toàn là, tại sao lại như vậy? Sao có thể là như vậy được chứ!

Nguyên chủ vậy mà là do Trịnh Nhã Đình nhận nuôi? Hắn không chỉ không phải con trai của Phương Ngạn Đông, thậm chí ngay cả con riêng cũng không phải! Vậy những ngày qua hắn đắc ý như vậy đều trở thành trò cười!

Còn có Đường tiên sinh vì một tấm ảnh mà phát hiện chân tướng...?

Tấm hình đó không phải là hắn ném khi ở câu lạc bộ sao? Đường Huân nhặt được ảnh sao lại không ngồi lên máy bay đi tìm Trịnh Nhã Tuyết chất vấn cơ chứ! Tại sao Đường Huân không ngồi lên máy bay đó!

Hắn không chỉ không giết được Đường Huân, trái lại còn làm cho ưu thế của hắn mất hết không còn gì. Phương Tử Dương sắp nhận lại anh trai ruột, mà còn là do hắn chủ động thúc đẩy.

Nghiêm Đồng tức đến mức muốn nôn ra máu.

Lúc trước khi xảy ra sự cố máy bay, hắn chỉ lo vui vẻ mà không nghĩ đến chuyện xác nhận lại một chút.

Tại sao lúc ấy hắn không đi xác nhận một chút chứ! Đường Huân không phải người bình thường, đối phương chính là thiên tài số học nổi danh, là một nhà nghiên cứu khoa học, nhân vật lợi hại như vậy chết đi làm sao không có tin tức đưa tin cơ chứ...

Lúc đó đầu óc của hắn bị làm sao vậy!?

Không đúng, là do Phương Tử Dương! Đều do cậu ta ba lần bốn lượt khiến hắn mất mặt, đem hắn tức đến chập mạch, mới không nghĩ đến chuyện đi xác nhận.

Nghiêm Đồng thở hổn hển, tức đến mức muốn nôn ra máu.

Mà ở bên kia, cảnh sát nhìn Trịnh Nhã Đình không chịu mở miệng, rất tức giận, "Bà Trịnh Nhã Đình, mong bà thành thật khai báo, nếu như bà tích cực phối hợp thì còn có thể giảm nhẹ hình phạt, nhưng nếu bà cứ như vậy thì tương lai hình phạt sẽ tăng thêm."

"Đối với tố cáo của Đường tiên sinh, bà có giải thích gì không? Đối với việc chị gái bà bắt cóc trẻ em tráo đổi thân phận, bà có ý kiến gì không?" Cảnh sát thẩm vấn vỗ bàn đùng đùng.

Mà Trịnh Nhã Đình như câm như điếc, mặt không chút cảm xúc ngồi yên tại chỗ.

...Chị gái bà tráo đổi con trai bà đương nhiên biết rõ, mặc dù lúc trước bà không tham dự vào, cũng không có ai nói cho bà biết, nhưng bà có thể đoán được.

Dù sao thì người khác không thấy được, nhưng bà nhìn ra được. Bởi vì bề ngoài của Phương Khiêm Hạo có bảy phần giống Phương Ngạn Đông, mà ba phần còn lại giống chị gái bà như đúc. Chỉ cần là người có quan hệ thân thiết đều có thể nhìn ra.

Hơn nữa thái độ đối xử của Phương Ngạn Đông đối với hai người con trai cũng chính là chứng cứ tốt nhất. Bà không phải người ngu dốt, tất nhiên là đoán được.

Nhưng dù bà có ghét chị gái chiếm được sự yêu thích của Phương Ngạn Đông, hay hận chị gái đẻ cho hắn một đứa con trai, nhưng bà cũng sẽ không tố cáo chị ta.

Bởi vì nếu như chọc Phương Ngạn Đông phẫn nộ, lúc đó bà sẽ không thể gả cho Phương Ngạn Đông được nữa. Vì để gả cho hắn, chuyện gì bà cũng có thể làm được.

Cảnh sát thấy bà như vậy, thật muốn đi lên tát cho một cái, chưa từng gặp nữ nhân nào cố chấp như vậy.

Người khác thì sống chết ngụy biện, nữ nhân này thì mặt không cảm xúc cũng không lên tiếng, căn bản là không có cách nào câu thông được.

Mà vào lúc này, có một cảnh sát bước vào, nói gì đó với cảnh sát đang thẩm vấn, trên mặt cảnh sát thẩm vấn cũng lộ ra vẻ vui mừng, gật gật đầu.

Sau đó nhìn về phía Trịnh Nhã Đình không chịu mở miệng nói, "Trịnh Nhã Đình, bà cho rằng bây giờ bà bảo vệ chị gái bà là rất có lương tâm sao, hay là vì Phương Ngạn Đông? Hiện tại để chúng tôi nói cho bà biết, bà làm vậy là sai hoàn toàn."

"Căn cứ khẩu cung bên phía chị gái bà, chị gái bà làm như vậy đều nghe theo sai khiến của Phương Ngạn Đông. Là Phương Ngạn Đông sai khiến chị gái bà bắt cóc đứa con lớn của bà Lục Phỉ, sau đó bay ra nước ngoài."

"Mà theo như lời chị gái bà nói, Phương Ngạn Đông phát hiện người lúc trước cứu hắn không phải chị gái bà, mà là bà..."

"Lúc trước chị gái bà vì muốn trở thành bạn gái của Phương Ngạn Đông, cho nên mới nhận lấy công lao của bà, nhưng sợ bà biết được mà trả thù bà ta, cho nên mới nghe theo sai khiến của Phương Ngạn Đông mà phạm tội."

"Bà Trịnh Nhã Đình, chị gái bà đoạt lấy công lao của bà, còn đoạt lấy người đàn ông của bà, bây giờ bà còn muốn bảo vệ bà ta sao?" Ánh mắt cảnh sát trở nên sắc bén.

Trịnh Nhã Đình nghe vậy thì sắc  mặt chợt biến, đột nhiên đứng dậy, "Cái gì? Chị gái tôi cướp lấy công lao của tôi?"

"... Căn cứ theo khẩu cung của chị gái bà, lúc trước Phương Ngạn Đông từng xảy ra một lần tai nạn xe cộ, khi đó là bà gọi điện báo cảnh sát, cũng là bà đem người đưa đến bệnh viện."

"Nhưng lúc đó bà có việc nên đi trước, mà chị gái bà nhận ra thân phận phú nhị đại của Phương Ngạn Đông, vì muốn trở thành bạn gái hắn, chị gái bà đã độc chiếm công lao của bà, để Phương Ngạn Đông hiểu lầm chị gái bà mới là người cứu hắn, cho nên về sau mới giao du với chị gái bà." Cảnh sát đồng tình nói.

Trịnh Nhã Đình cả người run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, "Con tiện nhân này!"

...