Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại

Chương 45



"Ôi mẹ ơi, sao lại trùng hợp thế!"

Phương Tử Dương nhanh tay rút dây diện đóng máy tính, sau đó sợ hãi đứng lên từ trên ghế.

Trời má, cậu đây là xui xẻo hay may mắn vậy, thế mà chọc tới trên người chính chủ luôn vậy trời!

Đây là lần đầu tiên sau khi sống lại Phương Tử Dương thất thố như thế.

Biểu tình sợ hãi!

Nhưng mà điều này cũng không thể trách cậu.

Tên tuổi của Thiên Sát, đời trước như sấm rền bên tai của cậu, mà khi đó cậu cũng là người rất sùng bái đối phương.

Hơn nữa sau đó khi cậu nghiên cứu qua kỹ thuật, nhìn lại vết tích từ trong diễn đàn, còn có các kỳ tích mà Thiên Sát đã từng làm, cậu mới phát hiện Thiên Sát thật sự là một đại thần rất khủng bố.

Kỹ thuật của Thiên Sát, tuyệt đối chính là nhân vật mạnh nhất!

Cậu tin rằng, nếu như Thiên Sát có thể nghiên cứu tư liệu bàn tay vàng, thành tựu của anh ấy tuyệt tối cũng sẽ không kém hơn anh trai.

Đáng tiếc chính là, đời trước Thiên Sát hẹo quá sớm, cơ hội trao đổi với người cũng không có.

Mà bởi vì tưởng rằng Thiên Sát đã hẹo rồi, cho nên mới dám yên tâm nói dối. Vì tránh để lật xe mà cậu còn hack luôn tài khoản của đối phương...

Kết quả...

Thiên sát vậy mà cùng một nhóm với tên lừa gạt này hả?

Chưa từng nghe nói a!

Phương Tử Dương thật sự có chút sợ hãi.

Cậu cũng không phải sợ Thiên Sát đến tìm cậu gây sự, với trình độ kỹ thuật hiện tại của mình, cùng Thiên Sát đánh một trận hoàn toàn không có vấn đề.

Nhưng cái tên đào người kia mà là nhân viên của Thiên Sát, như vậy có nghĩa là đại lão trong tay Thiên Sát là một đám người luôn đó, lấy năng lực đào người của cái tên kia, đoàn đội của bọn họ tuyệt đối không đơn giản.

Dù Phương Tử Dương có năng lực, nhưng đối diện với một đám người, đoàn chiến với người ta thì cậu vẫn có chút sợ á trời!

Cái tên Thiên Sát này là một kẻ rất hẹp hòi, trước đây nếu có người dám đùa giỡn anh ta, hoặc loạn dùng quan hệ để bấu víu lấy anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ làm cho đối phương phải hối hận.

Dựa theo tính cách của Thiên Sát, nếu không phải do phần mềm diệt virus kia làm anh ta nhất thời khiếp sợ, mà phòng ngừ bên phía cậu cũng làm tốt, rất có khả năng rằng lần trước cậu đã bị đối phương tìm tới rồi...

Mặc dù có chút kinh hoảng, nhưng chỗ tốt của internet chính là dù đối phương có kỹ thuật tốt như thế nào đi chăng nữa, thì chỉ cần cậu rút dây điện ra, anh ta cũng sẽ không thể làm được gì.

Thiên Sát hẹp hòi có tiếng, nhưng tài nghệ của anh ta không bằng cậu, bị cậu hack bay tài khoản, đối phương cũng chỉ có thể nhẫn nhục thôi. Hơn nữa kỹ thuật của cậu cũng không kém, cậu làm sao phải sợ chứ!

Bất quá thì đánh một trận thôi! Thắng thì thành danh, thua thì lên diễn đàn chịu phạt, sau đó đổi một cái tài khoản khác thì làm người lại từ đầu!

Chỉ bị lật xe thôi mà, có gì đặc biệt đâu.

Dù sao thì cậu cũng là một đại thần trong diễn đàn kỹ thuật cơ mà, là một nhân vật máu mặt đã thành danh, sao có thể hoảng sợ thành như vậy được chứ?!

Nhưng mà... cậu sắp phải thi tốt nghiệp rồi, đang là thời điểm không cần sử dụng máy tính nhiều lắm...

Đúng vậy, học tập cho giỏi, mỗi ngày tiến về phía trước!

Động tác nhanh chóng, đẩy máy tính sang bên cạnh, bắt đầu lật sách bài tập ra, múa bút làm đề.

Bên kia máy tính.

Lại lần nữa bị cho ăn bơ, Tạ Tranh cùng Thụy Khắc: Không muốn nói chuyện!

Quãng thời gian tiếp theo, Phương Tử Dương thật sự không đụng đến máy tính. Ngoại trừ sợ Thiên Sát tóm được cậu, phần lớn đều là do cậu muốn ôn tập thật tốt, chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Còn có chuyện liên quan đến công ty chế dược Sanh Đông cũng phải mau chóng thu xếp, tốt nhất là phải hoàn thành việc thu mua trước kỳ nghỉ hè, sau đó đẩy ra thành phẩm bắt đầu kiếm tiền, tích lũy tài sản.

Thời gian của cậu không nhiều, nhất định phải để dành đủ vốn, chờ vị lốp xe dự phòng tài phiệt ở nước ngoài của Nghiêm Đồng xuất hiện, cậu mới có sức mà liều mạng.

Đây là kế hoạch ban đầu của cậu, cũng không vì sự xuất hiện của Đường Huân và Tạ Tranh mà thay đổi.

Thật ra nếu như cậu mở miệng, Đường Huân và Tạ Tranh nhất định sẽ giúp cậu. Nhưng Phương Tử Dương không muốn như vậy, cậu muốn dùng chính thực lực của bản thân mình, mà cậu cũng không muốn dựa vào người khác.

Phương án thu mua công ty chế dược Sanh Đông cậu đã sớm làm tốt, việc thực thi chỉ cần đợi Chu gia và Triệu gia đứng ra giải quyết.

Bởi vậy điều mà Phương Tử Dương lo lắng chính là, sau khi thu mua công ty, cần phải có trình tự và chủng loại sản phẩm được đẩy ra, mới có thể đứng vững gót chân, cứu công ty thoát khỏi nguy cơ phá sản.

Vì thế khoảng thời gian này Phương Tử Dương rất bận.

Mỗi ngày ngoại trừ ôn tập, chính là nghiên cứu phương pháp phối chế dịch dinh dưỡng, sau đó sửa sang lại mới đưa cho đội nghiên cứu của công ty.

Chỉnh sửa phối chế đối với cậu chẳng hề khó khăn, ngược lại ôn tập mới làm cậu đau đầu.

Thi đại học đối với cậu đã là chuyện mười năm trước, tuy rằng trước đó cậu rất nỗ lực bù đắp kiến thức, nhưng cũng có chút vô dụng.

Bài thi quan trọng nhất không phải là viết ra đáp án đúng, mà là cần phải làm hoàn chỉnh các bước.

Đặc biệt là các môn khoa học xã hội như địa lý chính trị ngữ văn, Phương Tử Dương không thể nhét hết tri thức của ba năm cấp ba trong hai tháng ngắn ngủi này.

Dù có là tinh anh trong xã hội, mười năm sau đi thi đại học lại lần nữa, thành tích cũng không thể cao nỗi.

Cho dù Phương Tử Dương có trí nhớ tốt đến mấy, thì khi ôn tập nhiều kiến thức như vậy, cũng rất là mệt!

Nhưng cậu cũng không ỷ lại bản thân có đầu óc tốt mà không coi trọng kỳ thi đại học này, trong thiên hạ người nỗ lực đâu đâu cũng có, vì mục tiêu của chính mình, cậu nhất định phải nỗ lực.

Bởi vậy chuyện bên Phương gia tạm thời gác qua một bên, mỗi ngày Phương Tử Dương đều bận rộn từ sáng sớm đến tối muộn.

Ngoài ra cậu cũng từng gọi điện thoại cho Đường Huân, nhờ Đường Huân giúp cậu tìm một người thầy giáo đáng tin đến dạy học. Nhưng cuối cùng người vẫn là do Tạ Tranh tìm.

Đường Huân vẫn luôn sống ở nước ngoài, quen biết ở trong nước cũng không nhiều, đa phần bạn bè đều là người trong giới khoa học kỹ thuật, đám người kia ngoài việc nghiên cứu thì những cái khác đều không quan tâm.

Cho nên muốn tìm một giáo viên đáng tin cậy để học bù, đành phải dựa vào quan hệ của Tạ Tranh.

Tạ Tranh tìm giáo viên cho Phương Tử Dương là một người quen, em trai của bí thư Lý bên cạnh Tạ Tranh, tên là Lý Kiêu.

Năm ngoái Lý Kiêu vừa thi lên đại học, cho nên rất quen thuộc với tri thức của cấp ba, quan trọng hơn là người ta chính là sinh viên của đại học Thanh Đại ở Kinh thị!

Phương Tử Dương cảm thấy lí lịch người này khá ổn, sau khi tương tác với người này nửa ngày, cậu phát hiện đối phương giảng dạy rất hay, vì vậy liền đồng ý ngay lập tức.

Lý Kiêu đối với công việc này cũng cực kỳ tích cực.

Chủ yếu không chỉ là công việc này có nhiều tiền, mà còn có thể thông qua cơ hội lần này, nhận thức được Tạ tổng trong truyền thuyết, còn quen biết với Đường Huân a, hai người này đều là thần tượng của hắn!

Đối với một sinh viên còn đang đọc sách như hắn mà nói, đây chính là một cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống!

Nếu không nhờ anh trai hắn là thư ký của Tạ tổng, hắn căn bản là không thể có cơ hội này. Cho nên hắn không thể để anh trai mất mặt, vì biểu hiện ở trước mặt thần tượng, hắn nhất định phải phát huy thật tốt!

Sau mấy ngày dạy học, Lý Kiêu phát hiện Phương Tử Dương rất thông minh, giảng một chút liền hiểu, cực kỳ giỏi.

Đồng thời phương diện tri thức của Phương Tử Dương cũng làm hắn tặc lưỡi, đôi khi còn nhắc nhở ngược lại hắn, đặc biệt là về toán học.

Lúc này Lý Kiêu mới biết, Phương Tử Dương căn bản không phải vì thành tích kém mà muốn học bù, cậu chỉ là ngày thường quá lười nhác, không nhớ rõ kiến thức mà thầy cô đã dạy qua, hiện tại mới nhờ hắn hỗ trợ ôn tập mà thôi.

Sau khi phát hiện điều này, Lý Kiêu dạy học càng thêm nghiêm túc. Hắn lên kế hoạch ôn tập cẩn thận cho Phương Tử Dương, hiệu suất so với gặm sách thì sẽ cao hơn nhiều.

Phương Tử Dương đối với điều này phi thường hài lòng, học cũng rất nghiêm túc.

Có Lý Kiêu hỗ trợ, cậu tin rằng cậu nhất định có thể đậu đại học. Đời trước cậu không thể học đại học, sau khi thi đại học xong liền bị đuổi khỏi Phương gia, sau đó vì muốn báo thù mà mời giáo viên đến dạy thêm.

Đời này cậu muốn trải nghiệm cuộc sống đại học chân chính, cho nên cần phải bổ túc tri thức.

Lý Kiêu học về chuyên ngành máy tính, cho nên thỉnh thoảng cậu cũng sẽ chỉ điểm một hai thứ ở phương diện này cho hắn, đối phương cảm kích không thôi.

Vì thế Lý Kiêu trực tiếp gọi điện thoại cho anh trai, nói là không cần tiền lương.

Sau khi xin tạm nghỉ ở trường học nửa tháng, Lý Kiêu liền thu thập hành lý dọn đến Giang thị, biến thành mỗi ngày đều ngốc ở biệt thự Phương Tử Dương, đến tối mới rời khỏi.

Vì vậy ngắn ngủi chỉ trong một tuần, hai người từ gia sư và học sinh, biến thành bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, ở chung cực kỳ hòa hợp.

Mà nguyên nhân trọng yếu khiến Phương Tử Dương và Lý Kiêu có quan hệ càng ngày càng tốt, chính là nhờ Lý Kiêu quá biết nấu ăn rồi!

Đối với người ngày nào cũng ăn thức ăn ngoài mà nói, Phương Tử Dương cảm thấy quen biết với một người bạn biết nấu ăn chính là chuyện cực kỳ tốt!

Nhưng đối với một số ít người mà nói, đây cũng không phải tin tức tốt lắm.

Ở tập đoàn Tạ thị.

Tạ Tranh nhìn chằm chằm cấp dưới của mình, âm thanh không nghe ra được tâm tình, mặt than nói, "Bí thư Lý, nghe nói em trai cậu xin nghỉ học nửa tháng?"

Bí thư Lý không biết ông chủ của mình hỏi câu này là có ý gì, nhưng hắn cảm giác được cái vấn đề này không thể trả lời một cách tùy tiện, nghĩ nghĩ một hồi mới cẩn thận từng li từng tí trả lời, "Đúng vậy ông chủ, Phương tiểu thiếu gia chuẩn bị thi tốt nghiệp, nếu chỉ ôn hai ngày cuối tuần thì hiệu quả không quá lơn, mà em trai tôi vừa lên đại học, chương trình học cũng tương đối nhẹ nhàng, có thể ứng phó. Phương tiểu thiếu gia cũng đồng ý."

Nhưng hình như ông chủ cũng không quá vui vẻ khi nghe được câu trả lời này.

Tạ Tranh nhìn về phía bí thư Lý, ánh mắt có chút sâu thẳm, "Thế nhưng tôi nghe nói em trai cậu ngày nào cũng ngốc ở biệt thự đến tối muộn mới rời khỏi, còn làm cơm cho người ta ăn? Bí thư Lý, cậu cảm thấy điều này có vấn đề ở đâu không?"

Bí thư Lý nghe vậy liền hiểu rõ ý tứ của ông chủ nhà mình. Đây là nói em trai hắn biển thủ công quỹ, nhân cơ hội mà bám lên cành cao!

Hắn nhanh chóng giải thích, "Ông chủ, ngài hiểu lầm rồi. Em trai tôi chỉ là khá thích nấu cơm, mà Phương tiểu thiếu gia lại không muốn ăn thức ăn ngoài nữa, cho nên mới để em trai tôi làm cơm ăn. Em trai tôi thích con gái, tuyệt đối sẽ không có ý gì với tiểu thiếu gia..."

"Cậu hiểu rõ em trai cậu lắm sao?" Tạ Tranh căn bản không tin, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía bí thư Lý.

Bí thư Lý liền vội vàng gật đầu, "Tất nhiên rồi, chúng tôi đã lớn lên cùng nhau mà..."

Nhưng chưa nói hết câu đã bị đánh gãy, biểu tình Tạ Tranh nghiêm túc, "Bí thư Lý, theo tôi được biết, từ sau khi cậu tiến vào công ty, bởi vì nguyên nhân nghiệp vụ mà mấy năm qua thời gian cậu gặp mặt em trai cũng không nhiều. Cho nên... làm sao cậu có thể xác định được tính cách của hắn sẽ không thay đổi?"

Bí thư Lý: "Không phải ông chủ, em trai tôi chỉ thích phụ nữ, hơn nữa nhân phẩm của nó rất tốt, cái này tôi có thể đảm bảo."

Tạ Tranh nhìn hắn.

Tạ Tranh lộ ra biểu tình "Cậu không cần phải nói dối để che giấu thay cho em trai cậu đâu".

"Được, cậu không cần phải sốt sắng giải thích như vậy, kỳ thực em trai cậu có ý nghĩ như vậy cũng là chuyện bình thường, dù sao thì em trai của Đường Huân, xác thực cũng rất dễ nhìn. Cho dù em trai cậu có bị người ta bẻ cong cũng không có gì kỳ quái."

Bí thư Lý: "..."

Bí thư Lý rất muốn biện giải.

Nhưng ông chủ của hắn căn bản là không cho hắn cơ hội.

Tạ Tranh ý vị sâu xa nói, "Bí thư Lý, người trẻ tuổi thường hay kích động, thế nhưng cậu phải hiểu rằng, đó là em trai Đường Huân, hiện tại Đường Huân rất bận ở trong phòng thực nghiệm, tôi nhất định phải giúp y chăm sóc em trai y cho tốt."

"Bây giờ đang là lúc Phương Tử Dương bận rộn cho kỳ thi đại học, không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện yêu đương. Nếu như em trai cậu muốn theo đuổi cậu ấy, thì để chờ qua khoảng thời gian này rồi lại nói, bằng không đến lúc đó cậu nói xem tôi làm sao bàn giao được chuyện này với Đường Huân?"

Bí thư Lý: "..."

Bí thư Lý run rẩy khóe miệng, quyết định từ bỏ giải thích, "Cảm ơn ông chủ, tôi đã hiểu, ngài yên tâm, tôi sẽ nói lại với em trai, để hắn chú ý một chút."

"Ừm." Lần này Tạ Tranh hài lòng, gật gật đầu.

Nhưng vào đúng lúc này, điện thoại của bí thư Lý bỗng nhiên vang lên.

Hiện tại không phải thời gian họp, bí thư Lý cũng không do dự nhiều, trực tiếp lấy điện thoại ra. Sau đó nhìn thấy tên hiển thị trên màn ảnh, vừa vặn chính là em trai hắn.

Bí thư Lý theo bản năng cảm thấy không ổn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn ông chủ đang quang minh chính đại liếc mắt nhìn sang.

Sau đó, ông chủ của hắn không hề chột dạ khi dò xét việc riêng tư của nhân viên, cây ngay không sợ chết đứng yêu cầu, "Nhận đi, bật loa lên."

Bí thư lý không dám không nghe, liền nhận điện thoại, còn mở loa.

Bên trong truyền đến âm thanh vui vẻ của em trai hắn, "Anh, tối hôm nay em sẽ không trở về ăn cơm đâu, Tử Dương bảo là muốn dẫn em đi ăn, ăn xong chúng em còn đi hát với nhau, cho nên tối nay anh đừng chờ em về, có thể tụi em sẽ chơi với nhau suốt đêm..."

Từ khi phát hiện Phương Tử Dương có kỹ thuật máy tính tốt hơn mình, Lý Kiều liền xem cậu như anh em cùng tuổi mà đối đãi.

Nào là thảo luận học tập, uống rượu tâm sự, quả thực là giải phóng tính cách của cả hai đứa.

Bí thư Lý vừa nghe liền cảm thấy không ổn.

Kết quả bên trong điện thoại lại truyền đến âm thanh của Phương Tử Dương, "Lý Kiêu, gọi điện xong chưa? Nhanh chóng thay quần áo đi, cửa hàng kia rất đông khách, chúng ta đến trễ sẽ hết bàn... anh nhanh chóng đi, úi úi chờ một chút, anh lấy giúp tôi cái khăn tắm ở trên giường với coi..."

Thanh âm của Lý Kiêu liền vang lên, "Được, đợi một chút."

"Ừ, nhanh lên. Đều tại anh, tôi đã nói không muốn làm, mà anh còn muốn tiếp tục, bây giờ hai chân của tôi đều không nhấc lên nổi rồi, cái eo cũng vậy..."

"Không sao đâu, lần đầu đều như vậy, lần thứ hai sẽ tốt hơn..."

"Phải vậy không, thật sự có chút thoải mái á, không nhìn ra kỹ thuật của anh lại tốt như vậy..."

"Khà khà, tất nhiên rồi."

Nương theo tiếng nước ào ào trong phòng tắm, điện thoại cũng bị ngắt kết nối, đoạn nói chuyện khiến người mơ màng cũng im bặt đi.

Bí thư Lý căng thẳng cầm điện thoại, biểu tình chột dạ nhìn về phía Tạ Tranh.

Ánh mắt sắc bén của Tạ Tranh nhìn về phía hắn.

Bí thư Lý đầu đầy mồ hôi, "Ờ thì... cái kia a... ông chủ, tôi cảm thấy tôi có thể giải thích một chút..."

"Cậu vừa mới nói em trai cậu thích phụ nữ, hơn nữa nhân phẩm cũng rất tốt, cậu có thể đảm bảo." Âm thanh của Tạ Tranh không nghe ra tâm tình, chính là không khí xung quanh có chút lạnh.

Bí thư Lý có chút muốn khóc, "Ông chủ nói rất đúng, tiểu thiếu gia lớn lên quá xinh đẹp, em trai tôi bị bẻ cong cũng không có gì kỳ quái."

"Bọn họ chỉ mới quen biết nhau được có một tuần thôi." Mặt Tạ Tranh không hề có cảm xúc, nhìn chằm chằm bí thư Lý.

Bí thư Lý: "..."

Bí thư Lý cảm thấy được chính mình muốn đi chết.

Sau mười phút, một chiếc Maybach màu đen lướt nhanh về phía biệt thự vùng ngoại thành.

Bí thư Lý đầy mặt khổ bức mà lái xe, đằng sau xe, Tạ Tranh tỏa ra hắc khí đầy người, trong mắt đều là tức giận, cả người đều là bộ dáng chuẩn bị đi bắt gian.

Tạ Tranh hiện tại rất tức giận.

Anh cảm thấy rằng bản thân bị lừa gạt.

Ban đầu anh cảm thấy Phương Tử Dương rất không tốt, một đứa nhỏ ngu ngốc bị người dạy hư, còn là một kẻ phiền phức chuyên đi gây họa, hơn nữa cậu giống như một tiểu yêu tinh lớn gan.

Nhưng là sau khi phát hiện mọi chuyện. Anh cảm thấy bản thân nhìn về Phương Tử Dương có chút phiến diện, anh chỉ nhìn qua tư liệu được người thăm dò, và nghe lời truyền miệng của người khác mà đã đánh giá cậu như vậy rồi, nên anh cảm thấy có chút xấu hổ.

Cậu căn bản không phải xấu xa hư hỏng như lời đồn, mặc dù cậu thích tên ngu xuẩn Tạ Văn Húc kia, nhưng một thiếu niên chưa tiếp xúc với xã hội bên ngoài, bị lừa gạt cũng rất là bình thường.

Lúc trước Tạ Văn Húc sống chết cũng không quan tâm đến thân phận người thừa kế mà đòi kết hôn với Phương Tử Dương, đến cả anh mà thiếu chút nữa cho rằng đây là sự thật, vậy nên Phương Tử Dương bị đánh động cũng không kỳ quái. Điều này nói rõ rằng tâm tư của cậu có chút đơn thuần.

Còn tính cách kiêu ngạo tùy hứng của cậu, đều không thể trách cậu, đây là do người cha ác độc Phương Ngạn Đông gây ra, Phương Tử Dương chỉ là có chút tùy hứng, còn chưa biến thành một thiếu gia ăn chơi trác táng chân chính, đây càng thêm nói rõ là thiếu niên có bao nhiêu thuần lương!

Còn có... Trước đó Phương Tử Dương cưỡng hôn anh, cũng không phải đơn giản như vậy.

Cậu thế lực đơn bạc, tình cờ gặp được một "kẻ địch" mạnh như anh, mới không có cách nào mà dùng thủ đoạn như vậy để uy hiếp anh, bảo vệ chính mình.

Cậu như một con nhím, vì mạng sống mà phải dựng gai nhọn khắp người, không để cho người khác đụng vào.

Nhưng mà...

Anh vô tình nghe được "sự thật", anh cảm thấy em trai của bí thư Lý có vấn đề, muốn dụ dỗ người ta!

Mà theo như những câu nói kia, hình như cậu cũng rất là nguyện ý!!

Điều này nói lên điều gì?

Điều này nói lên rằng, cả hai đều là đôi bên tình nguyện a!

Nhưng điều này sao có thể!

Phương Tử Dương chỉ vừa tròn mười tám tuổi, vừa thoát khỏi Tạ Văn Húc, bây giờ lại rơi vào một hố lửa khác. Mới quen được một tuần liền... liền bị mang lên giường, sao có thể ngốc như vậy chứ!

Hơn nữa sắp phải thi đại học, lúc này lại nói chuyện yêu đương, Phương Tử Dương có còn muốn thi đại học nữa hay không! Không phải nói muốn làm em trai ngoan sao?

Tệ hơn nữa chính là đối tượng lại là gia sư mà anh tìm tới, đây là anh dẫn sói vào nhà, anh làm sao có thể bàn giao với Đường Huân đây?

Người tuổi trẻ bây giờ, quả thực quá không ra gì rồi!

Tạ Tranh đen kịt đầy mặt.

Anh hoàn toàn không ý thức được biểu hiện của anh chút hơi quá với một người em của nhân viên của mình...

...

Một bên khác.

Phương Tử Dương không biết mình sắp bị "bắt gian", cậu mới vừa tắm xong.

Xoa cái eo mỏi cùng hai chân bủn rủn, nhìn một đống dụng cụ kỳ quái của Lý Kiêu, thực sự là bội phục cực kỳ, "Lý Kiêu, thực sự không nghĩ tới anh còn có cái năng lực này, mặc dù có chút đau, nhưng cảm giác cũng rất không tệ, năng lực này của anh là học được từ ai vậy?"

Phương Tử Dương thật sự bội phục.

Thời điểm mới quen biết Lý Kiêu, cậu còn tưởng rằng tính cách của cái tên này giống với bề ngoài của hắn, vừa ngoan ngoãn vừa biết điều, là một người hướng nội chỉ biết gõ máy tính.

Kết quả không nghĩ tới, Lý Kiêu chính là cái người tương phản trong truyền thuyết, bề ngoài cùng tính cách đối lập hoàn toàn.

Đừng nhìn bề ngoài nhã nhặn của người này mà bị lừa, sau khi quen thân mới biết rằng cái tên này rất hay pha trò khoác lác, còn hay chọc cười người khác, một chút cũng không hướng nội.

Quan trọng nhất là, Lý Kiêu không chỉ biết nấu ăn, mà nấu còn rất ngon, cậu hoàn toàn bị thu phục.

Sau khi sống lại, cậu vẫn luôn bận rộn học tập, chỉnh lý tài liệu bàn tay vàng, còn có chuẩn bị kế hoạch báo thù, có một khoảng thời gian không luyện tập thân thể, gần đây thân thể cứng ngắt chịu không được.

Khi Lý Kiêu biết được, hắn liền mang theo một đống dụng cụ kỳ quái đến nhà, nói đây là đồ để kéo gân giác hơi.

Phương diện Đông y Phương Tử Dương cũng có biết đến. Nhưng nhìn khuôn mặt non nớt của Lý Kiêu, cậu có cảm giác bản thân như là vật thí nghiệm của hắn.

Kết quả bị Lý Kiêu khuyên nhủ, thấp thỏm thử một hồi, mới phát hiện tay nghề kéo gân giác hơi của Lý Kiêu tốt đến ngoài ý muốn! Thật sự còn muốn tốt hơn ở bệnh viên Đông y.

Lý Kiêu nghe vậy thì cũng rất là đắc ý, "Ha ha, tất nhiên rồi. Tay nghề của tôi đều là học từ một vị cao nhân đông y! Không ai khác, chính là ông cố của tôi. Ông cố chính là thần y nổi danh ở quê nhà chúng tôi, bệnh gì cũng có thể trị..."

Hai anh em Lý Kiêu chính là sinh viên ở nông thôn, bối cảnh gia đình hết sức bình thường, quê nhà ở trong núi, rất hẻo lánh bần cùng, khi còn bé muốn đọc sách học chữ phải leo qua mấy núi.

Cho nên ở quê nhà Lý Kiêu, muốn xem bệnh rất là không tiện, cho đến bây giờ vẫn còn đại phu đi khám bệnh. Không biết những người đó có năng lực hay không, nhưng mà các bệnh vặt của người trong thông cơ bản đều có thể trị.

Bất quá vừa mới thể nghiệm xong công phu kéo gân giác hơi của Lý Kiêu, Phương Tử Dương cảm thấy ông cố của Lý Kiêu thật không đơn giản.

Cậu không hiểu đông y, nhưng ánh mắt thì vẫn phải có.

"Ông có của anh thực sự là thần y?" Phương Tử Dương cảm thấy hứng thú vô cùng.

Lý Kiêu rất tự tin gật đầu, "Thật sự, y thuật của ông cố tôi rất tốt, các loại bệnh đều có thể trị, nhiều năm như vậy chưa từng xảy ra vấn đề gì."

"Nhưng mà khoảng vào thập niên sáu mươi bảy mươi, ông tôi từng xảy ra chuyện, sau đó liền rất nhát gan, một quãng thời gian dài không dám xem bệnh cho người ta, mãi sau này mới tiếp tục, nhưng lại không dám rời khỏi làng, cho nên cũng không có giấy phép đông y gì, người ngoài cũng không tin, chỉ có người trong thôn mới tìm đến ông ấy xem bệnh..."

Nói đến đây, Lý Kiêu có chút ngượng ngùng, lời này của hắn giống như có chút không phù hợp với danh xưng thần y cho lắm.

Hắn gãi gãi đầu tiếp tục nói, "Cậu đừng thấy tôi nói vậy là khoác lác, tôi cảm thấy y thuật của ông cố tôi rất là kỳ diệu. Vốn là ông ấy định đem tay nghề truyền lại cho tôi và anh trai, nghe nói mấy đời trước nhà tôi còn từng là ngự y ở trong cung, đều là gia tộc truyền thừa xuống..."

"Nhưng mà tôi và anh trai đều không có thiên phú y học, tôi cũng chỉ có thể làm mấy thao tác nhỏ như kéo gân giác hơi, nếu có cơ hội tôi sẽ kêu đồ đệ của ông cố đến cho cậu xem, Minh ca là đệ tử cuối cùng của ông cố, nghe nói là đang chuẩn bị đi thi giấy phép đây."

"Minh ca?" Phương Tử Dương cảm thấy cái họ này có chút quen, "Người đệ tử cuối cùng của ông cố anh có họ rất hiếm đó..."

Lý Kiêu tán thành gật đầu, sau đó cười trộm, "Chứ sao nữa, cậu đoán xem họ tên đầy đủ của hắn là gì?"

"Là gì vậy?"

"Minh Bách!"

Lý Kiêu nói xong cười ha hả, "Minh Bách, rõ ràng rõ ràng, ha ha ha, không nghĩ tới đi. Đây là tên mà ông cố tôi đặt cho hắn, ông cố cảm thấy hắn quá gầy, cho nên mới đặt một cái tên như vậy, để hắn hiểu rõ cái gì nên ăn để bổ cơ thể, để trưởng thành cường tráng cao to như cây bách. Kết quả có rõ ràng thật hay không thì tôi không biết, nhưng Minh ca từ nhỏ đến lớn đều bị cười nhạo a..."

Lý Kiêu vừa nói vừa cười không ngừng.

Nhưng mà Phương Tử Dương vừa nghe xong sắc mặt chợt biến.

Minh Bách!

Vậy mà là Minh Bách!

Cái người bị Nghiêm Đồng lợi dụng xong rồi vứt bỏ, thân bại danh liệt kia chính là Minh Bách!

Phương Tử Dương không nghĩ đến cậu có thể nghe được cái tên này từ trong miệng Lý Kiêu.

Cậu nhớ rằng người này cũng là một trong những lốp xe dự phòng của Nghiêm Đồng. Nhưng người này khác với Tạ Văn Húc và Phương Khiêm Hạo, Minh Bách tuy rằng cũng có yêu thích Nghiêm Đồng, nhưng không vì vậy mà bị ngu. Sau khi phát hiện Nghiêm Đồng là một kẻ giả nhân giả nghĩa, Minh Bách liền muốn rời đi.

Thế nhưng khi ấy Minh Bách đã trở thành át chủ bài trong tay Nghiêm Đồng, nếu như rời đi sẽ khiến Nghiêm Đồng thiệt hại rất lớn.

Một khi Minh Bách rời đi, quan hệ hợp tác giữa Nghiêm Đồng và các đại lão y dược cũng đổ nát, mặc dù trên tay Nghiêm Đồng có phương thuốc, nhưng không có người giúp hắn nghiên cứu. Hơn nữa khi ấy phương thuốc của hắn đã bị Minh Bách học được toàn bộ.

Nghiêm Đồng cũng từng nỗ lực giữ Minh Bách ở lại, nhưng Minh Bách đã nhìn rõ con người của hắn, không còn muốn làm lốp xe dự phòng nữa, cho nên Minh Bách rời đi rất kiên quyết.

Mà hậu quả của việc từ chối Nghiêm Đồng chính là, Minh Bách bị người tố cáo, gánh chịu tội danh trộm cắp thành quả nghiên cứu của người khác, thân bại danh liệt, trực tiếp bị tống vào tù...

Đối với người không ủng hộ mình, hay không nghe lời mình, Nghiêm Đồng chắc chắn sẽ không nương tay lưu tình, cho dù đối phương có từng yêu hắn đi chăng nữa.

Bởi vì đời trước cậu vẫn luôn núp trong bóng tối chờ đợi thời cơ để trả thù, cho nên vẫn luôn để ý đến Nghiêm Đồng, những chuyện liên quan đến hắn cậu đều biết rất rõ ràng.

Cái tên xui xẻo Minh Bách này, Phương Tử Dương hiển nhiên là biết đến.

Lúc đó cậu cũng có chút đồng tình, dù sao người bị Nghiêm Đồng "bỏ bùa" nhưng vẫn tỉnh táo cũng không nhiều.

Thế mà lại là Minh Bách, người trợ giúp Nghiêm Đồng làm lung lạc vô số đại lão...

Phương Tử Dương có chút xúc động, hiện tại cậu chính là cần những nhân tài như vậy! Lúc trước khi lên kế hoạch thu mua công ty chế dược sao cậu lại quên mất hắn vậy chứ!

Nhìn Lý Kiêu đang ngốc hề hề mà ôm bụng cười nhạo. Phương Tử Dương kích động gật đầu, "Được, khi nào anh định kêu Minh ca đến vậy, tôi thật sự rất hiếu kỳ đồ đệ cuối cùng của thần y là người như thế nào. Kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học có thể gọi người đến không? Nếu không thể thì đến lúc đó tôi lại theo các cậu về quê chơi!"

"Được đó, vậy dứt khoát trở về quê đi. Minh ca tuy rằng cũng rất lợi hại, nhưng lợi hại nhất vẫn là ông cố của tôi, nhưng ông ấy không rời khỏi quê nhà, đến lúc đó tôi mang cậu đi xem nơi đó của chúng tôi, ở đó non xanh nước biết, cảnh gì cũng đẹp..."

Lý Kiêu thập phần nhiệt tình, một chút cũng không tự ti vì xuất thân nông thôn của mình.

"Được, vậy nghỉ hè tôi sẽ về quê của cậu!" Phương Tử Dương sảng khoái gật đầu.

Hai người ăn nhịp quyết định với nhau.

Lý Kiêu cực kỳ phá hoại hình tượng nhã nhặn của mình mà vỗ vai Phương Tử Dương, nói một tiếng "Anh em tốt", sau đó mới cầm lấy đồ đi vào phòng tắm.

Hắn mới vừa giúp Phương Tử Dương kéo gân giác hơi cả nửa ngày trời, mệt thì không phải mệt, nhưng cả người đầy mùi thuốc, vì vậy cần phải tắm rửa một chút mới có thể đi ra ngoài.

Mà vào lúc này, người nào đó rốt cuộc cũng đuổi đến.

"Ầm ầm ầm!"

"Ầm ầm ầm!"

Tiếng gõ cửa vừa lớn vừa nhanh vang lên.

Phương Tử Dương sợ hết hồn, vội vàng mặc quần vào, sau đó mang thêm một cái áo thun trắng, mới bước xuống lầu mở cửa.

Kết quả vừa mở cửa, liền ngạc nhiên nhìn thấy một người mà cậu không tưởng tượng nổi, Tạ Tranh.

Lúc này, biểu tình của Tạ Tranh tựa hồ không quá tốt, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy mây đen, đôi mắt thâm thúy ngày thường giờ mang theo ngọn lửa tức giận, một người vốn nghiêm túc nay lại càng thêm hù người.

Phương Tử Dương bị bộ dạng này của anh làm hoảng sợ, có chút lắp bắp nói, "Tạ... Tạ đại ca, anh sao lại đến nhà của tôi?"

Không còn cách nào khác, cậu vốn là có chút sợ Tạ Tranh, bây giờ nhìn đối phương như vậy, cậu thật sự không dám hó hé gì cả!

Nhưng nhìn biểu tình sợ sệt lắp bắp này của Phương Tử Dương, rơi vào trong mắt Tạ Tranh chính là làm sai chuyện bị người tóm được mà chột dạ.

Nhìn thanh niên vừa mới tắm xong mà đầu tóc ướt nhẹp, khuôn mặt có chút ửng hồng giống như vừa mới bị "bắt nạt mạnh mẽ", còn đôi mắt ẩm ướt như vừa mới khóc qua...

Mà chiếc áo thun trắng lại để lộ ra chút màu sắc, nhìn qua giống như vết tích vừa mới kịch liệt xong...

Tạ Tranh sao còn chưa "rõ ràng" nữa.

Anh mặc dù chưa từng ăn thịt lợn cũng từng thấy heo chạy, bộ dáng này rất giống với trong phim truyền hình! Những gì mà anh "không cẩn thận" nghe được lúc nãy đều là sự thật!

Cả người Tạ Tranh tỏa ra hơi lạnh, "Vì sao tôi lại đây em không biết?"

Giọng điệu thật sự có chút hù người.

Phương Tử Dương nhìn người đàn ông đáng sợ trước mặt, như muốn một hơi ngoạm cậu vào bụng, cảm giác có chút mờ mịt, "..." Cậu phải biết cái gì vậy?

Nhưng biểu tình này ở trong mắt Tạ Tranh chính là thái độ không thèm để ý.

Trái tim của anh dường như bị thứ gì đập vỡ, có chút đau, lại có chút tức giận khó giải thích được, "Phương Tử Dương, tuy rằng em là con trai, nhưng bây giờ em quá không quan tâm bản thân mình, em làm như vậy có xứng với anh của em không? Có xứng với mẹ của em không?"

Mới quen biết người khác chưa đến một tuần đã lăn giường, thanh niên này có phải bị khờ hay không a, vừa mới bị Tạ Văn Húc lừa gạt, bây giờ lại nhảy vào một hố lửa khác? Cậu ấy không sợ bản thân bị người đùa giỡn hay sao!

Còn có!

"Em không phải nhờ tôi giúp em tìm chủ nhân của chiếc nhẫn sao? Tuy rằng vẫn không có tin tức, nhưng em đã thích người ta lâu như vậy, còn để tôi giúp em tìm người, nhưng bây giờ em lại như vậy cùng người khác, em không cảm thấy rất quá đáng à!"

Khuôn mặt nghiêm túc của Tạ Tranh có chút nứt ra, ánh mắt nhìn cậu giống như là một kẻ cặn bã chuyên đùa bỡn tình cảm của người khác.

Kẻ cặn bã Phương Tử Dương đối diện với ánh mắt này: "..."

Cậu cảm thấy ngày hôm nay Tạ Tranh hình như uống lộn thuốc.

Còn đang muốn hỏi đối phương đến cùng là có ý gì.

Tạ Tranh liền đùng đùng nổi giận lên tiếng, "Lý Kiêu đang ở đâu?!"

Đề tài nhảy quá nhanh, Phương Tử Dương căn bản không kịp phản ứng. Nghe Tạ Tranh vừa hỏi liền theo bản năng trả lời, "Đang... đang ở trong phòng tắm..."

"!"

Tạ Tranh vừa nghe, hai mắt càng bốc lửa mạnh hơn, lạnh mặt đẩy Phương Tử Dương ra, sau đó sải bước lên lầu.

Phương Tử Dương mờ mịt đứng tại chỗ, hoàn toàn không hiểu nổi hiện tại đã xảy ra chuyện gì.

Mãi đến tận khi trên lầu hai bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

"A —— "

Phương Tử Dương bị dọa đến thân thể run lên.

Bí thư Lý vừa thở hồng hộc chạy tới, nghe thấy vậy liền hô to dừng tay, mà âm thanh đột ngột dừng lại khi vừa nhìn thấy Phương Tử Dương như vừa bị "bắt nạt" qua.

Sau đó bí thư Lý cắn răng dậm chân đấm ngực: Em trai khốn nạn, cậu là đang hại tôi mà!

...

Hông có lần nào mà ông công chính lên sàn mà tui không buồn cười ổng hết 🤣