Nam phụ nghĩ mình chỉ là công cụ hình người
Tác giả: Lâm Áng Tư | Chuyển ngữ: Charon (31/01/2022)
*
"Cháu cảm thấy bạn trai hiện tại của Tinh Sơ rất tốt, cháu chỉ muốn làm bạn tốt với Tinh Sơ, không cần tiếp tục xem mắt hay hẹn hò, Tinh Sơ rất tốt, là cháu không xứng." Từ Khải nói.
Cha Thẩm tưởng y đang khiêm tốn: "Sao cháu lại không xứng chứ? Điều kiện của cháu tốt như vậy, là nó không xứng với cháu."
"Không không không," Từ Khải thật lòng nói: "Cậu ấy xứng đáng với người tốt hơn."
Ví dụ như Hàn Thành!
Cha Thẩm thấy y như vậy, chỉ cảm thấy mối hôn sự này chắc không thành rồi, lập tức nhíu mày.
"Nhưng Tinh Sơ đâu ạ?" Từ Khải hỏi: "Lần này cháu tới là muốn tìm cậu ấy."
Cha Thẩm nghe vậy lông mày cũng giãn ra, trong lòng thầm nghĩ hẳn là vẫn còn cơ hội: "Cháu không chán ghét nó?"
"Tìm nó nhờ giúp đỡ?" Cha Thẩm khó hiểu: "Nó sao có thể giúp được cháu."
"Hay là." Mẹ Thẩm cũng cảm thấy nghi hoặc: "Cháu tìm lầm người rồi? Có phải tới tìm Tiểu Vũ hay không?"
Thẩm Tinh Vũ ngước mắt nhìn về phía y, có chút chờ mong.
Nhưng mà rất nhanh Từ Khải đã đánh gãy hi vọng này của hắn ta: "Thật sự không phải tìm Tiểu Vũ mà là tìm Tinh Sơ, việc này chỉ có cậu ấy mới giúp được. Chú dì có thể gọi cậu ấy về nhà một lát không? Hôm nay cậu ấy vẫn không ở nhà ạ?"
Cha mẹ Thẩm nghe vậy bất giác liếc nhìn đối phương một cái, có chút không biết nên mở lời như thế nào.
Thẩm Tinh Vũ chính là một chậu nước bẩn không cần tranh cãi: "Anh ấy bỏ nhà ra ngoài rồi, anh Khải cũng đừng khó chịu, anh trai em không phải cố ý đâu, chỉ là quá thích tên bạn trai cũ vừa nghèo vừa tra kia, không thì cũng không đến mức chạy đi tìm tên kia dù đã biết hắn ta không thích mình, còn đối xử tệ bạc với mình, ba mẹ em vì chuyện này mà rất lo lắng, em cũng lo nhưng không ai khuyên nhủ được anh ấy."
Mẹ Thẩm xoa dịu, nói: "Tiểu Vũ nói cũng không có gì sai, Tiểu Từ à, Tinh Sơ nó thật sự...... quá không biết cố gắng!"
Từ Khải:......
Từ Khải cảm thấy cậu ta có chỗ nào là không biết cố gắng đâu, còn quá là biết phấn đấu luôn ấy chứ?!
Làm Hàn Thành say mê cậu ta như vậy, đây việc mà người bình thường có thể làm được sao?!
"Vậy ạ." Y gật đầu, cảm thấy cũng hợp lý, Hàn Thành sao có thể để Thẩm Tinh Sơ ở lại Thẩm gia được, nhất định là đã đem nhốt vào phòng tối, đảm bảo Thẩm Tinh Sơ không thể tiếp xúc với người đàn ông nào khác sau lưng anh ta.
Đây cũng là tính cách của anh ta, yêu đến mức khiến người ta ngột ngạt!
Chẳng trách Thẩm Tinh Sơ không dám nói cho người nhà, người làm cha mẹ sao có thể chịu được, không thể tưởng tượng nổi!
Cha Thẩm:......
Mẹ Thẩm:......
Thẩm Tinh Vũ:......
Người này đang nói chuyện quỷ quái gì đây? Đang nói hộ cho Thẩm Tinh Sơ với tên bạn trai nghèo kia sao?! Anh ta không tức giận sao?!
Thẩm Tinh Vũ cảm thấy thế giới của mình không ổn lắm.
Từ Khải hoàn toàn không nhận thấy sự kinh ngạc của 3 người trước mặt, nhẹ nhàng nói với mẹ Thẩm: "À, dì Thẩm có thể cho cháu xin số điện thoại và WeChat của Tinh Sơ không ạ? Cháu muốn tự liên hệ với cậu ấy."
"Được." Mẹ Thẩm mẫu cảm thấy người này đối xử với con trai bà khác với trước đây.
Bà đưa WeChat của Thẩm Tinh Sơ gửi qua cho y, lại chia sẻ số điện thoại của Thẩm Tinh Sơ qua.
Từ Khải vội vàng gửi yêu cầu kết bạn cho Thẩm Tinh Sơ, thấy cậu không chấp nhận thì trực tiếp gọi điện qua.
Thẩm Tinh Sơ đang dạt dào cảm xúc gõ truyện thì chuông điện thoại vang lên, cậu cầm lên nhận máy luôn liền nghe thấy đầu dây bên kia nói: "Tinh Sơ, là tôi, Từ Khải."
Từ Khải? Thẩm Tinh Sơ nghĩ nghĩ: "À, con cún thích trà xanh, tôi đang vội, lát nữa gọi lại đi, đừng làm mất cảm hứng của tôi."
Nói xong cậu liền cúp máy, tiếp tục gõ bàn phím lạch cạch.
Từ Khải nhìn cuộc gọi vừa được kết nối đã bị ngắt, nhất thời có chút không kịp phản ứng.
Mẹ Thẩm mẫu hỏi y: "Làm sao vậy? Sai số sao? Không phải, là số điện thoại của nó mà."
"Không sai, cậu ấy đang bận nên cúp máy trước." Từ Khải bình tĩnh nói.
Cha Thẩm nghe vậy, giận sôi máu: "Nó bận? Nó thì có thể bận cái gì? Chẳng lẽ bận hầu hạ thằng bạn trai rác rưởi kia! Tiểu Từ yên tâm, giờ chú gọi cho nó xem nó dám cúp máy không!"
Từ Khải vội vàng ngăn lại, nói: "Chú ơi, đừng, chú mà làm vậy chẳng phải hại cháu sao?! Hai người họ là trời sinh một cặp, bận quan tâm bạn trai cũng là chuyện bình thường, càng chứng minh tình cảm của bọn họ rất ổn, là chuyện tốt! Chú cũng đừng giữ ác cảm với người bạn trai kia, bạn trai của cậu ấy thật sự rất không tồi, mắt nhìn người của Tinh Sơ rất tốt, đặc biệt tốt. Cháu cũng không vội gì, cháu chờ được, chờ cậu ấy bận xong thì cháu gọi lại sau."
Cha Thẩm:......
Mẹ Thẩm:......
Thẩm Tinh Vũ:......
Người này, anh ta đang nói gì cơ? Có phải bọn họ nghe lầm rồi không?!
Thẩm Tinh Vũ thật sự không nhịn được đành phải giở chiêu của trà tinh: "Anh Khải đang nói gì vậy? Có ai không biết tên bạn trai kia của anh em đâu? Dù anh có thấy thương hại anh em, muốn nói đỡ cho anh ấy cũng không cần tự dối lòng mình mà nói vậy chứ?"
"Đó là do mọi người chỉ nhìn bề ngoài mà không nắm được bản chất." Từ Khải nói lời đạo lý: "Đừng chỉ nhìn những gì anh ấy muốn mọi người thấy mà hãy nhìn vào khí chất (*) và hành động của người ta."
(*) raw là khí tràng (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.
Dù Hàn Thành cố ý giả nghèo thì mấy người chỉ cần nhìn khí chất cũng phải đoán được anh ta không phải người bình thường chứ!
"Mặt mũi gì, khí chất gì, nghèo như vậy thì có thể có khuôn mặt gì, khí chất gì."
Từ Khải bất lực: "Tiền không phải là tiêu chuẩn để đo lường mọi thứ. Phải nhìn bản chất thông qua hiện tượng."
Xuyên qua biểu hiện anh ta không có tiền để nhìn ra bản chất là nhị thiếu gia của gia đình giàu có bậc nhất!
"Anh ấy có thể không mặc phải hàng hiệu nhưng tất cả đều là đồ thủ công được đặt may riêng."
"Anh đánh giá cao hắn ta quá, hắn mặc đồ 19.9 tệ bao ship đã là khá tươm tất rồi." Thẩm Tinh Vũ không giấu vẻ khinh thường.
"Bộ quần áo kia cũng có thể là cố ý yêu cầu thợ thủ công Italy làm theo thiết kế của bộ 19.9 tệ bao ship." Từ Khải trả lời.
Thẩm Tinh Vũ:......
Thẩm Tinh Vũ cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Từ Khải lấy được số điện thoại và WeChat của Thẩm Tinh Sơ rồi, mục tiêu cũng đã đạt được, chuẩn bị đi về.
"Nếu Tinh Sơ không ở nhà thì cháu xin phép về trước, khi nào Tinh Sơ trở về Tiểu Vũ nhớ báo cho anh nhé."
Thẩm Tinh Vũ: Ha ha ha ha.
Cha Thẩm bảo Thẩm Tinh Vũ tặng quà cho Từ Khải, Thẩm Tinh Vũ miễn cưỡng làm theo.
Từ Khải nói chuyện phiếm với hắn ở cửa một lúc, Thẩm Tinh Vũ đúng lúc dâng lên mấy chén trà xanh nhưng Từ Khải không uống, còn thiếu chút nữa làm đổ chén, lãng phí một lần thể hiện nghệ thuật trà xanh của Thẩm Tinh Vũ.
Thẩm Tinh Vũ tức giận đi vào nhà, nhìn thấy cha mẹ Thẩm đang ngồi trên sofa bàn bạc về chuyện hôm nay.
"Tiểu Từ có phải thích Tiểu Sơ không nhỉ, nên mới nói đỡ cho Tiểu Sơ như vậy?"
"Tôi cũng nghĩ vậy, ngay cả tên bạn trai kia của Tiểu Sơ mà Tiểu Từ cũng nói đỡ, nếu không phải là thích thì làm gì còn nguyên nhân nào khác."
"Hơn nữa điều kiện của Tiểu Từ như vậy còn cần gì Tiểu Sơ giúp đỡ, chắc chắn chỉ là ngụy trang, chắc là nó muốn xin phương thức liên lạc của Tiểu Sơ mà lại ngại."
"Cho nên lần xem mắt đấy bên nhà họ thực ra là vừa mắt nhà mình đúng không?" Mẹ Thẩm vui vẻ.
Cha Thẩm cũng hưng phấn: "Hẳn là vậy, hơn nữa chắc là Tiểu Từ không biểu hiện ra là thích Tiểu Sơ nhưng trong lòng lại rất để ý, cho nên Tiểu Sơ mới nghĩ là đối phương không hài lòng với nó, nhưng kỳ thật Tiểu Từ lại rất thích nó."
"Bảo sao thằng nhỏ đột nhiên muốn tới nhà mình, hóa ra là vì như vậy."
"Chính thế, bà xem lúc nãy Tiểu Sơ ngắt điện thoại mà nó cũng không tức giận, còn nói đỡ cho Tiểu Sơ."
"Nhưng sao nó không ghen với thằng bạn trai của Tiểu Sơ nhỉ?"
"Haiz," Cha Thẩm ra vẻ đã hiểu rõ mọi chuyện: "Còn không phải nó thích nhưng lại sợ chúng ta nói cho Tiểu Sơ sao? Nếu không nó việc gì phải nói giúp cho thằng bạn trai rác rưởi kia của Tiểu Sơ, tôi thấy Tiểu Từ là người khá tốt, rất đáng tin cậy, hai đứa mà thành đôi thì tốt."
Mẹ Thẩm gật đầu: "Tôi cũng thấy đứa nhỏ này không tồi, nếu Tiểu Từ đã thích Tiểu Sơ thì chúng ta cũng nên gọi Tiểu Sơ về nhà rồi."
"Đúng đúng đúng." Cha Thẩm nói: "Giờ tôi sẽ gọi điện bảo nó về luôn, cũng không nhìn ra Tiểu Sơ nhà mình còn rất có mị lực đấy."
Không phải chứ, Thẩm Tinh Vũ không hiểu sao lại thành Từ Khải thích Thẩm Tinh Sơ rồi? Sao lại gọi cậu ta về nhà rồi!
"Ba, anh Khải không có ý kia đâu, chẳng phải anh ấy đã nói chỉ muốn làm bạn tốt với anh thôi mà." Thẩm Tinh Vũ sốt ruột nói.
Mẹ Thẩm từng trải nói: "Con còn nhỏ nên không hiểu, thời của ba mẹ yêu đương với làm bạn tốt đều là cùng một ý, chắc chắn Tiểu Từ ngượng ngùng nên mới nói như vậy, con xem thái độ của nó với anh con cẩn thận như vậy, chắc chắn là thích anh con rồi."
"Không đâu."
"Sao lại không? Con còn chưa yêu đương bao giờ, việc này cứ nghe mẹ." Mẹ Thẩm cười nói.
Thẩm Tinh Vũ tức nghẹn, vì sao lại muốn Thẩm Tinh Sơ trở về chứ, chẳng phải cậu ta mới vừa bị đuổi ra khỏi nhà sao? Sao giờ lại muốn gọi về rồi! Đã được mấy ngày đâu!
Trong lòng hắn tức giận lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có ngồi xuống sofa với mẹ Thẩm, gắt gao nắm chặt tay.
Thẩm Tinh Sơ vẫn đang gõ chữ di động lại vang lên, cậu vừa cầm lên thì thấy là cha Thẩm liền không nhấc máy.
Cha Thẩm gọi vài lần đều không thấy cậu nghe, tức giận ném điện thoại lên bàn.
Mẹ Thẩm thấy vậy liền tự mình gọi qua nhưng Thẩm Tinh Sơ cũng không nhận điện thoại.
"Thằng bé này sao lại cứng đầu vậy chứ!" Mẹ Thẩm tức giận: "Có lý gì lại tức giận với ba mẹ."
"Đúng là không do tay mình nuôi dạy nên chẳng ra làm sao." Cha Thẩm mắng.
Ông nói đến đây lại nhìn Thẩm Tinh Vũ ở cách đó không xa một cái: "Tiểu Vũ, con liên hệ với anh con bảo nó mau quay về."
"Anh cũng không nhận điện thoại của con." Thẩm Tinh Vũ bán thảm nói: "Trước giờ anh vẫn không thích con."
"Vậy con cứ gọi cho nó thêm mấy lần, khó khăn lắm nó mới giành được tình cảm của Tiểu Từ, mối hôn sự này còn có thể thành, nhà mình cần nắm chặt cơ hội."
Thẩm Tinh Vũ không quá nguyện ý, nhưng thiết lập hình tượng của bản thân không cho phép hắn cự tuyệt, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Cha Thẩm khen ngợi: "Đứa con nuôi từ nhỏ bên người quả nhiên vẫn hiểu chuyện hơn, anh con chỉ cần được một nửa như con là ba đã vừa lòng rồi."
Thẩm Tinh Vũ đúng lúc châm trà thêm nước: "Cũng không thể trách anh, từ nhỏ điều kiện sống của anh đã không tốt, cũng không hiểu được nỗi khổ của ba mẹ, sau này anh sẽ hiểu thôi ạ."
"Haiz, vẫn là con hiểu ta." Cha Thẩm xúc động nói.
Thẩm Tinh Vũ nhận nhiệm vụ, lại có mẹ Thẩm ở bên cạnh thúc giục nên chỉ có thể nhấc máy gọi cho Thẩm Tinh Sơ, nhưng cũng không có gì thay đổi, Thẩm Tinh Sơ vẫn từ chối cuộc gọi của hắn.
Mẹ Thẩm khuyên: "Con nhắn WeChat thử xem."
Thẩm Tinh Vũ bất đắc dĩ nhắn tin: 【Anh đang ở đâu thế? Ở chỗ người bạn trai kia của anh sao? Anh về nhà đi, ba mẹ và em đều lo lắng cho anh.】
Thẩm Tinh Sơ bị bọn họ nhắn tin gọi điện phiền không chịu được, cầm điện thoại lên trả lời: 【Đoán xem ~】
Thẩm Tinh Vũ không nghĩ tới việc nhận được câu trả lời nhanh như vậy, liền bắt đầu bưng trà rót nước: 【Anh thật sự ở chỗ tên bạn trai kia sao? Anh đang làm tổn thương ba mẹ đó, rõ ràng đã biết ba mẹ không thích tên kia.】
Hừ, nồng nặc mùi trà.
Thẩm Tinh Sơ bấm phím: 【Muốn biết tao ở đâu à?】
Thẩm Tinh Vũ: 【Không phải ở chỗ thằng bạn trai kia sao? 】
Thẩm Tinh Sơ: 【Đương nhiên không phải, tao ở ——】
Cậu dừng một chút.
Thẩm Tinh Vũ tò mò ghé sát vào di động, mẹ Thẩm cũng tò mò tới gần Thẩm Tinh Vũ, liền nhìn thấy tin nhắn trả lời của Thẩm Tinh Sơ: 【Tao đang ở trong vòng tay của mẹ Trái Đất!】
Thẩm Tinh Vũ:......
Mẹ Thẩm:......
Thẩm Tinh Sơ cười ha ha, quay đầu liền đăng lên vòng bạn bè: 【Đừng vứt trà xanh mình không cần, gói nó trong vụn bánh mì rồi chiên trên chảo, đứa trẻ nhà bên cạnh ——
Đứa trẻ nhà bên nháy mắt liền phun ra: Ghê quá, chó còn không thèm ăn! Vẫn cứ nên ném đi!】
Thẩm Tinh Vũ:......
Thẩm Tinh Vũ suýt không kìm được mà bật ra 2 tiếng "đm" trong khi đang ngồi ngay cạnh mẹ ruột người ta · Thẩm Tinh Sơ cmn chứ!
___________
Còn 1 đoạn lời tác giả phía dưới, chủ yếu là tiểu kịch trường, mình xin phép dịch sau nhé :))
Chúc mn năm mới bình an, mạnh khỏe, hạnh phúc, vui vẻ! (⁀ᗢ⁀)
Cảm ơn mn rất nhiều vì đã comment/ vote/ đọc truyện mình chuyển ngữ o (> ω