Nam phụ nghĩ mình chỉ là công cụ hình người | Lâm Áng Tư
Chuyển ngữ: Charon (17/01/2022)
*
"Nhà anh?"
"Chẳng lẽ lại về nhà cậu?" Hàn Thành nhìn cậu.
"Cậu không có tiền, lại không muốn về nhà, cũng không thể ngày nào cũng ở khách sạn, tôi có cho cậu mượn tiền thì đằng nào cậu cũng phải tìm một chỗ ở tạm?"
Thì ra là thế.
Thẩm Tinh Sơ lúc trước đã nghĩ nếu Hàn Thành không đáp ứng thì cậu sẽ tạm thời tìm một công việc, kiếm ít tiền sau đó thuê phòng, giá trị nhan sắc của cậu cũng khá cao, có thể mài ra mà ăn được, cùng lắm thì làm streamer livestream kiếm tiền!
Nhưng vừa rồi Hàn Thành đồng ý đem cậu về nhà là một niềm vui ngoài mong đợi.
Thật ra cậu không lo Hàn Thành có ý đồ gì bất chính với cậu, dù sao đây cũng là vai chính công, thời buổi này có thể làm nam chính thì đều là công dân "5 tốt" (*), cho dù không quá tốt đẹp thì cũng tuyệt đối không làm ra mấy chuyện như buôn người, bắt cóc tống tiền, bằng không, tiểu thuyết này căn bản cũng không qua kiểm duyệt, trợ lý của cậu lại càng không thể đọc được câu truyện này.
Thẩm Tinh Sơ rất yên tâm với chế độ kiểm duyệt tiểu thuyết mạng nên cũng khá là yên tâm với phẩm cách của Hàn Thành.
Ngoại trừ phong lưu đa tình, đi qua vạn bụi hoa không vương một chiếc lá, vai chính công Hàn Thành này cũng không có khuyết điểm gì, mà có khuyết điểm cũng chẳng sao, cậu chỉ là một công cụ hình người, Hàn Thành có phong lưu hay không cũng chẳng liên quan đến cậu.
Cậu chỉ cần thúc đẩy cốt truyện phát triển là được, còn lại đã có nam chính thụ chỉnh anh ta!
Thẩm Tinh Sơ nghĩ vậy, tâm tình vui vẻ ngắm nhìn phong cảnh ngoài xe, cân nhắc xem thời gian tới chính mình muốn làm gì ở thế giới này?
(*) trong raw là "666" - cụm 666 được viết là 六 六六 và phát âm thành /liùliùliù/. Nó gần giống với cách đọc 牛 phát âm là /Niú/. Có ý nghĩa khen ngợi một người rất giỏi, phi phàm, trâu bò.
Thẩm Tinh Sơ có chút bất lực, vò đầu.
Hàn Thành nhìn thấy, duỗi tay xoa đầu cậu.
Ngồi trên xe nửa giờ, Thẩm Tinh Sơ theo Hàn Thành xuống xe, vừa xuống liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Hàn Thành ở phía trước.
"Hi, lại gặp nhau rồi, em trai trước sau vẫn soái như vậy!"
Hàn Thành lập tức quay lại: "Đừng nhìn nữa, em trai thấy cậu là muốn khóc."
"Anh đừng có mà ly gián anh em tôi, em trai tôi rõ ràng là vui vẻ."
"Là, vui phát khóc luôn." Hàn Thành kéo vali, đưa cậu đến trước cửa thang máy.
"Hiện tại có ba chiếc này, mấy chiếc khác tôi để ở nhà, không lái qua đây."
"Vậy là anh mua chỗ đậu xe của người khác?"
"Xem thường người khác quá." Hàn Thành nhìn cậu: "Chung cư này là của nhà tôi."
Thẩm Tinh Sơ:......
Cậu quên mất, lĩnh vực kinh doanh của Hàn gia còn bao gồm cả bất động sản!
"Lợi hại!"
"Vậy cậu có muốn biệt thự hướng biển không?" Hàn Thành hỏi.
Thẩm Tinh Sơ vẻ mặt kinh hỉ: "Anh cho tôi sao?"
"Nằm mơ." Hàn Thành búng nhẹ vào trán cậu: "Tôi chỉ có thể cho cậu một tình yêu ngột ngạt thôi."
Thẩm Tinh Sơ: "...... Vậy thì không cần!"
Thang máy lên tới tầng 16 thì ngừng, Thẩm Tinh Sơ đi theo Hàn Thành vào nhà.
Chỗ này chỉ có mình anh ở, nhưng may mà mỗi lần dì giúp việc đến đều dọn dẹp tất cả các phòng, nên phòng cho khách vẫn ngăn nắp sạch sẽ, lúc nào cũng có thể dọn vào.
Hàn Thành kéo vali đi vào: "Cậu ở phòng này, phòng bên cạnh là phòng ngủ chính của tôi, buổi tối cậu có thể qua."
"Tiền thuê nhà thì sao?" Thẩm Tinh Sơ hỏi anh: "Anh tính cho thuê bao nhiêu?"
"Lấy thân trả nợ đi." Hàn Thành nhìn cậu: "Tôi có thể yêu cầu bất cứ lúc nào."
"Không thành vấn đề." Thẩm Tinh Sơ không có ý kiến: "Nhưng nếu tôi có việc hoặc không quá nguyện ý xuất phát thì anh cũng không được ép buộc."
"Yên tâm, tôi cũng không phải tài xế xe dù."
Hàn Thành nói xong bước tới gần cậu: "Nhưng cậu xen ngang buổi tụ tập của tôi, có phải đêm nay nên đền bù một chút."
Thẩm Tinh Sơ duỗi tay ôm eo anh: "Đền đền đền, hôm nay anh chịu thu nhận chiếc xe này nên tôi không thể nói mà không làm được. Tôi đi tắm trước, sau đó chúng ta lên cao tốc."
Hàn Thành nghĩ ngợi, thấp giọng nói: "Tôi tắm cùng cậu, vừa hay, cao tốc chúng ta cũng đi mấy lượt rồi nhưng đáy biển còn chưa thử qua, đổi địa điểm xem sao."
Thẩm Tinh Sơ:!!!
"Còn có thể như vậy?"
"Tôi vừa lắp một cái bồn tắm siêu lớn mấy ngày trước."
Thẩm Tinh Sơ níu lưỡi, "Có gì đó sai sai."
"Có gì phải thắc mắc đâu? Tôi cao như thế này thì phải lắp bồn tắm lớn thôi!"
"Phải không?" Thẩm Tinh Sơ thực hoài nghi.
Hàn Thành ôm cậu lên: "Dù sao tới cũng tới rồi, thử đi."
"Vậy anh cẩn thận một chút, nếu đáy biển nguy hiểm quá thì chúng ta liền trở lại đất liền!"
"Không thành vấn đề."
Sự thật chứng minh, xe sang sở dĩ là xe sang chính là bởi vì trên cao tốc là tiểu siêu xe, xuống dưới nước liền thành tiểu du thuyền.
Thân thể Thẩm Tinh Sơ mềm dẻo hơn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều.
Chờ đến khi hai người cùng nhau thăm dò xong đáy biển, Hàn Thành đem người lau khô ôm ra ngoài, Thẩm Tinh Sơ cảm thấy chính mình mệt đến mức chẳng muốn nhấc tay.
Cậu nằm trong lòng Hàn Thành, khóe mắt có chút hồng, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại: "Lần sau vẫn là ở trên giường đi."
"Không thoải mái?" Hàn Thành hỏi: "Rõ ràng lúc nãy cậu cũng rất hưởng thụ."
"Quá mỏi." Thẩm Tinh Sơ ôm eo anh, bất mãn nói: "Tôi là tay vịn của anh hả? Muốn anh ôm tôi chứ không phải là đè lên người tôi."
Hàn Thành bật cười, ôm chặt cậu: "Kén chọn thật đấy."
"Tôi đã theo anh xuống biển, còn không được bắt bẻ?"
Hàn Thành vội vàng gật đầu: "Có thể có thể, ngài cứ bắt bẻ."
"Hừ." Thẩm Tinh Sơ khẽ hừ một tiếng.
Hàn Thành nhéo nhéo eo cậu, cười nói: "Thật sự rất mệt sao? Eo khó chịu không? Tôi xoa giúp cậu?"
"Xoa đi." Thẩm Tinh Sơ không chút khách khí.
Hàn Thành giúp cậu xoa bóp, Thẩm Tinh Sơ cảm thấy tay nghề anh cũng không tệ liền nằm im hưởng thụ, môi vừa chạm cằm anh liền thuận thế hôn lên, sau đó tiến đến hôn môi anh.
Hàn Thành đối với loại động tác nhỏ dính người này của cậu cũng đã tập mãi thành quen, cúi đầu thuận thế hôn lên môi cậu, dịu dàng hôn một hồi, lúc này chiếc du thuyền Thẩm Tinh Sơ mới rốt cuộc xem như kết thúc chuyến hành trình xa hoa, dựa vào trong lòng anh chuẩn bị ngủ.
Thấy cậu chuẩn bị ngủ, Hàn Thành cố ý trêu chọc: "Đường thủy, đường bộ đều đã đi, có phải còn sót đường hàng không hay không?"
"Ý gì đây?" Thẩm Tinh Sơ có chút không phản ứng kịp.
"Siêu xe, du thuyền, có phải còn thiếu phi cơ nữa là đủ bộ?"
Thẩm Tinh Sơ:!!!
"Anh còn muốn đi đường hàng không? Đường cao tốc đã không còn thỏa mãn được anh sao?!"
"Nhân sinh quý giá ở chỗ có nhiều trải nghiệm."
"Lúc này sao anh không "quý trọng sinh mệnh, nhiệt tình yêu thương cuộc sống" nữa?"
"Đường hàng không có tỉ lệ tai nạn thấp nhất." (*)
(*) anh Hàn nói có sách, mách có chứng nhé =))) trong hình là một bài báo trên cafef
Thẩm Tinh Sơ:......
Thẩm Tinh Sơ quả thực không biết nên nói gì với anh nữa.
Hàn Thành cười mỉm: "Ngoài ra, nhà tôi có chuyên cơ." /anh Hàn thật biết chơi quá =))/
"Nhà anh mua chuyên cơ chắc chắn không phải để anh làm chuyện này!"
"Chúng ta lén lút làm, không để cho ai biết."
"Anh làm một mình đi." Thẩm Tinh Sơ cự tuyệt: "Ai "chúng ta" với anh! Only you (*)!"
(*) để nguyên như trong raw nha mọi người.
"Ý cậu là muốn tôi tìm một chiếc tiểu phi cơ khác?" Hàn Thành nhướng mày.
Thẩm Tinh Sơ cười lạnh, để tôi chống mắt lên xem sau này anh bị vai chính thụ xử lý thế nào!
Phóng túng như vậy!
"Dù sao cũng không phải tôi." Thẩm Tinh Sơ ý chí kiên định: "Anh nằm mơ cũng đừng nghĩ tới."
"Cũng không chắc." Hàn Thành mỉm cười: "Nói không chừng ngày nào đó cậu sẽ cùng tôi lái phi cơ trên bầu trời?"
"Ngủ đi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có."
Thẩm Tinh Sơ nhắm lại mắt, không tiếp chuyện tên lãng tử nãy nữa.
Nước hồ động nhẹ đã nổi sóng, Hàn Thành so với nước hồ còn càng phóng đãng hơn! (*)
(*) trong raw hai vế câu đều có từ "浪", vừa có nghĩa là sóng nước, vừa có nghĩa là phóng túng, buông thả.
Hàn Thành cười cười, tắt đèn, ôm cậu nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau lúc Thẩm Tinh Sơ tỉnh dậy thì phát hiện bên cạnh không có ai, chỉ để lại một bộ đồ ngủ cùng qυầи ɭóŧ sạch, hẳn là Hàn Thành lấy cho cậu.
Chuyện gì đây?
Thẩm Tinh Sơ nhớ lại lúc trước lái xe ở khách sạn đối phương còn biết chờ cậu ngủ dậy, lần này cậu còn chưa tỉnh ngủ mà đối phương không biết đã chạy đi đâu rồi.
Quả nhiên, mang được người về nhà thì không quý trọng nữa?
Xe nhập kho rồi thì có thể tùy tiện đối đãi?
Thẩm Tinh Sơ thở dài, đem quần áo lần lượt mặc lên người.
Hàn Thành cao hơn cậu, đồ ngủ của anh mặc lên người cậu cũng có chút rộng, Thẩm Tinh Sơ lười chỉnh lại, xỏ dép lê rồi ra ngoài.
Cậu đang chuẩn bị rửa mặt thì ngửi thấy mùi đồ ăn, đi đến phòng bếp mới phát hiện Hàn Thành vậy mà lại đang nấu cơm.
"Anh còn biết nấu cơm." Thẩm Tinh Sơ kinh ngạc đi vào.
"Ngủ dậy rồi?" Hàn Thành nhìn cậu.
Thẩm Tinh Sơ gật đầu: "Tôi còn tưởng anh đi rồi."
"Đây là nhà tôi, tôi còn có thể đi đâu?" Hàn Thành cười khẽ, giảm nhiệt trên bếp, quay sang Thẩm Tinh Sơ nói: "Lại đây."
Thẩm Tinh Sơ bước nhanh tới, quyết định thu hồi mấy lời vừa nãy oán giận trong lòng.
Không chỉ biết lái xe, còn biết nấu cơm, là một tài xế thực toàn năng!
Không đợi mình tỉnh dậy cũng không sao cả, rốt cuộc có thực mới vực được đạo (*)!
(*) raw là 民以食为天,百乐吃为先, trong đó vế đầu là "dân dĩ thực vi thiên", câu này được coi là xuất hiện lần đầu trong sách Hán thư thời Tây Hán, chép rằng văn thần Lịch Thực Kỳ trong cuộc đối đáp với Lưu Bang Hán Cao Tổ về kế sách an dân đã tâu: "Vương giả dĩ dân vi thiên, nhi dân dĩ thực vi thiên", tức là "Vua coi dân là trời, mà dân thì coi cái ăn là trời". Vế sau ý là trăm thú vui thì ăn uống đứng đầu tiên.
Vừa mới dậy liền có cơm sáng ăn, điều này mới quan trọng!
Hàn Thành nhìn cậu mang vẻ mặt hưng phấn đi tới trước mặt mình, dịu dàng hỏi: "Ăn sáng nhé", kéo tay cậu, giúp cậu xắn tay áo: "Tay áo không tiện xắn tôi làm giúp cậu, ống quần thì cậu tự vén lên, đưa cho cậu chính là áo ngủ chứ không phải giẻ lau, cậu mới đi một vòng mà nhà đã sạch sẽ không ít."
Thẩm Tinh Sơ:......
Thẩm Tinh Sơ ngửi mùi đồ ăn sáng, quyết định không so đo với anh: "Ừm."
Nói xong, cậu mới có phản ứng: "Thực ra tôi có mang áo ngủ."
"Nhưng cậu chưa lấy ra, trước tiên cứ mặc cái này đi."
Thẩm Tinh Sơ gật đầu, thấy anh đã giúp mình xắn xong tay áo, cúi người xắn ống quần.
Cậu cúi người làm lộ ra vòng eo trắng nõn, Hàn Thành thuận tay vuốt ve, Thẩm Tinh Sơ giương mắt trừng anh.
Hàn Thành đúng lý hợp tình: "Tôi sờ chiếc xe yêu thích của mình, là chuyện thiên kinh địa nghĩa (*)."
(*) đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ.
"Chiếc xe này lườm anh, cũng là chuyện địa nghĩa thiên kinh."
Hàn Thành xoa đầu cậu: "Mau đi rửa mặt rồi lại đây ăn cơm."
Thẩm Tinh Sơ vội vàng xắn gọn ống quần, vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Hàn Thành tắt bếp, múc cháo ra bát, lại đem bánh bao còn nóng tất cả bưng ra ngoài, đặt trên bàn.
Lúc Thẩm Tinh Sơ đi ra thì thấy Hàn Thành đặt vào bát của mỗi người một quả trứng luộc nước trà.
"Muốn uống sữa chua thì tự lấy trong tủ lạnh."
Thẩm Tinh Sơ gật đầu, đến tủ lạnh tự sữa chua cho mình.
Cậu nhìn đồ ăn vẫn đang nóng bốc khói, tự đáy lòng cảm thán nói: "Anh thật lợi hại."
"Cũng bình thường." Hàn Thành dạt dào đắc ý.
Thẩm Tinh Sơ tự bóc quả trứng trong bát mình, vừa định ăn, lại nghĩ tới mình đang ở nhờ nhà Hàn Thành, còn ăn ké bữa sáng, như thế nào cũng nên tỏ chút lòng thành.
"Cho anh." Cậu đem quả trứng luộc nước trà đã bóc vỏ đưa qua, mượn trứng hiến Phật (*).
(*) mượn ý từ câu "mượn hoa hiến Phật", ý mọi người hay hiểu, và có lẽ cũng là ý tác giả trong bản raw là dùng thứ của người khác để đem tặng, ý nghĩa gần giống với câu "của người phúc ta", nhưng có vẻ không đúng lắm so với ý nghĩa ban đầu của cụm từ này. "Mượn hoa hiến Phật" vốn có nguồn gốc từ câu thành ngữ Hán Việt "Tá hoa hiến Phật", là một định ngữ trong Phật giáo, ý muốn nhấn mạnh không phải là "hoa", mà là là sự thành tâm không màng báo đáp.
Hàn Thành nhận lấy, thấy cậu nhìn anh với vẻ mặt tươi cười xán lạn, hai mắt chăm chú, nếu trên đầu cậu có hai cái tai dài chắc lúc này đã vểnh hết lên rồi.
Hàn Thành nghĩ đến tình cảnh hiện tại của cậu bỏ nhà ra đi, tâm tình buồn khổ, lo rằng cậu sẽ coi anh như ánh sáng, như đấng cứu thế mà nảy sinh suy nghĩ không nên có.
Vì thế anh hắng giọng một tiếng, nhắc nhở: "Cậu hẳn nên biết tôi không có ý gì với cậu đúng không? Tôi chỉ thuận tay giúp đỡ, đem cậu về nhà cũng chỉ vì chúng ta có quan hệ thâm căn (*), cho nên, nhà có thể ở, xe có thể lái, nhưng cậu đừng có mà thích tôi."
(*) tui để nguyên Hán Việt cho tượng hình nhé =)))
Thẩm Tinh Sơ cảm thấy anh thật đúng là quá tự luyến, cậu chỉ đưa cho một quả trứng luộc nước trà mà anh có thể tưởng tượng nhiều đến vậy, lát nữa cậu giúp rửa bát chắc anh tưởng tình cảm của cậu đã đến mức khắc cốt ghi tâm mất!
"Yên tâm, tôi sẽ không thích anh."
Lãng tử như anh cũng sẽ không dừng chân nơi cậu, cậu chỉ là công cụ, cậu biết! Anh sẽ đem tình yêu toàn vẹn, chân thành, không hề giữ lại tặng cho vai chính thụ, cậu hiểu rõ!
"Chỉ là hôm nay tôi không thích ăn trứng luộc nước trà nên mới cho anh."
"Vì sao?" Hàn Thành hỏi.
"Đại khái là nhìn anh thấy đau trứng." Thẩm Tinh Sơ uống một ngụm sữa chua. /hỏi tôi trứng chỗ này là gì thì các cô không phải hủ nữ rồi =)))/
Hàn Thành:......
"Không được à," Thẩm Tinh Sơ đúng lý hợp tình: "Hôm qua anh ngao du sơn thủy, tôi không thể thương tiếc mông với trứng của mình à? Chỉ cho phép anh đối với tôi có PTSD lại không cho phép tôi nhìn anh cũng có bóng ma tâm lý hay sao?"
"Tôi chống mắt lên coi từ nay về sau cậu không ăn trứng luộc nước trà nữa, trứng gà trứng vịt trứng cút đều không cần." Hàn Thành trả lời lại một cách mỉa mai.
"Lúc này anh không phải nên tự kiểm điểm chút sao? Nếu anh đủ xuất sắc thì sao tôi lại đau đến mức này?" Thẩm Tinh Sơ không chút hoảng hốt.
Hàn Thành cười khẽ: "Vẫn là cậu nên tự nhìn lại mình đi, bảo bối, nếu tính năng của cậu đủ ưu việt thì sao lại đau đến mức này?"
"Vậy sao?" Thẩm Tinh Sơ nhìn anh: "Nếu tôi làm xe khiến mọi người đều không hài lòng, không bằng chúng ta đổi một chút, tôi tin tưởng anh nhất định là một chiếc xe với tính năng thực ưu việt!"
Hàn Thành:......
"Anh thấy sao?" Thẩm Tinh Sơ chớp chớp mắt.
_________
Mọi người thấy lỗi chính tả/ dính QT thì comment để mình sửa nhé