Nam Thần

Chương 45: Tuyệt Tình Thuật



Nụ cười ngạo nghễ của cô ả kia thật xốn mắt.

Cảnh hai người dựa dẫm nhau cũng quá khó coi.

Ánh nhìn vô cảm của Nhạc Chí lại càng làm mắt y nhức nhối.

Lòng Tất Cảnh sục sôi lửa giận, y những tưởng mình sẽ lao đến quẳng cô ả cao ngạo đó ra ngoài cửa, rồi mạnh mẽ ghì chặt Nhạc Chí vào lòng.

Nhưng rốt cuộc y lại chẳng làm gì cả, chỉ đứng lặng ở cửa.

Có ba cách phá giải Tuyệt Tình Đạo.

Phá đan diệt đạo.

Dùng hoa Phù Diêu phá đạo.

Trở thành kiếp của hắn.

Tất Cảnh đã trăn trở suốt một ngày một đêm, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu y lại thấp thoáng bóng hình chàng thiếu niên áo đỏ tươi cười như đóa hoa hàm tiếu.

Y từng chiêm bao mộng mị, trong cõi mộng luôn là chàng trai áo đỏ ấy, hắn sẽ lúc cười lúc giận, khi vui khi buồn, nhưng cuối cùng vẫn sẽ ngả vào lòng y. Thế rồi y bừng tỉnh.

Y cứ vẫy vùng trong cơn mộng này suốt trăm năm, cứ ngỡ người đó là âm hồn chẳng tan, nào đâu hay lại là tương tư tận xương cốt.

Thế nhưng, giờ đây ngay cả ác mộng cũng hóa hy vọng xa vời, đã lâu rồi y không được mơ giấc mộng ấy, còn thiếu niên áo đỏ cũng dần dần khuất xa.

Thay vào đó là một gương mặt lạnh nhạt tuyệt tình.

Tất Cảnh không muốn nghĩ đến, nhưng vẫn không ngăn được mình trăn trở suốt một ngày một đêm, cảm giác khó chịu bí bách cứ nghèn nghẹn trong y.

Nếu y phá đan, tuyệt đường tu đạo của Nhạc Chí, e là người ta sẽ không bao giờ muốn nhìn mặt y nữa, nên chỉ có thể chọn con đường cuối cùng.

Tất Cảnh hít một hơi thật sâu, gắn lại cánh cửa đã bị chính mình phá sập.

“Tài sửa cửa của Yêu Chủ lợi hại ghê!” Kỷ Nhược nhổm dậy, cười nói.

Tất Cảnh lạnh lẽo quét mắt liếc nàng, Kỷ Nhược dường như không hề sợ hãi, còn bướng bỉnh thè lưỡi trêu ghẹo.

Nhạc Chí đặt Đan thư trong tay xuống, nhìn Tất Cảnh tiến đến từng bước, sắc mặt y âm u đáng sợ, như thể đang cật lực đè nén điều gì đó.

“Em đang đọc sách à?” Tất Cảnh hỏi, tuy giọng nói lạnh nhạt nhưng lại đong đầy nhu tình.

“Đã biết rồi còn hỏi, ngươi mù chắc?” Kỷ Nhược sấn đến, “hừ” một tiếng.

Nhạc Chí thấy Tất Cảnh đột ngột nhấc tay, hắn nghĩ y đã không nhẫn nại nổi nữa, định ra tay với Kỷ Nhược, bèn đẩy ngay cô nàng ra ngoài.

Tay Tất Cảnh khựng lại một chút, người cũng hơi chao đảo, hình như sau khi y phất tay đã có sự biến đổi gì đó.

Vẫn là gian phòng cũ, nhưng Kỷ Nhược đã biến đâu mất.

“Nàng ta lắm chuyện quá, ta phải hạ cấm chế.” Tất Cảnh nói với vẻ mặt lạnh tanh.

Tất Cảnh ngồi xuống bên cạnh Nhạc Chí, rồi y bất ngờ đưa cho hắn một món đồ.

Là một thứ màu đỏ, lớn cỡ mắt cá.

“Đây là gì?” Nhạc Chí hỏi.

Tất Cảnh mím môi, sắc mặt hơi trầm xuống: “Đậu đỏ*.”

Nhạc Chí cầm lấy vật trong tay Tất Cảnh, săm soi một lúc rồi nói: “Cái này không giống đậu đỏ cho lắm, giống hạt châu hơn.”

“Là đậu đỏ đấy.” Tất Cảnh nói.

“Là ai cho ngài vậy?” Nhạc Chí hỏi.

“Mua ở phố thị.” Tất Cảnh nói.

“Ngài bị lừa rồi.” Nhạc Chí nói.

Sắc mặt Tất Cảnh càng thêm nặng nề, y ôm Nhạc Chí vào lòng. Nhạc Chí bị y siết đến không thở được, chợt hắn nghe tiếng người nọ thủ thỉ bên tai: “Đây là đậu đỏ, đậu đỏ tương tư*, Nhạc Chí, bổn tọa nhớ em.”

*Đậu đỏ/Hồng đậu/Đậu đỏ tương tư: Là một biểu tượng tình yêu trong văn hóa Trung Hoa, thể hiện nỗi khổ tương tư, sự khắc khoải đợi chờ. Cây Hồng đậu mọc phổ biến ở các tỉnh miền Nam Trung Hoa, quả nhỏ màu đỏ tươi, rất cứng, không ăn được, thường dùng làm vật trang trí. Tương truyền, cây Hồng đậu được sinh ra từ những giọt huyết lệ của người con gái mòn mỏi chờ đợi người yêu. Cây Hồng đậu này khác với cây đậu/đỗ đỏ nấu chè.

Nhạc Chí hơi bất ngờ, nhưng hắn vẫn để người nọ ôm lấy mình.

Trước kia, hắn say đắm biết bao những lời âu yếm ngọt ngào của người này, những lời này nếu được nói ra sớm một chút thì tốt biết mấy…

Đoạn tình tuyệt dục không phải là việc đơn giản, Nhạc Chí biết không phải mình không có tình cảm với Tất Cảnh, cho nên hắn mới ở lại Vạn Yêu Tông này. Nhưng nếu đã biết sẽ có một ngày phải đoạn tình, tại sau lại tiếp tục ở bên cạnh y?

Nhạc Chí chợt cảm thấy mông lung quá, trong lúc hắn ngẩn người, Tất Cảnh đã buông hắn ra, y dùng đôi mắt âm u nhìn hắn chằm chằm.

Nhạc Chí cũng nhìn vào y.

Đột nhiên Tất Cảnh vươn tay, che lại đôi mắt hắn.

Nhạc Chí chầm chậm tựa đầu vào vai y.

Cả hai cứ ngồi như thế không biết bao lâu bên trong cấm chế, cuối cùng Tất Cảnh cũng buông tha cho hắn.

Cấm chế vừa biến mất, Kỷ Nhược đã lao lên, khư khư ôm rịt lấy cánh tay Nhạc Chí: “Chí nhi, không được bỏ ta.”

Ánh mắt lạnh buốt của Tất Cảnh găm vào người Kỷ Nhược: “Ngươi là ai?”

“Ta là Kỷ Nhược bà bà của mi đây.” Kỷ Nhược gân cổ đáp lại.

“Bổn tọa không có bà.” Giọng Tất Cảnh lạnh giá.

“Bà đây là bà bà của Nhạc Chí, nếu là… Ngươi bảo xem ta có phải bà của ngươi không nào?” Kỷ Nhược đảo tròng mắt lia lịa.

Ánh mắt của Tất Cảnh di chuyển qua lại giữa Nhạc Chí và Kỷ Nhược, như thể đang ngẫm nghĩ.

Nhạc Chí: “…” Nhìn điệu bộ này của Tất Cảnh, xem chừng là đang thật sự nghiêm túc cân nhắc.

Không thể dùng bề ngoài để đoán tuổi người tu đạo, Nhạc Chí đã từng dùng thần thức dò xét Kỷ Nhược, lại nhận ra hắn không thể nhìn rõ tu vi của cô nàng, cho nên tu vi của Kỷ Nhược ắt hẳn phải cao hơn hắn.

Nhạc Chí đứng lên, đi ra mở cửa: “Đã không còn sớm nữa, mời hai vị quay về.”

Kỷ Nhược nằng nặc níu tay Nhạc Chí, nhưng vẫn bị Tất Cảnh kéo ra cửa.

Cuối cùng cũng được yên thân.

Nhạc Chí đả tọa một lát, rồi nặng nề thiếp đi.

Hắn mơ một giấc mộng, cảnh vật và người trong mộng mờ mờ ảo ảo, không nhìn thấy rõ, dường như hắn đã đi qua một con đường dài, rất dài, nhưng mãi vẫn không đến được điểm cuối.

Lúc Nhạc Chí tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, rõ ràng hắn đã ngủ một đêm nhưng vẫn cảm thấy mỏi mệt uể oải. Hắn lấy viên đá Thất Sắc trong lòng ra theo bản năng, thì thấy nó tản mác ánh sáng nhạt nhòa.

Cõi mộng phản ánh con đường tu luyện, Tuyệt Tình Đạo của hắn hiện như con thuyền mắc cạn, không thể tiến, cũng không thể lùi.

Trong đầu Nhạc Chí có thứ gì đó lóe lên rồi biến mất.

Hắn muốn đoạn tuyệt tình ái, mà cái tình của hắn đã gửi gắm vào Tất Cảnh. Muốn cởi chuông cần tìm người buộc chuông, nên nếu muốn đoạn tình, chắc chắn phải cắt đứt từ chính nơi Tất Cảnh.

Thế nên hắn mới nán lại Vạn Yêu Tông này…

“Tất Cảnh…” Nhạc Chí nhỏ giọng thầm thì, nửa như chẳng mảy may sóng gợn, nửa lại như chất chứa thâm tình vô hạn.

“Cạch, cạch, cạch, cạch…” Đột nhiên Nhạc Chí nghe thấy tiếng người gõ cửa sổ.

Hắn mở cửa ra, hóa ra là một con thằn lằn va vào cửa, còn Kỷ Nhược thì dán trên cửa sổ, đôi mắt hạnh trợn lên, miệng khép rồi mở, nhưng không nghe được âm thanh.

Kỷ Nhược ngoắc ngoắc hắn rồi chỉ chỉ hướng cửa, Nhạc Chí hơi ngờ vực, nhưng vẫn đi mở cửa rồi bước ra ngoài.

Kỷ Nhược đột ngột vọt tới: “Tên nhãi Tất Cảnh dám hạ cấm chế ngoài phòng, tức chết bà đây mà!”

Kỷ Nhược nhảy phốc đến bên cửa sổ, xoa xoa đầu thằn lằn nhỏ: “Bé con, vất vả cho mi rồi.”

Con thằn lằn ngoe nguẩy cái đuôi rồi bò đi mất.

Nhạc Chí nhìn con thằn lằn đó, ánh mắt trầm xuống.

Thuật hồi ảnh, thuật khống thú*.

*Hồi ảnh: Triệu hồi ảo ảnh. Khống thú: Điều khiển sinh vật.

Linh trí của những loài côn trùng, bò sát chưa được khai mở, vậy mà Kỷ Nhược có thể khống chế chúng, hơn nữa những gì hắn được chứng kiến ở vách núi ngày hôm trước chính là một loại thuật hồi ảnh.

Nhạc Chí nhìn về phía Kỷ Nhược: “Quỷ Cốc Môn.”

Quỷ Cốc Môn là một môn phái nhỏ của giới Tu Chân, phái này chuyên tu luyện những đạo thuật quái dị như bùa chú trận pháp, thuật khống chế thú vật, thuật bắt giữ tàn ảnh. Tuy chỉ là một môn phái nhỏ, nhưng lại là môn phái thần bí và quái dị bậc nhất giới Tu Chân.

Quỷ Cốc Môn ẩn dật nơi hẻo lánh, đệ tử hành tẩu bên ngoài lại ít ỏi, nên không mấy người đời biết đến họ.

Nhạc Chí nhớ là đã có người nói qua nên hắn mới có ấn tượng như thế, có điều người nói cho hắn biết là ai nhỉ?

Vẻ mặt Kỷ Nhược ngờ vực: “Quỷ Cốc Môn là gì?”

“Cảnh còn người mất, người khuất vật vẫn còn đây, Quỷ Cốc Môn có thể bắt lấy tàn ảnh từ hoa cỏ, nên chuyện trên vách núi ngày ấy không phải là ảo giác, mà là do cô luyện ra.” Nhạc Chí nói.

Đôi mắt hạnh của Kỷ Nhược trợn lên, biểu tình trên mặt trở nên dữ tợn, nàng ta âm trầm nói: “Ngươi biết nhiều quá rồi…”

“Quả thật là Quỷ Cốc Môn sao?” Nhạc Chí hỏi.

“Quỷ Cốc Môn bọn ta khi hành tẩu giang hồ luôn chú ý che giấu thân phận, nếu bị người khác phát giác, lập tức thủ tiêu.”

Nhạc Chí: “…”

Kỷ Nhược ép sát từng bước, đột nhiên nàng ta đẩy Nhạc Chí nằm rạp trên mặt đất, cả người ngồi đè lên hắn, cười sằng sặc: “Há há, ta gạt ngươi đó.”

“Rốt cuộc thì cô nương muốn gì?” Nhạc Chí hỏi. Tuy Kỷ Nhược ra tay có vẻ tùy tiện, nhưng nàng ta lại dùng chân khí khiến Nhạc Chí bị áp chế, không động đậy được.

“Ta muốn làm bằng hữu với ngươi chứ sao!” Mắt Kỷ Nhược đen lay láy, giọng điệu nghe có vẻ rất chân thành.

Nhạc Chí nhìn Kỷ Nhược thật sâu, nét mặt nàng ta rất thành khẩn, nhưng hắn lại thoáng bắt gặp vẻ trốn tránh thoáng qua.

Nhạc Chí tự ngẫm một lúc, rồi đột nhiên nói: “Vậy xin nhờ cô giúp tại hạ một chuyện.”

Nếu Kỷ Nhược mà biết việc này là việc gì, chắc chắn nàng sẽ từ chối.

Thiếu niên áo hồng bước vào đại điện, hắn đặt một chiếc hôn lên mặt người đàn ông đang nằm trên giường, cứ ngỡ tiếp theo sẽ xảy ra những sự việc làm người ta xấu hổ đỏ mặt, nào ngờ hai kẻ đang quấn quít lấy nhau đột nhiên tách ra, trong tay người đàn ông là một viên nội đan đẫm máu đỏ tươi, còn người thiếu niên ngã quỵ xuống đất, trong bụng hiện ra một lỗ thủng.

Cứ lặp đi lặp lại như thế.

Kỷ Nhược quay đầu lại nhìn, trên mặt Nhạc Chí lại không có biểu tình gì, hắn cứ lẳng lặng theo dõi như thế.

Cuối cùng Kỷ Nhược không nhẫn nại được nữa, nàng bực tức nói: “Nhạc Chí, ngươi xem đủ chưa hả?”

Nhạc Chí chầm chậm xoay đầu qua, gật gù.

Hắn lấy viên đá Thất Sắc từ trong ngực ra, ánh sáng của nó dường như không hề suy suyễn.

Vì sao vẫn cứ không dứt được mảnh tình sau chót này?

“Ngươi đừng tưởng cái trò xem kịch này là thoải mái, mỗi lần lại hao tổn không ít chân khí của bà đây, tu vi của bà mi hẳn đã đi tong một tầng rồi.” Kỷ Nhược nói.

“Có mất ắt có được.” Nhạc Chí nói.

“Được cái gì chớ?” Kỷ Nhược trợn trắng mắt.

“Xem kịch, vui mà.” Nhạc Chí nói với gương mặt không cảm xúc.

“…”

“Cô nương đã giúp tại hạ việc này, tại hạ sẽ đáp trả cô bằng một việc khác.”

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, lại chạm mặt một người đứng ở cửa đại điện.

Đây là điện Cảnh Sinh, nên Tất Cảnh xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì lạ.

Mà không chừng, không chỉ hai người bọn họ vừa xem kịch, mà còn có cả Yêu Chủ.

Tàn ảnh biến mất, bên trong đại điện đã không còn bóng người, Tất Cảnh vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi đó. Y chầm chậm quay đầu, ánh mắt dừng lại ở người đang đi về phía mình, còn Nhạc Chí vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên mà nhìn y.

“Thật ra, nên dứt khoát ngay tại đây.” Qua một lúc, Nhạc Chí nói.

Lúc vừa nhìn cảnh tượng kia, cõi lòng Nhạc Chí không có xáo động quá lớn, nhưng nơi bụng hắn đã không thể nào an ổn được nữa. Thật sự thì khi Tất Cảnh moi nội đan của hắn ra, hắn chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi, còn cơn đau xác thịt thì không nhớ rõ. Nhưng giờ đây nhìn lại, hắn lại cảm thấy đau đớn quá, đau thấu tận xương cốt.

Nhưng nỗi đau này vẫn không dập tắt nổi vầng sáng cuối cùng của đá Thất Sắc.

Nhạc Chí chậm rãi đi đến bên Tất Cảnh, nhìn vẻ mặt ngập tràn thống khổ của y.

Nhạc Chí vươn tay, vuốt ve gương mặt tuấn mỹ vô song đó.

Trong lòng hắn, Tất Cảnh là người đẹp đẽ nhất trần đời, nhưng sao gương mặt vốn luôn tràn trề ngạo khí nay lại tiều tụy quá.

Đây từng là người hắn yêu thương nhất, là người hắn nguyện dùng bất cứ thứ gì để đánh đổi, giờ đây hắn lại dùng y để nhập đạo.

Nhạc Chí bỗng có chút không đành lòng.

“Tất Cảnh…” Nhạc Chí nhỏ nhẹ nói, “Ngài là chủ nhân Vạn Yêu Tông, trên người mang huyết mạch thần thú, nên đứng ở nơi tối cao bễ nghễ nhìn thế gian, ngàn năm sau hẳn ngài đã phi thăng thành tiên, tiêu dao chốn Cửu Trùng.”

Tròng mắt Tất Cảnh chậm rãi chuyển động, giọng nói khàn khàn: “Vậy thì sao?”

“Ngài không nên có dáng vẻ thế này.” Nhạc Chí nói.

“Ha ha ha ha! Chủ nhân Vạn Yêu, huyết mạch thần thú, vậy mà bổn tọa vẫn cứ ngu muội, ngay cả con tim mình đặt ở đâu cũng chẳng thấu!” Đột nhiên Tất Cảnh cười to, tiếng cười hãi hùng khiếp vía.

Nhạc Chí có thể cảm giác được khí lạnh tỏa ra từ trên người Tất Cảnh, lạnh lẽo giá buốt, khiến người ta không thể cử động.

Tròng mắt đen nhánh của Tất Cảnh đột ngột trào lên màu máu đỏ.

Đây là hiện tượng nhập ma.

Một dáng người lao vụt đến, yểm một lá bùa lên đầu Tất Cảnh, y đột ngột ngã xuống đất.

Kỷ Nhược đứng ở một bên, nói với giọng khiếp sợ: “Lúc tâm ma vừa trỗi dậy thì tu vi sẽ yếu ớt nhất, nếu thật sự nhập ma rồi, một chân sẽ nghiền chết ngươi, rồi thêm một chân một tay nữa sẽ nghiền chết ta.”

Nhạc Chí đỡ Tất Cảnh lên giường, giúp y tháo hài, đắp chăn cẩn thận, nhìn gương mặt hốc hác lạ lẫm đó, hắn không ngăn được tiếng thở dài.

Lúc Nhạc Chí quay người lại, thì thấy Kỷ Nhược đang đứng sau hắn, trong đôi mắt đen ánh lên tia sáng sâu thẳm.

“Ngươi đã nói muốn đáp trả ta một việc, ta sẽ nhớ kỹ đấy.”

“Cô nương tốn nhiều công sức như thế, chẳng phải vì muốn tại hạ giúp cô một tay sao?” Nhạc Chí hỏi ngược lại.

Trên mặt Kỷ Nhược đột nhiên toét ra một nụ cười xán lạn: “Ngươi đã biết rõ ta muốn nhờ vả ngươi, sao lại còn cố lao vào?”

“Nếu chàng thích Nhược, Nhược điên mất, Kỷ Nhược, hai ta đã từng gặp nhau.” Nhạc Chí nói.

“Chỉ thoáng gặp một lần mà thôi, nên ngươi không nhớ rõ ta cũng là chuyện thường. Nhưng ngươi lại không nhớ cả tên ta, vậy xem ra chàng chẳng hề nhắc đến ta trước mặt ngươi rồi. Lúc chàng chọn ta, lúc chàng nguyện ý cưới ta, ta đâu chỉ mừng như điên mà thôi? Kỷ Nhược ta đây đã cười toe toét suốt cả một tháng, ngay cả huynh trưởng cũng bảo là ta điên thật rồi.”

Cô thiếu nữ tưởng chừng tâm tính giản đơn, gương mặt treo đủ loại tươi cười ấy, lúc này trông mới thâm tình làm sao.