Lúc bế quan tu luyện, Nhạc Chí không mang nhiều hành trang.
Ngoài một quyển “Đan thuật”, một lò luyện đan, một ít quần áo ra, thì không còn gì nữa.
Mà hành trang của Thẩm Mạn lại còn ít ỏi hơn, y chỉ mang theo một thanh kiếm.
“Sáu tháng lận đấy, lẽ nào huynh không định tắm rửa hay sao?”
Những lời này là Nhạc Chí cố ý nói với Thẩm Mạn trước mặt Lâm Khinh Ngôn.
Thẩm Mạn chỉ thờ ơ liếc hắn, không buồn đáp lại.
“Đạo thuật của sư huynh đã vào giai đoạn Kết Đan, cơ thể rất ít bị nhiễm bẩn, đừng nói nửa năm, ngay cả khi mười năm không tắm vẫn sạch sẽ như thường.” Lâm Khinh Ngôn nói xong, liếc mắt nhìn Nhạc Chí một cách khinh thường, giống như đang chê cười hắn chẳng biết gì.
“…” Tất Cảnh đã luyện đến Nguyên Anh mà vẫn cứ ngày ngày tắm gội đó thôi. Nghĩ đến Tất Cảnh, ánh mắt Nhạc Chí ảm đạm hẳn. Một lúc sau, hắn tự nhắc mình phải nói năng thận trọng hơn.
Sáu tháng không thể gặp mặt, dĩ nhiên Lâm Khinh Ngôn lưu luyến không rời, một mực theo tiễn đến trước núi.
Nhìn hai người nọ thầm thì to nhỏ phải tầm nửa canh giờ, Nhạc Chí không nhịn được mà ngáp một cái. Đương nhiên phần lớn thời gian đều là Lâm Khinh Ngôn nói, Thẩm Mạn nghe, chốc chốc gật gật đầu.
Phía sau núi là một vùng hoang dã nhưng dồi dào linh khí. Nam Ngọc Chân nhân đã lập kết giới ở lối vào núi, trong sáu tháng này sẽ không ai xâm nhập được.
Hẳn ngài đã biết việc Thẩm Mạn bị đánh lén, nhưng cũng không hỏi han gì.
Một đệ tử có tu vi và ngoại hình xuất chúng như thế, tại sao Nam Ngọc Chân nhân lại không thích nhỉ?
Nhạc Chí không tài nào hiểu được.
Hai người vào sau núi, ai nấy tự tìm nơi cư ngụ, cũng không mong gặp lại đối phương.
Nhạc Chí tìm được một sơn động ở phía Nam ngọn núi, hướng về phía mặt trời, là một vị trí rất đắc địa.
Linh khí trong núi ngập tràn, hắn lại có ngộ tính cao, nên tu vi cũng thăng tiến rất nhanh.
Trong mấy tháng này, hắn luyện ra rất nhiều đan dược, nào tu bổ thân thể, nào khống chế thần trí, muôn màu muôn vẻ, muốn gì có nấy.
Một ngày nọ, Nhạc Chí tu luyện xong, bèn ngồi xuống một tảng đá, bắt đầu suy nghĩ miên man.
Hắn nghĩ về Tất Cảnh.
Hắn rất nhớ y.
Bỗng dưng hắn cảm thấy hai mươi năm thật quá dài.
Thẩm Mạn theo đường núi rộng mở quay về thì trông thấy Nhạc Chí đang chống hai tay dưới cằm, hai bên mặt phồng lên, còn đôi mắt thì không tập trung vào đâu cả, chẳng biết thần trí đã lạc trôi về phương nào.
Rõ ngốc.
Nhạc Chí cũng nhận ra Thẩm Mạn đã đến, hắn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn y.
“Sao huynh lại đến đây?” Hắn thắc mắc.
“Đến xem ngươi còn sống hay không.” Thẩm Mạn nói, rồi nghĩ một thoáng, y lại giải thích, “Ngươi mà chết, sư phụ sẽ trách tội ta.”
Thẩm Mạn cầm trong tay hai quả màu đỏ.
Nhạc Chí vừa thấy liền nhìn hau háu vào đó, ánh mắt thèm thuồng lộ liễu. Nhạc Thuật đúng là cái đồ tham ăn, hắn nghĩ thầm.
Thẩm Mạn nói: “Ta ăn không được nên định vứt trái cây này đi, nếu ngươi muốn ăn thì ta cho.”
Nhạc Chí lặng lẽ vươn tay nhận lấy trái cây, mở to miệng, cắn vào.
Nhìn vẻ mặt ăn trái cây của hắn, rõ thật là ngốc. Ngốc như thế mà còn thích sư muội, lại càng ngốc tợn. Thẩm Mạn nghĩ.
Còn Nhạc Chí lại nghĩ đến chấp niệm của Nhạc Thuật. Hắn cần phải lấy lòng Thẩm Mạn rồi khuyên y đừng kết duyên với Lâm Khinh Ngôn, thế là hắn lấy từ trong ngực áo ra một lọ đan dược rồi đưa cho y.
“Cái này giúp tu bổ nguyên đan, có thể trợ lực lúc tu luyện, huynh hãy giữ mà dùng.”
Thẩm Mạn nhìn chằm chằm vào đan dược đó, nhưng không nhận lấy.
“Bây giờ sư muội không có ở đây, ngươi có lấy lòng ta thì muội ấy cũng không thấy đâu.”
“Không cần nàng biết.” Hiện giờ, người hắn cần lấy lòng là Thẩm Mạn chứ có phải Lâm Khinh Ngôn đâu.
Thẩm Mạn vẫn không nhận.
“Đan dược này không thể dùng nhiều, huynh không cần thì ta vứt đi vậy.” Hắn nói.
Lúc này Thẩm Mạn mới vươn tay nhận lấy đan dược.
Trong vài tháng sau đó, Thẩm Mạn sẽ thỉnh thoảng đến thăm Nhạc Chí, mang cho hắn một ít trái cây, còn hắn sẽ cho y một ít đan dược.
Hai người cứ bình thản ở chung với nhau như thế.
Nhưng Nhạc Chí có thể nhận ra Thẩm Mạn đã thân thiết với hắn hơn một chút, đó là dấu hiệu tốt.
“Trên người của ngươi có mùi gì đó.” Thẩm Mạn nói.
Nhạc Chí nghe mà giật mình, hắn nâng cánh tay lên ngửi. Mới chỉ một ngày không tắm, chẳng lẽ lại hôi ư? Hắn kiểm tra cả hai cánh tay nhưng không ngửi được mùi gì lạ, bèn nghi hoặc nhìn Thẩm Mạn.
“Mùi hương dễ chịu lắm…” Y hờ hững nói.
Đây là tác dụng của loại đan dược kia, chỉ cần ăn vào sẽ tỏa ra hương thơm. Mùi hương này rất thanh nhã, lại có tác dụng an thần nên được rất nhiều người ưa thích.
Nhất là Tất Cảnh.
“Trước kia trên người ngươi không có…” Thẩm Mạn tiếp tục nói.
“Ta cảm giác ngươi đã thay đổi rồi…”
“Ngươi là Nhạc Thuật ư?”
Đại sư huynh ơi, huynh có thể nói hết lời trong một lần luôn được không? Sao phải ngắt quãng từng câu, từng câu như thế chứ?!
Nhạc Chí cười cười: “Nếu ta không phải Nhạc Thuật, vậy thì là ai nào?”
Thẩm Mạn chăm chú nhìn hắn một lúc, vẫn là bộ dạng vừa ngốc vừa xấu đó, không lên tiếng.
“Huynh thật sự thích sư muội sao?” Hắn hỏi dò.
Gương mặt Thẩm Mạn đột nhiên trở nên vặn vẹo, y hung tợn trừng mắt nhìn hắn, đáp cụt lủn: “Đương nhiên.”
“…”
“Sư muội sẽ không thích ngươi đâu, có tiếp cận ta cũng vô dụng thôi.” Y bỏ lại một câu, rồi xoay người bỏ đi.
“…”
Trong thoáng chốc, nửa năm đã trôi qua.
Lúc hai người rời núi, Lâm Khinh Ngôn đã chờ sẵn bên ngoài từ lâu. Thấy họ, nàng như cơn lốc nhỏ, nhào vào lòng Thẩm Mạn làm nũng.
Nhạc Chí cảm thấy đầu mình râm ran đau nhức.
Bởi vì chấp niệm của Nhạc Thuật.
Nên mỗi lần nhìn bọn họ bên nhau, hắn sẽ cảm thấy khó chịu.
Lúc về nhà, Nhạc Chí đánh ngay một giấc. Sau nửa năm ngủ nơi hoang vu dã ngoại, hắn chợt cảm thấy chiếc giường mềm mại này giống hệt chốn thiên đường.
Vài ngày nữa là đến thời gian tỷ thí, Đạo tu yêu cầu đấu tu vi, còn Đan tu chỉ cần giao một loại đan dược cho Điện chủ là được. Điện chủ sẽ chọn loại đan dược tốt nhất rồi giao cho Tông chủ, chờ phán xét của ngài.
Nhạc Chí giao Chuyển Hồn Đan do tự hắn luyện ra cho Nam Ngọc Chân nhân, loại đan dược này có thể trao đổi linh hồn của hai người, tuy chỉ có tác dụng trong một ngày, nhưng cũng được xem là loại tốt nhất trong nhóm đan dược bậc trung.
Còn về Đạo thuật, ai sẽ thắng, thì hắn cũng không màng.
“Sư huynh!”
Một sáng sớm nọ, Nhạc Chí vừa mặc xong y phục, Tiểu sư muội đã phá cửa xông vào, gương mặt hốt hoảng lo lắng.
“Sư huynh, Đại sư huynh bị thương rồi, huynh mau cứu huynh ấy đi!”
Lâm Khinh Ngôn lắm lúc sẽ chê bai Nhạc Thuật khờ khạo, thế nhưng mỗi lần Thẩm Mạn bị thương, người nàng nghĩ đến lại cứ là hắn.
Nhạc Chí không để ý, nhưng Nhạc Thuật trước kia hẳn rất đau lòng.
Hắn đi theo Lâm Khinh Ngôn đến nơi ở của Thẩm Mạn. Y ngụ trong một gian nhà phía Nam, nơi này bốn bề thanh vắng, không một bóng người. Nam Ngọc Chân nhân sắp xếp như thế, chắc hẳn là do ngài không thích Thẩm Mạn, chứ chẳng phải vì để y chuyên tâm tu luyện gì.
Lúc Nhạc Chí vào nhà, Thẩm Mạn đang nằm trên giường, sắc mặt tái mét, hai mắt nhắm nghiền.
Đây là do đan điền bị tổn hại.
“Sao lại ra nông nỗi này?” Hắn hỏi.
“Lần so đấu tu vi này, trong một ngày Đại sư huynh đánh bại vài đối thủ, nhưng chính huynh ấy cũng trọng thương.”
“Thế sao không tìm sư phụ?”
Lâm Khinh Ngôn quýnh cả lên: “Sư huynh, huynh ngốc thế, Đại sư huynh gặp chuyện thì sư phụ cũng chẳng bận tâm đâu!”
Nhạc Chí không nói nữa, hắn lấy trong số những đan dược đã luyện thành công ra một loại giúp tu bổ đan điền, cho Thẩm Mạn ăn nó, rồi truyền một chút chân khí vào bụng, sau đó ấn nhẹ vào trán y.
Sau một chốc, sắc mặt Thẩm Mạn khá lên chút đỉnh.
Y giật giật hàng mi, rồi từ từ mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Mạn vẫn còn mơ màng.
Lâm Khinh Ngôn mừng rỡ lao đến.
“Lấy lá thuốc vò lại, rồi cho huynh ấy dùng.” Nhạc Chí nói với nàng.
Lâm Khinh Ngôn lưu luyến không muốn rời, rồi mới đi khỏi.
Chẳng qua Nhạc Chí chỉ muốn dụ nàng ra ngoài, ai cũng biết lúc bị thương là thời điểm con người yếu đuối nhất, nên hắn muốn tranh thủ cùng Thẩm Mạn vun đắp hảo cảm.
“Huynh thấy sao rồi?” Hắn ân cần hỏi.
Thẩm Mạn không lên tiếng, chỉ nhìn hắn chăm chú.
Nhạc Chí bị y nhìn đến phát ngượng: “Có chuyện gì à?”
“Ngươi cứu ta vì sư muội sao?” Giọng nói của y vẫn còn khá yếu ớt.
“Đương nhiên là không rồi, vì huynh là sư huynh của ta, lại còn mang trái cây đến cho ta nữa.” Nhạc Chí cười nói.
Thẩm Mạn đột nhiên xoay người, không thèm nhìn hắn.
“Ta đã đánh bại đối thủ của mình, có thể trở thành đệ tử thân truyền của Tông chủ.” Một lúc sau, Thẩm Mạn đột ngột nói.
Trong giọng nói của y ẩn chứa niềm vui kín đáo.
Nhạc Chí cũng cười, Thẩm Mạn tự nguyện bày tỏ tâm tình của y cho hắn, tức y đã nhận hắn là bằng hữu.