Sân bay Charles-de-Gaulle có một khu vực mua sắm rất lớn, với nhiều cửa hàng miễn thuế. Trước khi đi, Phó Hành Chu đã nhắn tin cho cô, nói rằng cô có thể đi dạo loanh quanh khoảng một tiếng, tốt nhất nên ở trong trung tâm thương mại và tránh đi lại bằng phương tiện công cộng.
Ôn Dạng đáp vâng.
Cô mua một cốc cà phê rồi đi dạo ngắm nghía. Lúc này vẫn còn khá nhiều người ở đây, có rất nhiều người Trung Quốc, có cả đi công tác lẫn đi du lịch. Đặc biệt là ở các cửa hàng miễn thuế, hầu hết mọi người đều nói tiếng Trung.
Ôn Dạng nhấm nháp ngụm cà phê.
Tiếng Anh của cô khá tốt, có thể nghe hiểu và giao tiếp cơ bản. Tất cả nhờ vào việc cô và Dư Tình đã dành rất nhiều thời gian để xem phim Mỹ. Còn tiếng Pháp thì cô chỉ hiểu một vài câu chào hỏi thông thường, những câu dài hơn thì hoàn toàn không hiểu gì cả.
Đi loanh quanh một lúc, thấy cũng sắp đến giờ, Ôn Dạng đi ra ngoài.
Một chiếc con màu bạc đỗ ở phía đối diện, cửa xe mở ra, Phó Hành Chu mặc một chiếc sơ mi đen và quần âu đen bước xuống, hai người nhìn nhau từ xa. Ôn Dạng nháy mắt cười với anh.
Phó Hành Chu đóng cửa xe, bước nhanh về phía cô.
Ánh đèn neon của thành phố chiếu rọi lên bóng dáng cao lớn của anh. Anh đến bên cô, trời hơi lạnh, anh đưa tay ôm cô vào lòng. Ôn Dạng cười tươi hơn, vùi đầu vào ngực anh, thì thầm: "Em đến không báo trước, có làm phiền anh không?"
Phó Hành Chu ôm chặt cô hơn, cúi đầu hôn lên mái tóc còn nhiễm hơi lạnh của cô: "Một bất ngờ tuyệt vời như vậy, sao lại coi là làm phiền được."
Ôn Dạng cười tươi hơn. Cô choàng tay ôm lấy anh.
Trên phố Paris về đêm, dưới ánh đèn neon lung linh, giữa dòng người qua lại tấp nập, Phó Hành Chu buông cô ra, cúi đầu hôn lên trán cô và nói: "Đi thôi."
Ôn Dạng đáp: "Ừm."
Phó Hành Chu cầm vali cho cô, cùng cô đi về phía chiếc xe.
Ôn Dạng cầm cốc cà phê, đi bên cạnh Phó Hành Chu. Cô uống một ngụm cà phê, Phó Hành Chu mở cửa xe, nhìn cô. Hai người nhìn nhau, Ôn Dạng nhẹ nhàng hỏi: "Anh có muốn uống không? Lúc đầu nóng lắm, giờ hơi nguội rồi."
Phó Hành Chu rút tay ra, cầm lấy cốc cà phê và nhấp một ngụm.
Cái chỗ Ôn Dạng vừa uống, giờ vẫn còn vương chút son môi vị đào.
Ôn Dạng cảm thấy tai mình nóng ran, cô nói: "Em thấy uống lạnh sẽ đắng hơn."
Phó Hành Chu đặt cốc cà phê lên vào rãnh để cốc, anh nói: "Vẫn được, ngọt mà."
Phó Hành Chu cười mà không nói, chỉ tập trung lái xe.
Đêm Paris lung linh ánh đèn, cả thành phố như chìm đắm trong không khí cổ kính của thời trung cổ. Ôn Dạng ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, thực ra cô cũng rất ngưỡng mộ sự dũng cảm của bản thân, đã bay nửa vòng trái đất để đến gặp anh. Thậm chí khi đang ngồi trên máy bay, cô cũng tự hỏi liệu mình có quá vội vàng không? Có lẽ cô nên suy nghĩ kỹ càng giũa được và mất.
Nhưng cô cũng nhận ra rằng, giờ đây rất rõ ràng mình muốn gì.
Khi bước lên máy bay, cô không hề lo lắng hay bất an, cô chỉ đơn giản muốn đến thành phố này để tìm anh, để ở bên anh, để làm một người bạn gái đúng nghĩa.
"Đang nghĩ gì thế?"
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai.
Ôn Dạng sực tỉnh, quay đầu nhìn anh, cô cười lắc đầu: "Không có gì, chỉ đang ngẩn ngơ thôi."
Phó Hành Chu rút tay ra, nắm lấy tay cô, đặt lên bảng điều khiển. Bàn tay ấm áp của anh bao trùm lấy tay cô, Ôn Dạng hỏi: "Mẹ anh thế nào rồi? Đã vào phòng phẫu thuật chưa?"
Phó Hành Chu đáp: "Vừa mới đưa vào."
Ôn Dạng "ôi" một tiếng: "Vậy anh nên để em tự đi taxi đến chứ."
Phó Hành Chu nhìn cô, nói: "Anh không yên tâm về em, những vấn đề khác em không cần lo. Hơn nữa mẹ anh ở đây không phải chỉ có mình anh, đội ngũ bác sĩ của bà ấy đều rất giỏi."
Ôn Dạng lẩm bẩm: "Biết thế em đã tự đi taxi rồi."
Phó Hành Chu nhướn mày: "Nếu em tự đi, anh còn lo hơn. Đừng nghĩ nhiều, được không?"
Ôn Dạng nhẹ nhàng hỏi: "Vậy giờ chúng ta đến bệnh viện à?"
Phó Hành Chu nhìn cô: "Em có thể đi cùng anh không?"
Ôn Dạng gật đầu ngay: "Tất nhiên rồi."
Phó Hành Chu nhìn vào mắt cô, ánh mắt dịu dàng.
(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)
Chiếc xe bạc lao nhanh trên đường phố, không lâu sau đã đến một bệnh viện tư nhân ở quận 16.
Chiếc xe dừng lại, Ôn Dạng kéo chặt áo khoác, để Phó Hành Chu nắm tay mình đi vào trong. Đến lúc này, Ôn Dạng mới cảm thấy hơi lo lắng, cô không biết mẹ của Phó Hành Chu là người như thế nào, liệu bà có chấp nhận cô xuất hiện ở đây không.
Cô liếc nhìn Phó Hành Chu nhưng không muốn để anh biết mình đang căng thẳng.
Rõ ràng lúc này, anh mới là người lo lắng hơn.
Sàn nhà sáng bóng, hành lang yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng đi qua. Bệnh viện ở đây khác với bệnh viện trong nước, ít người hơn nhưng mùi thuốc khử trùng thì vẫn y như nhau. Đứng trước phòng phẫu thuật có hai người, cả hai đều mặc vest chỉnh chu, trông rất chuyên nghiệp. Khi thấy Phó Hành Chu dắt theo một người phụ nữ, họ liền bước tới.
Hai người họ mỉm cười, nói với Phó Hành Chu: "Sếp nhỏ tới rồi, vậy chúng tôi đi trước nhé. Khi nào sếp Khâu tỉnh lại, phiền anh thông báo cho chúng tôi."
Phó Hành Chu gật đầu: "Cảm ơn hai vị."
Họ nhìn Ôn Dạng một cái, Ôn Dạng mỉm cười, rất tự nhiên. Phó Hành Chu giới thiệu: "Đây là hai trợ thủ của mẹ anh, Trần Thương và Lý Lạc."
Ôn Dạng: "Xin chào."
Phó Hành Chu lại giới thiệu cô với hau người họ: "Đây là bạn gái của cháu, Ôn Dạng."
"Chào cô Ôn, phiền cô chăm sóc cho cậu chủ Phó nhé." Trần Thương cười nói.
Ôn Dạng mỉm cười gật đầu.
Cô toát lên vẻ dịu dàng, điềm tĩnh nhưng không kém phần xinh đẹp, là kiểu con gái dễ để lại thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trần Thương và Lý Lạc đã ngoài tứ tuần, nhìn Ôn Dạng như nhìn một cô em gái bề dưới.
Họ không khỏi cảm thán, giám đốc Phó có thể tìm được một cô gái tuyệt vời như vậy, sau này sếp Khâu không phải lo lắng con trai mình sẽ cô đơn nữa.
Sau khi họ đi khỏi.
Trước phòng phẫu thuật chỉ còn lại Ôn Dạng và Phó Hành Chu. Một y tá bưng khay cà phê đến, Phó Hành Chu nhận lấy, cho thêm đường vào cốc của Ôn Dạng và đưa cho cô. Ôn Dạng nhấp một ngụm, cảm thấy ngọt hơn cốc trước nhiều, không còn vị đắng nữa.
Cô nhìn vào ánh đèn sáng trưng của phòng phẫu thuật, nhớ lại lần Dư Tình nhập viện cấp cứu, lúc đó cô cũng ngồi chờ ở hành lang như thế này.
Phó Hành Chu kéo cô ngồi xuống ghế dài.
Ôn Dạng uống một ngụm rồi đưa cốc cà phê cho anh, Phó Hành Chu nhận lấy và cũng uống một ngụm. Đã khuya rồi, Ôn Dạng hỏi: "Tại sao bác gái lại chọn giờ này để phẫu thuật?"
Phó Hành Chu đáp: "Mẹ anh nói như vậy thì ngày mai khi tỉnh dậy sẽ được thấy ánh mặt trời."
Ôn Dạng nghe vậy thì gật gù: "Cũng có lý."
Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô, nhân lúc không ai chú ý, anh hôn nhẹ lên môi cô. Ôn Dạng cũng đáp lại anh một cách dịu dàng, nụ hôn của họ nhẹ nhàng mà sâu lắng.
Hôn xong, Phó Hành Chu xoa nhẹ mái tóc của cô: "Mệt không?"
Ôn Dạng chớp mắt: "Không mệt."
Thực ra cô có hơi buồn ngủ, vì trên máy bay hầu như không ngủ được, mà mấy cốc cà phê uống vào cũng chẳng có tác dụng gì. Phó Hành Chu nhìn ra được cô đang nói dối, anh mỉm cười rồi lấy lấy cốc cà phê của cô đặt sang một bên: "Ngả vào lòng anh ngủ một lát đi, hoặc vào phòng nghỉ của người nhà mà nghỉ."
Ôn Dạng lập tức dựa vào anh: "Vậy em dựa vào anh."
Phó Hành Chu ôm eo cô, để cô tựa vào vai mình. Có một y tá đi qua, anh ra hiệu, y tá vào phòng nghỉ lấy ra một chiếc áo khoác đen và khoác lên vai Ôn Dạng. Cảm nhận được sự ấm áp, Ôn Dạng không nhịn được mà nói: "Em lừa anh đấy, em hơi buồn ngủ thật."
Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô, mỉm cười: "Anh đoán được mà."
Ôn Dạng nhắm mắt lại, dựa vào anh.
"Bác gái mà tỉnh lại thì anh gọi em nhé."
"Ừm."
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên trên đỉnh đầu.
Ôn Dạng cuộn tròn trong vòng tay anh, mơ màng nhìn vào ánh đèn của phòng phẫu thuật, rồi cô hỏi anh: "Anh đã thuyết phục bác gái như thế nào vậy?"
Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô: "Bà ấy tự nghĩ thông suốt thôi.""
"Thông suốt cái gì?"
Phó Hành Chu định nói thì phát hiện ra cô đã ngủ say. Anh kéo nhẹ áo khoác lên, thì thầm: "Mẹ anh nói muốn gặp em."
Nhưng Ôn Dạng đã ngủ say, không nghe thấy câu nói đó.
Cuộc phẫu thuật kéo dài khá lâu. Ôn Dạng từ dựa đầu vào vai anh, dần dần trượt xuống nằm sấp trên đùi anh. Phó Hành Chu kéo lại áo khoác cho cô, vuốt ve mái tóc của cô.
Đêm vốn dĩ dài đằng đẵng.
Nhưng nhờ có cô mà anh cảm thấy ấm áp hơn.
Thời gian trôi qua từng giây.
Hành lang lạnh lẽo, ánh đèn trong phòng phẫu thuật đã sáng suốt mấy tiếng đồng hồ. Đột nhiên, đèn tắt phụt một tiếng. Phó Hành Chu vô thức ngẩng đầu nhìn lên, có lẽ là cảm nhận được nên Ôn Dạng cũng mơ màng tỉnh giấc, nhìn theo ánh đèn vừa tắt. Cô tỉnh táo hẳn, kéo chặt áo khoác và ngồi dậy. Phó Hành Chu nhìn cô, nắm tay cô rồi đứng lên.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Bác sĩ Reed tháo khẩu trang, dùng tiếng Pháp nói với Phó Hành Chu: "Ca phẫu thuật rất thành công. Bệnh nhân cần được theo dõi thêm một thời gian, sau khi thuốc mê hết tác dụng thì sẽ ổn."
Phó Hành Chu cảm ơn bác sĩ.
Đó là lần đầu tiên Ôn Dạng nghe anh nói tiếng Pháp, giọng anh rất hay.
Sau đó, bà Khâu Phái được đẩy ra ngoài. Mặc dù khuôn mặt tái nhợt nhưng bà vẫn rất xinh đẹp. Những đường nét trên khuôn mặt của Phó Hành Chu có nhiều nét giống mẹ.
Phó Hành Chu và Ôn Dạng cùng các y tá đẩy giường bệnh vào phòng hồi sức.
(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)
Sau khi các y tá rời đi.
Phó Hành Chu đứng bên giường bệnh nhìn mẹ mình.
Ôn Dạng đứng bên cạnh anh.
Phó Hành Chu nắm tay cô, nói: "Ba mẹ anh là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, yêu nhau rồi kết hôn sinh con. Năm đó khi xảy ra khủng hoảng tài chính, toàn bộ trọng trách của tập đoàn Khinh Chu đều đè nặng trên vai ba anh. Vượt qua được khủng hoảng, sức khỏe của ba anh suy sụp dần trong suốt mười mấy năm. Mẹ anh là người bị giấu diếm lâu nhất, khi biết được sự thật, bà gần như suy sụp."
Ôn Dạng ngước nhìn anh.
Phó Hành Chu nhìn mẹ mình trên giường bệnh, nói tiếp: "Sau khi anh tiếp quản Khinh Chu, mẹ anh ở lại Paris và không muốn quay về Hong Kong nữa. Bà đã từng dùng thuốc chống trầm cảm một thời gian, nhưng chung quy vẫn không thể vui vẻ như trước, không muốn quay lại Hồng Kông, Nam Thành thì thỉnh thoảng sẽ về."
Anh kể lại mọi chuyện bằng giọng điệu bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Ôn Dạng nghe mà thấy xót xa, cô đưa tay ôm lấy cánh tay anh. Cảm nhận được hành động của cô, Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô, rồi vòng tay ôm chặt lấy cô. Anh xoa nhẹ mái tóc của cô và nói: "Anh đang cố gắng tìm hiểu xem tại sao mẹ lại bị bệnh."
"Trong lòng tích tụ quá nhiều, tổn hại thân thể."
Ôn Dạng thì thầm: "Anh cũng rất buồn mà."
Phó Hành Chu im lặng vài giây rồi hôn nhẹ lên tóc cô, không trả lời.
Từ khi 20 tuổi tiếp quản Khinh Chu, anh không có thời gian để buồn. Anh vừa học vừa làm, luôn bận rộn, đã lâu rồi anh không biết buồn là gì. Chỉ có cô mới nói thẳng ra điều đó.
Hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng bệnh, chờ Khâu Phái tỉnh lại. Khi trời tờ mờ sáng, Ôn Dạng đi vệ sinh. Bệnh viện này có không gian rất đẹp, cửa sổ nhìn ra một khu vườn xanh tươi. Vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, điện thoại của cô reo lên. Dư Tình gọi điện đến để hỏi thăm tình hình, vì tối qua cô ấy ngủ sớm nên sáng nay mới gọi được.
Ôn Dạng nghe máy, đứng bên cửa sổ nói chuyện.
Dư Tình: "Cậu đến nơi rồi mà không nhắn tin cho tớ."
Thực ra bà đã tỉnh từ lâu rồi, khi vừa mở mắt đã thấy con trai đang nói chuyện thân mật với một cô gái xinh đẹp bên cạnh. Bà nhắm mắt lại, muốn nghe họ nói chuyện thêm một chút. Nhưng cô gái kia chỉ nói vài câu rồi đi ra ngoài.
Khâu Phái đành phải mở mắt ra, nhìn theo bóng dáng của cô gái ấy.
Phó Hành Chu thấy mẹ mình tỉnh dậy liền đứng dậy, đắp chăn cho bà và hỏi: "Mẹ thấy thế nào?"
Khâu Phái hít một hơi thật sâu: "Đau."
Phó Hành Chu hỏi: "Gọi bác sĩ vào khám cho mẹ nhé?"
Khâu Phái lắc đầu: "Không cần, tạm thời không muốn nhìn thấy mặt bác sĩ."
Phó Hành Chu buông chăn, hỏi: "Vậy mẹ có muốn uống nước không?"
Khâu Phái không trả lời câu hỏi của anh, mà nhìn chằm chằm ra cửa sổ, nơi Ôn Dạng đang đứng. Bà nói: "Cô bé này khác xa với Lê Mạn."
Phó Hành Chu theo ánh mắt của mẹ mình nhìn về phía Ôn Dạng, trong mắt anh thoáng hiện lên vẻ dịu dàng.
Khâu Phái thu hồi ánh mắt, nói: "Nếu con sớm nói muốn tìm một người như vậy, con cũng không cần phải kết hôn hợp đồng."
Phó Hành Chu nhìn mẹ mình: "Cô ấy khác."
Khâu Phái hỏi: "Khác ở chỗ nào?"
Phó Hành Chu nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chắc nịch: "Một số điều cần phải chung đυ.ng mới hiểu, con không thể giải thích rõ ràng với mẹ được."
Khâu Phái nhìn anh: "Con người có tiền rồi sẽ muốn có quyền, tiền quyền đều có rồi, thì lại bắt đầu theo đuổi những thứ thuộc về tinh thần. Sau khi ba con qua đời, mẹ vẫn ở một mình, là bởi vì đã gặp được chỗ dựa tinh thần của mình từ quá sớm. Từ đó về sau, chẳng còn ai giống như ông ấy nữa, có thể thấu hiểu, yêu thương, ôm ấp và ủng hộ mẹ..."
"Hành Chu, con đã gặp được chỗ dựa tinh thần để con ký thác chưa?"
Phó Hành Chu nhìn thẳng vào mắt Khâu Phái. Anh nói: "Vậy thì, con đã gặp được rồi."