Năm Thứ Hai Sau Khi Kết Hôn

Chương 61



Tài khoản này là do Lê Mạn vô tình phát hiện ra khi hai người sống ở nhà tổ sau khi kết hôn, lúc đó cô ta muốn tìm hiểu thêm về Phó Hành Chu, nên đã cố ý đăng ký tài khoản và theo dõi anh.

Nhưng sau đó phát hiện ra đây chỉ là một tài khoản bị bỏ hoang, những bức ảnh và dòng trạng thái còn lưu lại đều là do anh đăng từ mười mấy năm trước, tất cả đều là các tác phẩm nhiếp ảnh.

Sau khi kết hôn, cô ta không hề phát hiện anh có bất kỳ biểu hiện thích chụp ảnh gì, theo dõi tài khoản được một thời gian rồi cô ta cũng không đăng nhập lại nữa, nếu không phải tối hôm nay blog đột nhiên có bài đăng mới, tình cờ cô ta lại nhìn thấy, thì cô ta đã gần như quên mất nơi này rồi.

Phải nói là linh cảm của phụ nữ rất mạnh.

Anh đã bắt đầu sử dụng lại blog cá nhân này, nhưng bức ảnh đầu tiên anh đăng lại là Ôn Dạng.

Khi một người đàn ông bắt đầu ghi lại hình ảnh của một người phụ nữ thì tức là tình cảm đã dần trở nên sâu đậm, người phụ nữ này chắc chắn đã để lại điều gì đó trong cuộc đời anh ta, huống hồ người đàn ông này còn là Phó Hành Chu.

Lê Mạn nhìn người phụ nữ dưới ống kính của anh.

Cô ấy đang ngủ say.

Anh đang dùng ánh mắt gì để nhìn người phụ nữ trong vòng tay mình nhỉ?



Ôn Dạng ngủ một giấc mê mệt, chủ yếu là do tác dụng phụ của thuốc. Phó Hành Chu bàn việc xong thì tháo tai nghe đặt lên bàn trà, vén gọn lọn tóc cho cô. Anh hơi đứng dậy, cúi người bế cô lên rồi ôm cả chăn đắp điều hòa đi vào phòng ngủ chính.

Lúc đặt cô xuống giường, chiếc váy trên người Ôn Dạng xõa ra trên giường như những cánh hoa.

Cô chưa kịp tắm, trên người vẫn mặc chiếc váy ban ngày, tuy đẹp nhưng không thích hợp để mặc ngủ. Phó Hành Chu xoay người đi vào phòng tắm lấy khăn ấm ra, tiện thể lấy thêm một chiếc váy ngủ từ tủ quần áo.

Anh cúi người lau cổ và mặt cho cô, cô mềm nhũn người cọ nhẹ vào gối, khẽ gọi: “Phó Hành Chu.”

Phó Hành Chu đáp lại một tiếng, “Hửm?”

Ôn Dạng thì thầm: “Em không muốn tắm nữa, em muốn ngủ tiếp.”

“Em ngủ đi.” Anh dịu dàng nói, “Nhưng thay váy đã, em ngồi dậy được không?”

Ôn Dạng gật đầu rồi lại lắc đầu, Phó Hành Chu thấy vậy cũng không hỏi thêm ý kiến của cô nữa, anh cởi chiếc váy dài của cô ra. Trong giấc ngủ mê man, gần như ngay lúc chiếc váy được cởi ra, Ôn Dạng vô thức ôm lấy cổ anh.

Đó là một hành động theo bản năng, yết hầu Phó Hành Chu chuyển động, cúi đầu nhìn cô.

Mấy giây sau, anh vẫn cúi đầu ngậm lấy môi cô. Dù đang ngủ mê nhưng cô cũng theo bản năng đáp lại, cơ thể trắng nõn nằm gọn trong vòng tay anh, vị đắng nơi đầu lưỡi đã sớm biến mất, chỉ còn lại vị ngọt ngào thoang thoảng.

Một lúc lâu sau, mái tóc cô dính vào lưng đã hơi ẩm ướt, Phó Hành Chu lấy váy ngủ mặc cho cô, lau đi mồ hôi trên cổ cô. Ôn Dạng cọ nhẹ vào cổ anh, Phó Hành Chu khẽ dỗ dành: “Mai rồi tắm.”

Hơi thở của Ôn Dạng vẫn còn hỗn loạn, cô khẽ “ừm” một tiếng. Phó Hành Chu sợ cô bị cảm nặng thêm, cho dù điều hòa trong phòng có bật cao đến đâu thì sau một hồi cũng sẽ toát mồ hôi, đến lúc đó nhất định phải đi tắm.

Sau khi dỗ dành cô ngủ.

Phó Hành Chu đứng dậy, cởi cúc áo sơ mi bước vào phòng tắm, mồ hôi theo cổ anh chảy xuống.

Sáng sớm hôm sau.

Ôn Dạng tỉnh dậy trong vòng tay Phó Hành Chu, trên người đầy mồ hôi, dù vẫn mơ màng nhưng cảm thấy cơ thể đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không còn nặng nề như trước nữa. Cô bị cảm mãi không khỏi hẳn là do mấy ngày sau đó đều thức khuya. Cô hít hít mũi, rúc vào vòng tay anh. Phó Hành Chu nửa tỉnh ôm lấy eo cô, khẽ hỏi: “Khỏe hơn chút nào chưa?”

Ôn Dạng gật đầu: “Hình như đỡ hơn rồi, mũi cũng đỡ nghẹt rồi.”

Phó Hành Chu đưa tay vén lọn tóc ướt đẫm của cô: “Ngủ thêm chút nữa đi, còn sớm mà.”

Ôn Dạng “ừm” một tiếng.

Lại mơ màng ngủ thiếp đi, Phó Hành Chu thấy cô đã ngủ thì liếc nhìn đồng hồ, khoảng năm giờ rưỡi sáng, anh dậy rửa mặt, trên điện thoại hiện thông báo đẩy của blog.

Anh nhấp vào xem.

Có người vào blog của anh xem.

Anh nhìn vài giây, sửa quyền riêng tư của blog thành chế độ chỉ bạn bè mới xem được.

Vệ sinh cá nhân xong, Phó Hành Chu đi tập thể dục, trong phòng thoang thoảng hương thơm thanh khiết, là mùi hương do Ôn Dạng mang đến. Căn phòng ngủ chính vốn lạnh lẽo giờ đây đã có thêm rất nhiều đồ đạc của Ôn Dạng, trên bệ cửa sổ còn đặt hai chiếc túi xách tay mua từ Paris về, đó là quà Khưu Phái tặng Ôn Dạng, lần này Phó Hành Chu về tiện thể mang về luôn.

Ôn Dạng ngủ nướng thêm hai tiếng đồng hồ, lúc tỉnh dậy cảm thấy người thoải mái hơn rất nhiều. Cô xuống giường, búi tóc lên, vào phòng thay đồ lấy quần áo rồi đi tắm rửa, vệ sinh cá nhân.

Làm xong mọi việc, cô sảng khoái kéo cửa ra ngoài tìm Phó Hành Chu.

Phó Hành Chu đang ngồi trên sofa gọi video với ai đó, thấy cô đi ra, anh nói: “Cô ấy dậy rồi.”

Ôn Dạng đi ra khỏi hành lang, Phó Hành Chu nhìn cô ra hiệu cho cô lại đây. Ôn Dạng loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng Khưu Phái trong cuộc gọi video của anh. Cô đi tới, nghiêng đầu nhìn: “Bác ạ.”

Khưu Phái trang điểm tinh xảo ngồi trên sofa nhà mình, vừa nhìn thấy Ôn Dạng, khóe mắt bà cong lên: “Ôn Dạng.”

Ôn Dạng cũng cong khóe mắt mỉm cười nói: “Bác…”

Cô thoáng khựng lại, nhẹ giọng hỏi: “Bác vẫn chưa ngủ ạ?!”

Hiện tại bên Paris đã khoảng một giờ sáng.

Khưu Phái cười nói: “Bác vừa từ công ty về, lại gần đây chút để bác nhìn cháu nào.”

Ôn Dạng lại gần hơn một chút, ghé người vào thành ghế, hôm nay cô búi tóc củ tỏi, phía sau đầu còn cài một chiếc nơ bướm, mi mắt cong cong xinh đẹp, cô nhỏ nhẹ nói: “Bác nên ngủ sớm một chút ạ.”

Khưu Phái cười nói: “Ừm, nói chuyện với cháu một lát rồi bác đi ngủ.”

“Sao cháu dậy sớm vậy?” Khưu Phái hỏi, “Mới tám giờ sáng mà.”

Ôn Dạng uể oải ghé vào lưng ghế, nói: “Tối qua cháu ngủ sớm ạ.”

Khưu Phái mỉm cười: “Ngủ sớm là tốt.”

“Bác cũng vậy ạ.” Ôn Dạng nói.

Khưu Phái đứng dậy đi tẩy trang: “Bác đang tẩy trang đây.”

Bà vừa tẩy trang vừa trò chuyện với Ôn Dạng, Ôn Dạng nhớ bà vừa mới xuất viện, vậy mà đã đến công ty rồi. Sau khi tẩy trang làn da của bà khá nhợt nhạt, Ôn Dạng liếc nhìn Phó Hành Chu.

Phó Hành Chu nhàn nhạt nói: “Bà ấy đến công ty giải quyết một số việc thôi.”

Ôn Dạng gật đầu.

Khưu Phái từ từ lau đi lớp trang điểm trên mí mắt, lên tiếng: “Ôn Dạng đừng lo lắng, ngày mai bác bắt đầu nghỉ ngơi rồi, không thể tiếp tục được nữa, mặt mũi trắng bệch cả ra rồi, đến công ty sợ là dọa chết bọn họ mất.”

Ôn Dạng đáp lại một tiếng, cũng yên tâm hơn.

Tối qua Phó Hành Chu còn nói Khưu Phái sẽ nghỉ ngơi, thế mà hôm nay người ta đã trang điểm tẩy trang xong cả rồi.

Sửa soạn xong, Khưu Phái cũng không thể thức được nữa, bà ngáp một cái, Ôn Dạng bèn giục bà nhanh đi nghỉ ngơi đi, Khưu Phái cười nói: “Được, bác nghe lời Ôn Dạng.”

Cuộc gọi video kết thúc.

Phó Hành Chu đứng dậy nắm tay Ôn Dạng đi ăn sáng, Ôn Dạng bĩu môi nói: “Em cảm thấy bác gái cũng không biết tự chăm sóc bản thân cho lắm.”

Phó Hành Chu giải thích: “Chú Trần sẽ trông chừng bà ấy, một số công việc tồn đọng trước đây cần bà ấy đến công ty xử lý, làm thủ tục bàn giao xong rồi thì sau này mới dễ dàng hơn.”

Ôn Dạng nghe vậy thì hiểu ra.

Hai người ngồi xuống ăn sáng, ăn sáng xong, Phó Hành Chu đưa Ôn Dạng đến phòng làm việc. Ôn Dạng xách theo máy tính bước vào cửa thì nhìn thấy Dư Tình đang nhìn chằm chằm vào một trang web đến ngẩn người.

Ôn Dạng ghé đầu nhìn.

Là một cuộc thi thiết kế kiến ​​trúc ở Nam Thành. Chính quyền Nam Thành dự định xây dựng một nhà kính dưới chân núi Phượng Nguyên, nhà kính này hiện đang được tổ chức thi tuyển dành cho tất cả các nhà thiết kế ở Nam Thành, tiền thưởng cuộc thi tuy không mấy cao nhưng đối với các studio thiết kế mà nói thì đây là thời điểm tốt để tạo dựng danh tiếng.

Nam Thành vốn là thành phố của những khu vườn, nhà kính này là công trình đầu tiên đối với Nam Thành, cũng sẽ trở thành công trình mang tính bước ngoặt.

Ôn Dạng đặt máy tính xuống, hỏi: “Cậu muốn tham gia à?”

Dư Tình giật nảy mình, a một tiếng rồi nhìn cô: “Sao cậu vào mà không có tiếng động gì vậy?”

Ôn Dạng cười nói: “Là tại cậu xem quá chăm chú thôi.”

Dư Tình buông bút trong tay xuống, dựa vào lưng ghế: “Tớ đang phân vân, không biết có nên tham gia không.”

Ôn Dạng kéo ghế lại gần, thò đầu nhìn: “Muốn tham gia thì cứ tham gia thôi, đây là chuyện tốt mà.”

Dư Tình gãi đầu: “Tớ chưa từng làm kiểu này, trước đây đúng là chúng ta được học rồi, nhưng sau khi tốt nghiệp lao đầu vào thiết kế nội thất nên không luyện tập gì đến khoản này.”

Ôn Dạng: “Thực ra chắc không đến mức khó đâu, nếu một mình cậu không dám, vậy thì tớ sẽ tham gia cùng cậu.”

Dư Tình quay đầu nhìn Ôn Dạng.

Ôn Dạng mỉm cười.

Dư Tình đưa tay véo má cô, nói: “Để tớ nghĩ kỹ lại đã, đến lúc đó chúng ta cùng tham gia.”

Ôn Dạng đồng ý.

Mấy ngày sau.

Dư Tình đăng ký tham gia cuộc thi thiết kế nhà kính, trong danh sách cũng có studio của Vận Nhiễm đăng ký, Dư Tình khịt mũi nói: “Đúng là oan gia ngõ hẹp.”

Ôn Dạng đẩy nhẹ kính: “Chúng ta cứ lo phần dự thi của chúng ta, đừng bận tâm đến bọn họ.”

“Ừm.”



Lê Mạn ngồi ở bàn cà phê ngoài trời, tay lướt điện thoại, nhấn vào blog thì phát hiện không vào được trang chủ của Phó Hành Chu nữa. Cô ta thử thêm hai lần, sau đó bực tức ném điện thoại xuống, bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm.

Tần Mộc xách túi đeo kính râm đi tới kéo ghế ngồi xuống, phe phẩy tay nói: “Nóng chết mất, mới tháng Tư mà sao nóng dữ vậy nhỉ?”

Lê Mạn liếc mắt nhìn cô ta: “Cậu mà mặc thêm chút nữa là có thể bước thẳng vào mùa đông luôn rồi đấy.”

Tần Mộc bĩu môi, cởi chiếc áo khoác ngoài vắt lên lưng ghế phía sau: “Tôi mua cái áo khoác này là định mặc trong cái thời tiết chó gặm này đấy chứ.”

Lê Mạn uống cà phê, không đáp lời.

Tần Mộc nhìn cô ta, cười cười tiến lại gần bàn: “Vừa nãy cậu thấy gì chưa?”

Lê Mạn nhìn cô ta: “Thấy gì cơ?”

“Thì bố mẹ của sếp Trình nhà cậu vào khách sạn Châu Tế ở đó. Eo ơi, xách theo mớ cây cối hoa lá gì đó rồi đi thẳng vào trong, mà trên mấy thứ cây cối đó còn dính cả đất cát nữa chứ, như kiểu ở quê lên.”

“Chắc không phải mang đến cho cậu chứ?”

Lê Mạn nhìn Tần Mộc, im lặng không nói gì.

Tần Mộc nhấp một ngụm cà phê: “Tôi cũng đâu muốn chọc cậu mãi, nhưng mà cậu nên biết là cậu đã phải vất vả thế nào mới bò lên được vị trí này. Bây giờ cậu càng ngày càng thụt lùi về sau rồi đó.”

Lê Mạn đặt ly xuống: “Lúc trước cậu đâu có nói như thế.”

Tần Mộc ngước mắt, đưa tay sửa lại kính râm, đáp: “Cái giới của chúng ta chơi bời một hai lần là chuyện thường tình, cần gì phải để tâm như vậy?”

Lê Mạn mím chặt môi.

Tần Mộc liếc nhìn Lê Mạn: “Trình Ngôn Vũ tuy rất tốt, có thể cho cậu tình yêu, nhưng ngoài tình yêu ra cậu ta còn có thể cho cậu thứ gì?”