Năm Thứ Hai Sau Khi Kết Hôn

Chương 63



Tính ra thời gian cũng trôi nhanh thật.

Ôn Dạng và Phó Hành Chu thong thả tản bộ, tay cô nhẹ nhàng khoác lấy tay anh. Tưởng Dược thanh toán xong thì lái chiếc xe màu đen đi theo phía sau, cách bọn họ một đoạn.

Một năm về trước, Tưởng Dược cũng lái xe đi theo cô như vậy.

Lúc đó chỉ có một mình Ôn Dạng trên con đường này, cô vừa đi vừa đung đưa theo nhịp chân trở về nhà.

Còn bây giờ đã có tổng giám đốc Phó ở bên cạnh.

Nhìn hình ảnh này, Tưởng Dược không khỏi nhớ lại thời điểm cô Ôn một mình dũng cảm gọi điện thoại, đơn độc đến gặp anh và tổng giám đốc Phó. Lúc đó, cô đứng ở trạm xe buýt, những bông hoa tử đằng nở rộ càng làm nổi bật lên dáng vẻ mong manh yếu đuối của cô.

Ôn Dạng mím môi, ngoái đầu nhìn Phó Hành Chu: “Lúc đó trông em chật vật lắm đúng không?”

Phó Hành Chu rũ mắt nhìn cô, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không hề.”

Người con gái dịu dàng như nước ấy khoác trên mình chiếc váy dài màu vàng, dù ở ven đường hay trong quán đồ nướng thì vẫn là sự tồn tại vô cùng rực rỡ, thu hút mọi ánh nhìn.

Ôn Dạng bĩu môi, cô không tin. Bản thân cô hiểu rõ tình trạng của mình lúc đó nhất.

Giọng Phó Hành Chu rất nhỏ nhẹ: “Anh nói thật lòng đấy.”

Ôn Dạng nhìn vào mắt anh vài giây, vành tai hơi nóng lên. Sau khi uống rượu tậm trạng cũng có phần thả lỏng, cô nhẹ giọng đáp: “Em biết rồi, tổng giám đốc Phó không bao giờ nói dối.”

Phó Hành Chu nghe vậy, đáy mắt thoáng ý cười.

Đến trước cổng khu chung cư Nhã Các, kết thúc quãng đường đi bộ trải đầy cánh hoa, Tưởng Dược cũng lái xe tới nơi, Ôn Dạng trong cơn say nhẹ khom người ngồi vào xe.

Cô có hơi choáng váng.

Phó Hành Chu lên xe, vách ngăn được nâng lên, anh ôm cô vào lòng: “Chắc chắn là chỉ uống vài chai thôi đúng không?”

Ôn Dạng tựa vào lòng anh, ngước mắt lên: “Chỉ vài chai thôi mà, tửu lượng của em kém lắm.”

Phó Hành Chu ừ một tiếng.

Ánh đèn trong xe mờ ảo, ngũ quan của anh vẫn tuấn tú điển trai, Ôn Dạng nhìn đến ngẩn ngơ, cô hỏi: “Còn anh? Tửu lượng của anh thế nào?”

Hai người ở bên nhau đã được một khoảng thời gian rồi, thi thoảng anh cũng sẽ về nhà với hơi men, nhưng vẫn không đáng là bao. Đa phần là cho dù có tham gia tiệc tùng thì anh cũng trở về nhà trong tình trạng tỉnh táo.

Phó Hành Chu bóp nhẹ chóp mũi cô: “Tốt hơn em một chút.”

Ôn Dạng khẽ chớp mắt: “Vậy mấy lúc phải xã giao bọn anh không uống sao?”

Phó Hành Chu: “Nếu anh không muốn uống thì sẽ không ai ép được.”

“Ồ.”

Nói trắng ra là do anh quyết định thôi.

Cô hiểu mà.

Ôn Dạng tựa vào vai Phó Hành Chu, ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng trên người anh, cô chậm rãi nói: “Bọn em vừa đề bạt Đào Lật lên làm nhà thiết kế, em với Dư Tình đang tính tham gia cuộc thi nhà kính trồng hoa ở Nam Thành, bữa tiệc tối nay là do Đào Lật mời.”

Phó Hành Chu cụp mắt nhìn cô: “Thiết kế nhà kính trồng hoa? Là cuộc thi ở núi Phượng Hoàng ấy hả?”

Ôn Dạng gật đầu: “Anh cũng biết sao?”

Phó Hành Chu ôm eo cô, ừ khẽ một tiếng: “Nam Thành làm dự án này là muốn xây dựng một công trình mang tính biểu tượng, nhưng đây chỉ là bước khởi đầu. Nếu như các em đã chuẩn bị kỹ càng để tham gia cuộc thi và lọt được vào top 3, vậy thì nguồn lực sau này sẽ rất khả quan. Dĩ nhiên cũng có thể là em phải chuẩn bị tinh thần để mở rộng quy mô.”

Ôn Dạng nghe vậy liền bật dậy nhìn anh: “Mở rộng?”

Phó Hành Chu nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cô: “Có tiếng tăm rồi tất sẽ có nhiều nguồn lực tự tìm đến, cho dù là hợp tác hay đầu tư.”

Ôn Dạng chớp mắt: “Lại còn như vậy nữa sao?”

“Nhưng mà em và Dư Tình thật sự chưa nghĩ nhiều đến thế đâu, chỉ đơn giản là muốn tham gia để nâng cao danh tiếng cho studio thôi.” Dứt lời, cô lười biếng rúc vào cổ anh, hơi men xộc lên làm cho đầu óc có chút choáng váng.

Phó Hành Chu siết chặt eo cô hơn, thấp giọng nói: “Các em cứ tập trung tham gia cuộc thi thôi, lời anh nói chỉ là mang tính chất tham khảo.”

Anh thích nhìn thấy dáng vẻ cô tập trung làm những điều mình thích.

Mở rộng nhanh chóng và bước chân vào thị trường vốn, tiếp xúc với thị trường vốn sẽ nảy sinh rất nhiều rắc rối.

Có lẽ mở rộng quy mô từng bước một sẽ phù hợp với cô hơn.

Ôn Dạng nằm trong lòng anh gật đầu: “Hay là em cứ chuyên tâm tham gia cuộc thi trước đã.”

“Nhưng mà em cũng có chuyện muốn nói với anh.”

Phó Hành Chu nhìn cô: “Hửm?”

Giọng Ôn Dạng mềm mại: “Nếu em thức đêm vẽ bản thảo, anh đừng có giận nhé.”

Phó Hành Chu nghe xong khẽ ừ một tiếng.

“Em nói với anh bao lời như vậy, cuối cùng câu này mới là trọng điểm phải không?”

Ôn Dạng mím môi cười nhẹ: “Anh biết rồi à?”

Phó Hành Chu hôn lên môi cô.

Cánh môi cô mềm mại, dễ dàng hé mở, đầu lưỡi Phó Hành Chu tiến vào, nếm được vị bia ngọt ngào trong miệng cô, ánh đèn neon bên ngoài hắt vào qua cửa sổ xe.

Trong xe đang diễn một nụ hôn sâu.

Mang theo men say chuếch choáng, hơi thở Ôn Dạng dần trở nên hỗn loạn, ôm chặt lấy cổ anh.

Lúc xe đến bãi đậu xe của câu lạc bộ, Phó Hành Chu rời khỏi môi cô một chút. Ôn Dạng mở mắt ra, ánh mắt cô đã mơ màng hơn lúc nãy. Hai người nhìn nhau vài giây, anh lại hôn lên môi cô, trầm giọng nói: “Còn đi được không?”

Ôn Dạng gật đầu.

Phó Hành Chu xuống xe, xách máy tính của cô, dắt cô ra ngoài.

Ôn Dạng khoác tay anh, cùng nhau đi về phía thang máy.

Tưởng Dược ngồi ở ghế lái, không xuống xe, vách ngăn phía sau được nâng lên đồng nghĩa với việc đôi tình nhân cần không gian riêng tư, thế nên anh ấy cũng không cần phải xuống xe mở cửa, tránh nhìn thấy những hình ảnh không nên thấy.

Cửa thang máy mở ra.

Về đến nhà, Phó Hành Chu đặt máy tính lên bàn trà ở phòng khách nhỏ, Ôn Dạng khẽ ngáp một cái, anh cụp mắt nhìn cô: “Buồn ngủ rồi à?”

Ôn Dạng ngước mắt, khẽ gật đầu.

Phó Hành Chu vuốt ve mái tóc cô, nói: “Em ngủ một lát đi, dì Chung hâm nóng sữa cho em rồi đấy, tối nay chỉ ăn đồ nướng thôi sao?”

Ôn Dạng đáp: “Lúc nãy em có ăn chút mì lạnh.”

Phó Hành Chu không biết cô nói mì lạnh là loại nào, nhưng chắc chắn không phải là món chính, anh xắn tay áo đi vào bếp. Ôn Dạng tựa người vào tay vịn của ghế sofa, xoa dịu cơn choáng váng, nụ hôn trong xe vừa rồi khiến cánh môi cô đến giờ vẫn tê dại, đầu lưỡi cũng vậy, cũng có thể là do hơi men xộc lên, cô ghé người vào lưng ghế nhìn về phía nhà bếp.

Sữa được hâm nóng trong nồi hấp, Phó Hành Chu tắt nguồn điện, rót vào cốc rồi mang đến cho cô.

Ôn Dạng của lúc này vô cùng dịu dàng, cô mềm nhũn người nhận lấy cái cốc. Sữa bò vừa đủ ấm, cô nhấp từng ngụm nhỏ uống hết. Phó Hành Chu nhìn cô uống xong, lại nhận lấy cốc đặt vào máy rửa bát trong bếp.

Ôn Dạng trở về phòng ngủ chính, định vào phòng tắm thì nhìn thấy chiếc giường, thế là cô nằm sấp lên đó không muốn nhúc nhích nữa. Phó Hành Chu tắt đèn phòng khách, đẩy cửa bước vào, chợt thấy người phụ nữ đang nằm trên giường.

Anh đến bên giường ngồi xuống, đưa tay vén lọn tóc của cô, khẽ hỏi: “Em không tắm à?”

Ôn Dạng dịu dàng nói: “Em nằm một lát đã.”

Khóe môi Phó Hành Chu khẽ cong lên. Anh cúi người xuống, phủ lấy môi cô. Ôn Dạng xoay người đón nhận nụ hôn của anh, chưa tới một lúc sau cô đã được anh ôm vào lòng, vị ngọt của sữa trên đầu lưỡi cô cũng lan sang đầu lưỡi anh.

Sự nóng bỏng còn sót lại trong xe lại dâng lên.

Quần áo hơi trượt xống, nụ hôn của Phó Hành Chu cũng dần dần đi xuống, mái tóc đen dài của Ôn Dạng buông xõa xuống thắt lưng, trong mắt cô như nổi lên một tầng sương mờ, eo bị anh siết chặt, thân thể khẽ run rẩy.

Hồi lâu sau.

Nước trong bồn tắm tràn ra ngoài.

Nước trên sàn nhà chảy lênh láng.

Ôn Dạng vùi đầu vào cổ anh, tiếng nức nở nhỏ vụn bị nụ hôn của anh nuốt lấy, mái tóc dài cũng ướt đẫm dính vào eo, cơ thể trắng như tuyết.

….

Chiếc xe hơi màu đỏ rực đỗ vào gara, Lê Mạn xuống xe, bước vào thang máy. Do uống nhiều cà phê nên đến giờ tinh thần vẫn còn tỉnh táo, cô ta nhàm chán ấn điện thoại, mở khóa vân tay vào nhà.

Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, lúc thay giày, cô ta liếc thấy trên quầy bếp có đặt hai bó hoa tươi, là loại không có bó lại, có lẽ gai trên cành hồng cũng chưa được cắt bỏ.

Thêm nữa là mua trực tiếp từ chợ hoa, giấy gói bên ngoài hoa hồng còn dính một ít đất.

Bước chân của cô ta thoáng khựng lại, ném chìa khóa xe vào trong hộp.

Cô ta đi đến quầy bếp, cầm hai bó hoa hồng lên rồi ném thẳng xuống chiếc ghế đẩu cạnh thùng rác. Trình Ngôn Vũ đang xử lý công việc ở phòng khách, nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu lại, thấy phần đuôi của hai bó hoa hồng kia gần như rơi vào thùng rác.

Lê Mạn vén tóc, giọng nói vẫn dịu dàng êm ái: “Em không chơi hoa, cũng không có thời gian và tâm tư để chăm sóc chúng, sau này đừng mang về nhà nữa.”

Trình Ngôn Vũ nhìn chằm chằm hai bó hoa hồng, im lặng vài giây. Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn Lê Mạn, “Em có biết hoa hồng này là giống gì không?”

Lê Mạn nhìn anh: “Em không biết, cũng không muốn biết.”

Trình Ngôn Vũ đẩy máy tính ra, đứng dậy, nhìn thẳng vào cô ta: “Mẹ anh đến Nam Thành rồi, bà ấy có am hiểu về mấy thứ này, hoa hồng là bà ấy bảo anh mang đến cho em, xem em có thích hay không.”

Lê Mạn nhìn anh.

Trong đầu vẫn hiện lên câu nói của Tần Mộc, cùng với lớp đất bám trên giấy gói hoa hồng, cô ta xoa xoa tay, nói: “Thật sự không cần thiết đâu, em không có hứng thú với hoa.”

Trình Ngôn Vũ im lặng nhìn cô ta giây lát, đột nhiên hỏi ngược lại: “Là không có hứng thú với hoa, hay là không có hứng thú với người?”

Câu này vừa được thốt ra, giống như chọc thủng một phần nhỏ của quả bóng bay.

Lê Mạn nhướng mày: “Em trai, ý gì đây?”

Em trai.

Trình Ngôn Vũ không nói gì, anh nhìn thấy hình ảnh Trịnh Khôi Lệ đứng bên cửa sổ lựa chọn hoa hồng, hoa hồng được lai tạo đặc biệt có giá trị không hề thấp, sau khi nở rộ càng rực rỡ xinh đẹp.

Trịnh Khôi Lệ lựa chọn rất kỹ lưỡng, còn nói không cần gói lại, bởi vì gói lại sẽ ảnh hưởng đến việc nở hoa sau này, tốt nhất là cắm vào lọ hoa, hai ba ngày sau là có thể nở.

Còn lọ hoa anh mua thì vẫn chưa đến, đang trên đường vận chuyển.

Lê Mạn rót một cốc nước, vừa uống vừa giải thích: “Nike gần đây không có nhà, nếu nó có ở nhà thì hoa hồng cũng không giữ được.”

Trình Ngôn Vũ cúi người nhặt hai bó hoa hồng lên, ném thẳng vào thùng rác. Sau đó anh ngẩng đầu lên nói: “Vậy sao?”

Lê Mạn gật đầu.

Trình Ngôn Vũ nhân cơ hội hỏi thẳng: “Mẹ anh nói muốn ăn với em bữa cơm, em có rảnh không? Sếp Lê?”

Lê Mạn đang uống nước ấm.

Cách nhau một quầy bếp, hai người nhìn nhau, có lẽ đều nhớ đến khung cảnh lần đầu gặp mặt, cũng có lẽ là đang nghĩ đến những nơi khác, Lê Mạn không trả lời ngay, cô ta nói: “Mẹ anh có lòng rồi, khi nào họ về Nam An?”

Trình Ngôn Vũ đáp: “Ba ngày nữa.”

Lê Mạn nói: “Được.”

Nói xong, trong lòng cô ta bỗng dâng lên chút hối hận. Cô ta nhấp ngụm nước, tâm trạng có chút bực bội. Trình Ngôn Vũ ngồi xuống, bó hoa hồng bên cạnh vẫn nằm im lìm trong thùng rác, điện thoại của anh nhận được tin nhắn mới.

Là Trịnh Khôi Lệ gửi tới.

Trịnh Khôi Lệ: [Con đã cắm hoa vào bình chưa?]

Đầu ngón tay Trình Ngôn Vũ gõ chữ: [Rồi ạ.]

Trịnh Khôi Lệ: [Vậy thì tốt, cô ấy có thích không?]

Trình Ngôn Vũ: [Cũng khá thích ạ.]

Gửi xong, đầu ngón tay anh như mất hết sức lực.



Sáng sớm hôm sau.

Ôn Dạng ra khỏi chăn, vệ sinh cá nhân xong thì đi tìm Phó Hành Chu, anh đang ở trong phòng giải trí gọi điện bàn công việc với Tưởng Dược, vừa bày cờ vừa nói chuyện. Ôn Dạng chào dì giúp việc, đẩy cửa phòng giải trí ra.

Cô bước đến bên bàn cờ vua, nhìn cách anh bày binh bố trận, vươn tay muốn can thiệp.

Phó Hành Chu buông quân Hậu, để cô đi.

Ôn Dạng nhìn chằm chằm bàn cờ, cầm quân Hậu đen tiến lên, sau đó cô ngẩng đầu nhìn anh, dùng ánh mắt dò hỏi đúng không, Phó Hành Chu khẽ gật đầu. Nhận được sự khẳng định của anh xong, cô đi liền thêm mấy nước, phá thế cục của anh.

Không ngờ cô đã thực sự phá được.

Ôn Dạng cong môi, ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt Phó Hành Chu mang ý cười, khẽ hé môi dùng khẩu hình nói: “Phá không tệ.”

Sau khi cúp điện thoại công việc.

Phó Hành Chu nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay em rảnh không?”

Ôn Dạng hỏi: “Có chuyện gì à anh?”

Phó Hành Chu cất giọng ấm áp: “Dẫn em đến một nơi.”