“Cậu nói đúng, Lê Mạn không hề tốt hơn Ôn Dạng, thậm chí…”
Trình Ngôn Vũ ngồi xổm xuống, nhét điếu thuốc vào miệng: “Chỉ là tôi không muốn thừa nhận, thừa nhận rằng tôi đã đánh mất Ôn Dạng, đánh mất đi người yêu thương tôi hết lòng hết dạ, đánh mất đi mối tình đầu của tôi.”
Từ Nhứ im lặng không nói gì.
Thời đại học hai người học khác trường, nhưng vì từng có một năm ngồi cùng bàn ở Nam An và vẫn luôn giữ liên lạc, thế nên anh ấy cũng biết Trình Ngôn Vũ và Ôn Dạng ở bên nhau, chứng kiến bọn họ công khai tình cảm trên vòng bàn bè, cũng từng gặp họ rồi đi ăn chung. Hồi đại học anh ấy khởi nghiệp, Ôn Dạng và Trình Ngôn Vũ cũng từng đến tham gia góp vui.
Cùng chơi game một thời gian rất lâu.
Lúc đó bạn bè xung quanh ai cũng gặp tổn thương tình cảm nên hầu như không có ai muốn yêu đương, chỉ có Trình Ngôn Vũ và Ôn Dạng là bên nhau ngọt ngào, khiến người khác phải ghen tị. Đặc biệt là vẻ ngoài dịu dàng của Ôn Dạng có thể xoa dịu mọi nỗi buồn bực của người khác.
Khoảng thời gian đó tâm trạng Từ Nhứ bất ổn nhất, không phải anh ấy không ghen tị với Trình Ngôn Vũ, nhưng anh ấy vẫn chúc phúc cho anh em nhiều hơn, hy vọng họ sẽ luôn hạnh phúc bên nhau.
Thế nhưng kết cục ngày hôm nay…
Từ Nhứ hỏi: “Thuốc đâu rồi?”
Nhìn kỹ thì thấy Trình Ngôn Vũ đã châm thuốc rồi, khói thuốc lượn lờ.
Cũng chẳng ai quan tâm anh có hút thuốc hay không.
Mà trong khoảnh khắc đó, Từ Nhứ đã ngộ ra được một chuyện.
Trước đây khi gặp áp lực ít nhiều gì mọi người cũng sẽ hút vài điếu, chỉ có Trình Ngôn Vũ là không. Bên cạnh anh luôn có Ôn Dạng, chưa bao giờ cần đến khói thuốc để giải tỏa căng thẳng, bởi vì bản thân cô đã mang trong mình năng lực có thể xoa dịu mọi thứ.
–
Sáng sớm tinh mơ.
Điện thoại của Phó Hành Chu nhận được tin nhắn. Ôn Dạng đi vệ sinh xong lại chui vào trong chăn rồi làm nũng trong vòng tay anh: “Tới giờ dậy rồi sao?”
Phó Hành Chu ôm cô vào lòng, lật điện thoại lại, thấp giọng nói: “Ngủ thêm một lát nữa đi.”
Ôn Dạng vùi vào cổ anh ậm ừ một tiếng, uể oải muốn ngủ tiếp. Phó Hành Chu vuốt tóc cô, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay Khinh Dạng ra mắt sản phẩm mới, em muốn đi xem không?”
Ôn Dạng đang ngái ngủ nghe thấy hai chữ Khinh Dạng lập tức gật đầu.
“Đi chứ, đi chứ!”
Giọng nói ngọt ngào êm tai, Phó Hành Chu nghe vậy thì khẽ cười, anh lấy điện thoại nhắn cho Tưởng Dược.
Tưởng Dược: [Vâng, tổng giám đốc Phó.]
Trước đây Phó Hành Chu chẳng bao giờ tham gia lễ ra mắt sản phẩm nào, ngoại trừ một số dòng sản phẩm cao cấp như chip gì đó thì anh mới để tâm. Công ty cổ phần quá nhiều, đa phần Phó Hành Chu chỉ nắm giữ cổ phần, hiếm khi tham gia điều hành. Một số công ty sẽ gửi sản phẩm đến Khinh Chu trước lễ ra mắt, nhưng chưa chắc đã đến tay của Phó Hành Chu.
Cho nên một công ty nhỏ bé như Khang Nguyên lại càng không thể nào.
Nhưng anh lại không cưỡng lại được thương hiệu Khinh Dạng này.
Ôn Dạng gật đầu đồng ý đi.
Phó Hành Chu ôm cô ngủ thêm một lúc rồi mới rời giường đi xử lý công việc. Vừa sáng ra Tưởng Dược đã đến nhà, đứng bên bàn uống trà, mang tài liệu đến cho anh.
Khoảng bảy giờ rưỡi.
Ôn Dạng thức dậy, rửa mặt súc miệng, cô nhớ hôm nay phải đi tham gia lễ ra mắt sản phẩm của Khinh Dạng, bèn chọn trang phục áo sơ mi phối với chân váy thoải mái, áo sơ mi màu vàng nhạt.
Thay xong cô buộc tóc lại rồi mở cửa đi ra ngoài.
Tưởng Dược đang ngồi trên chiếc sofa đơn, Phó Hành Chu thì đang xem tài liệu, anh mặc áo sơ mi chưa cài hết cúc cổ, hiếm khi thấy anh tùy ý như vậy.
Nhìn thấy Ôn Dạng, Tưởng Dược mỉm cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, cô Ôn.”
Dì Chung cười nói: “Ăn rồi. Cháu cứ từ từ mà ăn, đừng gấp, cậu ấy chắc phải bàn công việc thêm một lúc nữa đấy.”
Nghe Phó Hành Chu ăn rồi, Ôn Dạng cũng yên tâm ngồi xuống thong thả ăn. Bánh quẩy là cô muốn ăn, dì Chung cố ý làm, không phải loại dài ngoằng bán ở ngoài chợ mà là loại nhỏ nhỏ có hành lá, vừa mềm vừa dẻo nhưng mà rất thơm.
Dì Chung nhìn cô ăn, cũng không rời đi ngay mà đứng bên cạnh bàn ăn trò chuyện với cô: “Món bánh quẩy này phải canh lửa rất kỹ, sơ ý một cái là cứng đơ liền.”
Ôn Dạng nói: “Vậy mới thấy dì Chung rất giỏi.”
Dì Chung bật cười thành tiếng: “Tập luyện ấy mà, ông chồng nhà dì cũng rất thích ăn món này.”
Ôn Dạng cười nói: “Bác trai sành ăn thật, cháu đúng là may mắn.”
Dì Chung lại bật cười.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Ngồi ở bên kia, Tưởng Dược vô tình nhìn thấy Ôn Dạng cùng dì Chung nói chuyện vui vẻ, thật sự cảm thấy hiếm có. Phó Hành Chu ký tên lên tập tài liệu rồi khép lại, Tưởng Dược lập tức đưa tay nhận lấy.
Ôn Dạng đã ăn sáng xong.
Phó Hành Chu cũng đã bận xong, cầm lấy áo khoác và túi xách của cô, đi tới đợi cô uống xong ngụm sữa cuối cùng. Ôn Dạng lỡ ăn nhiều bánh quẩy nên không uống hết sữa, bỏ thì hơi tiếc, cô bèn đưa cho anh.
Phó Hành Chu hiểu ý cô, cầm lên uống một hơi hết sạch, đặt ly sữa xuống rồi nắm lấy tay cô.
Ôn Dạng mỉm cười khoác tay anh cùng bước ra cửa.
Trước khi rời đi nhìn thấy được cảnh này, Tưởng Dược cảm thấy rất ấm áp.
Thật ra tổng giám đốc Phó cũng hiếm khi như vậy.
Xuống lầu, ba người lên xe, Phó Hành Chu ở trong xe xử lý công việc, Ôn Dạng cũng mở máy tính xem bản thảo, chẳng mấy chốc đã đến hiện trường buổi họp báo.
Buổi họp báo được tổ chức tại hội trường sang trọng của tòa nhà COCO.
Mà cửa hàng độc quyền đầu tiên của Khinh Dạng lại nằm ngay tại trung tâm COCO.
Tưởng Dược không nói với người của Khang Nguyên là Phó Hành Chu đến, anh ấy chỉ bảo Chu Thế Nguyên giữ chỗ ngồi cho khách mời, cũng không được có phóng viên. Chu Thế Nguyên tự hiểu ra, cũng sắp xếp chỗ ngồi ở vị trí tốt.
Ôn Dạng cùng Phó Hành Chu đi vào sau, ngồi ngay ở vị trí chính giữa.
Buổi họp báo chính thức bắt đầu.
Hôm nay Chu Thế Nguyên đã cạo râu, mặc vest, tóc cũng cắt ngắn đi một chút. Ông ấy cầm micro bước lên khán đài, vừa liếc mắt xuống hàng ghế đã nhìn thấy tổng giám đốc Phó và Ôn Dạng.
Ông ấy ngẩn người, không ngờ tổng giám đốc Phó lại đến, mà cô Ôn ở bên cạnh cũng rất xinh đẹp.
Ôn Dạng từ xa chạm mắt với ông ấy, khẽ mỉm cười.
Chu Thế Nguyên ho khan một tiếng, thu lại cảm xúc, cầm lấy micro nhìn xuống những người cùng ngành bên dưới. Buổi họp báo này kỳ thực không có nhiều công ty quan tâm, một công ty nhỏ hồi sinh nhảy sang làm máy ảnh cũng không thể tạo nên sóng gió quá lớn, nhưng những đối thủ cạnh tranh làm ống kính trước đây đều đến dòm ngó, không biết có bao nhiêu người của công ty cùng ngành được phái đến đây.
Cũng có vài thương hiệu máy ảnh lớn phái người đến xem thử.
Hiện tại bọn họ không biết Khinh Chu là nhà đầu tư, thế nên cũng không quá quan tâm tới việc Chu Thế Nguyên hồi sinh.
Phần còn lại là các đại lý, những đại lý có quan tâm đến Khinh Dạng.
Chu Thế Nguyên cầm mic, nói: “Đường đời mênh mông, một lần hạ màn lại một lần vén lên, mặc kệ phong ba bão táp, cứ sống tử tế đi rồi ông trời ắt sẽ hồi đáp lòng tốt của bạn. Giống như Chu Thế Nguyên tôi nửa đời trước sống mơ mơ màng màng, mang theo một ống kính rong ruổi khắp thiên hạ, vẫn bị sóng gió cuộc đời đánh gục, nhưng may mắn cuối cùng vẫn mỉm cười với tôi. Với một cú xoay người, tôi đã lội ngược dòng thành công.”
“Hôm nay tôi mang đến cho mọi người một thương hiệu mới, dòng máy ảnh không gương lật chuyển đổi thành công, đó là Khinh Dạng.”
“Mời xem VCR.”
Video quảng cáo phía sau sáng lên, chiếc máy ảnh màu xám đậm kết hợp với màu hồng nhạt đặc trưng nhất xuất hiện trong ống kính, được người mẫu nữ đưa tay đón lấy, chỉnh tiêu cự mấy ảnh.
Trên đường băng, một cô gái với tóc dài xoăn nhẹ đang chạy, bóng cây râm mát, ánh nắng chói chang, gió thổi tung bay.
——Gió tự do, bạn cũng tự do, hãy ghi lại sự lay động của gió, sự tự tại của con người.
Video chuyển cảnh, cảnh tiếp theo là một cặp tình nhân, hai người cùng che ô dưới mưa, ống kính lấy nét.
——Tình yêu là thổn thức, là lãng mạn, hãy ghi lại khoảnh khắc hai người đứng dưới mưa, hai trái tim chung một nhịp đập.
Sau đó ống kính chuyển đổi, có các toà nhà kiến trúc, có biển cả mênh mông, có bầu trời đầy sao, có người già trẻ nhỏ, cũng có hoa cỏ công viên, cơ bản đều được kết hợp với khẩu hiệu quảng cáo.
Lúc xem video quảng cáo này, Ôn Dạng cảm giác như bản thân đang đắm chìm, video này thật sự rất đỉnh.
Đợi đến khi video kết thúc, Ôn Dạng mới hoàn hồn, còn cảm thấy như mình là nữ chính trong đó vậy. Cô nhìn về phía Phó Hành Chu, nói: “Video này rất có không khí, em như thấy mình ở trong đó vậy.”
Vốn dĩ hôm nay Trịnh Khôi Lệ và Trình Sơn muốn về Nam An, nhưng tối qua Trình Sơn lo lắng cho Trịnh Khôi Lệ nên không kịp mua vé, hôm nay mua lại chỉ có thể mua được vé tối.
Gần đây đoàn du lịch đến thành phố Châu rất nhiều, lại thêm đang dịp nghỉ lễ 1/5 nên vé đều bị đoàn du lịch mua hết.
Trình Sơn nhìn Trịnh Khôi Lệ, nhịn một lúc mới nói với bà.
Trịnh Khôi Lệ đang uống nước, bà nhìn cốc cà phê, nói: “Muộn hai ngày thì muộn hai ngày thôi, không sao, chúng ta lại đi dạo.”
Thấy tâm trạng bà vẫn ổn, Trình Sơn cũng bớt lo lắng, ông nhỏ giọng nói: “Thực ra Ngôn Vũ và cô gái kia đã chia tay rồi, cũng tốt, dù sao người như vậy cũng không thích hợp, chia tay sớm bớt đau khổ.”
Trịnh Khôi Lệ ừ một tiếng.
Trải qua một đêm, cũng có lẽ là do gặp được Ôn Dạng, được sự dịu dàng của Ôn Dạng sưởi ấm, Trịnh Khôi Lệ tuy vẫn còn hận con trai nhưng đã không còn quá đau khổ như trước nữa.
Trình Sơn đứng dậy định gọi điện thoại cho Trình Ngôn Vũ, nhưng vô tình nhìn thấy trong thùng rác có một hộp thuốc, ông nhặt lên xem, là thuốc dạ dày. Ông và Trịnh Khôi Lệ ngoại trừ tâm trạng ra thì sức khỏe đều ổn, ngày ba bữa đều ăn đúng giờ, không hề bị bệnh dạ dày càng không cần uống thuốc dạ dày, vậy hộp thuốc này là của ai?
Ông nhìn Trịnh Khôi Lệ.
Trịnh Khôi Lệ cũng nhìn thấy hộp thuốc đó, bà không nói gì.
Không phải của bọn họ, vậy là của Trình Ngôn Vũ.
Chỉ vỏn vẹn một năm mà anh đã mắc bệnh dạ dày.
Trình Sơn đặt hộp xuống, gọi điện cho Trình Ngôn Vũ, nói rằng có lẽ họ sẽ về muộn hai ngày.
Trình Ngôn Vũ ở đầu dây bên kia đáp: “Vâng, hai ngày này để con nhờ người đến xem sao, nếu không được thì con đưa bố mẹ về.”
“Thôi khỏi, con cứ lo việc của con đi, bố với mẹ tự bắt tàu cao tốc về được. Mà này, con nhớ ăn uống đúng giờ đấy nhé.” Trình Sơn dặn dò.
Trình Ngôn Vũ đáp: “Vâng.”
Cúp điện thoại xong, xe của anh đã về đến hầm để xe, anh bước lên lầu. Đứng trước căn hộ một tầng hai căn, lần này anh không quét mặt hay nhập vân tay mà bấm chuông cửa.
Mười mấy giây sau.
Lê Mạn trang điểm tinh xảo ra mở cửa.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Trình Ngôn Vũ nói: “Tôi đến lấy máy tính.”
Lê Mạn gật đầu, nghiêng người nhường đường.
Vì tính chất công việc nên Trình Ngôn Vũ cần dùng hai chiếc máy tính, một chiếc đang ở chỗ Lê Mạn. Hôm nay anh mặc áo phông trắng và quần dài, trên người thoang thoảng mùi thuốc lá, tiện tay bỏ máy tính vào túi.
Lê Mạn khoanh tay trước ngực, tựa vào quầy bar nhìn anh.
Từ lúc anh bước vào đến giờ, ánh mắt anh dừng trên mặt cô ta chỉ vỏn vẹn mấy giây, dường như chỉ sau một đêm anh cũng đã thay đổi.
Lê Mạn nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Trình Ngôn Vũ xách máy tính lên, nói với cô ta: “Những thứ khác tôi sẽ sắp xếp người đến lấy.”
Lê Mạn cười cười đáp: “Được.”
Trình Ngôn Vũ xách máy tính rời đi. Hôm nay Lê Mạn trang điểm rất đẹp, nhưng dưới lớp trang điểm tinh xảo đó là sắc mặt hơi tái nhợt. Trình Ngôn Vũ bước vào thang máy, Lê Mạn đóng cửa lại.
Đoạn tình cảm chị em vốn dĩ ngay từ đầu đã là vụng trộm này cứ thế kết thúc.
Điện thoại của cả hai người đồng thời vang lên tiếng thông báo.
Một video quảng cáo của một hãng máy ảnh lọt top tìm kiếm.
Lê Mạn ngồi xuống ghế sofa, vắt chéo đôi chân dài, chán nản mở video ra.
Nhìn thấy hai chữ “Khinh Dạng” trên chiếc máy ảnh Khinh Dạng, cô ta thoáng khựng lại, như thể động phải dây thần kinh nào đó. Linh cảm mách bảo cô ta phải tìm kiếm thử công ty này, còn đang tìm kiếm thì Tần Mộc gửi tin nhắn đến.
Tần Mộc: [Trời ơi cậu xem video của máy ảnh Khinh Dạng chưa? Thân máy đẹp quá trời, cô bạn nhiếp ảnh của tôi xem xong muốn mua ngay lập tức, nhưng mà nghe nói dòng máy ảnh này khó mua lắm, vừa mở bán trên web đã bị mua hết rồi.]
Tần Mộc: [Hơn nữa, tôi nghe nói là do tập đoàn Khinh Chu đầu tư đấy, vòng đầu tư đầu tiên luôn.]
Tập đoàn Khinh Chu.
Khinh Dạng.
Rõ ràng quá rồi.
Lê Mạn im lặng không nói gì.
….
Thang máy chậm rãi đi xuống.
Trình Ngôn Vũ cũng mở video đó ra xem.
Video khá dài, vốn dĩ anh không có tâm trạng xem, nhưng vì bóng lưng khi chạy của nữ người mẫu đầu tiên có vài phần giống Ôn Dạng nên anh dừng lại xem, cho đến khi cặp đôi thứ hai xuất hiện.
Anh siết chặt điện thoại.
Tuy không để lộ mặt nhưng trang phục của người mẫu nữ và chiều cao của người mẫu nam đều mơ hồ muốn nói lên điều gì đó.